Chương 22: Đi Chơi Công Viên
An Nhiên
08/01/2017
Vì hôm nay là cuối tuần nên các bậc phụ
huynh thường ưa dẫn con cái của họ ra ngoài chơi để hưởng thụ một ngày
nghỉ cho thoải mái. Và nơi được chọn thường là hồ bơi, quán ăn, công
viên,...Nơi nó đặt chân tới cũng nằm trong số đó.
*Công viên Sky*
Tại quầy game tô tượng có hai cô cậu học sinh to xác đang ngồi cắm cúi tô tô vẽ vẽ giữa một đám con nít. Tụi nhỏ chắc thấy hai anh chị này có vẻ kì dị quá nên vừa quay sang lén lút nhìn vừa cười khúc khích lên. Nó thở dài chống cằm nhìn Thái, ánh mắt của nó lúc này đúng là đầy tâm trạng thật.
-Cậu cũng có nhiều cái lạ quá he Minh Thái!
-Lạ gì?
-Mấy cái trò con nít như này mà cậu cũng thích được nữa à? Không ngờ luôn đó!-vừa nói, Quỳnh Nhi vừa chọt chọt vào cục tượng Pikachu lòe loẹt mà Thái đang tô một đống màu nước lên. Bản gốc của người ta xinh đẹp mĩ miều bao nhiêu thì khi qua tay cậu ta liền thảm họa bấy nhiêu. Thật hết nói nổi!
-Trò chơi đầy trí tuệ vậy mà cậu bảo là con nít à? Đúng là không biết thưởng thức mà!
-Ồ, tôi bắt đầu sợ cái trí tuệ của cậu rồi đó Minh Thái!-nhìn "cô" Pikachu màu tím trên tay Thái, nó khẽ cười đồng cảm.
Và theo như cậu ta nói thì sau một lúc xả stress bằng cách tô tượng, bước tiếp theo nên làm đó chính là đi ăn "cà lem". Hình như làm vậy mới đúng mốt thì phải?!?
Trong lúc đợi Minh Thái mua kem quay lại, Quỳnh Nhi được dặn kĩ là phải ngồi yên trên chiếc ghế đá màu vàng đặt cạnh cái thùng rác hình con chim cánh cụt màu xanh dương. Đây thật đúng là một địa điểm dễ kiếm mà, đặc biệt lại còn rất nên thơ nữa chứ! (nên cái quái gì, bốc mùi thế cơ mà?)
Ngồi buồn không có việc gì làm, Quỳnh Nhi ta đành một mình vừa nhìn mây nhìn cỏ, vừa bâng quơ ngẫm nghĩ đủ thứ chuyện trên đời. Rồi bất giác câu chuyện Trang kể lúc sáng lại sống dậy. Nó nhớ hình như nhỏ đã nói là...
-Thật ra lúc trước Thiên Kim và Minh Thái từng chơi rất thân với nhau, tới mức bạn bè và thầy cô ở trường còn tưởng hai đứa cặp bồ với nhau nữa kìa! Nhưng cứ mỗi khi hỏi tới là tụi nó lại chối à!
-Rồi sao nữa!
-Thì hai đứa đó chắc cũng có cảm tình nhau nhưng lại không chịu nói ra cho đối phương biết. Chuyện này cứ vùng vằng như vậy mãi cho tới một ngày đẹp trời kia, Thái quyết định dùng hết khả năng của mình để tỏ tình với Thiên Kim, vụ này hồi đó cả trường đều biết mà. Khỏi phải nói vụ này nổi thế nào, nàng là hotgirl của trường, chàng cũng soái ca chẳng kém ai, hai người đó mà quen nhau thì đã sớm trở thành một cặp tiên đồng ngọc nữ rồi. Nhưng mà...
-Nhưng mà sao??? Kể lẹ đi!
-Nhưng mà tui nghe nói Thiên Kim đã thẳng thừng từ chối Minh Thái trước mặt toàn trường làm cậu ta bẽ mặt quá trời! Vì chuyện đó mà cậu ta nghỉ học cả tuần luôn á!
...
Hic hic, nghĩ lại thì Minh Thái cũng đáng thương quá chứ. Mặc dù bề ngoài ngông nghênh khinh người là vậy, nhưng bên trong cậu ta lại rất yếu mềm. Bởi vậy, có lẽ từ nay nó nên đối xử với Minh Thái tốt hơn một chút để xoa dịu phần nào nỗi đau của cậu ta.
-Chị ơi!-mãi lo nghĩ ngợi lung tung, Quỳnh Nhi không để ý nãy giờ có người gọi mình. Ngước lên nhìn, nó mới phát hiện ra trước mặt mình là một cậu nhóc chừng 4-5t, khuôn mặt bầu bĩnh với nước da trắng bóc của nhóc tì này là thứ khiến nó ngẩn ngơ nhìn đầu tiên vì quá đáng yêu mà.
-Gì vậy nhóc?-Quỳnh Nhi khẽ cười, nhéo yêu đôi má căng sữa của cậu bé kia, nó thầm nghĩ, thằng nhóc này mà lớn thêm chút nữa chắc sẽ khiến nhiều cô chết lắm đây!
Cậu bé không nói gì, chỉ kéo tay nó ra hiệu đi theo mình. Nó mặc dù ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng đành chiều cậu nhóc vì đôi mắt long lanh ngấn nước như vừa khóc rất chu choe (cute!) của cậu ta (không biết cái này có gọi là dại trai không nữa?).
Ơ nhưng không phải ban nãy Minh Thái đã dặn là không được đi đâu khỏi đó cho tới khi cậu ta tới hay sao???
*Công viên Sky*
Tại quầy game tô tượng có hai cô cậu học sinh to xác đang ngồi cắm cúi tô tô vẽ vẽ giữa một đám con nít. Tụi nhỏ chắc thấy hai anh chị này có vẻ kì dị quá nên vừa quay sang lén lút nhìn vừa cười khúc khích lên. Nó thở dài chống cằm nhìn Thái, ánh mắt của nó lúc này đúng là đầy tâm trạng thật.
-Cậu cũng có nhiều cái lạ quá he Minh Thái!
-Lạ gì?
-Mấy cái trò con nít như này mà cậu cũng thích được nữa à? Không ngờ luôn đó!-vừa nói, Quỳnh Nhi vừa chọt chọt vào cục tượng Pikachu lòe loẹt mà Thái đang tô một đống màu nước lên. Bản gốc của người ta xinh đẹp mĩ miều bao nhiêu thì khi qua tay cậu ta liền thảm họa bấy nhiêu. Thật hết nói nổi!
-Trò chơi đầy trí tuệ vậy mà cậu bảo là con nít à? Đúng là không biết thưởng thức mà!
-Ồ, tôi bắt đầu sợ cái trí tuệ của cậu rồi đó Minh Thái!-nhìn "cô" Pikachu màu tím trên tay Thái, nó khẽ cười đồng cảm.
Và theo như cậu ta nói thì sau một lúc xả stress bằng cách tô tượng, bước tiếp theo nên làm đó chính là đi ăn "cà lem". Hình như làm vậy mới đúng mốt thì phải?!?
Trong lúc đợi Minh Thái mua kem quay lại, Quỳnh Nhi được dặn kĩ là phải ngồi yên trên chiếc ghế đá màu vàng đặt cạnh cái thùng rác hình con chim cánh cụt màu xanh dương. Đây thật đúng là một địa điểm dễ kiếm mà, đặc biệt lại còn rất nên thơ nữa chứ! (nên cái quái gì, bốc mùi thế cơ mà?)
Ngồi buồn không có việc gì làm, Quỳnh Nhi ta đành một mình vừa nhìn mây nhìn cỏ, vừa bâng quơ ngẫm nghĩ đủ thứ chuyện trên đời. Rồi bất giác câu chuyện Trang kể lúc sáng lại sống dậy. Nó nhớ hình như nhỏ đã nói là...
-Thật ra lúc trước Thiên Kim và Minh Thái từng chơi rất thân với nhau, tới mức bạn bè và thầy cô ở trường còn tưởng hai đứa cặp bồ với nhau nữa kìa! Nhưng cứ mỗi khi hỏi tới là tụi nó lại chối à!
-Rồi sao nữa!
-Thì hai đứa đó chắc cũng có cảm tình nhau nhưng lại không chịu nói ra cho đối phương biết. Chuyện này cứ vùng vằng như vậy mãi cho tới một ngày đẹp trời kia, Thái quyết định dùng hết khả năng của mình để tỏ tình với Thiên Kim, vụ này hồi đó cả trường đều biết mà. Khỏi phải nói vụ này nổi thế nào, nàng là hotgirl của trường, chàng cũng soái ca chẳng kém ai, hai người đó mà quen nhau thì đã sớm trở thành một cặp tiên đồng ngọc nữ rồi. Nhưng mà...
-Nhưng mà sao??? Kể lẹ đi!
-Nhưng mà tui nghe nói Thiên Kim đã thẳng thừng từ chối Minh Thái trước mặt toàn trường làm cậu ta bẽ mặt quá trời! Vì chuyện đó mà cậu ta nghỉ học cả tuần luôn á!
...
Hic hic, nghĩ lại thì Minh Thái cũng đáng thương quá chứ. Mặc dù bề ngoài ngông nghênh khinh người là vậy, nhưng bên trong cậu ta lại rất yếu mềm. Bởi vậy, có lẽ từ nay nó nên đối xử với Minh Thái tốt hơn một chút để xoa dịu phần nào nỗi đau của cậu ta.
-Chị ơi!-mãi lo nghĩ ngợi lung tung, Quỳnh Nhi không để ý nãy giờ có người gọi mình. Ngước lên nhìn, nó mới phát hiện ra trước mặt mình là một cậu nhóc chừng 4-5t, khuôn mặt bầu bĩnh với nước da trắng bóc của nhóc tì này là thứ khiến nó ngẩn ngơ nhìn đầu tiên vì quá đáng yêu mà.
-Gì vậy nhóc?-Quỳnh Nhi khẽ cười, nhéo yêu đôi má căng sữa của cậu bé kia, nó thầm nghĩ, thằng nhóc này mà lớn thêm chút nữa chắc sẽ khiến nhiều cô chết lắm đây!
Cậu bé không nói gì, chỉ kéo tay nó ra hiệu đi theo mình. Nó mặc dù ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng đành chiều cậu nhóc vì đôi mắt long lanh ngấn nước như vừa khóc rất chu choe (cute!) của cậu ta (không biết cái này có gọi là dại trai không nữa?).
Ơ nhưng không phải ban nãy Minh Thái đã dặn là không được đi đâu khỏi đó cho tới khi cậu ta tới hay sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.