Chương 16: Warmboy
Winky - Ngọc Hải
17/09/2015
*-*Thông báo:Năm chương đầu mình đã sửa xong rồi.
*LOVE ALL*
.
.
Quả cầu lửa vàng chói tiến dần về phía chân trời. Khải Phong ngồi trên mỏm đá gần đó phong thái ung dung, ngạo mạn. Sắc hồng tỏa chiếu mọi vật.
Tôi tiến lại gần hắn, ngồi xuống bên cạnh.
Đôi chân đùa giỡn với sóng nước. Cảm giác thật thích thú.
...
Hơn 6h hắn đưa tôi về tới nhà.
Ôi chúa ơi!
Mẹ tôi đứng đợi cổng - 6h là giờ cấm. Thường thì nếu tôi có đi đâu buổi chiều phải về trước 5h30', nếu muộn phải điện về xin phép. Còn tối nếu có đi đâu thì Ok.
...
Nén nhìn mẹ, thái độ mẹ thật...khó coi.
- Con chào mẹ/ Cháu chào bác.
Tôi và Khải Phong đồng thanh.
Tôi ngỡ ngàng nhìn hắn, còn hắn thì...bơ tôi.
- Chào cháu, hai đứa đi chơi hả.
- Không mẹ.../ Dạ phải.
Mẹ tôi nhìn hai đứa cười ra hiệu cho tôi vào nhà trước còn mình đứng nói chuyện với hắn. Có Chúa mới biết họ nói gì.
...
Lên tới phòng thì tôi bị thằng em quý tử chặn đầu.
- Bà đi đâu, sao không xin phép cho tôi.
- Mắc mớ gì mày - Tôi vênh mặt nhìn nó, Tú Anh nhỏ tuổi hơn mà chẳng bao giờ chịu gọi tôi 1 tiếng chị ( chừ khi nó nịnh tôi).
Tôi đóng sầm cửa lại, để mặc nó ngoài hành lang. Thoáng nghe thấy tiếng lầm bầm, vo ve của ruồi muỗi.
...
Giờ ăn tối.
Cả nhà vừa ăn vừa được nghe thuyết giáo của mẹ tôi. Kể cũng lạ, mẹ là một người phụ nữ đẹp ( mẹ đi thi hoa hậu giật giải là cái chắc), dịu dàng với tất cả mọi người. Vậy mà với chúng tôi thì nghiêm khắc không tưởng.
--- Bài trường ca xoay quanh vấn đề đi chơi về muộn khiến cả nhà phải chờ cơm ---
.
*-*---- Đổi ngôi kể----*-*
.
Khải Phong ngả mình xuống chiếc giường quen thuộc.
Ngày hôm nay cậu thấy khá vui và thú vị. Không ít lần cậu đã phải nén cười (vì hình tượng Iceboy chăng?).
Vắt một tay lên trán, cậu thả hồn mình về quá khứ (của ngày hôm nay).
Lúc cô ấy bước ra khỏi cổng, cậu thật sự hơi shock. Đây không phải Minh Trang thường ngày mà cậu gặp trong bộ đồng phục trường ( anh chị này cùng suy nghĩ ghê).
Cô thả mái tóc thẳng mượt đen láy xuống ngang lưng. Chiếc áo sơmi màu trắng may cách điệu kết hợp với chiếc váy rời xòe màu hồng trông cô càng xinh đẹp hơn.
Lúc cô vô tư chạy nhảy khắp các quán ăn, cậu đã không tự chủ mà lắc đầu tặc lưỡi. Nhưng cái dáng vẻ ấy thật sự rất ấn tượng với cậu.
Cái lúc cô ấy nhìn thấy biển, cô ấy vui biết bao nhiêu. Cô ấy hò hét, đùa giỡn với sóng nước, rồi hai người cùng ngồi trên mỏm đá ngắm hoàng hôn.
Lòng cậu le lói thứ cảm xúc "không tên"
Phải chăng...?
.
.
*-*- Đổi ngôi kể-*-*
.
Hôm nay phải đi học bằng xe đạp sao?
Tôi tự đặt câu hỏi rồi cũng trả lời bằng cái gật đầu chắc nịch.
Chắc chắn thế rồi, thằng em Tú Anh đừng hòng cho tôi quá giang. Còn hắn - Khải Phong hợp đồng đã hết hạn.
Tôi chạy vội xuống nhà, đang loay hoay buộc lốt chiếc dây giầy thì một bàn tay tiến tới phía tôi.
Người đó ngồi xuống đối diện tôi, buộc dây giầy hộ tôi lun.
- Cậu lề mề thật đấy.
- Ơ, Quốc Thiên
Tôi há hốc mồn nhìn cậu. Sao hôm nay cậu đến đây nhỉ?
- Đi thôi.
Quốc Thiên đứng dậy vơ luôn chiếc balô của tôi đi trước rồi kéo tôi theo luôn. Vậy là không phải đi xe " căng hải " rồi.
-Trường học-
- Nhỏ kia sướng thật, hết Iceboy lại đến Warmboy trở đi học.
- Ước gì tao cũng được như vậy.
-...-
Cái này có được cho là ATSM không ta?
Tôi bỏ ngoài tai mấy lời nói đó, thật sự có bực nhưng mình đâu làm được gì. Miệng một người thì bịt được chứ miệng thiên hạ bịt làm sao?
Giờ ra chơi.
Sau giờ học tôi lên sân thượng hóng gió cùng Thiên ( vì Thiên cũng lên đây).
3 ngày không lên đây mà nơi này thay đổi nhiều quá.
Phía ghế đá nơi tôi hay ngồi có thêm một chậu hoa hồng, chỉ có duy nhất một bông. Phía lan can còn có vài chùm bóng bay đủ màu sắc buộc với những dải duy băng màu tím nhạt. Không biết ai thay đổi nơi này ra như vậy.
- Nè, nơi này thay đổi nhiều quá ha. Đẹp thật đấy.
- Uk.
Tôi tiến lại gần chiếc ghế đá, bàn tay trượt dọc theo thành ghế.
Có điều gì đó không ổn.
Đang định nhìn thì Quốc Thiên ngăn tôi lại, kéo tôi ra xa chiếc ghế đá đó.
- Đừng có đọc nó.
- Sao vậy? Cậu viết nó?
Quốc Thiên im lặng không nói gì. Cậu quay lưng với tôi, bước về phía cầu thang.
- Nếu cậu đọc nó chúng ta không còn là bạn.
Quốc Thiên lạnh lùng cảnh cáo trước khi bỏ đi. Tôi chưa bao giờ thấy cậu như vậy. Ngay cả lời nói đó, lạnh lùng nhưng mang nét u buồn mà tôi chưa bao giờ thấy.
Dù sao cậu cũng đi rồi, tôi có đọc thì sao cậu biết được chứ.
Tiến gần phía ghế đá, là một dòng chữ ngay ngắn được khắc khá tỉ mỉ.
*LOVE ALL*
.
.
Quả cầu lửa vàng chói tiến dần về phía chân trời. Khải Phong ngồi trên mỏm đá gần đó phong thái ung dung, ngạo mạn. Sắc hồng tỏa chiếu mọi vật.
Tôi tiến lại gần hắn, ngồi xuống bên cạnh.
Đôi chân đùa giỡn với sóng nước. Cảm giác thật thích thú.
...
Hơn 6h hắn đưa tôi về tới nhà.
Ôi chúa ơi!
Mẹ tôi đứng đợi cổng - 6h là giờ cấm. Thường thì nếu tôi có đi đâu buổi chiều phải về trước 5h30', nếu muộn phải điện về xin phép. Còn tối nếu có đi đâu thì Ok.
...
Nén nhìn mẹ, thái độ mẹ thật...khó coi.
- Con chào mẹ/ Cháu chào bác.
Tôi và Khải Phong đồng thanh.
Tôi ngỡ ngàng nhìn hắn, còn hắn thì...bơ tôi.
- Chào cháu, hai đứa đi chơi hả.
- Không mẹ.../ Dạ phải.
Mẹ tôi nhìn hai đứa cười ra hiệu cho tôi vào nhà trước còn mình đứng nói chuyện với hắn. Có Chúa mới biết họ nói gì.
...
Lên tới phòng thì tôi bị thằng em quý tử chặn đầu.
- Bà đi đâu, sao không xin phép cho tôi.
- Mắc mớ gì mày - Tôi vênh mặt nhìn nó, Tú Anh nhỏ tuổi hơn mà chẳng bao giờ chịu gọi tôi 1 tiếng chị ( chừ khi nó nịnh tôi).
Tôi đóng sầm cửa lại, để mặc nó ngoài hành lang. Thoáng nghe thấy tiếng lầm bầm, vo ve của ruồi muỗi.
...
Giờ ăn tối.
Cả nhà vừa ăn vừa được nghe thuyết giáo của mẹ tôi. Kể cũng lạ, mẹ là một người phụ nữ đẹp ( mẹ đi thi hoa hậu giật giải là cái chắc), dịu dàng với tất cả mọi người. Vậy mà với chúng tôi thì nghiêm khắc không tưởng.
--- Bài trường ca xoay quanh vấn đề đi chơi về muộn khiến cả nhà phải chờ cơm ---
.
*-*---- Đổi ngôi kể----*-*
.
Khải Phong ngả mình xuống chiếc giường quen thuộc.
Ngày hôm nay cậu thấy khá vui và thú vị. Không ít lần cậu đã phải nén cười (vì hình tượng Iceboy chăng?).
Vắt một tay lên trán, cậu thả hồn mình về quá khứ (của ngày hôm nay).
Lúc cô ấy bước ra khỏi cổng, cậu thật sự hơi shock. Đây không phải Minh Trang thường ngày mà cậu gặp trong bộ đồng phục trường ( anh chị này cùng suy nghĩ ghê).
Cô thả mái tóc thẳng mượt đen láy xuống ngang lưng. Chiếc áo sơmi màu trắng may cách điệu kết hợp với chiếc váy rời xòe màu hồng trông cô càng xinh đẹp hơn.
Lúc cô vô tư chạy nhảy khắp các quán ăn, cậu đã không tự chủ mà lắc đầu tặc lưỡi. Nhưng cái dáng vẻ ấy thật sự rất ấn tượng với cậu.
Cái lúc cô ấy nhìn thấy biển, cô ấy vui biết bao nhiêu. Cô ấy hò hét, đùa giỡn với sóng nước, rồi hai người cùng ngồi trên mỏm đá ngắm hoàng hôn.
Lòng cậu le lói thứ cảm xúc "không tên"
Phải chăng...?
.
.
*-*- Đổi ngôi kể-*-*
.
Hôm nay phải đi học bằng xe đạp sao?
Tôi tự đặt câu hỏi rồi cũng trả lời bằng cái gật đầu chắc nịch.
Chắc chắn thế rồi, thằng em Tú Anh đừng hòng cho tôi quá giang. Còn hắn - Khải Phong hợp đồng đã hết hạn.
Tôi chạy vội xuống nhà, đang loay hoay buộc lốt chiếc dây giầy thì một bàn tay tiến tới phía tôi.
Người đó ngồi xuống đối diện tôi, buộc dây giầy hộ tôi lun.
- Cậu lề mề thật đấy.
- Ơ, Quốc Thiên
Tôi há hốc mồn nhìn cậu. Sao hôm nay cậu đến đây nhỉ?
- Đi thôi.
Quốc Thiên đứng dậy vơ luôn chiếc balô của tôi đi trước rồi kéo tôi theo luôn. Vậy là không phải đi xe " căng hải " rồi.
-Trường học-
- Nhỏ kia sướng thật, hết Iceboy lại đến Warmboy trở đi học.
- Ước gì tao cũng được như vậy.
-...-
Cái này có được cho là ATSM không ta?
Tôi bỏ ngoài tai mấy lời nói đó, thật sự có bực nhưng mình đâu làm được gì. Miệng một người thì bịt được chứ miệng thiên hạ bịt làm sao?
Giờ ra chơi.
Sau giờ học tôi lên sân thượng hóng gió cùng Thiên ( vì Thiên cũng lên đây).
3 ngày không lên đây mà nơi này thay đổi nhiều quá.
Phía ghế đá nơi tôi hay ngồi có thêm một chậu hoa hồng, chỉ có duy nhất một bông. Phía lan can còn có vài chùm bóng bay đủ màu sắc buộc với những dải duy băng màu tím nhạt. Không biết ai thay đổi nơi này ra như vậy.
- Nè, nơi này thay đổi nhiều quá ha. Đẹp thật đấy.
- Uk.
Tôi tiến lại gần chiếc ghế đá, bàn tay trượt dọc theo thành ghế.
Có điều gì đó không ổn.
Đang định nhìn thì Quốc Thiên ngăn tôi lại, kéo tôi ra xa chiếc ghế đá đó.
- Đừng có đọc nó.
- Sao vậy? Cậu viết nó?
Quốc Thiên im lặng không nói gì. Cậu quay lưng với tôi, bước về phía cầu thang.
- Nếu cậu đọc nó chúng ta không còn là bạn.
Quốc Thiên lạnh lùng cảnh cáo trước khi bỏ đi. Tôi chưa bao giờ thấy cậu như vậy. Ngay cả lời nói đó, lạnh lùng nhưng mang nét u buồn mà tôi chưa bao giờ thấy.
Dù sao cậu cũng đi rồi, tôi có đọc thì sao cậu biết được chứ.
Tiến gần phía ghế đá, là một dòng chữ ngay ngắn được khắc khá tỉ mỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.