Chương 16
Kawi
07/05/2018
CHAP 16: TIỆC…
Chiều nay nó được Ken tổ chức một buổi tiệc nhỏ chúc mừng nó vừa tốt nghiệp và kiếm được việc làm, có cả Quốc Hy, Senil và tất nhiên là không thể thiếu Nam.
- Tôi muốn báo với mọi người một tin quan trọng! – Nam nghiêm nghị, cậu ta bây giờ đã chững chạc hơn rất nhiều, không biết có phải vì Senil hay không mà từ một chàng trai hiền lành Nam biến thành một người mạnh mẽ, quyết đoán và đôi lúc hơi “dữ” một chút, nhưng vì vậy mới trấn áp được cái chất nam nhi trong người của Senil.
- Chuyện gì mà nghiêm túc dữ vậy? – chúng tôi đồng thanh hỏi.
- Thôi! Anh đừng nói nữa! – Senil nhăn mặt hất hất tay Nam
- Em ngồi yên cái coi! Có gì mà phải ngượng ngùng thế chứ!
- Hai người này mệt à! Giờ có nói hay không đây!
- Có chứ! Chuyện là…Tuần sau chúng tôi sẽ làm đám cưới! – Nam nói lớn, Senil ôm mặt (có lẽ xấu hổ quá)
- Cái gì???? – tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên.
- Đó là vì bố của Senil muốn thế! Cô ấy là con một, bố cô ấy cũng đến tuổi vì thế muốn cưới sớm để có người cùng Senil cai quản cơ nghiệp. Chúng tôi cũng đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật rồi!
- Ơ! Chuyện này….nhưng có phải quá sớm không??? – nó è dè.
- Thì mình cũng nghĩ thế! Nhưng bố cương quyết lắm! Cả bên nhà Nam cũng đồng ý nữa! – Senil thở dài.
- Sao em có vẻ chán nản thế? Chẳng nhẽ không thích sống với anh à? Yêu nhau lâu quá nên giờ em chán anh rồi phải không? Đúng là…. – Nam bực mình.
- Em không có ý đó! Nhưng anh không thấy sớm à? Làm gì mà nạc nộ người ta thế! Bố em còn chưa bao giờ dám la em một câu. Anh quá đáng nó vừa chứ? – Senil cũng gân cổ, chúng tôi nhìn nhau vừa cười vừa lắc đầu.
- Bố em là bố em, anh là anh! Cũng vì bố em chiều em quá nên em mới nam không ra nam nữ không ra nữ, may mà có anh uốn nắn lại đó. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Em nghe chưa?
- Anh! Anh quá đáng lắm! – Bây giờ thì Senil chẳng khác nào một cô gái với đầy đủ cái gọi là “nữ tính và nữ quyền”, năm năm yêu Nam đã khiến cho nó lột xác hoàn toàn.
- Quá đáng hay không thì tùy em nghĩ! Nhưng bây giờ anh chỉ hỏi em một câu! Có muốn lấy anh không?
- …
- Trả lời đi chứ! nếu không muốn thì anh cũng không ép, chúng ta chia tay đường ai nấy đi, nếu muốn thì yên vị mà chuẩn bị lên xe hoa về nhà chồng. Sao? Muốn hay không?
- Hix….muốn! – Senil cúi mặt.
- Có thế chứ!
Cả tôi, Quốc Hy và Ken đều cười ồ lên. Cặp đôi này từ khi bắt đầu đã kì cục rồi, đến bây giờ cũng vậy.
Có nằm mơ nó cũng không ngờ Senil sẽ là người lên xe hoa trước nó…
Nhưng có lẽ cả đời này nó cũng không có được cái hạnh phúc đó……
Buổi tiệc diễn ra trong không khí ấm áp. Có lẽ họ biết được những đau khổ mà nó phải chịu đựng khi mất đi Trần Thoại nên ai cũng luôn dành cho nó một sự quan tâm đặc biệt, nhất là họ cố gắng không đụng chạm vào nỗi đau lớn của nó.
- Vài bữa Di sẽ làm phù dâu cho Senil chứ? – Nam cười.
- Tôi ấy à??? Như thế có được không? – nó thắc mắc
- Có gì mà được với không được chứ! Mình chỉ muốn cậu làm phù dâu cho minh thôi à!
- Nhưng ai sẽ là phù rể nhỉ? – Nam nhìn sang Ken và Quốc Hy.
- Chúng tôi??? – cả hai đồng thanh.
- Chứ còn ai vào đây nữa!
Thế là mọi người lại cười. Có những người bạn như vậy nó cũng thấy được an ủi phần nào.
Chap : Nỗi đau ùa về
Sáng mai.
Vì Quốc Hy có môn thi trong sáng nay nên cậu ta không tới đưa nó đi làm được. Và nhiệm vụ đó được giao cho Phong Ken. Mặc dù nó đã nói là không cần phải như thế và nó có thể tự đi một mình nhưng hai người đó nhất quyết không chịu.
Nó diện một bộ cánh công sở không đến nỗi nào với đôi giày cao gót màu nâu mà chị Diên mua tặng. Nhưng việc đi giày cao năm phân quả là một khó khăn đối với nó.
Ken chở nó đến công ty. Đó là một tòa cao ốc nằm giữa trung tâm thành phố. Ken đưa xe vào đại sảnh của tòa nhà. Chiếc ô tô dừng lại, Ken nhanh chóng mở cửa cho nó. Nhưng với cái tính hậu đậu bẩm sinh thì tất nhiên nó sẽ không suôn sẻ mà bước ra: đầu nó đụng cái cốp vào thành cửa xe ô tô. Ken lắc đầu rồi đỡ nó ra ngoài.
- Em run lắm à?
- Không! Nhưng cũng không thể nói là bình thường được!
- Tại em cứng đầu quá! Công ty anh cũng cần những người có thực lực như em mà em không chịu! Cứ đòi làm ở đây!
Nó không nói gì, chỉ cười. Nó không muốn mọi người nghĩ rằng nó nhờ quen biết mà được nhận vào làm. Nó muốn tự đứng bằng đôi chân của mình.
Bỗng dưng Ken ôm nó…
- Em đã lớn rồi!
- Anh cũng thế thôi! – nó cười
- Cố lên nhé! Anh sẽ luôn ở bên cạnh em!
- Cám ơn anh! – Ken luôn biết quan tâm nó mỗi khi nó cần.
Ken vào xe, cánh cửa ô tô dần dần đóng lại, cậu ta nhìn sang vẫy vẫy tay chào nó và nở một nụ cười, nó mỉm cười chào lại. Thật là hạnh phúc!
Bước vào công ty với đôi mắt ngỡ ngàng. Nó là nhân viên mới đến, nhìn cái gì cũng lạ lẫm. Nơi này có mọt không gian làm việc cực kì đạt tiêu chuẩn, nhìn ai cũng tất bật và nghiêm túc. Nó hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần. Cánh cửa thang máy mở ra, nó lặng lẽ bước vào. Dường như không ai để ý đến sự có mặt của nó, người nào cũng chăm chăm đôi mắt như đang suy tư điều gì.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên nó mặc váy ra ngoài. Công việc của một nhân viên bắt buộc nó phải ăn mặc như vậy: một bộ vest công sở và một đôi giày cao gót. Đó đều là những thứ sẽ gây khó khăn trong việc đi lại cho nó.
Nó tiến vào phòng làm việc để gặp gỡ quản lý. Hình như nó là nhân viên mới duy nhất trong bộ phận này. Sự xuất hiện của nó khiến cho cả phòng làm việc dừng lại. Ai cũng nhìn nó như một sinh vật lạ.
- Chào mọi người! Em tên là La Tường Di! Em là nhân viên mới của công ty được phân công làm việc ở bộ phận này. Mong mọi người chỉ bảo thêm! – nó cúi đầu chào rồi cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể mặc dù trong lòng đang cực kì hồi hộp.
- Chào em! Chúc mừng em đã trở thành thành viên của bộ phận.
Một người đàn ông tầm ba mươi ăn mặc ra dáng nhân viên công sở tiến lại mỉm cười và vỗ vai nó. Thì ra là trưởng bộ phận. Ông này hình như tên là Long.
Những người còn lại trong phòng sau một hồi im lặng bỗng đồng loạt phổ tay chào mừng nó. Nó thở phào nhẹ nhõm vì đã được chấp nhận.
- Thì ra đây là nhân viên xuất sắc mới được tuyển vào, nghe danh đã lâu giờ mới được diện kiến! – một cô ngồi bàn bên trái cất tiếng.
Nó chỉ cười đáp lễ chứ không dám nói năng gì.
Nó được trưởng phòng chỉ chỗ ngồi làm việc. Không biết sẽ là xui xẻo hay may mắn khi nó được bố trí ngồi ngay trược mặt phòng giám đốc (như đã nói với các bạn là bộ phận của nó thuộc sự chỉ đạo trực tiếp của giám đốc).
Đang làm quen với công việc, nó nghe thấy mấy chị nhân viên trong phòng ồ lên và có “hơi hướng” nổi loạn. Hình như là giám đốc xuất hiện. Nó đứng dậy nhìn nhưng không thấy được rõ, chợt trưởng phòng chạy đến nói với nó:
- Mau! Tới để ra mắt giám đốc mau!
Nó lật đật chạy ra. Vừa bước đến gần nó vừa nhìn thấy cái đầu tóc ngắn đen nhánh với một dáng người cao đang đứng ở đó. Phải! Đó là giám đốc của nó!.
Nó đứng ở hàng cuối. Có lẽ đây là ngày đầu tiên giám đốc nhận quản lý bộ phận của nó nên mới có màn chào hỏi này.
Nó không dám ngẩng mặt lên nhìn giám đốc vì nó cảm thấy hồi hộp. Nó vốn không phải đứa nhát gan nhưng đây là lần đầu tiên làm việc, nó không thể bình tĩnh được.
- Chào mọi người! Tôi là Denky Cold! Giám đốc điều hành chi nhánh ICall tại Việt Nam! Rất hân hạnh được làm quen với mọi người!
Cái tên kì lạ khiến mọi người xì xầm. Nhưng đối với nó cái tên đó không đáng chú ý bằng giọng nói. Đây là giọng nói đã từ lâu rồi nó không còn nghe thấy! Một giọng nói đã trở thành ám ảnh trong lòng nó! Nó sửng sờ ngước mặt lên nhìn….
- Thoại…….! – nó thốt lên, đôi mắt tròn đen láy hướng thẳng về phía có giọng nói ấy.
Mặt nó biến sắc, đôi mắt tối lại. Không thể nào như vậy được! Nó ngỡ ngàng đến thắt lòng! Gương mặt giám đốc nhìn nó. Vẫn đôi mắt ấy, vẫn nét mặt ấy!!! Không! Không thể nào! Nó hoảng loạng.
Chap : Tình yêu…mới…
- Di! Em làm sao thế? – trường phòng hỏi nhỏ nó khi thấy thái độ bất bình thường của nó.
- Đây là nhân viên mới của công ty phải không? – giọng nói ấy một lần nữa lại cất lên như chém vào tim nó những nhát dao đau đớn. Chao ôi! Nối đau năm năm trời nó chôn dấu giờ lại rỉ máu! Đôi mắt nó nhìn sâu vào con người đứng trước mặt mình. Cái con người kì lạ mà nó ngỡ rằng chính là hình bóng của Trần Thoại yêu dấu ngày xưa trở về.
- Tôi xin lỗi! – nó cố kìm nén hết sức để không òa khóc rồi ôm mặt chạy đi.
Mọi người nhìn theo. Những ánh mắt đầy khó hiểu!
Nó chạy ra sân sau của công ty và ngồi xuống trên thành đá hai bên bồn hoa. Nó khóc. Năm năm trước nó cũng khóc như vậy trước cái chết của Thoại. Bây giờ nỗi đau lại trở về! Nó những tưởng mình đã chai sạn trước tất cả, sẽ không khóc, sẽ không đau khổ thêm lần nữa nhưng….nó khóc to hơn. Đã bao đêm nó mơ thấy Trần Thoại trở về nhưng cũng không đau đớn bằng lúc này, khi mà cái hình bóng đó hiện diện ngay trước mắt nó. Quá bất ngờ và nghiệt ngã. Sao có thể có người giống đến như thế được chứ???? nó không thể hiểu…
Nó trở về phòng làm việc trong trạng thái cực kì tồi tệ. Giờ đây nó không còn tinh thần làm việc nữa, nó muốn vào để xin trưởng phòng nghỉ ngày hôm nay.
- Di! Bị trúng gió à? Mặt em trông ghê lắm đó! – chị ngồi bên cạnh hỏi.
- Không sao! Em chỉ hơi mệt trong người!
- Giám đốc mình đẹp trai quá xá luôn! Tao thật không ngờ công ty có vị sếp đẹp hoành tráng như vậy đấy!
- Trời ơi! Cái khuôn mặt quá ư hoàn hảo, lại cao ráo nữa chứ! Trên một mét tám chứ có ít đâu!
- Nghe đâu là con trai của tổng giám đốc đó! Trước sau gì cái gia sản kếch xù này cũng thuộc về giám đốc. Chao ôi! Ai mà làm vợ giám đốc thì quả là tu bảy kiếp mới được!
Đó là những gì nó nghe được từ lời bàn tán của mấy chị trong phòng. Tai nó ù đặc. Nó nhìn vào trong phòng giám đốc qua cái cửa kính trong veo. Anh ta đang ngồi cúi mặt chống tay lên đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Nước mắt nó lại ứa ra. Không biết trưởng phòng đi đâu rồi. Nó không thể ở đây thêm nữa, nếu không sẽ tan nát mất.
Nhưng chờ mãi không thấy trưởng phòng về, nó đành xách cặp đứng dậy rồi nhờ mấy chị trong phòng xin phép thay mình.
Nó bắt taxi về nhà, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Những tưởng nỗi đau đã tan biến nhưng sự xuất hiện của Cold đã khiến nó cảm nhận được rằng vết thương ngày xưa vẫn còn sâu lắm! mãi mãi không thể lành lại được!
- Di! Sao đi làm về sớm thế?
- Chị tới chơi à? Em hơi mệt, em lên phòng đây!
Chị Diên nhìn nó nhưng cũng im lặng. Từ khi chứng kiến nỗi đau khổ của đứa em gái khi bạn trai ra đi thì chị ấy đã hiểu ra thêm nhiều điều. Là rằng nỗi đau của bản thân không phải là nỗi đau duy nhất, và cũng không phải chỉ có bản thân mình mới là người phải chịu đựng đau thương.
Hai năm trước chị Diên đã kết hôn với anh Vũ. Cuối cùng thì chị ấy cũng chấp nhận chọn anh Vũ làm bến đỗ cuối cùng của cuộc đời. Nhóc Bin giờ đã mười một tuổi, không mập ú như trước nhưng vẫn dễ thương, anh Vũ yêu Bin như con. Nó cũng hạnh phúc thay cho chị. Ai mà ngờ rằng cuối cùng người phải chịu nỗi đau và chôn mình trong nỗi đau tình cảm lại là nó chứ không phải là chị Diên. Biết bao giờ nó mới thoát khỏi thì bản thân nó cũng không biết được nữa.
Nó lên phòng và nằm xuống giường. Mắt nó ngước sang phía bàn học, nơi có chiếc huy hiệu ngày xưa mà Thoại tặng, nó tự an ủi mình rằng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, là rằng Thoại đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, nhưng nước mắt vẫn chảy…
Tối đến, nó nhận được tin nhắn của Ken, của Quốc Hy, Nam và Senil. Tất cả đều hỏi xem nó đi làm ngày đầu tiên như thế nào rồi động viên nó. Nó thở dài rồi ngủ thiếp đi trong nỗi buồn vô hạn.
Nó thức giấc khi tia nắng đầu tiên của ngày mới rọi xuống mắt nó. Cả đêm hôm qua nó đã cố trấn an mình và nghĩ ra cách để có thể bình tĩnh trước mặt giám đốc.
Sau khi ăn sáng và thay áo quần, nó lái xe đến công ty. Gương mặt được phớt thêm chút phấn cũng không che được nỗi buồn và sự phờ phạc trên nét mặt nó lúc này.
Nó bước vào phòng, chào hỏi mọi người rồi trở về chỗ ngồi. Nó không dám nhìn về phía phòng giám đốc. Nó đang cố tạo cho mình một bản lĩnh để vượt qua.
Giám đốc đến.
- La Tường Di! Cô vào phòng tôi ngay lập tức!
Nó sửng sờ khi nghe giám đốc gọi tên mình.
~ Hết chương ~
Chiều nay nó được Ken tổ chức một buổi tiệc nhỏ chúc mừng nó vừa tốt nghiệp và kiếm được việc làm, có cả Quốc Hy, Senil và tất nhiên là không thể thiếu Nam.
- Tôi muốn báo với mọi người một tin quan trọng! – Nam nghiêm nghị, cậu ta bây giờ đã chững chạc hơn rất nhiều, không biết có phải vì Senil hay không mà từ một chàng trai hiền lành Nam biến thành một người mạnh mẽ, quyết đoán và đôi lúc hơi “dữ” một chút, nhưng vì vậy mới trấn áp được cái chất nam nhi trong người của Senil.
- Chuyện gì mà nghiêm túc dữ vậy? – chúng tôi đồng thanh hỏi.
- Thôi! Anh đừng nói nữa! – Senil nhăn mặt hất hất tay Nam
- Em ngồi yên cái coi! Có gì mà phải ngượng ngùng thế chứ!
- Hai người này mệt à! Giờ có nói hay không đây!
- Có chứ! Chuyện là…Tuần sau chúng tôi sẽ làm đám cưới! – Nam nói lớn, Senil ôm mặt (có lẽ xấu hổ quá)
- Cái gì???? – tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên.
- Đó là vì bố của Senil muốn thế! Cô ấy là con một, bố cô ấy cũng đến tuổi vì thế muốn cưới sớm để có người cùng Senil cai quản cơ nghiệp. Chúng tôi cũng đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật rồi!
- Ơ! Chuyện này….nhưng có phải quá sớm không??? – nó è dè.
- Thì mình cũng nghĩ thế! Nhưng bố cương quyết lắm! Cả bên nhà Nam cũng đồng ý nữa! – Senil thở dài.
- Sao em có vẻ chán nản thế? Chẳng nhẽ không thích sống với anh à? Yêu nhau lâu quá nên giờ em chán anh rồi phải không? Đúng là…. – Nam bực mình.
- Em không có ý đó! Nhưng anh không thấy sớm à? Làm gì mà nạc nộ người ta thế! Bố em còn chưa bao giờ dám la em một câu. Anh quá đáng nó vừa chứ? – Senil cũng gân cổ, chúng tôi nhìn nhau vừa cười vừa lắc đầu.
- Bố em là bố em, anh là anh! Cũng vì bố em chiều em quá nên em mới nam không ra nam nữ không ra nữ, may mà có anh uốn nắn lại đó. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Em nghe chưa?
- Anh! Anh quá đáng lắm! – Bây giờ thì Senil chẳng khác nào một cô gái với đầy đủ cái gọi là “nữ tính và nữ quyền”, năm năm yêu Nam đã khiến cho nó lột xác hoàn toàn.
- Quá đáng hay không thì tùy em nghĩ! Nhưng bây giờ anh chỉ hỏi em một câu! Có muốn lấy anh không?
- …
- Trả lời đi chứ! nếu không muốn thì anh cũng không ép, chúng ta chia tay đường ai nấy đi, nếu muốn thì yên vị mà chuẩn bị lên xe hoa về nhà chồng. Sao? Muốn hay không?
- Hix….muốn! – Senil cúi mặt.
- Có thế chứ!
Cả tôi, Quốc Hy và Ken đều cười ồ lên. Cặp đôi này từ khi bắt đầu đã kì cục rồi, đến bây giờ cũng vậy.
Có nằm mơ nó cũng không ngờ Senil sẽ là người lên xe hoa trước nó…
Nhưng có lẽ cả đời này nó cũng không có được cái hạnh phúc đó……
Buổi tiệc diễn ra trong không khí ấm áp. Có lẽ họ biết được những đau khổ mà nó phải chịu đựng khi mất đi Trần Thoại nên ai cũng luôn dành cho nó một sự quan tâm đặc biệt, nhất là họ cố gắng không đụng chạm vào nỗi đau lớn của nó.
- Vài bữa Di sẽ làm phù dâu cho Senil chứ? – Nam cười.
- Tôi ấy à??? Như thế có được không? – nó thắc mắc
- Có gì mà được với không được chứ! Mình chỉ muốn cậu làm phù dâu cho minh thôi à!
- Nhưng ai sẽ là phù rể nhỉ? – Nam nhìn sang Ken và Quốc Hy.
- Chúng tôi??? – cả hai đồng thanh.
- Chứ còn ai vào đây nữa!
Thế là mọi người lại cười. Có những người bạn như vậy nó cũng thấy được an ủi phần nào.
Chap : Nỗi đau ùa về
Sáng mai.
Vì Quốc Hy có môn thi trong sáng nay nên cậu ta không tới đưa nó đi làm được. Và nhiệm vụ đó được giao cho Phong Ken. Mặc dù nó đã nói là không cần phải như thế và nó có thể tự đi một mình nhưng hai người đó nhất quyết không chịu.
Nó diện một bộ cánh công sở không đến nỗi nào với đôi giày cao gót màu nâu mà chị Diên mua tặng. Nhưng việc đi giày cao năm phân quả là một khó khăn đối với nó.
Ken chở nó đến công ty. Đó là một tòa cao ốc nằm giữa trung tâm thành phố. Ken đưa xe vào đại sảnh của tòa nhà. Chiếc ô tô dừng lại, Ken nhanh chóng mở cửa cho nó. Nhưng với cái tính hậu đậu bẩm sinh thì tất nhiên nó sẽ không suôn sẻ mà bước ra: đầu nó đụng cái cốp vào thành cửa xe ô tô. Ken lắc đầu rồi đỡ nó ra ngoài.
- Em run lắm à?
- Không! Nhưng cũng không thể nói là bình thường được!
- Tại em cứng đầu quá! Công ty anh cũng cần những người có thực lực như em mà em không chịu! Cứ đòi làm ở đây!
Nó không nói gì, chỉ cười. Nó không muốn mọi người nghĩ rằng nó nhờ quen biết mà được nhận vào làm. Nó muốn tự đứng bằng đôi chân của mình.
Bỗng dưng Ken ôm nó…
- Em đã lớn rồi!
- Anh cũng thế thôi! – nó cười
- Cố lên nhé! Anh sẽ luôn ở bên cạnh em!
- Cám ơn anh! – Ken luôn biết quan tâm nó mỗi khi nó cần.
Ken vào xe, cánh cửa ô tô dần dần đóng lại, cậu ta nhìn sang vẫy vẫy tay chào nó và nở một nụ cười, nó mỉm cười chào lại. Thật là hạnh phúc!
Bước vào công ty với đôi mắt ngỡ ngàng. Nó là nhân viên mới đến, nhìn cái gì cũng lạ lẫm. Nơi này có mọt không gian làm việc cực kì đạt tiêu chuẩn, nhìn ai cũng tất bật và nghiêm túc. Nó hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần. Cánh cửa thang máy mở ra, nó lặng lẽ bước vào. Dường như không ai để ý đến sự có mặt của nó, người nào cũng chăm chăm đôi mắt như đang suy tư điều gì.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên nó mặc váy ra ngoài. Công việc của một nhân viên bắt buộc nó phải ăn mặc như vậy: một bộ vest công sở và một đôi giày cao gót. Đó đều là những thứ sẽ gây khó khăn trong việc đi lại cho nó.
Nó tiến vào phòng làm việc để gặp gỡ quản lý. Hình như nó là nhân viên mới duy nhất trong bộ phận này. Sự xuất hiện của nó khiến cho cả phòng làm việc dừng lại. Ai cũng nhìn nó như một sinh vật lạ.
- Chào mọi người! Em tên là La Tường Di! Em là nhân viên mới của công ty được phân công làm việc ở bộ phận này. Mong mọi người chỉ bảo thêm! – nó cúi đầu chào rồi cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể mặc dù trong lòng đang cực kì hồi hộp.
- Chào em! Chúc mừng em đã trở thành thành viên của bộ phận.
Một người đàn ông tầm ba mươi ăn mặc ra dáng nhân viên công sở tiến lại mỉm cười và vỗ vai nó. Thì ra là trưởng bộ phận. Ông này hình như tên là Long.
Những người còn lại trong phòng sau một hồi im lặng bỗng đồng loạt phổ tay chào mừng nó. Nó thở phào nhẹ nhõm vì đã được chấp nhận.
- Thì ra đây là nhân viên xuất sắc mới được tuyển vào, nghe danh đã lâu giờ mới được diện kiến! – một cô ngồi bàn bên trái cất tiếng.
Nó chỉ cười đáp lễ chứ không dám nói năng gì.
Nó được trưởng phòng chỉ chỗ ngồi làm việc. Không biết sẽ là xui xẻo hay may mắn khi nó được bố trí ngồi ngay trược mặt phòng giám đốc (như đã nói với các bạn là bộ phận của nó thuộc sự chỉ đạo trực tiếp của giám đốc).
Đang làm quen với công việc, nó nghe thấy mấy chị nhân viên trong phòng ồ lên và có “hơi hướng” nổi loạn. Hình như là giám đốc xuất hiện. Nó đứng dậy nhìn nhưng không thấy được rõ, chợt trưởng phòng chạy đến nói với nó:
- Mau! Tới để ra mắt giám đốc mau!
Nó lật đật chạy ra. Vừa bước đến gần nó vừa nhìn thấy cái đầu tóc ngắn đen nhánh với một dáng người cao đang đứng ở đó. Phải! Đó là giám đốc của nó!.
Nó đứng ở hàng cuối. Có lẽ đây là ngày đầu tiên giám đốc nhận quản lý bộ phận của nó nên mới có màn chào hỏi này.
Nó không dám ngẩng mặt lên nhìn giám đốc vì nó cảm thấy hồi hộp. Nó vốn không phải đứa nhát gan nhưng đây là lần đầu tiên làm việc, nó không thể bình tĩnh được.
- Chào mọi người! Tôi là Denky Cold! Giám đốc điều hành chi nhánh ICall tại Việt Nam! Rất hân hạnh được làm quen với mọi người!
Cái tên kì lạ khiến mọi người xì xầm. Nhưng đối với nó cái tên đó không đáng chú ý bằng giọng nói. Đây là giọng nói đã từ lâu rồi nó không còn nghe thấy! Một giọng nói đã trở thành ám ảnh trong lòng nó! Nó sửng sờ ngước mặt lên nhìn….
- Thoại…….! – nó thốt lên, đôi mắt tròn đen láy hướng thẳng về phía có giọng nói ấy.
Mặt nó biến sắc, đôi mắt tối lại. Không thể nào như vậy được! Nó ngỡ ngàng đến thắt lòng! Gương mặt giám đốc nhìn nó. Vẫn đôi mắt ấy, vẫn nét mặt ấy!!! Không! Không thể nào! Nó hoảng loạng.
Chap : Tình yêu…mới…
- Di! Em làm sao thế? – trường phòng hỏi nhỏ nó khi thấy thái độ bất bình thường của nó.
- Đây là nhân viên mới của công ty phải không? – giọng nói ấy một lần nữa lại cất lên như chém vào tim nó những nhát dao đau đớn. Chao ôi! Nối đau năm năm trời nó chôn dấu giờ lại rỉ máu! Đôi mắt nó nhìn sâu vào con người đứng trước mặt mình. Cái con người kì lạ mà nó ngỡ rằng chính là hình bóng của Trần Thoại yêu dấu ngày xưa trở về.
- Tôi xin lỗi! – nó cố kìm nén hết sức để không òa khóc rồi ôm mặt chạy đi.
Mọi người nhìn theo. Những ánh mắt đầy khó hiểu!
Nó chạy ra sân sau của công ty và ngồi xuống trên thành đá hai bên bồn hoa. Nó khóc. Năm năm trước nó cũng khóc như vậy trước cái chết của Thoại. Bây giờ nỗi đau lại trở về! Nó những tưởng mình đã chai sạn trước tất cả, sẽ không khóc, sẽ không đau khổ thêm lần nữa nhưng….nó khóc to hơn. Đã bao đêm nó mơ thấy Trần Thoại trở về nhưng cũng không đau đớn bằng lúc này, khi mà cái hình bóng đó hiện diện ngay trước mắt nó. Quá bất ngờ và nghiệt ngã. Sao có thể có người giống đến như thế được chứ???? nó không thể hiểu…
Nó trở về phòng làm việc trong trạng thái cực kì tồi tệ. Giờ đây nó không còn tinh thần làm việc nữa, nó muốn vào để xin trưởng phòng nghỉ ngày hôm nay.
- Di! Bị trúng gió à? Mặt em trông ghê lắm đó! – chị ngồi bên cạnh hỏi.
- Không sao! Em chỉ hơi mệt trong người!
- Giám đốc mình đẹp trai quá xá luôn! Tao thật không ngờ công ty có vị sếp đẹp hoành tráng như vậy đấy!
- Trời ơi! Cái khuôn mặt quá ư hoàn hảo, lại cao ráo nữa chứ! Trên một mét tám chứ có ít đâu!
- Nghe đâu là con trai của tổng giám đốc đó! Trước sau gì cái gia sản kếch xù này cũng thuộc về giám đốc. Chao ôi! Ai mà làm vợ giám đốc thì quả là tu bảy kiếp mới được!
Đó là những gì nó nghe được từ lời bàn tán của mấy chị trong phòng. Tai nó ù đặc. Nó nhìn vào trong phòng giám đốc qua cái cửa kính trong veo. Anh ta đang ngồi cúi mặt chống tay lên đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Nước mắt nó lại ứa ra. Không biết trưởng phòng đi đâu rồi. Nó không thể ở đây thêm nữa, nếu không sẽ tan nát mất.
Nhưng chờ mãi không thấy trưởng phòng về, nó đành xách cặp đứng dậy rồi nhờ mấy chị trong phòng xin phép thay mình.
Nó bắt taxi về nhà, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Những tưởng nỗi đau đã tan biến nhưng sự xuất hiện của Cold đã khiến nó cảm nhận được rằng vết thương ngày xưa vẫn còn sâu lắm! mãi mãi không thể lành lại được!
- Di! Sao đi làm về sớm thế?
- Chị tới chơi à? Em hơi mệt, em lên phòng đây!
Chị Diên nhìn nó nhưng cũng im lặng. Từ khi chứng kiến nỗi đau khổ của đứa em gái khi bạn trai ra đi thì chị ấy đã hiểu ra thêm nhiều điều. Là rằng nỗi đau của bản thân không phải là nỗi đau duy nhất, và cũng không phải chỉ có bản thân mình mới là người phải chịu đựng đau thương.
Hai năm trước chị Diên đã kết hôn với anh Vũ. Cuối cùng thì chị ấy cũng chấp nhận chọn anh Vũ làm bến đỗ cuối cùng của cuộc đời. Nhóc Bin giờ đã mười một tuổi, không mập ú như trước nhưng vẫn dễ thương, anh Vũ yêu Bin như con. Nó cũng hạnh phúc thay cho chị. Ai mà ngờ rằng cuối cùng người phải chịu nỗi đau và chôn mình trong nỗi đau tình cảm lại là nó chứ không phải là chị Diên. Biết bao giờ nó mới thoát khỏi thì bản thân nó cũng không biết được nữa.
Nó lên phòng và nằm xuống giường. Mắt nó ngước sang phía bàn học, nơi có chiếc huy hiệu ngày xưa mà Thoại tặng, nó tự an ủi mình rằng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, là rằng Thoại đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, nhưng nước mắt vẫn chảy…
Tối đến, nó nhận được tin nhắn của Ken, của Quốc Hy, Nam và Senil. Tất cả đều hỏi xem nó đi làm ngày đầu tiên như thế nào rồi động viên nó. Nó thở dài rồi ngủ thiếp đi trong nỗi buồn vô hạn.
Nó thức giấc khi tia nắng đầu tiên của ngày mới rọi xuống mắt nó. Cả đêm hôm qua nó đã cố trấn an mình và nghĩ ra cách để có thể bình tĩnh trước mặt giám đốc.
Sau khi ăn sáng và thay áo quần, nó lái xe đến công ty. Gương mặt được phớt thêm chút phấn cũng không che được nỗi buồn và sự phờ phạc trên nét mặt nó lúc này.
Nó bước vào phòng, chào hỏi mọi người rồi trở về chỗ ngồi. Nó không dám nhìn về phía phòng giám đốc. Nó đang cố tạo cho mình một bản lĩnh để vượt qua.
Giám đốc đến.
- La Tường Di! Cô vào phòng tôi ngay lập tức!
Nó sửng sờ khi nghe giám đốc gọi tên mình.
~ Hết chương ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.