Chương 15: Hắn Cũng Đâu Có Đáng Ghét.
Winky - Ngọc Hải
17/09/2015
Chương 15.
.
- 5'43" tốc độ đáng nể chứ nhể?
Hắn có phải là người không, ngay cả giây cũng lôi ra đếm. Đích thị tên "tủ lạnh" này bị ... nha.
Tôi nhìn hắn. Oa! Hôm nay hắn cũng bảnh quá nka, khác hẳn phong thái mặc đồng phục của trường. Vừa lạnh tới thấu xương vừa mang nét cuốn hút ghê người.
Hắn địch thị là Hoàng Tử Băng giá a.
Hắn nhìn tôi rồi phán rất thản nhiên
- Khùng.
Câu này lẽ ra tôi nói hắn mới phải chứ.
Tôi chố mắt nhìn hắn, nhìn hắn rồi lại nhìn em xe bên cạnh.
Ôi má ơi, tôi mặc váy-->mà đi xe máy, hắn bảo tôi bình thường mới là lạ. Nhưng đã lỡ rồi, chẳng nhẽ vô trong thay đồ.
- Ai nói là đi xe môtô hả. Tui tính đi bộ mà.
- Lên xe đi_ hắn không để ý đến lời tôi.
Hình như tên này khùng rồi, vừa rồi còn kêu tui khùng ( mới mặc váy) mà giờ bắt tui đi xe.
Tôi "e ngại" nhìn hắn.
- Tôi sẽ đi chậm, bảo đảm.
Tôi miễn cưỡng trèo lên xe. Khải Phong cũng khá biết giữ lời, hắn đi y như...rùa bò.
Chúng tôi( đã chúng rồi đó) dừng bên ven đường ( theo đề nghị của tôi) để ... ăn vặt.
Nào là chè, cá chiên viên, xúc xích, khoai tây chiên... Gần như món nào lề đường cũng thử qua.
Oa! Bụng tôi nó sắp muốn bể lun.
Tôi có đề nghị Khải Phong đi đạp vịt nhưng hắn kêu tui trẻ trâu ( khóc ròng) vậy là chuyển sang đạp xe đạp.
Khải Phong đi thuê một chiếc xe đạp đôi ( sao giống nhân tình thế?)
Còn tôi thì lượn mấy hàng quán mua kem.
Do tôi mặc váy( lấy cớ thôi còn cái chính là hành hạ hắn) lên tôi quyết định ... cầm lái. Còn Khải Phong thì ngồi sau đạp.
Hơ đâu phải tự nhiên mà tôi dành lai đâu cái chính là (cười gian) tôi vừa cầm lái vừa ... bóp phanh.
- Này sao cậy yếu như sên vậy? Đạp cái xe mà chậm rè à.
- Thích.
Nhìn cái mặt hắn đầy mồ hôi mà tôi không nín được cười phá lên. Phanh xe được trả lại tự do và ...
- Rầm-
Cả người và xe lao vào gốc cây.
Tôi cười như được mùa còn hắn thì mặt nhăn như đí* khỉ.
Tội nghiệp em xe đạp hỏng lun. Hắn gọi bảo vệ gần đó dắt về trả và bồi thường xe cho người ta. Hai đứa đi bộ về chỗ gửi xe, tội nghiệp tôi cứ phải đi cà nhắc vì cái
chân bị chậc.
Đột nhiên hắn cúi lưng xuống trước mặt tôi ( ảnh ga-lăng quá).
Vì sự nghiệp "chống đau chân" tôi đành để hắn cõng. Nói thật cái cảm giác ngồi trên lưng hắn sao sao ý.
Lưng hắn rộng mà vững chãi, thật sự làm người khác thấy yên tâm. Mùi bạc hà thơm nhẹ len vào mũi tôi, thanh mát y như tên nó vậy.
Tự dưng mặt tôi nóng ran, nó ửng đỏ thì phải.
Hắn cứ thế cõng tôi dưới cái nắng có phần dịu đi (hoặc là chỉ tôi nghĩ thế).
Tôi còn nghe loáng thoáng mất cô, thím nhìn theo nói "Tụi trẻ giờ lãng mạng quá"
Mấy cô gái trạc tuổi tôi còn đòi người yêu cõng cho bằng được.
Hài...sao lại nghĩ chúng tôi là một đôi cơ chứ.
-...-
Hắn cứ im lặng mà sải từng bước chân. Cứ thế này chắc hắn sẽ nghe rõ tiếng tim tôi đập mất.
- Này, ra biển đi.
Tôi thốt lên câu nói mà phải cho là đại ngốc lúc này. Từ thành phố này đi nhanh lắm cũng mất hơn tiếng rưỡi mà với tốc độ "rùa bò" thì sao chúng tôi đến đó kịp chứ.
Khải Phong khựng lại, chắc không được rồi.
- Tôi đùa đấy, lấy xe lượn vòng vòng đi.
Hắn không nói gì, tôi đang cười ( thấy mình vô duyên quá) lên im bặt.
Khải Phong cõng tôi thêm một đoạn rồi thả tôi phía ghế đá, chạy mất tăm.
TÔi bị bỏ rơi.
Mở điện thoại có 2 tin nhắn: của Chị Thảo và thằng em quý tử của tôi.
[ Mày đi đâu vậy, lát báo chị ôn thi nhà nhỏ bạn về muộn nhá ]
[ Chị yêu quý. Nói mẹ là em về muộn xíu nhé ]
Tôi gập điện thoại, mới 3 h chiều đã phải về nhà sao?
...
Một lúc sau tôi thấy hắn quay lại, không nói không rằng kéo tôi chạy đi. Cái chân tôi vẫn chưa khỏi mà. Được một quãng hắn mới nhận ra tình hình hiện giờ của tôi, bế thốc tôi lên và tiếp tục ...chạy. Chạy y như ăn cướp bị bắt quả tang vậy.
Ra khỏi công viên đã thấy một em xế hộp bóng lẫy đậu gần đó.
Khải Phong tiến lại phía cửa xe, gõ vô đó và nói gì với tài xế phía trong.
Đôi ba câu thì thấy tên tài xế đó xuống xe lễ phép đưa chìa khóa xe cho hắn.
...
Tôi vẫn đơ như cây mơ.
Hắn tiến vế phía tôi, lôi tuột tôi vào trong xe và ấn xuống ghế.
...
Chiếc xe phóng bạt mạng trên đường. 30' sau chúng tôi đã có mặt tại biển.
Tôi tha hồ bay nhảy trên bãi cát ( quên luôn cả cái chân đau). Tôi rất thích biển, nó có cái gì đó rất thu hút tôi.
....
-AAAAAAA......
- Tao yêu mày, biển ơi!
Tôi hét thật to, đây là điều tôi luôn làm khi đi biển. Khải Phong thong dong đút hai tay vào túi quần, đi bộ dọc bãi biển.
....
Hình như tôi không còn ghét hắn nữa.
.
- 5'43" tốc độ đáng nể chứ nhể?
Hắn có phải là người không, ngay cả giây cũng lôi ra đếm. Đích thị tên "tủ lạnh" này bị ... nha.
Tôi nhìn hắn. Oa! Hôm nay hắn cũng bảnh quá nka, khác hẳn phong thái mặc đồng phục của trường. Vừa lạnh tới thấu xương vừa mang nét cuốn hút ghê người.
Hắn địch thị là Hoàng Tử Băng giá a.
Hắn nhìn tôi rồi phán rất thản nhiên
- Khùng.
Câu này lẽ ra tôi nói hắn mới phải chứ.
Tôi chố mắt nhìn hắn, nhìn hắn rồi lại nhìn em xe bên cạnh.
Ôi má ơi, tôi mặc váy-->mà đi xe máy, hắn bảo tôi bình thường mới là lạ. Nhưng đã lỡ rồi, chẳng nhẽ vô trong thay đồ.
- Ai nói là đi xe môtô hả. Tui tính đi bộ mà.
- Lên xe đi_ hắn không để ý đến lời tôi.
Hình như tên này khùng rồi, vừa rồi còn kêu tui khùng ( mới mặc váy) mà giờ bắt tui đi xe.
Tôi "e ngại" nhìn hắn.
- Tôi sẽ đi chậm, bảo đảm.
Tôi miễn cưỡng trèo lên xe. Khải Phong cũng khá biết giữ lời, hắn đi y như...rùa bò.
Chúng tôi( đã chúng rồi đó) dừng bên ven đường ( theo đề nghị của tôi) để ... ăn vặt.
Nào là chè, cá chiên viên, xúc xích, khoai tây chiên... Gần như món nào lề đường cũng thử qua.
Oa! Bụng tôi nó sắp muốn bể lun.
Tôi có đề nghị Khải Phong đi đạp vịt nhưng hắn kêu tui trẻ trâu ( khóc ròng) vậy là chuyển sang đạp xe đạp.
Khải Phong đi thuê một chiếc xe đạp đôi ( sao giống nhân tình thế?)
Còn tôi thì lượn mấy hàng quán mua kem.
Do tôi mặc váy( lấy cớ thôi còn cái chính là hành hạ hắn) lên tôi quyết định ... cầm lái. Còn Khải Phong thì ngồi sau đạp.
Hơ đâu phải tự nhiên mà tôi dành lai đâu cái chính là (cười gian) tôi vừa cầm lái vừa ... bóp phanh.
- Này sao cậy yếu như sên vậy? Đạp cái xe mà chậm rè à.
- Thích.
Nhìn cái mặt hắn đầy mồ hôi mà tôi không nín được cười phá lên. Phanh xe được trả lại tự do và ...
- Rầm-
Cả người và xe lao vào gốc cây.
Tôi cười như được mùa còn hắn thì mặt nhăn như đí* khỉ.
Tội nghiệp em xe đạp hỏng lun. Hắn gọi bảo vệ gần đó dắt về trả và bồi thường xe cho người ta. Hai đứa đi bộ về chỗ gửi xe, tội nghiệp tôi cứ phải đi cà nhắc vì cái
chân bị chậc.
Đột nhiên hắn cúi lưng xuống trước mặt tôi ( ảnh ga-lăng quá).
Vì sự nghiệp "chống đau chân" tôi đành để hắn cõng. Nói thật cái cảm giác ngồi trên lưng hắn sao sao ý.
Lưng hắn rộng mà vững chãi, thật sự làm người khác thấy yên tâm. Mùi bạc hà thơm nhẹ len vào mũi tôi, thanh mát y như tên nó vậy.
Tự dưng mặt tôi nóng ran, nó ửng đỏ thì phải.
Hắn cứ thế cõng tôi dưới cái nắng có phần dịu đi (hoặc là chỉ tôi nghĩ thế).
Tôi còn nghe loáng thoáng mất cô, thím nhìn theo nói "Tụi trẻ giờ lãng mạng quá"
Mấy cô gái trạc tuổi tôi còn đòi người yêu cõng cho bằng được.
Hài...sao lại nghĩ chúng tôi là một đôi cơ chứ.
-...-
Hắn cứ im lặng mà sải từng bước chân. Cứ thế này chắc hắn sẽ nghe rõ tiếng tim tôi đập mất.
- Này, ra biển đi.
Tôi thốt lên câu nói mà phải cho là đại ngốc lúc này. Từ thành phố này đi nhanh lắm cũng mất hơn tiếng rưỡi mà với tốc độ "rùa bò" thì sao chúng tôi đến đó kịp chứ.
Khải Phong khựng lại, chắc không được rồi.
- Tôi đùa đấy, lấy xe lượn vòng vòng đi.
Hắn không nói gì, tôi đang cười ( thấy mình vô duyên quá) lên im bặt.
Khải Phong cõng tôi thêm một đoạn rồi thả tôi phía ghế đá, chạy mất tăm.
TÔi bị bỏ rơi.
Mở điện thoại có 2 tin nhắn: của Chị Thảo và thằng em quý tử của tôi.
[ Mày đi đâu vậy, lát báo chị ôn thi nhà nhỏ bạn về muộn nhá ]
[ Chị yêu quý. Nói mẹ là em về muộn xíu nhé ]
Tôi gập điện thoại, mới 3 h chiều đã phải về nhà sao?
...
Một lúc sau tôi thấy hắn quay lại, không nói không rằng kéo tôi chạy đi. Cái chân tôi vẫn chưa khỏi mà. Được một quãng hắn mới nhận ra tình hình hiện giờ của tôi, bế thốc tôi lên và tiếp tục ...chạy. Chạy y như ăn cướp bị bắt quả tang vậy.
Ra khỏi công viên đã thấy một em xế hộp bóng lẫy đậu gần đó.
Khải Phong tiến lại phía cửa xe, gõ vô đó và nói gì với tài xế phía trong.
Đôi ba câu thì thấy tên tài xế đó xuống xe lễ phép đưa chìa khóa xe cho hắn.
...
Tôi vẫn đơ như cây mơ.
Hắn tiến vế phía tôi, lôi tuột tôi vào trong xe và ấn xuống ghế.
...
Chiếc xe phóng bạt mạng trên đường. 30' sau chúng tôi đã có mặt tại biển.
Tôi tha hồ bay nhảy trên bãi cát ( quên luôn cả cái chân đau). Tôi rất thích biển, nó có cái gì đó rất thu hút tôi.
....
-AAAAAAA......
- Tao yêu mày, biển ơi!
Tôi hét thật to, đây là điều tôi luôn làm khi đi biển. Khải Phong thong dong đút hai tay vào túi quần, đi bộ dọc bãi biển.
....
Hình như tôi không còn ghét hắn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.