Chương 2: Bám Đuôi - Nhập Học
Winky - Ngọc Hải
09/09/2016
-- Chào các bạn. Truyện của mình sẽ được kể theo hai ngôi: nhân vật chính xưng tôi và người kể đứng ngoài tường thuật lại
mọi việc. Khi đổi ngôi kể mình sẽ thông báo "đổi ngôi kể". Các bạn đọc truyện chú ý nhé-------
- Hà Nội -
Khải Phong kéo chiếc vali rời khỏi sân bay sau một chuyến đi dài mệt mỏi.
Chỗ ở mới của cậu ở Việt Nam là một ngôi biệt thự trong lòng thành phố nhưng cách khá xa nơi ba và anh trai cậu ở.
...
Đi được một quãng, linh tính cho thấy có điều gì đó không lành. Vì được rèn luyện khả năng nghe nhìn từ nhỏ cậu không khó để nhận ra mình bị bám đuôi.
Ít nhất là khoảng 7 tên to con, với sức lực của cậu chắc chắn không đấu lại chúng. Và thêm một điều nữa bọn chúng có hàng nóng (súng).
Khải Phong nhờ người của sân bay mang hành lí cậu đến địa chỉ nhà cậu.
Đội chiếc mũ lưỡi trai, khoác thêm chiếc áo trắng bên ngoài. Cậu cần hóa trang chút để đánh lừa bọn chúng.
...
Đêm về khuya thật sự rất lạnh, sương rơi ướt đẫm đôi vai. Cái giá lạnh thấm từng chút một, len lỏi vào da thịt.
...
Tiếng bước chân dồn dập trong đêm vang vọng cả con ngõ nhỏ vắng người. Tiếng hò hét, đánh đấm nhau làm bầu không khí thêm phần nghẹt thở.
...
Một đêm không hề đơn giản.
...
*-* Đổi ngôi kể *-*
~ 2 tháng sau ~
Một buổi sáng đầu thu trong lành.
- 6h15'
Ừm kể ra thì cái bệnh ngủ nướng đã ăn sâu vào máu tôi rồi.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi học vậy mà Minh Trang này vẫn có thể nướng tới tận giờ.
Chuông báo thức thì cứ reo còn tôi thì cứ ngủ.
Reng... Reng... Reng
Cái chuông báo thức lại reo thêm lần nữa. Lần này thì tôi thật sự tức giận rồi.
Tôi nhổm người, tay lần tìm tung tích cái âm thanh đáng ghét kia.
- Cái đồ chết tiệt... Reo gì mà reo...oáp.
Cái chuông báo thức lao thẳng vào tường,vỡ làm đôi.....im bặt.
Tôi chùm chăn tiếp tục giấc ngủ của mình.
Cánh cửa phòng bật mở, hiện ra người phụ nữ tầm 40 nhưng vẫn ngời ngời sắc xuân.
- Con có định đi học không hả?
Bà hét lớn một câu khiến cả căn phòng trở nên "rung động". Tiếng la có âm lượng cực khủng ấy xuyên qua tấm chăn dày, đâm thẳng vào màng nhĩ tôi.
Tôi bật khỏi chăn, lật đật chạy vào WC làm vệ sinh cá nhân mà không khỏi ngáp ngắn ngắp dài.
Chưa đầy 5' sau, tôi đã ra ngoài với bộ đồng phục chỉnh tề của một nữ sinh Trung Học Phổ Thông.
Người phụ nữ vừa hét đến mức "rung động" cả lũ chuột kia là mẹ tôi. Bà là người phụ nữ hiền lành, đảm đang nhưng có chút bạo hành trong việc dạy con cái.
- Vẫn chưa tỉnh ngủ hay sao?
Mẹ tôi gằn từng chữ rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức dưới sàn nhà.
- Nhỏ Mai nó đợi dưới nhà kìa.
Nghe đến tên con bạn thân là mắt tôi bỗng sáng lên.
- Chi Mai ơi, mày là bạn thân nhất nhất nhất của tao.
Tôi thầm nhủ trong lòng rồi lao nhanh xuống nhà không quên thơm mami một cái vào má.
Nói thật chứ mẹ tôi dễ tính lắm. Chừ những lúc mẹ nổi cáu lên...đồ đạc trong nhà dắt tay nhau đi du lịch vòng quanh bãi rác.
Cũng may là tôi và Mai không bị muộn học. Gửi xe xong nhỏ kéo tôi đi tìm lớp. Tôi và nó học chung lớp, là gia đình 10a2. Nhưng cái lớp học tận tầng 3, nghĩ đến cái viễn cảnh ngày nào cũng vác cái xác lên lên xuống xuống. Ôi má ơi, cách giảm cân hiệu quả chứ chẳng chơi.
Giới thiệu chút con bạn tôi nha. Nó là đứa có cá tính khá mạnh mẽ, ừ bề ngoài thôi, chứ tôi biết nó yếu đuối lắm.
Hài, yêu thầm là người ta là đau khổ, yêu thầm nấm mồ còn đau khổ hơn.
Thôi không nhắc lại nữa, nó đã là quá khứ rồi. Vì để che đi dáng vẻ yếu đuối đau buồn đó, nhỏ Mai đã lột xác hoàn toàn. Mái tóc dài óng mượt thay bằng kiểu đầu ngắn nam tính. Những bộ váy áo điệu đà thay bằng những bộ thể thao, hihop đậm chất "bụi". Và bây giờ nhỏ Mai là một Tomboy chính hiệu.
...
Tôi và nhỏ Mai ngồi bàn thứ ba dãy ngoài, để thực hiện nhiệm vụ buôn dưa lê và ngắm cảnh.
Sau 15' ổn định chỗ ngồi, một cô giáo khá trẻ bước vào lớp tôi.
- Chào các em. Từ nay cô sẽ là cô giáo chủ nhiệm của các em, các thiên thần 10a2.
Cô giáo mỉm cười hiền lành với chúng tôi, giọng nói trong trẻo làm cả lớp "mở cờ trong bụng".
Một tràng pháo tay rộn rả từ phía các học sinh vang lên.
Cô mỉm cười, đưa mắt nhìn lũ học trò của mình một lượt.
- Bạn nam bàn thứ ba, em có thể chuyển xuống bàn dưới được không?
Cả lớp Ồ lên một tiếng rõ to.
Bạn nam ở đây là nhỏ Mai.
Nó ngậm ngùi thu dọn đồ đạc xuống bàn dưới. Tôi vẫy vẫy tay chia buồn với nhỏ.
Nhưng dù sao chúng tôi vẫn có thể chém gió xuyên tiết học mà.
- Hà Nội -
Khải Phong kéo chiếc vali rời khỏi sân bay sau một chuyến đi dài mệt mỏi.
Chỗ ở mới của cậu ở Việt Nam là một ngôi biệt thự trong lòng thành phố nhưng cách khá xa nơi ba và anh trai cậu ở.
...
Đi được một quãng, linh tính cho thấy có điều gì đó không lành. Vì được rèn luyện khả năng nghe nhìn từ nhỏ cậu không khó để nhận ra mình bị bám đuôi.
Ít nhất là khoảng 7 tên to con, với sức lực của cậu chắc chắn không đấu lại chúng. Và thêm một điều nữa bọn chúng có hàng nóng (súng).
Khải Phong nhờ người của sân bay mang hành lí cậu đến địa chỉ nhà cậu.
Đội chiếc mũ lưỡi trai, khoác thêm chiếc áo trắng bên ngoài. Cậu cần hóa trang chút để đánh lừa bọn chúng.
...
Đêm về khuya thật sự rất lạnh, sương rơi ướt đẫm đôi vai. Cái giá lạnh thấm từng chút một, len lỏi vào da thịt.
...
Tiếng bước chân dồn dập trong đêm vang vọng cả con ngõ nhỏ vắng người. Tiếng hò hét, đánh đấm nhau làm bầu không khí thêm phần nghẹt thở.
...
Một đêm không hề đơn giản.
...
*-* Đổi ngôi kể *-*
~ 2 tháng sau ~
Một buổi sáng đầu thu trong lành.
- 6h15'
Ừm kể ra thì cái bệnh ngủ nướng đã ăn sâu vào máu tôi rồi.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi học vậy mà Minh Trang này vẫn có thể nướng tới tận giờ.
Chuông báo thức thì cứ reo còn tôi thì cứ ngủ.
Reng... Reng... Reng
Cái chuông báo thức lại reo thêm lần nữa. Lần này thì tôi thật sự tức giận rồi.
Tôi nhổm người, tay lần tìm tung tích cái âm thanh đáng ghét kia.
- Cái đồ chết tiệt... Reo gì mà reo...oáp.
Cái chuông báo thức lao thẳng vào tường,vỡ làm đôi.....im bặt.
Tôi chùm chăn tiếp tục giấc ngủ của mình.
Cánh cửa phòng bật mở, hiện ra người phụ nữ tầm 40 nhưng vẫn ngời ngời sắc xuân.
- Con có định đi học không hả?
Bà hét lớn một câu khiến cả căn phòng trở nên "rung động". Tiếng la có âm lượng cực khủng ấy xuyên qua tấm chăn dày, đâm thẳng vào màng nhĩ tôi.
Tôi bật khỏi chăn, lật đật chạy vào WC làm vệ sinh cá nhân mà không khỏi ngáp ngắn ngắp dài.
Chưa đầy 5' sau, tôi đã ra ngoài với bộ đồng phục chỉnh tề của một nữ sinh Trung Học Phổ Thông.
Người phụ nữ vừa hét đến mức "rung động" cả lũ chuột kia là mẹ tôi. Bà là người phụ nữ hiền lành, đảm đang nhưng có chút bạo hành trong việc dạy con cái.
- Vẫn chưa tỉnh ngủ hay sao?
Mẹ tôi gằn từng chữ rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức dưới sàn nhà.
- Nhỏ Mai nó đợi dưới nhà kìa.
Nghe đến tên con bạn thân là mắt tôi bỗng sáng lên.
- Chi Mai ơi, mày là bạn thân nhất nhất nhất của tao.
Tôi thầm nhủ trong lòng rồi lao nhanh xuống nhà không quên thơm mami một cái vào má.
Nói thật chứ mẹ tôi dễ tính lắm. Chừ những lúc mẹ nổi cáu lên...đồ đạc trong nhà dắt tay nhau đi du lịch vòng quanh bãi rác.
Cũng may là tôi và Mai không bị muộn học. Gửi xe xong nhỏ kéo tôi đi tìm lớp. Tôi và nó học chung lớp, là gia đình 10a2. Nhưng cái lớp học tận tầng 3, nghĩ đến cái viễn cảnh ngày nào cũng vác cái xác lên lên xuống xuống. Ôi má ơi, cách giảm cân hiệu quả chứ chẳng chơi.
Giới thiệu chút con bạn tôi nha. Nó là đứa có cá tính khá mạnh mẽ, ừ bề ngoài thôi, chứ tôi biết nó yếu đuối lắm.
Hài, yêu thầm là người ta là đau khổ, yêu thầm nấm mồ còn đau khổ hơn.
Thôi không nhắc lại nữa, nó đã là quá khứ rồi. Vì để che đi dáng vẻ yếu đuối đau buồn đó, nhỏ Mai đã lột xác hoàn toàn. Mái tóc dài óng mượt thay bằng kiểu đầu ngắn nam tính. Những bộ váy áo điệu đà thay bằng những bộ thể thao, hihop đậm chất "bụi". Và bây giờ nhỏ Mai là một Tomboy chính hiệu.
...
Tôi và nhỏ Mai ngồi bàn thứ ba dãy ngoài, để thực hiện nhiệm vụ buôn dưa lê và ngắm cảnh.
Sau 15' ổn định chỗ ngồi, một cô giáo khá trẻ bước vào lớp tôi.
- Chào các em. Từ nay cô sẽ là cô giáo chủ nhiệm của các em, các thiên thần 10a2.
Cô giáo mỉm cười hiền lành với chúng tôi, giọng nói trong trẻo làm cả lớp "mở cờ trong bụng".
Một tràng pháo tay rộn rả từ phía các học sinh vang lên.
Cô mỉm cười, đưa mắt nhìn lũ học trò của mình một lượt.
- Bạn nam bàn thứ ba, em có thể chuyển xuống bàn dưới được không?
Cả lớp Ồ lên một tiếng rõ to.
Bạn nam ở đây là nhỏ Mai.
Nó ngậm ngùi thu dọn đồ đạc xuống bàn dưới. Tôi vẫy vẫy tay chia buồn với nhỏ.
Nhưng dù sao chúng tôi vẫn có thể chém gió xuyên tiết học mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.