Chương 15
Kawi
07/05/2018
CHAP 15: BẤT ỔN
Chuyện là…Nam mời Senil đi chơi lễ Valentin….
Tất nhiên cô nhóc cương quyết từ chối. Đến khổ với hai cái con người này…
Chiều mai…
Dù không nói ra nhưng thật lòng tôi cảm thấy hồi hộp, không biết vì sao mà ruột tôi lại cứ nóng nóng khó chịu, chắc đây là lân đầu tiên đi chơi Valentin bên cạnh một người khác giới nên thế! Thoại thì từ sáng đến chiều cứ gọi điện thoại rồi nhắn tin liên tục, chiều nay gặp nhau rồi mà cậu ta làm như không còn cơ hội nào gặp nhau nữa a! Tôi buồn cười với cái sự kì cục của cậu nhóc này…
Tin nhắn của Thoại.
“ Tôi thích you! “
Tôi trả lời:
“Tôi biết”
“ Cả đời này tôi chỉ có mình you thôi!”
“Tôi cũng biết! tôi cũng vậy!”
“ Cho đến khi không còn được ở bên you nữa tôi vẫn sẽ chỉ có you mà thôi”
“Đừng nói tầm bậy nữa! Nghe ghê quá! “
“ Phải nhớ là bên cạnh you luôn có tôi”
“ Rồi! tôi biết rồi!”
Đó là những tin nhắn kì quặc nhất mà từ trước đến nay Thoại nhắn cho tôi.
6h30 tối.
Tôi thay áo quần, không biết phải ăn mặc như thế nào nên tôi phá tan cái tủ áo quần, hết lục rồi tìm. Cuối cùng tôi cũng tìm ra được một bộ cánh ưng ý ( sự thật thì nó cũng tàm tạm thôi). Nhìn lên đồng hồ, tôi vội vàng quơ cái túi xách rồi đóng cửa phòng . Nhưng chiếc huy hiệu Thoại tặng cho tôi không biết từ đâu lại rơi xuống đất. Thoáng chốc tôi thấy rùng mình. Một cảm giác kì lạ. Nhưng tôi không đẻ ý nhiều, Senil đang đợi tôi dưới nhà, tôi vội nhặt nó lên rồi đặt trên bàn…
Tôi nhờ Senil chở đến sở thú, cô nhóc hình như hôm nay cũng có hẹn nên ăn mặc trông khác khác, nhìn nữ tính hẳn. Chắc là có hẹn với Nam ^^.
Tôi tới chào mấy con khỉ đáng ghét, nhưng có vẻ sự xuất hiện của tôi hôm nay không khiến chúng hứng thú như lần trước. Con nào con nấy ngồi chồm hổm mặt buồn so. Thế càng khỏe. Nhưng tôi lại cảm thấy không vui tí nào.
7h30.
Thoại đã trễ một tiếng đồng hồ. Trời bắt đầu nhá nhem tối. Sở thú hôm nay đông người hẳn. Nhưng ai cũng có đôi có cặp, ngay cả mấy con khỉ cũng ngồi lại thành đôi (chẳng nhẽ khỉ cũng biết đây là ngày lễ tình nhân sao???), chỉ riêng tôi là một mình.
8h30
Thoại đã trễ hai tiếng đồng hồ, chưa bao giờ cậu ta bắt tôi phải đợi. Đây là lần đầu tiên. Cũng bởi vậy nên tôi phải đợi. Gió dã bắt đầu thổi rít hơn.
9h.
Tôi bắt đầu thấy bực. Một mình tôi ngồi ở đây. Thế này thì còn đi chơi gì nữa. Chợt trời đổ mưa…mưa rất lớn…tôi hốt hoảng tìm nơi trú mưa. Tiếng ai đó gọi tôi, trong màn mưa tôi nhìn thấy Nam….
- Di! Nhanh lên! Lên xe mau!
- Nam! Sao cậu lại ở đây???
- Đừng nói nhiều nữa! Thoại sắp không ổn rôi!!!!!!!!!!!!!!!!!
……………………………..
Chap : Nỗi đau
(Các bạn thông cảm! từ đây trở về sau tôi sẽ dùng ngôi “nó” thay cho ngôi “tôi” vì như thế mới thể hiện rõ nét tâm trạng cũng như tính cách nhân vật! )
Mắt nó nhòe đi, mưa rơi ướt đãm chiếc áo mới tinh của nó. Trong đôi mắt nó bây giờ chỉ nhìn thấy duy nhất khuôn mặt Thoại, khuôn mặt luôn luôn mỉm cười với nó, nhưng bây giờ…
- Thoại! Thoại ơi! – nó vừa hét vừa lấy tay vỗ vỗ má Thoại.
- Cậu tỉnh lại đi chứ? Cậu đã nói là sẽ không bao giờ thất hứa với tôi! Sẽ không bao giờ để tôi một mình mà??? Thoại ơi! Cậu không thể như thế này được!
Nó nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thoại bây giờ chỉ toàn là máu…đôi mắt sâu, cái mũi cao,…tất cả đi nhòe đi dưới mưa và nước mắt của nó…Thoại không thể nắm tay nó bây giờ, ngay lúc này, không thể….
- Xe cứu thương đến rồi! – Tiếng Nam hét lên khiến nó quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu.
Bây giờ nó đang ở trong bệnh viện, toàn thân ướt đãm, máu của Thoại dính sang nó, những vệt dài…
Chiếc xe đẩy chở Thoại nằm trên từ từ tiến vào cánh cửa phòng cấp cứu. Nó chạy theo, từng bước đau khổ, nó vẫn nắm chặt lấy tay Thoại, nó không để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh, nó chỉ nhìn Thoại, ước nguyện duy nhất của nó bây giờ là Thoại có thể mở mắt ra để nhìn thấy nó, để biết rằng nó không bao giờ rời xa cậu ấy, ngay cả trong lúc này…
Nó đã khóc rất nhiều, từ khi nhìn thấy Thoại nằm giữa đường cho đến khi vào bệnh viện, và lúc này nó vẫn khóc, nó không nói được gì, chỉ biết khóc, cái hình ảnh đáng sợ của Thoại cùng với chiếc xe máy không còn nguyên vẹn cứ hiện lên trong đầu nó, chưa bao giờ cái cảm giác sắp mất Thoại đến với nó thực và gần như lúc này… Đột nhiên nó nhìn thấy ánh mắt Thoại đang nhìn nó…
- Thoại! Thoại! Cậu thấy tôi không? Cậu không thể bỏ tôi mà đi như thế này được! tôi không cho phép cậu đối xử như thế với tôi! – nó vừa nấc vừa nói như van xin một điều kì diệu.
Thoại chỉ nhìn nó, bàn tay nắm chặt hơn, nó cảm thấy nỗi đau từ Thoại đang truyền sang nó rõ mồn một, tim nó thắt lại, Tình yêu đầu đời của nó, làm sao đây….
- Tôi biết là cậu sẽ không để tôi một mình! Cậu sẽ mãi bên tôi! Đúng không??? Vì thế làm ơn hãy nói với tôi, hãy ôm tôi như bao lần cậu vẫn làm, cậu đừng nằm như thế này! Thoại ơi! – nó đau đớn tột độ khi nhìn thấy Thoại đang tiến ngày một gần vào cái phòng trắng muốt trước mặt, nếu như cách cửa đó đóng chặt và Thoại mãi mãi không trở về với nó thì làm sao đây… nó sẽ chết mất!
Thoại vẫn chỉ nhìn nó, có lẽ những vết thương đã không cho phép cậu ấy nói được với nó, và nó nhìn thấy một giọt nước mắt chảy dài trên khóe mắt Thoại, đôi mắt nó bây giờ không còn nhìn thấy gì cả, trắng xóa….”Cho đến khi không còn được ở bên you nữa tôi vẫn sẽ chỉ có you mà thôi”… tin nhắn của Thoại hiện về trong tâm trí nó….
- Không! Cậu phải mãi mãi bên cạnh tôi! Mãi mãi! – nó hoảng loạng khi nhìn thấy bàn tay Thoại đang từ từ rời khỏi tay nó, Nam níu nó lại, bác sĩ đưa Thoại vào trong phòng cấp cứu, nó nhìn theo….nó đang phải chịu đựng cái gì thế này…
Thoại đã cách xa nó…đôi mắt toàn nước ướt nhòe của nó cứ nhìn theo, có lẽ nó không còn sức để la thêm nữa….và nó nhìn thấy bàn tay của Thoại chỉ về phía nó, rồi nắm lại, rồi mở ra và hướng về phía trái tim của Thoại….nó ôm mặt ngã khuỵu xuống đất…nó hiểu Thoại đang muốn nói với nó điều gì….Cậu ấy xin lỗi nó và ”Cho đến khi không còn được ở bên you nữa tôi vẫn sẽ chỉ có you mà thôi”…
Cánh cửa đóng lại, Nam dẫn nó đến hàng ghế ngồi chờ…sau khi bình tĩnh được một chút nó mới biết được toàn bộ sự việc…
gia đình Thoại không giống như những gia đình bình thường, Thoại mất mẹ từ nhỏ, sống với bố, một người anh trai và một chị gái. Mỗi đứa con trong gia đình này đều có một người mẹ, giống như những đứa con rơi rớt lại sau những chuyện tình qua đường, bố Thoại không quan tâm đến xây dựng gia đình, đối với ông ta tất cả chỉ có sự nghiệp. Anh trai của Thoại bị bố khinh ghét và không quan tâm, đơn giản vì theo ông ta, đó là một đứa “bất tài vô tướng”. Sống trong sự ghẻ lạnh, anh trai Thoại chán đời bỏ nhà ra đi, sống như một tay xã hội đen thứ thiệt. Người anh này chỉ thương mỗi mình Thoại, và Thoại cũng vậy, rất yêu thương anh. Thật ra Thoại cũng có quen biết với những người trong giới giang hồ và cũng là một trong những tay đua xe khét tiếng từ năm học lớp 10. Nhưng từ khi gặp nó Thoại đã từ bỏ cái trò tử thần ấy. Không may anh trai Thoại đã gây thù chuốc oán với một tay chơi khác dẫn tới nhiều vụ ẩu đả rồi bị bắt, để cứu anh mình, Thoại đã chấp nhận đua xe với bọn người đó. Và bất hạnh đã xảy ra, vì tránh một em bé nhỏ trong hành trình đua xe, Thoại đã lạc tay lái và đâm vào thành chắn bên đường…
Lát sau nó thấy một người con trai tóc nhuộm đỏ, áo quần nhếch nhác, khuôn mặt hớt hải chạy vào. Nam bảo đó là anh trai của Thoại. Đó đứng lên và nhìn chằm chằm vào kẻ mà Thoại đã chấp nhận hy sinh để cứu lấy. Người nó run lên từng đợt. Anh ta nhìn thấy nó vội vã tiến đên:
- Em là Tường Di? Thoại đâu rồi? Nó đâu??? – anh ta hỏi dồn
Nó không thèm để ý vì sao anh ta lại biết tên nó, nó chỉ im lặng và nhìn anh ta. Nó giận đến mức không thể nó thêm được gì. Chính người này đã cướp đi Thoại của nó, chính hắn ta…
Nam chỉ tay về phía cánh cửa phòng cấp cứu im lìm trước mặt rồi lắc đầu thở dài…Anh ta nhìn rồi khựng lại, nước mắt ứa ra và anh ta quỳ xuống.
- Tôi là người anh không tốt, tôi là một thằng tối, đáng ra tôi phải ngăn cản nó, đáng ra tôi phải là người nằm trong đó. Thoại ơi!
Anh ta đập đập đầu xuống đất, nhìn thấy sự đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt của người con trai kia mà nó tái lòng.
Chap : Cơn ác mộng…
.Anh ta cứ rên la như thế cho đến khi một người đàn ông trung niên xuất hiện và hét lên:
- Mày ở đây làm gì hả thằng kia? Mày hại em mày chưa đủ à? Cút đi!
Nó ngước mắt nhìn lên, là bố Thoại, một người đàn ông mặc vest đen, khuôn mặt in hằn những vết nhăn của cả một đời lăn lộn trên thương trường. Ông ta tiến lại phía nó, nhìn Nam, cất giọng mệt mỏi:
- Nó đang nằm trong đó?
Nam gật đầu. Ông ta không nói năng gì, chỉ cúi mặt và lặng lặng ngồi xuống. Mặc dù ông ta không khóc, không rên la nhưng nó cảm nhận được nỗi đau mà một người cha đang phải chịu đựng khi nhìn thấy con mình như thế. Nó nấc từng tiếng rồi quay mặt về phía cánh cửa phòng cấp cứu. Nó ước nguyện một điều kì diệu sẽ xảy ra…
Nó nhớ lại những điều kì lạ đã diễn ra trong ngày hôm nay, tất cả như là một điềm báo cho bất hạnh này nhưng đáng tiếc là nó không để ý. Nó thiếp đi trên vai Nam. Nó nhìn thấy Thoại, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của anh chàng hotboy suốt ngày gây gô với nó, nó nhìn thấy cái nắm tay thật chặt của Thoại dẫn nó đi trên con đường nhỏ buổi chiều hôm đó…”Vì cả đời này you sẽ phải đi bên cạnh tôi!”…”Người yêu duy nhất của cuộc đời tao! “Cho đến khi không còn được ở bên you nữa tôi vẫn sẽ chỉ có you mà thôi”…những hình ảnh những câu nói của Thoại cứ hiện rõ trong đầu nó…thực đến đau lòng. Nó vùng người dậy khi nghe tiếng bác sĩ, ca mổ kéo dài ba tiếng cuối cùng cũng hoàn thành. Nó chạy đến:
- Bác sĩ ơi! Thoại sao rồi ạ? Cậu ấy sẽ vượt qua chứ?
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng vết thương nặng quá! Bây giờ chỉ còn trông chờ vào ý chí của cậu ta mà thôi! Nếu sau ba ngày mà cậu ta vẫn hôn mê thì….Chúng tôi xin lỗi!
Nó đông cứng người, hai tay duỗi ra. Không thể như thế được! Thoại còn trẻ quá, nó và Thoại chỉ mới bắt đầu, nó chưa kịp nói với Thoại rằng nó thích cậu ấy, Thoại còn quá nhiều duyên nợ với cái thế giới này….Thoại không thể bỏ nó mà đi được. Nó nhìn vào trong. Thoại đang nằm đó. Đôi măt ấy biết bao giờ sẽ mở ra để nhìn nó thêm lần nữa….
Hai ngày nặng nề trôi qua…
Nó dường như chẳng ăn uống được gì, chỉ ngồi bên cạnh Thoại, nhìn cậu ấy và cầu nguyện. Đến bây giờ thì cả bố mẹ, chị Diên, Phong Ken rồi Quốc Hy cũng như tất cả mọi người đều biết được mối quan hệ giữa nó và Thoại. Không ai nói năng gì, họ biết rằng nó đang sống bằng hy vọng.
Nó đang ngồi nhìn Thoại, rất gần. Thoại đang ở bên cạnh nó mà như xa lắm. Giờ đây nó không còn đủ sức mà khóc nữa. Nó bắt đầu thấy hối hận, giá như nó chấp nhận Thoại sớm hơn, dành tình cảm cho Thoại nhiều hơn thì sẽ không tiếc nuối như bây giờ. Nó cầm chiếc điện thoại mà Thoại tặng, bật nắp lên. Không biết vì lý do gì mà nó lại làm như thế. Hay chăng nó cảm giác rằng Thoại muốn nó làm như vậy. Nó khởi động máy và bắt đầu bấm lung tung. Và rồi nó vào mục videoclip…trong đó có một clip được lưu với tên gọi “ Di thân yêu”. Nó bật lên…clip dài hai phút ba mươi giây…Trần Thoại xuất hiên…cậu ấy đang cười với nó:
“ À ừm! You đang thấy tôi phải không? Khi mua tặng you chiếc điện thoại này thì tôi tin chắc rằng sẽ có lúc you nhớ tôi không chịu nỗi, vì thế tôi mới quay cái clip này để ít ra khi nào không có tôi thì you cũng thấy bớt cô đơn hơn. You thấy bạn trai mình chu đáo không chứ? May mắn lắm you mới gặp được tôi đó…
Nói thế chứ đúng ra tôi mới là người may mắn khi được gặp you. Cũng không biết vì sao tôi lại thích you nữa. Có lẽ tại ý trời! Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là you đã đồng ý làm bạn gái của tôi, điều đó khiến tôi hạnh phúc lắm you biết không?. Tôi không có mẹ, trong đời này cũng chẳng có ai yêu thương tôi, nhưng tôi thích you, và you cũng thế. Tôi chỉ cần như vậy thôi!
Tôi chỉ mới mười bảy tuổi, tôi không đảm bảo rằng cả đời này sẽ luôn bảo vệ và che chở được cho you, nhưng cả đời này tôi khẳng định rằng chỉ yêu có mỗi mình you mà thôi. Vì thế tôi sẽ cố gắng bên cạnh you mãi mãi cho đến khi nào không thê nữa mà thôi. You có tin tôi không? Nếu không tin cũng chả sao! Tôi sẽ chờ đợi. Nhưng tôi không cho phép you nghĩ tới bất kì thằng con trai nào khác ngoài tôi đâu nhé! Nếu không thì đừng có trách tôi! Nghe rõ chưa!
Bây giờ thì tôi chỉ muốn nói với you một câu thôi: Tôi thích you lắm! La Tường Di!………”
Nó khóc. Trần Thoại đáng yêu của nó….
Mai là ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng…Thoại vẫn nhắm nghiền mắt không chịu nhìn nó. Bố mẹ và chị Diên năn nỉ lắm nó mới chịu về nhà tắm rửa thay áo quần và ngủ một giấc lấy sức để ngày mai lên bệnh viện…
Sau khi nuôt được vài muỗng cơm, nó lên phòng và nằm ngủ, suốt 72 giờ qua nó không chợp mắt, cứ nhắm lại là cái cảnh tượng hãi hùng đó lại hiện ra. Nhưng bây giờ, sự mệt mỏi đã phần nào giúp nó thiếp đi….
Nó lại nhìn thấy Trần Thoại…nhưng không phải chập chờn như bao lần khác, Thoại đứng trước mặt nó rất thực. Cậu ấy nắm tay nó, mỉm cười. Nó hốt hoảng ôm lấy Thoại. Mong sao đây là sự thật. Nếu là mơ thì nó chấp nhận không bao giờ tỉnh lại. Thoại đáng yêu của nó bây giờ đang ở đây, bên cạnh nó. Nó thanh thản nắm tay Thoại đi trên con đường nhỏ, lòng nó rộn lên những niềm vui….Bỗng trời đổ mưa….cơn mưa ám ảnh tâm thức nó….chợt nó thấy bàn tay mình lạnh đi….hình bóng Thoại mờ dần trong màn mưa rả rích…
Nó hốt hoảng vùng mình tỉnh dậy, mặt đầy mồ hôi. Không chờ đợi gì nhiều nó chạy đến lấy cái áo khoác rồi tức tốc kêu chị Diên chở tới bệnh viện.
Nó chạy bằng chân không vào trong đó, không khí bệnh viện toát lên vẻ rợn người. Nó càng chạy nhanh hơn…
Phòng bệnh của Thoại nằm trước mặt, nó chạy ùa tới….Và những linh tính của nó không sai….Chiếc giường trắng trống trơn….
Nó dựa vào thành cửa, khuôn mặt như kẻ mất hồn. Bác sĩ thấy nó đến thì tiến lại…
Sau khi nghe những gì mà bác sĩ nói, nó không còn cảm giác gì nữa….nó khóc đến tê người rồi ngất đi….Thoại thực sự đã bỏ nó ở lại…
Thời gian trôi đi bào mòn tất cả….hạnh phúc….niềm đau…..bào mòn cả con người…..chỉ còn nỗi nhớ là ở lại………
Năm năm sau…
Chap : Bắt đầu…lại
- Thưa bố mẹ con đi học!
- Uh! Nhớ về sớm ăn cơm!
Nó đến trường với chiếc Sirius màu trắng được ba mua cho chúc mừng việc nó đậu Đại học. Bây giờ, nó đã là một sinh viên năm cuối trường Kinh tế. Một trong những ngôi trường “hot” nhất tỉnh này.
- Ylen! – đó là cái tên quen thuộc của nó mà chỉ có duy nhất một người gọi.
- Mới sáng sớm mà đã la ỏm lên rôi! – nó vòng tay ra vẻ bề trên khi bắt gặp Quốc Hy đừng trước mặt mình trong khuôn viên. Quốc Hy cũng học ở đây, cùng trường với nó, chỉ là sau nó một khóa thôi. Bây giờ cậu nhóc đã đẹp trai hơn trước rất nhiều, cũng chững chạc hơn và đã tự lập được.
- Hôm nay đi sớm thế? Ăn sáng chưa? Tôi mời đi ăn!
- Tất nhiên là chưa! Để dành bụng chờ cậu đãi chứ đâu! – nó cười.
- Vậy thì đi thôi!
Cậu nhóc khoát vai nó, nhưng nó đã hất ra. Từ lâu nó đã không quen bị người khác vác vai mình.
- Hình như hôm nay là ngày Ken về nước!
- Uh! Mà anh ấy cứ bay qua bay về như cơm bữa. Có gì mà lạ đâu!
- Có nên ra đón không nhỉ?
- Cậu khùng nó cũng vừa vừa thôi! Anh ấy mới đi được có một tuần, giờ về nước thì cần gì mà đón.
- Ylen nói cũng đúng! Mà này! Nghe nói Ylen đã xin được việc làm tại ICall à?
- Uh! Nhưng cũng chỉ là nhân viên hợp đồng mà!
- Tôi cũng muốn đi làm thêm ngoài giờ như thế!
- Thôi đi! Lo mà học để gánh vác cái công ty giải trí to đùng của ba cậu a kìa! Đừng có sinh tật nữa!
- Nhưng tôi muốn làm quen với môi trường làm việc! chứ học thôi cũng chả có ích lợi là bao!
- Thôi! Đừng nói nhiều nữa! Ăn đi!
Tan học.
Nó dắt xe ra cổng chuẩn bị lên ga để chạy. Đột nhiên nó nhìn thấy Phong Ken đang đứng ở cửa xe ô tô vẫy nó. Nó mỉm cười tiến lại…
- Anh về rồi à? Em cứ tưởng là chiều mới đáp máy bay chứ!
- Tại bên đó chán quá! Công việc cùng làm xong rồi! về sớm cho khỏe.
- Làm giám đốc coi bộ bận rộn nhỉ? Nhìn anh ai mà tin chỉ mới 23 tuổi chứ!
- Thì vì vậy mới không có ai thèm để mắt tới! vẫn cô đơn lẻ loi đây nè!
- Lại cái giọng điệu đó. Tại anh kén chọn quá nên thế thôi! em cũng nhìn thấy hàng tá cô ngày nào cũng gởi hoa gởi quà rồi gọi điện mà có thấy anh đoái hoài gì đâu!
- Ối dào! Đó toàn là mê gia tài của anh chứ có thích anh đâu!
- Ai bảo thế! Nguyên nhân đầu tiên là vì anh đẹp trai, sau đó mới đến tiền của anh chứ!
Nó nói xong thì cả hai cùng cười.
Phong Ken bây giờ đã là chủ của một công ty chứng khoán lớn. Ba anh ta đã quá yếu không đủ sức chèo chống công ty nên đã giao lại hết cho Ken. Kể cũng tội nghiệp, còn trẻ mà đã chịu một gánh nặng lớn trên vai.
Năm năm trời trôi qua, vết thương lòng do sự ra đi của Thoại chưa bao giờ nguôi ngoai trong tim nó. Nhưng nó đã cố gắng chôn dấu nó đi để sống tiếp vì gia đình và vì chính cuộc đời mình. Ngoài bố mẹ và chị hai, nó luôn nhận được sự quan tâm và yêu thương của cả Ken và Quốc Hy, cả hai đối với nó như người anh trai và em trai thân thiết. Nó cảm thấy mình thật hạnh phúc khi được như vậy. Nó cũng khóa chặt trái tim mình để chỉ lưu giữ hình bóng của Thoại. Nó nghĩ rằng có lẽ cả cuộc đời này nó sẽ không rung động trước một ai nữa. Một lần đã quá đủ với nó.
Ngày mai là ngày đầu tiên nó đi làm. Công ty của nó kinh doanh về lĩnh vực điện thoại di động, là một chi nhánh ở Việt Nam của tổng công ty mẹ bên Nhật có trụ sở toàn Châu Á. Với học lực không tồi và kết quả thực tập khá tốt nên nó được nhận vào làm ở một bộ phận quan trọng là giao dịch với khách hàng. Cụ thể là kí kết hợp đồng và giải quyết các vấn đề liên quan đến khách hàng. Và cũng vì lí do đó nên bộ phận của nó trực thuộc sự quản lí trực tiếp của Giám đốc.
~ Hết chương ~
Chuyện là…Nam mời Senil đi chơi lễ Valentin….
Tất nhiên cô nhóc cương quyết từ chối. Đến khổ với hai cái con người này…
Chiều mai…
Dù không nói ra nhưng thật lòng tôi cảm thấy hồi hộp, không biết vì sao mà ruột tôi lại cứ nóng nóng khó chịu, chắc đây là lân đầu tiên đi chơi Valentin bên cạnh một người khác giới nên thế! Thoại thì từ sáng đến chiều cứ gọi điện thoại rồi nhắn tin liên tục, chiều nay gặp nhau rồi mà cậu ta làm như không còn cơ hội nào gặp nhau nữa a! Tôi buồn cười với cái sự kì cục của cậu nhóc này…
Tin nhắn của Thoại.
“ Tôi thích you! “
Tôi trả lời:
“Tôi biết”
“ Cả đời này tôi chỉ có mình you thôi!”
“Tôi cũng biết! tôi cũng vậy!”
“ Cho đến khi không còn được ở bên you nữa tôi vẫn sẽ chỉ có you mà thôi”
“Đừng nói tầm bậy nữa! Nghe ghê quá! “
“ Phải nhớ là bên cạnh you luôn có tôi”
“ Rồi! tôi biết rồi!”
Đó là những tin nhắn kì quặc nhất mà từ trước đến nay Thoại nhắn cho tôi.
6h30 tối.
Tôi thay áo quần, không biết phải ăn mặc như thế nào nên tôi phá tan cái tủ áo quần, hết lục rồi tìm. Cuối cùng tôi cũng tìm ra được một bộ cánh ưng ý ( sự thật thì nó cũng tàm tạm thôi). Nhìn lên đồng hồ, tôi vội vàng quơ cái túi xách rồi đóng cửa phòng . Nhưng chiếc huy hiệu Thoại tặng cho tôi không biết từ đâu lại rơi xuống đất. Thoáng chốc tôi thấy rùng mình. Một cảm giác kì lạ. Nhưng tôi không đẻ ý nhiều, Senil đang đợi tôi dưới nhà, tôi vội nhặt nó lên rồi đặt trên bàn…
Tôi nhờ Senil chở đến sở thú, cô nhóc hình như hôm nay cũng có hẹn nên ăn mặc trông khác khác, nhìn nữ tính hẳn. Chắc là có hẹn với Nam ^^.
Tôi tới chào mấy con khỉ đáng ghét, nhưng có vẻ sự xuất hiện của tôi hôm nay không khiến chúng hứng thú như lần trước. Con nào con nấy ngồi chồm hổm mặt buồn so. Thế càng khỏe. Nhưng tôi lại cảm thấy không vui tí nào.
7h30.
Thoại đã trễ một tiếng đồng hồ. Trời bắt đầu nhá nhem tối. Sở thú hôm nay đông người hẳn. Nhưng ai cũng có đôi có cặp, ngay cả mấy con khỉ cũng ngồi lại thành đôi (chẳng nhẽ khỉ cũng biết đây là ngày lễ tình nhân sao???), chỉ riêng tôi là một mình.
8h30
Thoại đã trễ hai tiếng đồng hồ, chưa bao giờ cậu ta bắt tôi phải đợi. Đây là lần đầu tiên. Cũng bởi vậy nên tôi phải đợi. Gió dã bắt đầu thổi rít hơn.
9h.
Tôi bắt đầu thấy bực. Một mình tôi ngồi ở đây. Thế này thì còn đi chơi gì nữa. Chợt trời đổ mưa…mưa rất lớn…tôi hốt hoảng tìm nơi trú mưa. Tiếng ai đó gọi tôi, trong màn mưa tôi nhìn thấy Nam….
- Di! Nhanh lên! Lên xe mau!
- Nam! Sao cậu lại ở đây???
- Đừng nói nhiều nữa! Thoại sắp không ổn rôi!!!!!!!!!!!!!!!!!
……………………………..
Chap : Nỗi đau
(Các bạn thông cảm! từ đây trở về sau tôi sẽ dùng ngôi “nó” thay cho ngôi “tôi” vì như thế mới thể hiện rõ nét tâm trạng cũng như tính cách nhân vật! )
Mắt nó nhòe đi, mưa rơi ướt đãm chiếc áo mới tinh của nó. Trong đôi mắt nó bây giờ chỉ nhìn thấy duy nhất khuôn mặt Thoại, khuôn mặt luôn luôn mỉm cười với nó, nhưng bây giờ…
- Thoại! Thoại ơi! – nó vừa hét vừa lấy tay vỗ vỗ má Thoại.
- Cậu tỉnh lại đi chứ? Cậu đã nói là sẽ không bao giờ thất hứa với tôi! Sẽ không bao giờ để tôi một mình mà??? Thoại ơi! Cậu không thể như thế này được!
Nó nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thoại bây giờ chỉ toàn là máu…đôi mắt sâu, cái mũi cao,…tất cả đi nhòe đi dưới mưa và nước mắt của nó…Thoại không thể nắm tay nó bây giờ, ngay lúc này, không thể….
- Xe cứu thương đến rồi! – Tiếng Nam hét lên khiến nó quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu.
Bây giờ nó đang ở trong bệnh viện, toàn thân ướt đãm, máu của Thoại dính sang nó, những vệt dài…
Chiếc xe đẩy chở Thoại nằm trên từ từ tiến vào cánh cửa phòng cấp cứu. Nó chạy theo, từng bước đau khổ, nó vẫn nắm chặt lấy tay Thoại, nó không để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh, nó chỉ nhìn Thoại, ước nguyện duy nhất của nó bây giờ là Thoại có thể mở mắt ra để nhìn thấy nó, để biết rằng nó không bao giờ rời xa cậu ấy, ngay cả trong lúc này…
Nó đã khóc rất nhiều, từ khi nhìn thấy Thoại nằm giữa đường cho đến khi vào bệnh viện, và lúc này nó vẫn khóc, nó không nói được gì, chỉ biết khóc, cái hình ảnh đáng sợ của Thoại cùng với chiếc xe máy không còn nguyên vẹn cứ hiện lên trong đầu nó, chưa bao giờ cái cảm giác sắp mất Thoại đến với nó thực và gần như lúc này… Đột nhiên nó nhìn thấy ánh mắt Thoại đang nhìn nó…
- Thoại! Thoại! Cậu thấy tôi không? Cậu không thể bỏ tôi mà đi như thế này được! tôi không cho phép cậu đối xử như thế với tôi! – nó vừa nấc vừa nói như van xin một điều kì diệu.
Thoại chỉ nhìn nó, bàn tay nắm chặt hơn, nó cảm thấy nỗi đau từ Thoại đang truyền sang nó rõ mồn một, tim nó thắt lại, Tình yêu đầu đời của nó, làm sao đây….
- Tôi biết là cậu sẽ không để tôi một mình! Cậu sẽ mãi bên tôi! Đúng không??? Vì thế làm ơn hãy nói với tôi, hãy ôm tôi như bao lần cậu vẫn làm, cậu đừng nằm như thế này! Thoại ơi! – nó đau đớn tột độ khi nhìn thấy Thoại đang tiến ngày một gần vào cái phòng trắng muốt trước mặt, nếu như cách cửa đó đóng chặt và Thoại mãi mãi không trở về với nó thì làm sao đây… nó sẽ chết mất!
Thoại vẫn chỉ nhìn nó, có lẽ những vết thương đã không cho phép cậu ấy nói được với nó, và nó nhìn thấy một giọt nước mắt chảy dài trên khóe mắt Thoại, đôi mắt nó bây giờ không còn nhìn thấy gì cả, trắng xóa….”Cho đến khi không còn được ở bên you nữa tôi vẫn sẽ chỉ có you mà thôi”… tin nhắn của Thoại hiện về trong tâm trí nó….
- Không! Cậu phải mãi mãi bên cạnh tôi! Mãi mãi! – nó hoảng loạng khi nhìn thấy bàn tay Thoại đang từ từ rời khỏi tay nó, Nam níu nó lại, bác sĩ đưa Thoại vào trong phòng cấp cứu, nó nhìn theo….nó đang phải chịu đựng cái gì thế này…
Thoại đã cách xa nó…đôi mắt toàn nước ướt nhòe của nó cứ nhìn theo, có lẽ nó không còn sức để la thêm nữa….và nó nhìn thấy bàn tay của Thoại chỉ về phía nó, rồi nắm lại, rồi mở ra và hướng về phía trái tim của Thoại….nó ôm mặt ngã khuỵu xuống đất…nó hiểu Thoại đang muốn nói với nó điều gì….Cậu ấy xin lỗi nó và ”Cho đến khi không còn được ở bên you nữa tôi vẫn sẽ chỉ có you mà thôi”…
Cánh cửa đóng lại, Nam dẫn nó đến hàng ghế ngồi chờ…sau khi bình tĩnh được một chút nó mới biết được toàn bộ sự việc…
gia đình Thoại không giống như những gia đình bình thường, Thoại mất mẹ từ nhỏ, sống với bố, một người anh trai và một chị gái. Mỗi đứa con trong gia đình này đều có một người mẹ, giống như những đứa con rơi rớt lại sau những chuyện tình qua đường, bố Thoại không quan tâm đến xây dựng gia đình, đối với ông ta tất cả chỉ có sự nghiệp. Anh trai của Thoại bị bố khinh ghét và không quan tâm, đơn giản vì theo ông ta, đó là một đứa “bất tài vô tướng”. Sống trong sự ghẻ lạnh, anh trai Thoại chán đời bỏ nhà ra đi, sống như một tay xã hội đen thứ thiệt. Người anh này chỉ thương mỗi mình Thoại, và Thoại cũng vậy, rất yêu thương anh. Thật ra Thoại cũng có quen biết với những người trong giới giang hồ và cũng là một trong những tay đua xe khét tiếng từ năm học lớp 10. Nhưng từ khi gặp nó Thoại đã từ bỏ cái trò tử thần ấy. Không may anh trai Thoại đã gây thù chuốc oán với một tay chơi khác dẫn tới nhiều vụ ẩu đả rồi bị bắt, để cứu anh mình, Thoại đã chấp nhận đua xe với bọn người đó. Và bất hạnh đã xảy ra, vì tránh một em bé nhỏ trong hành trình đua xe, Thoại đã lạc tay lái và đâm vào thành chắn bên đường…
Lát sau nó thấy một người con trai tóc nhuộm đỏ, áo quần nhếch nhác, khuôn mặt hớt hải chạy vào. Nam bảo đó là anh trai của Thoại. Đó đứng lên và nhìn chằm chằm vào kẻ mà Thoại đã chấp nhận hy sinh để cứu lấy. Người nó run lên từng đợt. Anh ta nhìn thấy nó vội vã tiến đên:
- Em là Tường Di? Thoại đâu rồi? Nó đâu??? – anh ta hỏi dồn
Nó không thèm để ý vì sao anh ta lại biết tên nó, nó chỉ im lặng và nhìn anh ta. Nó giận đến mức không thể nó thêm được gì. Chính người này đã cướp đi Thoại của nó, chính hắn ta…
Nam chỉ tay về phía cánh cửa phòng cấp cứu im lìm trước mặt rồi lắc đầu thở dài…Anh ta nhìn rồi khựng lại, nước mắt ứa ra và anh ta quỳ xuống.
- Tôi là người anh không tốt, tôi là một thằng tối, đáng ra tôi phải ngăn cản nó, đáng ra tôi phải là người nằm trong đó. Thoại ơi!
Anh ta đập đập đầu xuống đất, nhìn thấy sự đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt của người con trai kia mà nó tái lòng.
Chap : Cơn ác mộng…
.Anh ta cứ rên la như thế cho đến khi một người đàn ông trung niên xuất hiện và hét lên:
- Mày ở đây làm gì hả thằng kia? Mày hại em mày chưa đủ à? Cút đi!
Nó ngước mắt nhìn lên, là bố Thoại, một người đàn ông mặc vest đen, khuôn mặt in hằn những vết nhăn của cả một đời lăn lộn trên thương trường. Ông ta tiến lại phía nó, nhìn Nam, cất giọng mệt mỏi:
- Nó đang nằm trong đó?
Nam gật đầu. Ông ta không nói năng gì, chỉ cúi mặt và lặng lặng ngồi xuống. Mặc dù ông ta không khóc, không rên la nhưng nó cảm nhận được nỗi đau mà một người cha đang phải chịu đựng khi nhìn thấy con mình như thế. Nó nấc từng tiếng rồi quay mặt về phía cánh cửa phòng cấp cứu. Nó ước nguyện một điều kì diệu sẽ xảy ra…
Nó nhớ lại những điều kì lạ đã diễn ra trong ngày hôm nay, tất cả như là một điềm báo cho bất hạnh này nhưng đáng tiếc là nó không để ý. Nó thiếp đi trên vai Nam. Nó nhìn thấy Thoại, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của anh chàng hotboy suốt ngày gây gô với nó, nó nhìn thấy cái nắm tay thật chặt của Thoại dẫn nó đi trên con đường nhỏ buổi chiều hôm đó…”Vì cả đời này you sẽ phải đi bên cạnh tôi!”…”Người yêu duy nhất của cuộc đời tao! “Cho đến khi không còn được ở bên you nữa tôi vẫn sẽ chỉ có you mà thôi”…những hình ảnh những câu nói của Thoại cứ hiện rõ trong đầu nó…thực đến đau lòng. Nó vùng người dậy khi nghe tiếng bác sĩ, ca mổ kéo dài ba tiếng cuối cùng cũng hoàn thành. Nó chạy đến:
- Bác sĩ ơi! Thoại sao rồi ạ? Cậu ấy sẽ vượt qua chứ?
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng vết thương nặng quá! Bây giờ chỉ còn trông chờ vào ý chí của cậu ta mà thôi! Nếu sau ba ngày mà cậu ta vẫn hôn mê thì….Chúng tôi xin lỗi!
Nó đông cứng người, hai tay duỗi ra. Không thể như thế được! Thoại còn trẻ quá, nó và Thoại chỉ mới bắt đầu, nó chưa kịp nói với Thoại rằng nó thích cậu ấy, Thoại còn quá nhiều duyên nợ với cái thế giới này….Thoại không thể bỏ nó mà đi được. Nó nhìn vào trong. Thoại đang nằm đó. Đôi măt ấy biết bao giờ sẽ mở ra để nhìn nó thêm lần nữa….
Hai ngày nặng nề trôi qua…
Nó dường như chẳng ăn uống được gì, chỉ ngồi bên cạnh Thoại, nhìn cậu ấy và cầu nguyện. Đến bây giờ thì cả bố mẹ, chị Diên, Phong Ken rồi Quốc Hy cũng như tất cả mọi người đều biết được mối quan hệ giữa nó và Thoại. Không ai nói năng gì, họ biết rằng nó đang sống bằng hy vọng.
Nó đang ngồi nhìn Thoại, rất gần. Thoại đang ở bên cạnh nó mà như xa lắm. Giờ đây nó không còn đủ sức mà khóc nữa. Nó bắt đầu thấy hối hận, giá như nó chấp nhận Thoại sớm hơn, dành tình cảm cho Thoại nhiều hơn thì sẽ không tiếc nuối như bây giờ. Nó cầm chiếc điện thoại mà Thoại tặng, bật nắp lên. Không biết vì lý do gì mà nó lại làm như thế. Hay chăng nó cảm giác rằng Thoại muốn nó làm như vậy. Nó khởi động máy và bắt đầu bấm lung tung. Và rồi nó vào mục videoclip…trong đó có một clip được lưu với tên gọi “ Di thân yêu”. Nó bật lên…clip dài hai phút ba mươi giây…Trần Thoại xuất hiên…cậu ấy đang cười với nó:
“ À ừm! You đang thấy tôi phải không? Khi mua tặng you chiếc điện thoại này thì tôi tin chắc rằng sẽ có lúc you nhớ tôi không chịu nỗi, vì thế tôi mới quay cái clip này để ít ra khi nào không có tôi thì you cũng thấy bớt cô đơn hơn. You thấy bạn trai mình chu đáo không chứ? May mắn lắm you mới gặp được tôi đó…
Nói thế chứ đúng ra tôi mới là người may mắn khi được gặp you. Cũng không biết vì sao tôi lại thích you nữa. Có lẽ tại ý trời! Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là you đã đồng ý làm bạn gái của tôi, điều đó khiến tôi hạnh phúc lắm you biết không?. Tôi không có mẹ, trong đời này cũng chẳng có ai yêu thương tôi, nhưng tôi thích you, và you cũng thế. Tôi chỉ cần như vậy thôi!
Tôi chỉ mới mười bảy tuổi, tôi không đảm bảo rằng cả đời này sẽ luôn bảo vệ và che chở được cho you, nhưng cả đời này tôi khẳng định rằng chỉ yêu có mỗi mình you mà thôi. Vì thế tôi sẽ cố gắng bên cạnh you mãi mãi cho đến khi nào không thê nữa mà thôi. You có tin tôi không? Nếu không tin cũng chả sao! Tôi sẽ chờ đợi. Nhưng tôi không cho phép you nghĩ tới bất kì thằng con trai nào khác ngoài tôi đâu nhé! Nếu không thì đừng có trách tôi! Nghe rõ chưa!
Bây giờ thì tôi chỉ muốn nói với you một câu thôi: Tôi thích you lắm! La Tường Di!………”
Nó khóc. Trần Thoại đáng yêu của nó….
Mai là ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng…Thoại vẫn nhắm nghiền mắt không chịu nhìn nó. Bố mẹ và chị Diên năn nỉ lắm nó mới chịu về nhà tắm rửa thay áo quần và ngủ một giấc lấy sức để ngày mai lên bệnh viện…
Sau khi nuôt được vài muỗng cơm, nó lên phòng và nằm ngủ, suốt 72 giờ qua nó không chợp mắt, cứ nhắm lại là cái cảnh tượng hãi hùng đó lại hiện ra. Nhưng bây giờ, sự mệt mỏi đã phần nào giúp nó thiếp đi….
Nó lại nhìn thấy Trần Thoại…nhưng không phải chập chờn như bao lần khác, Thoại đứng trước mặt nó rất thực. Cậu ấy nắm tay nó, mỉm cười. Nó hốt hoảng ôm lấy Thoại. Mong sao đây là sự thật. Nếu là mơ thì nó chấp nhận không bao giờ tỉnh lại. Thoại đáng yêu của nó bây giờ đang ở đây, bên cạnh nó. Nó thanh thản nắm tay Thoại đi trên con đường nhỏ, lòng nó rộn lên những niềm vui….Bỗng trời đổ mưa….cơn mưa ám ảnh tâm thức nó….chợt nó thấy bàn tay mình lạnh đi….hình bóng Thoại mờ dần trong màn mưa rả rích…
Nó hốt hoảng vùng mình tỉnh dậy, mặt đầy mồ hôi. Không chờ đợi gì nhiều nó chạy đến lấy cái áo khoác rồi tức tốc kêu chị Diên chở tới bệnh viện.
Nó chạy bằng chân không vào trong đó, không khí bệnh viện toát lên vẻ rợn người. Nó càng chạy nhanh hơn…
Phòng bệnh của Thoại nằm trước mặt, nó chạy ùa tới….Và những linh tính của nó không sai….Chiếc giường trắng trống trơn….
Nó dựa vào thành cửa, khuôn mặt như kẻ mất hồn. Bác sĩ thấy nó đến thì tiến lại…
Sau khi nghe những gì mà bác sĩ nói, nó không còn cảm giác gì nữa….nó khóc đến tê người rồi ngất đi….Thoại thực sự đã bỏ nó ở lại…
Thời gian trôi đi bào mòn tất cả….hạnh phúc….niềm đau…..bào mòn cả con người…..chỉ còn nỗi nhớ là ở lại………
Năm năm sau…
Chap : Bắt đầu…lại
- Thưa bố mẹ con đi học!
- Uh! Nhớ về sớm ăn cơm!
Nó đến trường với chiếc Sirius màu trắng được ba mua cho chúc mừng việc nó đậu Đại học. Bây giờ, nó đã là một sinh viên năm cuối trường Kinh tế. Một trong những ngôi trường “hot” nhất tỉnh này.
- Ylen! – đó là cái tên quen thuộc của nó mà chỉ có duy nhất một người gọi.
- Mới sáng sớm mà đã la ỏm lên rôi! – nó vòng tay ra vẻ bề trên khi bắt gặp Quốc Hy đừng trước mặt mình trong khuôn viên. Quốc Hy cũng học ở đây, cùng trường với nó, chỉ là sau nó một khóa thôi. Bây giờ cậu nhóc đã đẹp trai hơn trước rất nhiều, cũng chững chạc hơn và đã tự lập được.
- Hôm nay đi sớm thế? Ăn sáng chưa? Tôi mời đi ăn!
- Tất nhiên là chưa! Để dành bụng chờ cậu đãi chứ đâu! – nó cười.
- Vậy thì đi thôi!
Cậu nhóc khoát vai nó, nhưng nó đã hất ra. Từ lâu nó đã không quen bị người khác vác vai mình.
- Hình như hôm nay là ngày Ken về nước!
- Uh! Mà anh ấy cứ bay qua bay về như cơm bữa. Có gì mà lạ đâu!
- Có nên ra đón không nhỉ?
- Cậu khùng nó cũng vừa vừa thôi! Anh ấy mới đi được có một tuần, giờ về nước thì cần gì mà đón.
- Ylen nói cũng đúng! Mà này! Nghe nói Ylen đã xin được việc làm tại ICall à?
- Uh! Nhưng cũng chỉ là nhân viên hợp đồng mà!
- Tôi cũng muốn đi làm thêm ngoài giờ như thế!
- Thôi đi! Lo mà học để gánh vác cái công ty giải trí to đùng của ba cậu a kìa! Đừng có sinh tật nữa!
- Nhưng tôi muốn làm quen với môi trường làm việc! chứ học thôi cũng chả có ích lợi là bao!
- Thôi! Đừng nói nhiều nữa! Ăn đi!
Tan học.
Nó dắt xe ra cổng chuẩn bị lên ga để chạy. Đột nhiên nó nhìn thấy Phong Ken đang đứng ở cửa xe ô tô vẫy nó. Nó mỉm cười tiến lại…
- Anh về rồi à? Em cứ tưởng là chiều mới đáp máy bay chứ!
- Tại bên đó chán quá! Công việc cùng làm xong rồi! về sớm cho khỏe.
- Làm giám đốc coi bộ bận rộn nhỉ? Nhìn anh ai mà tin chỉ mới 23 tuổi chứ!
- Thì vì vậy mới không có ai thèm để mắt tới! vẫn cô đơn lẻ loi đây nè!
- Lại cái giọng điệu đó. Tại anh kén chọn quá nên thế thôi! em cũng nhìn thấy hàng tá cô ngày nào cũng gởi hoa gởi quà rồi gọi điện mà có thấy anh đoái hoài gì đâu!
- Ối dào! Đó toàn là mê gia tài của anh chứ có thích anh đâu!
- Ai bảo thế! Nguyên nhân đầu tiên là vì anh đẹp trai, sau đó mới đến tiền của anh chứ!
Nó nói xong thì cả hai cùng cười.
Phong Ken bây giờ đã là chủ của một công ty chứng khoán lớn. Ba anh ta đã quá yếu không đủ sức chèo chống công ty nên đã giao lại hết cho Ken. Kể cũng tội nghiệp, còn trẻ mà đã chịu một gánh nặng lớn trên vai.
Năm năm trời trôi qua, vết thương lòng do sự ra đi của Thoại chưa bao giờ nguôi ngoai trong tim nó. Nhưng nó đã cố gắng chôn dấu nó đi để sống tiếp vì gia đình và vì chính cuộc đời mình. Ngoài bố mẹ và chị hai, nó luôn nhận được sự quan tâm và yêu thương của cả Ken và Quốc Hy, cả hai đối với nó như người anh trai và em trai thân thiết. Nó cảm thấy mình thật hạnh phúc khi được như vậy. Nó cũng khóa chặt trái tim mình để chỉ lưu giữ hình bóng của Thoại. Nó nghĩ rằng có lẽ cả cuộc đời này nó sẽ không rung động trước một ai nữa. Một lần đã quá đủ với nó.
Ngày mai là ngày đầu tiên nó đi làm. Công ty của nó kinh doanh về lĩnh vực điện thoại di động, là một chi nhánh ở Việt Nam của tổng công ty mẹ bên Nhật có trụ sở toàn Châu Á. Với học lực không tồi và kết quả thực tập khá tốt nên nó được nhận vào làm ở một bộ phận quan trọng là giao dịch với khách hàng. Cụ thể là kí kết hợp đồng và giải quyết các vấn đề liên quan đến khách hàng. Và cũng vì lí do đó nên bộ phận của nó trực thuộc sự quản lí trực tiếp của Giám đốc.
~ Hết chương ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.