Chương 23: Cậu Ta Còn Thua Một Thằng Nhóc Nữa!
An Nhiên
19/01/2017
Mãi một lúc sau Thái mới quay lại với hai lon pepsi trên tay đã bớt lạnh hơn trước. Tính là mua kem nhưng khách
tới đó xếp hàng rất đông, đứng đợi mãi vẫn chưa mua được nên cậu ta đâm
ra sốt ruột. Thôi mua nước uống vậy, kem để khi khác cũng được!
Thế nhưng khi quay lại đó thì cậu mới phát hiện ra là Nhi đã đi đâu mất tiêu rồi. Minh Thái lúc đầu còn bình tĩnh ngồi ghế đá đợi nó thì lúc sau đã bực bội gằng tên nó nơi cuống họng rồi.
"Quỳnh Nhi, cậu được lắm, dám cho bổn thiếu gia leo cây à? Cậu nhắm mà trốn kĩ vào, để tôi tìm ra cậu xem..."
Mặc cho Minh Thái hù dọa như thế nào, bóng dáng Quỳnh Nhi mãi vẫn chẳng thấy đâu. Không lẽ nó về nhà trước rồi? Không lí nào như thế được...
Minh Thái bắt đầu sốt ruột, cậu ta quyết định đi một vòng sân cỏ quanh đó tìm con nhỏ ngốc chẳng may đi lạc mất rồi. Một vòng, rồi hai vòng, vẫn chẳng thấy đâu. Bộ nó đã bốc hơi lên mây mất rồi sao? Hay là thật sự có chuyện gì...
-Quỳnh Nhi, rốt cuộc cậu ở đâu vậy chứ?-Thái ngồi bệch xuống nền cỏ xanh mát thở hồng hộc, đầu cậu ta lúc này đã bê bết mồ hôi rồi. Nhưng Thái lại không để tâm tới hình tượng của mình hiện giờ nữa, cái cậu cần biết là rốt cuộc con nhóc đó chôn chân ở cái nơi quái quỷ nào mà mãi vẫn chưa chịu mò mặt ra. Đến cả tình huống xấu nhất là Quỳnh Nhi bị bọn xấu bắt cóc cậu ta cũng nghĩ tới luôn rồi, nhưng xem ra đây là tình huống bất khả thi nhất, vì ai chứ Minh Thái thì biết rành con nhỏ đó giỏi võ "mèo" tới cỡ nào mà. Lúc trước người làm cậu ta xém bể đầu không ai khác cũng chính là nó.
"Nghĩ kĩ đi Minh Thái, ở đây còn chỗ nào mày chưa tìm qua không?"
-Chị xinh đẹp ơi, bao giờ mới xong vậy ạ?-sau lưng Minh Thái, một cậu nhóc nhỏ xíu đang kiễng chân nhìn lên cái cây to ơi là to, cao ơi là cao được trồng giữa sân cỏ, ánh mắt cậu nhóc í không hẳn hướng tới những tán cây kia, mà là cô gái nhỏ ngồi vắt vẻo trên đó kìa. Cô gái đó đang cặm cụi nhích mình qua từng khoảng không để tới được chỗ cậu nhóc nói. Nhưng xem ra việc này có vẻ hơi khó khăn rồi. Bằng chứng là từ nãy đến giờ cô gái ấy vẫn chưa thể với tới được quả bong bóng yêu quý kia của cậu bé.
-Từ từ đã nhóc, leo cây có phải ăn mì gói đâu mà đòi lẹ?-cô gái trẻ khó khăn nói.
Ơ này, giọng nói này sao nghe cứ quen quen vậy ta?
Minh Thái vừa nghe tiếng í ới trên đó là đã quay phắt lại nhìn. Trời ạ, là Quỳnh Nhi, thì ra nãy giờ cậu ta ở trên đó...
-----------
*Mc Donald store*(nằm ngay bên cạnh công viên).
Có lẽ vì hôm nay là cuối tuần nên quán khá đông khách, đa số là các bậc phụ huynh đưa con đến ăn uống sau khi lượn một vòng hết mấy khu trò chơi hấp dẫn trong công viên.
Ở cái bàn nằm khuất trong quán ngay cạnh cửa sổ, có hai cô cậu học sinh cấp ba cùng với một thằng nhóc mẫu giáo chừng 5-6t đang vui vẻ ăn bánh uống nước cùng nhau. Còn ai ngoài nó với Minh Thái nữa chứ.
Đáng ra giờ này hai đứa đã mò về tới nhà rồi, nhưng cậu nhóc kia tự nhiên đói bụng, nằng nặc đòi vô đây ăn, vừa hay lúc đó nó cũng đói nên quyết định tấp vào ăn luôn.
Mà sao càng nhìn tụi nó càng thấy giống một gia đình nhỏ ấm áp vậy chứ, cậu nhóc giống đứa con, còn nó với Minh Thái thì giống...Ôi xùy xùy, nghĩ gì vậy???
Mấy cô chú ngồi quanh đó nhìn qua bàn bên này rồi tự nhiên tủm tỉm cười, làm nó cũng bất giác cảm thấy kì kì! Mà thôi, bây giờ phải tập trung chuyên môn ăn uống thôi, những chuyện không liên quan cũng nên bỏ qua một bên.
-Nhìn tôi bằng ánh mắt đó là ý gì hả???-cắn một miếng ham-bơ-gơ to bự tới méo miệng, Quỳnh Nhi bắt đầu giở cái giọng "chanh chua" lên mặt với tên Minh Thái.
"Đúng là cái đồ, cái đồ, hừ, thật chẳng còn lời nào có thể nói được với cái đứa đại ngốc như cậu, Quỳnh Nhi à!"-Minh Thái vừa khuấy khuấy li cafe của mình vừa lườm mắt nhìn con nhỏ tỉnh như ruồi kia. Trong khi cậu tất tả chạy ngược chạy xuôi tìm nó khắp nơi thì đằng này nó lại còn có thời gian leo trèo hái hoa bắt bướm cho thằng nhóc kia. Rảnh hơi, đúng là rảnh hơi mà!
-Anh không được la chị xinh đẹp của em!-cuối cùng thì cậu nhóc kia cũng đã chịu lên tiếng lấy lại chút công bằng cho nó rồi. Nói gì thì nói, nãy giờ nó cũng đã tốn không ít công sức để lấy lại quả bóng bay cho nhóc mà!
Không những vậy lại còn quen được một tiểu soái ca thế này, cuộc đời Quỳnh Nhi nó còn gì may mắn bằng nữa đây chứ!
-Phụt!-Minh Thái xém sặc khi nghe ba từ "Chị...xinh...đẹp" từ miệng cậu nhóc kia thốt ra-Nhóc biết gì mà bênh vực nhỏ đó hả?- "cựu" soái ca đây cau mày, sau 1s suy nghĩ đã nhanh tay phản công bằng cách búng trán con trai nhà người ta "tách" một phát ngon lành.
-Nè, làm gì vậy?-Quỳnh Nhi nhăn mặt nhìn Thái, ai đời đàn ông con trai lớn già đầu rồi mà còn đi đánh một đứa con nít như vậy. Nó xuýt xoa vuốt ve cái trán nhỏ đang đỏ ửng lên vì bị búng của nhóc, ánh mắt ân cần và không khỏi xót xa nhìn cậu nhóc, miệng thì không ngừng thổi phù phù vào vết đau kia.
"Ơ hay, người phải than vãn bây giờ là mình mới đúng sao?-Minh Thái bất mãn nhếch môi nhìn hai con người kia, trong lòng cậu mặc dù luôn tự nhủ là không được chấp nhặt con nít, nhưng sao cậu vẫn thấy thằng ranh con này khó ưa vậy chứ, lại còn giả bộ ngây ngô đáng thương nữa à? Dễ sợ!!!
Nhóc tì được tỉ tỉ xinh gái nuông chiều hết mức thế này tất nhiên là đang hứng chí cười toe toét lắm rồi. Minh Thái thì thiệt thòi hơn, cậu ta chỉ nhận được cái lè lưỡi ma lanh của thằng nhóc này thôi. Ừ, từ đầu cậu vốn đã chẳng lấy được tí xíu cảm tình nào của nhóc rồi. Thật đáng thương mà!
-----------
-Cậu cũng giỏi dụ con nít quá ha!-trên đường về Minh Thái không quên gợi lại khoảnh khắc buồn cười ban nãy...
Sau khi gửi cậu bé lại chỗ bác bảo vệ,
nó và Minh Thái ra về. Thấy vậy, cậu nhóc liền chạy tới đưa cho nó một tấm card, trong đó là số điện thoại và địa chỉ của cậu.
-Em là Bảo Nam, sau này chị có việc gì cần giúp thì phải gọi cho em đó. Coi như trả công cho chị đã dẫn em đi chơi hôm nay. Vậy nha!
...
-Cười gì chứ? Em ấy đáng yêu vậy mà, mới nhỏ xíu mà đã ga lăng vậy rồi, ai như anh em cậu!-nó đứng khoanh tay, nhếch môi cười khinh cái tên thiếu gia to xác đang ngồi yên bình trên chiếc Chaly màu hường kia.
Minh Thái khẽ chau mày, sâu trong ánh mắt của cậu ta còn có mấy tia khó chịu kèm ganh tị trong đó. Hừ, từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu cậu bị người ta so sánh với một thằng nhãi ranh như vậy đó. Bảo sao không bực mình cho được. Cậu hắng giọng rồ ga, chiếc xe nhỏ theo đó cũng phóng vụt tới trước làm nó xém nữa đã đập mặt vào lưng tên Minh Thái đó rồi. Tới lúc này nó vẫn cho rằng quan niệm của mình không hề sai, cậu ta thật chẳng ga lăng một chút nào, còn thua cả một đứa con nít.
Vậy là ngày cuối tuần cũng đã trôi qua với vô vàn sắc thái cảm xúc khó như vậy đó...
Thế nhưng khi quay lại đó thì cậu mới phát hiện ra là Nhi đã đi đâu mất tiêu rồi. Minh Thái lúc đầu còn bình tĩnh ngồi ghế đá đợi nó thì lúc sau đã bực bội gằng tên nó nơi cuống họng rồi.
"Quỳnh Nhi, cậu được lắm, dám cho bổn thiếu gia leo cây à? Cậu nhắm mà trốn kĩ vào, để tôi tìm ra cậu xem..."
Mặc cho Minh Thái hù dọa như thế nào, bóng dáng Quỳnh Nhi mãi vẫn chẳng thấy đâu. Không lẽ nó về nhà trước rồi? Không lí nào như thế được...
Minh Thái bắt đầu sốt ruột, cậu ta quyết định đi một vòng sân cỏ quanh đó tìm con nhỏ ngốc chẳng may đi lạc mất rồi. Một vòng, rồi hai vòng, vẫn chẳng thấy đâu. Bộ nó đã bốc hơi lên mây mất rồi sao? Hay là thật sự có chuyện gì...
-Quỳnh Nhi, rốt cuộc cậu ở đâu vậy chứ?-Thái ngồi bệch xuống nền cỏ xanh mát thở hồng hộc, đầu cậu ta lúc này đã bê bết mồ hôi rồi. Nhưng Thái lại không để tâm tới hình tượng của mình hiện giờ nữa, cái cậu cần biết là rốt cuộc con nhóc đó chôn chân ở cái nơi quái quỷ nào mà mãi vẫn chưa chịu mò mặt ra. Đến cả tình huống xấu nhất là Quỳnh Nhi bị bọn xấu bắt cóc cậu ta cũng nghĩ tới luôn rồi, nhưng xem ra đây là tình huống bất khả thi nhất, vì ai chứ Minh Thái thì biết rành con nhỏ đó giỏi võ "mèo" tới cỡ nào mà. Lúc trước người làm cậu ta xém bể đầu không ai khác cũng chính là nó.
"Nghĩ kĩ đi Minh Thái, ở đây còn chỗ nào mày chưa tìm qua không?"
-Chị xinh đẹp ơi, bao giờ mới xong vậy ạ?-sau lưng Minh Thái, một cậu nhóc nhỏ xíu đang kiễng chân nhìn lên cái cây to ơi là to, cao ơi là cao được trồng giữa sân cỏ, ánh mắt cậu nhóc í không hẳn hướng tới những tán cây kia, mà là cô gái nhỏ ngồi vắt vẻo trên đó kìa. Cô gái đó đang cặm cụi nhích mình qua từng khoảng không để tới được chỗ cậu nhóc nói. Nhưng xem ra việc này có vẻ hơi khó khăn rồi. Bằng chứng là từ nãy đến giờ cô gái ấy vẫn chưa thể với tới được quả bong bóng yêu quý kia của cậu bé.
-Từ từ đã nhóc, leo cây có phải ăn mì gói đâu mà đòi lẹ?-cô gái trẻ khó khăn nói.
Ơ này, giọng nói này sao nghe cứ quen quen vậy ta?
Minh Thái vừa nghe tiếng í ới trên đó là đã quay phắt lại nhìn. Trời ạ, là Quỳnh Nhi, thì ra nãy giờ cậu ta ở trên đó...
-----------
*Mc Donald store*(nằm ngay bên cạnh công viên).
Có lẽ vì hôm nay là cuối tuần nên quán khá đông khách, đa số là các bậc phụ huynh đưa con đến ăn uống sau khi lượn một vòng hết mấy khu trò chơi hấp dẫn trong công viên.
Ở cái bàn nằm khuất trong quán ngay cạnh cửa sổ, có hai cô cậu học sinh cấp ba cùng với một thằng nhóc mẫu giáo chừng 5-6t đang vui vẻ ăn bánh uống nước cùng nhau. Còn ai ngoài nó với Minh Thái nữa chứ.
Đáng ra giờ này hai đứa đã mò về tới nhà rồi, nhưng cậu nhóc kia tự nhiên đói bụng, nằng nặc đòi vô đây ăn, vừa hay lúc đó nó cũng đói nên quyết định tấp vào ăn luôn.
Mà sao càng nhìn tụi nó càng thấy giống một gia đình nhỏ ấm áp vậy chứ, cậu nhóc giống đứa con, còn nó với Minh Thái thì giống...Ôi xùy xùy, nghĩ gì vậy???
Mấy cô chú ngồi quanh đó nhìn qua bàn bên này rồi tự nhiên tủm tỉm cười, làm nó cũng bất giác cảm thấy kì kì! Mà thôi, bây giờ phải tập trung chuyên môn ăn uống thôi, những chuyện không liên quan cũng nên bỏ qua một bên.
-Nhìn tôi bằng ánh mắt đó là ý gì hả???-cắn một miếng ham-bơ-gơ to bự tới méo miệng, Quỳnh Nhi bắt đầu giở cái giọng "chanh chua" lên mặt với tên Minh Thái.
"Đúng là cái đồ, cái đồ, hừ, thật chẳng còn lời nào có thể nói được với cái đứa đại ngốc như cậu, Quỳnh Nhi à!"-Minh Thái vừa khuấy khuấy li cafe của mình vừa lườm mắt nhìn con nhỏ tỉnh như ruồi kia. Trong khi cậu tất tả chạy ngược chạy xuôi tìm nó khắp nơi thì đằng này nó lại còn có thời gian leo trèo hái hoa bắt bướm cho thằng nhóc kia. Rảnh hơi, đúng là rảnh hơi mà!
-Anh không được la chị xinh đẹp của em!-cuối cùng thì cậu nhóc kia cũng đã chịu lên tiếng lấy lại chút công bằng cho nó rồi. Nói gì thì nói, nãy giờ nó cũng đã tốn không ít công sức để lấy lại quả bóng bay cho nhóc mà!
Không những vậy lại còn quen được một tiểu soái ca thế này, cuộc đời Quỳnh Nhi nó còn gì may mắn bằng nữa đây chứ!
-Phụt!-Minh Thái xém sặc khi nghe ba từ "Chị...xinh...đẹp" từ miệng cậu nhóc kia thốt ra-Nhóc biết gì mà bênh vực nhỏ đó hả?- "cựu" soái ca đây cau mày, sau 1s suy nghĩ đã nhanh tay phản công bằng cách búng trán con trai nhà người ta "tách" một phát ngon lành.
-Nè, làm gì vậy?-Quỳnh Nhi nhăn mặt nhìn Thái, ai đời đàn ông con trai lớn già đầu rồi mà còn đi đánh một đứa con nít như vậy. Nó xuýt xoa vuốt ve cái trán nhỏ đang đỏ ửng lên vì bị búng của nhóc, ánh mắt ân cần và không khỏi xót xa nhìn cậu nhóc, miệng thì không ngừng thổi phù phù vào vết đau kia.
"Ơ hay, người phải than vãn bây giờ là mình mới đúng sao?-Minh Thái bất mãn nhếch môi nhìn hai con người kia, trong lòng cậu mặc dù luôn tự nhủ là không được chấp nhặt con nít, nhưng sao cậu vẫn thấy thằng ranh con này khó ưa vậy chứ, lại còn giả bộ ngây ngô đáng thương nữa à? Dễ sợ!!!
Nhóc tì được tỉ tỉ xinh gái nuông chiều hết mức thế này tất nhiên là đang hứng chí cười toe toét lắm rồi. Minh Thái thì thiệt thòi hơn, cậu ta chỉ nhận được cái lè lưỡi ma lanh của thằng nhóc này thôi. Ừ, từ đầu cậu vốn đã chẳng lấy được tí xíu cảm tình nào của nhóc rồi. Thật đáng thương mà!
-----------
-Cậu cũng giỏi dụ con nít quá ha!-trên đường về Minh Thái không quên gợi lại khoảnh khắc buồn cười ban nãy...
Sau khi gửi cậu bé lại chỗ bác bảo vệ,
nó và Minh Thái ra về. Thấy vậy, cậu nhóc liền chạy tới đưa cho nó một tấm card, trong đó là số điện thoại và địa chỉ của cậu.
-Em là Bảo Nam, sau này chị có việc gì cần giúp thì phải gọi cho em đó. Coi như trả công cho chị đã dẫn em đi chơi hôm nay. Vậy nha!
...
-Cười gì chứ? Em ấy đáng yêu vậy mà, mới nhỏ xíu mà đã ga lăng vậy rồi, ai như anh em cậu!-nó đứng khoanh tay, nhếch môi cười khinh cái tên thiếu gia to xác đang ngồi yên bình trên chiếc Chaly màu hường kia.
Minh Thái khẽ chau mày, sâu trong ánh mắt của cậu ta còn có mấy tia khó chịu kèm ganh tị trong đó. Hừ, từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu cậu bị người ta so sánh với một thằng nhãi ranh như vậy đó. Bảo sao không bực mình cho được. Cậu hắng giọng rồ ga, chiếc xe nhỏ theo đó cũng phóng vụt tới trước làm nó xém nữa đã đập mặt vào lưng tên Minh Thái đó rồi. Tới lúc này nó vẫn cho rằng quan niệm của mình không hề sai, cậu ta thật chẳng ga lăng một chút nào, còn thua cả một đứa con nít.
Vậy là ngày cuối tuần cũng đã trôi qua với vô vàn sắc thái cảm xúc khó như vậy đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.