Chương 74: Quyết định rời khỏi Tống gia
Mộng Tuyền Tống Thị
30/10/2024
Sau khi mọi người đã rời đi hết Trình Khả Nhu mỉm cười đắt ý nhớ lại trước đó. Khi phát hiện ra Á Liêu lén la lén lúc đi vào phòng của mình Trình Khả Nhu vội vào phòng để kiểm tra. Khi lục lội ngăn tủ đầu giường cô phát hiện ra chiếc hộp, nên cầm lên mở ra xem.
"Hừ, kế hoạch nông cạn. Muốn đỗ tội cho tôi hả? Không có dề như vậy đâu."
Trình Hân Thư liền cầm sợi dây chuyển đi tìm Tiểu Mỹ, "Tiều Mỹ!"
Tiểu Mỹ: "Có chuyện gì sao?"
Trình Khả Nhu: "Giúp tôi chuyện này với."
Tiểu Mỹ: "Giúp chuyện gì?"
Trình Khả Nhu nói nhỏ với Tiểu Mỹ, "Cô đem...."
Tiều Mỹ gật đầu, "Được rồi!"
Nhớ lại mấy chuyện này cô có chút buồn bả ngồi xuống giường mà thở dài. Trình Khả Nhu tuy là rất mạnh mẽ nhưng cô vấn là một cô gái đôi lúc cũng có chút yếu đuối. Trình Khả Nhu mang theo ba lô rồi cầm bức thư đứng trước cửa đợi Tống Thiên Hàn ở nhà xe, nhìn lá thư trong tay mà lẩm bẩm một mình.
"Mình nên gửi thư, hay là nói trực tiếp sẽ tốt hơn."
Đang mãi suy nghĩ, lúc ngẩn đầu lên đã nhìn thấy Tống Thiên Hàn đang đi đến, cô vội cất lá thư vào trong túi.
"Nên nói trực tiếp sẽ tốt hơn."
Thấy anh đang muốn mở cửa xe, cô liền xong đến trước mặt Tống Thiên Hàn ngăn lại.
"Anh, khoan đã. Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Tổng Thiên Hàn lúc này lại cảm thấy cô rất phiền.
"Nè đủ rồi đó Khả Nhu! Nếu không phải chuyện nghiêm trọng chết người thì nói sau đi."
Nói xong Tổng Thiên Hàn bước tới kéo Trình Khả Nhu ra một bên, rồi mở xe.
Trình Khả Nhu: "Nhưng.... anh...."
Tống Thiên Hàn hiện tại không muốn nghe, liền lên xe lái xe rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của chiếc dần khuất bóng, Trình Khả Nhu thở dài.
"Hazzz, anh muốn vậy cũng được, nếu vậy thì tôi đi đây. Tôi chúc anh may mắn!"
Sau đó cô mang theo hành lý của mình rời khỏi Tống gia. Cô mang theo vẻ mặt buồn bả đến cửa hàng của Mã Tùng Khang
Mã Tùng Khang: "Khả Nhu cô quyết định như vậy là cách tốt nhất sao? Tiền nợ của mẹ cô dưới quê cũng lên đến cả triệu tệ rồi đó."
Trình Khả Nhu ủ đột nói: "Tôi cũng không biết là có tốt hay không. Nhưng tôi không muốn chịu đựng nữa."
Mã Tùng Khang: "Khả Nhu lúc đầu tôi còn thấy cô rất cứng cỏi. Nhưng mà đã có chuyện gì đã khiến cho cô trở nên yếu đuối như vậy? Hay là cô vấn còn giận dối ông chủ."
Trình Khả Nhu: "Không có, không phải chuyện đó, không phải giận nhau. Thì tại vì lúc đầu anh ấy cho tôi hy vọng, là tôi có thể đi thử giọng và có cơ hội trở thành ca sĩ. Nhưng bây giờ thì, cơ hội đó không còn nữa. Nên tôi nghĩ chịu đựng cũng không còn ích gì. Anh cũng biết là tôi muốn trở thành ca sĩ đến mức nào kia mà."
Mã Tùng Khang: "Vậy vấn đề chỉ là chuyện ca hát thôi có đúng không?"
Trình Khả Nhu: "Ừm, đó là ước mơ trước giờ của tôi, anh cũng thừa biết tôi yêu ca hát đến cỡ nào mà."
Mã Tùng Khang: "Được rồi, nếu cô đã yêu thích ca hát nhiều tới vậy, tôi đã có một cách giúp cô đạt được ước mơ."
Lúc này ở tiệm mì của Trình Hân Thư đếm số tiền hôm nay kiếm được, rồi lấy một phần đưa cho Chu Tiểu Linh.
"Nè Tiểu Linh dì cho con."
Chu Tiểu Linh vội xua tay nói: "Dì cho con làm gì con không lấy đâu."
Trình Hân Thư vẫn đưa số tiền đó cho Chu Tiểu Linh nói: "Con cứ cầm đi, hôm nay con cực khổ giúp dì buôn bán, còn giúp dì đuổi bọn đòi nợ đi nữa, nếu con mà không chịu nhận dì giận con thật đó."
Chu Tiểu Linh chỉ có thể nhận lấy tấm lòng của Trình Hân Thư.
"Vậy thì con cảm ơn dì."
Trình Hân Thư: "Vậy con mau về nhà đi trễ lắm rồi đó. Đừng để cho cô của con lo lắng rồi trách dì sai con làm việc cả ngày."
Chu Tiểu Linh: "Dạ vậy ngày mai con lại đến bán giúp dì nữa nha."
Trình Hân Thư: "Ừm!
"Hừ, kế hoạch nông cạn. Muốn đỗ tội cho tôi hả? Không có dề như vậy đâu."
Trình Hân Thư liền cầm sợi dây chuyển đi tìm Tiểu Mỹ, "Tiều Mỹ!"
Tiểu Mỹ: "Có chuyện gì sao?"
Trình Khả Nhu: "Giúp tôi chuyện này với."
Tiểu Mỹ: "Giúp chuyện gì?"
Trình Khả Nhu nói nhỏ với Tiểu Mỹ, "Cô đem...."
Tiều Mỹ gật đầu, "Được rồi!"
Nhớ lại mấy chuyện này cô có chút buồn bả ngồi xuống giường mà thở dài. Trình Khả Nhu tuy là rất mạnh mẽ nhưng cô vấn là một cô gái đôi lúc cũng có chút yếu đuối. Trình Khả Nhu mang theo ba lô rồi cầm bức thư đứng trước cửa đợi Tống Thiên Hàn ở nhà xe, nhìn lá thư trong tay mà lẩm bẩm một mình.
"Mình nên gửi thư, hay là nói trực tiếp sẽ tốt hơn."
Đang mãi suy nghĩ, lúc ngẩn đầu lên đã nhìn thấy Tống Thiên Hàn đang đi đến, cô vội cất lá thư vào trong túi.
"Nên nói trực tiếp sẽ tốt hơn."
Thấy anh đang muốn mở cửa xe, cô liền xong đến trước mặt Tống Thiên Hàn ngăn lại.
"Anh, khoan đã. Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Tổng Thiên Hàn lúc này lại cảm thấy cô rất phiền.
"Nè đủ rồi đó Khả Nhu! Nếu không phải chuyện nghiêm trọng chết người thì nói sau đi."
Nói xong Tổng Thiên Hàn bước tới kéo Trình Khả Nhu ra một bên, rồi mở xe.
Trình Khả Nhu: "Nhưng.... anh...."
Tống Thiên Hàn hiện tại không muốn nghe, liền lên xe lái xe rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của chiếc dần khuất bóng, Trình Khả Nhu thở dài.
"Hazzz, anh muốn vậy cũng được, nếu vậy thì tôi đi đây. Tôi chúc anh may mắn!"
Sau đó cô mang theo hành lý của mình rời khỏi Tống gia. Cô mang theo vẻ mặt buồn bả đến cửa hàng của Mã Tùng Khang
Mã Tùng Khang: "Khả Nhu cô quyết định như vậy là cách tốt nhất sao? Tiền nợ của mẹ cô dưới quê cũng lên đến cả triệu tệ rồi đó."
Trình Khả Nhu ủ đột nói: "Tôi cũng không biết là có tốt hay không. Nhưng tôi không muốn chịu đựng nữa."
Mã Tùng Khang: "Khả Nhu lúc đầu tôi còn thấy cô rất cứng cỏi. Nhưng mà đã có chuyện gì đã khiến cho cô trở nên yếu đuối như vậy? Hay là cô vấn còn giận dối ông chủ."
Trình Khả Nhu: "Không có, không phải chuyện đó, không phải giận nhau. Thì tại vì lúc đầu anh ấy cho tôi hy vọng, là tôi có thể đi thử giọng và có cơ hội trở thành ca sĩ. Nhưng bây giờ thì, cơ hội đó không còn nữa. Nên tôi nghĩ chịu đựng cũng không còn ích gì. Anh cũng biết là tôi muốn trở thành ca sĩ đến mức nào kia mà."
Mã Tùng Khang: "Vậy vấn đề chỉ là chuyện ca hát thôi có đúng không?"
Trình Khả Nhu: "Ừm, đó là ước mơ trước giờ của tôi, anh cũng thừa biết tôi yêu ca hát đến cỡ nào mà."
Mã Tùng Khang: "Được rồi, nếu cô đã yêu thích ca hát nhiều tới vậy, tôi đã có một cách giúp cô đạt được ước mơ."
Lúc này ở tiệm mì của Trình Hân Thư đếm số tiền hôm nay kiếm được, rồi lấy một phần đưa cho Chu Tiểu Linh.
"Nè Tiểu Linh dì cho con."
Chu Tiểu Linh vội xua tay nói: "Dì cho con làm gì con không lấy đâu."
Trình Hân Thư vẫn đưa số tiền đó cho Chu Tiểu Linh nói: "Con cứ cầm đi, hôm nay con cực khổ giúp dì buôn bán, còn giúp dì đuổi bọn đòi nợ đi nữa, nếu con mà không chịu nhận dì giận con thật đó."
Chu Tiểu Linh chỉ có thể nhận lấy tấm lòng của Trình Hân Thư.
"Vậy thì con cảm ơn dì."
Trình Hân Thư: "Vậy con mau về nhà đi trễ lắm rồi đó. Đừng để cho cô của con lo lắng rồi trách dì sai con làm việc cả ngày."
Chu Tiểu Linh: "Dạ vậy ngày mai con lại đến bán giúp dì nữa nha."
Trình Hân Thư: "Ừm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.