Chương 73: Vu oan
Mộng Tuyền Tống Thị
30/10/2024
Sau khi bọn đòi nợ đi hết Trình Hân Thư lo lắng qua sang nhìn Chu Tiểu Linh.
"Tiểu Linh, con đang làm cái gì vậy? Lỡ như bọn chúng chặn đường đánh con thiệt, thì phải làm sao đây?"
Chu Tieu Linh lac dau dap: "Di con khong sao dau, it ra minh con keo dai them duc 1ngay nua."
Trình Hân Thư nhìn cô bé hiểu chuyện này không nỡ trách mốc cô.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện Từ Lệ cảm thấy đau đầu nên đã trở về phòng của mình.
"Đau đầu thiệt quá đi! Toàn chuyện gì đâu không biết. Hazzz, thuốc giảm đau của mình đâu rồi."
Từ Lệ đến bên cạnh bàn kéo ngăn tủ ra thì hoảng hốt,
"Dây chuyền kim cương của mình đâu rồi?"
Tu Le lo lang bat dau luc l6i cac ngan tu khac nhung van khong tim thay.
"Chắc chắn là có người ăn trộm rồi."
Từ Lệ vội vàng xuống nhà gọi tất cả người giúp việc đến phòng khách. Tiểu Mỹ là người đến cuối cùng sau đó hỏi:
"Có chuyện gì vậy bà chủ?"
Từ Lệ ánh mắt đầy rấy nghi ngờ nhìn mọi người rồi nói:
"Tôi bị mất dây chuyền kim cương."
Tiểu Mỹ hốt hoảng, "Nhà chúng ta có ăn trộm hả?"
Á Liêu cũng chen vào, "Chắc chắn là Khả Nhu làm đó thưa bà chủ."
Từ Lệ vốn đã không ưa gì Trình Khả Nhu lại nghe Á Liêu nói vậy liền không cần suy nghĩ nhiều, nói:
"Nếu vậy thì chúng ta phải lục soát phòng của Khả Nhu."
Á Liêu thấy đúng như ý mình liền dẫn đầu, "Dạ! Thưa bà chủ!"
Trình Khả Nhu đang ở trong phòng của mình sắp xếp quần áo, thì Từ Lệ bất ngờ mở cửa đi vào còn kéo theo mọi người đến phòng của cô.
Trình Khả Nhu ngạt nhiên hỏi: "Bác với mọi người người vô đây chi vậy?"
Từ Lệ nhìn thấy cô đang thu xếp quần áo thì càng chắc chắn cô chính là người trộm đồ của bà.
"Nè! Cô đang chuẩn bị đồ đạc bỏ trốn có đúng không? Cái đồ ăn trộm."
Trình Khả Nhu vội đứng dậy chất vấn, "Con trộm cái gì chứ?"
Từ Lệ: "Thì cô đã trộm đồ của tôi, còn làm vẻ mặt ngây thơ nữa hả? Cái đồ ăn trộm, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cô."
Từ Lệ liền ra lệnh, "Á Liêu! Nhanh lên, mau đi tìm đi."
Á Liêu: "Dạ, thưa bà."
Á Liêu cùng mấy người giúp việc khác lục lội đồ trong phòng của Trình Khả Nhu. Á Liêu lấy một chiếc ở trong tủ của Trình Khả Nhu đưa đến trước mặt Từ Lệ.
"Có rồi, nó đây nè bà chủ."
Trình Khả Nhu kinh ngạt, vội vàng giải thích: "Sao tự nhiên nó lại ở trong phòng con vậy? Con không có không biết gì hết."
Từ Lệ cầm lấy cái trong tay Á Liêu, "Đua đây! Cô là ăn trộm, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô."
Từ Lệ vội mở chiếc hộp ra kiểm tra, thì giật mình hét lên.
"Á... Á... Á.. rắn..."
Trình Khả Nhu: "Đồ của bác là con rắn giả này đó hả?"
Từ Lệ quăng con rắn giả đi rồi nhìn cô chất vấn.
"Cô đã giấu dây chuyển của tôi ở đâu?"
Trình Khả Nhu: "Dây chuyền gì con đâu có biết?"
Tiểu Mỹ đột nhiên chạy vào nói: "Bà chủ ơi bà chủ tìm thấy dây chuyền rồi."
Từ Lệ liền hỏi: "Tìm thấy ở đâu vậy?"
Tiểu Mỹ: "Dạ là ở trong phòng của dì Á Liêu đó bà, con không nghĩ dì Á Liêu là người như vậy luôn đó."
Từ Lệ cảm thấy có chút khó tin nhìnÁ Liêu hỏi:
"Tại sao? Tại sao, cô vong ơn bội nghĩ như vậy? Uổng công thời gian qua tôi đã tin tưởng cô. Sao cô lại làm như vậy hả? Cái đồ ăn trộm."
Á Liêu vội vàng lắc đầu giải thích, "Dạ, chuyện không phải như vậy đâu bà chủ. Tôi không có lấy trộm."
Từ Lệ đưa sợi dây chuyền ra trước mặt Á Liêu mà hỏi: "Vậy đây là cái gì hả?"
Từ Lệ quay sang nói với Tiều Mỹ: "Mau gọi cảnh sát đến bắt nó cho tôi."
Tiểu Mỹ: "'Dạ!"
Á Liêu vội vàng kéo tay Từ Lệ nói: "Đợi đã bà chủ bà nghe tôi giải thích đã."
Á Liêu ghé sát gần Từ Lệ nói nhỏ: "Đây là kế hoạch đó bà chủ, kế hoạch mà tôi đã cất công chuẩn bị từ trước."
Từ Lệ: "Kế hoạch mà cô nói là phức tạp đó hả?"
Á Liêu liền giải thích: "Đúng vậy. Tôi sẽ lấy dây chuyền của bà chủ, bỏ vô phòng của Khả Nhu..."
Trình Khả Nhu ghé sát gần Á Liêu từ lúc không hay biết mà hỏi: "Dì lấy cái gì vậy?"
Á Liêu theo quán tính còn quay sang giải thích, "Tôi lấy sợi dây chuyền bỏ vô..."
Đột nhiên Á Liêu nhận ra có chút sai sai liền dừng lại không nói tiếp. Từ Lệ liền xoa xoa đầu, nói:
"Thiet la dau dล่น ma."
Nói xong Từ Lệ liền rời đi, mọi người cũng rời khỏi phòng của Trình Khả Nhu. Giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.
"Tiểu Linh, con đang làm cái gì vậy? Lỡ như bọn chúng chặn đường đánh con thiệt, thì phải làm sao đây?"
Chu Tieu Linh lac dau dap: "Di con khong sao dau, it ra minh con keo dai them duc 1ngay nua."
Trình Hân Thư nhìn cô bé hiểu chuyện này không nỡ trách mốc cô.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện Từ Lệ cảm thấy đau đầu nên đã trở về phòng của mình.
"Đau đầu thiệt quá đi! Toàn chuyện gì đâu không biết. Hazzz, thuốc giảm đau của mình đâu rồi."
Từ Lệ đến bên cạnh bàn kéo ngăn tủ ra thì hoảng hốt,
"Dây chuyền kim cương của mình đâu rồi?"
Tu Le lo lang bat dau luc l6i cac ngan tu khac nhung van khong tim thay.
"Chắc chắn là có người ăn trộm rồi."
Từ Lệ vội vàng xuống nhà gọi tất cả người giúp việc đến phòng khách. Tiểu Mỹ là người đến cuối cùng sau đó hỏi:
"Có chuyện gì vậy bà chủ?"
Từ Lệ ánh mắt đầy rấy nghi ngờ nhìn mọi người rồi nói:
"Tôi bị mất dây chuyền kim cương."
Tiểu Mỹ hốt hoảng, "Nhà chúng ta có ăn trộm hả?"
Á Liêu cũng chen vào, "Chắc chắn là Khả Nhu làm đó thưa bà chủ."
Từ Lệ vốn đã không ưa gì Trình Khả Nhu lại nghe Á Liêu nói vậy liền không cần suy nghĩ nhiều, nói:
"Nếu vậy thì chúng ta phải lục soát phòng của Khả Nhu."
Á Liêu thấy đúng như ý mình liền dẫn đầu, "Dạ! Thưa bà chủ!"
Trình Khả Nhu đang ở trong phòng của mình sắp xếp quần áo, thì Từ Lệ bất ngờ mở cửa đi vào còn kéo theo mọi người đến phòng của cô.
Trình Khả Nhu ngạt nhiên hỏi: "Bác với mọi người người vô đây chi vậy?"
Từ Lệ nhìn thấy cô đang thu xếp quần áo thì càng chắc chắn cô chính là người trộm đồ của bà.
"Nè! Cô đang chuẩn bị đồ đạc bỏ trốn có đúng không? Cái đồ ăn trộm."
Trình Khả Nhu vội đứng dậy chất vấn, "Con trộm cái gì chứ?"
Từ Lệ: "Thì cô đã trộm đồ của tôi, còn làm vẻ mặt ngây thơ nữa hả? Cái đồ ăn trộm, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cô."
Từ Lệ liền ra lệnh, "Á Liêu! Nhanh lên, mau đi tìm đi."
Á Liêu: "Dạ, thưa bà."
Á Liêu cùng mấy người giúp việc khác lục lội đồ trong phòng của Trình Khả Nhu. Á Liêu lấy một chiếc ở trong tủ của Trình Khả Nhu đưa đến trước mặt Từ Lệ.
"Có rồi, nó đây nè bà chủ."
Trình Khả Nhu kinh ngạt, vội vàng giải thích: "Sao tự nhiên nó lại ở trong phòng con vậy? Con không có không biết gì hết."
Từ Lệ cầm lấy cái trong tay Á Liêu, "Đua đây! Cô là ăn trộm, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô."
Từ Lệ vội mở chiếc hộp ra kiểm tra, thì giật mình hét lên.
"Á... Á... Á.. rắn..."
Trình Khả Nhu: "Đồ của bác là con rắn giả này đó hả?"
Từ Lệ quăng con rắn giả đi rồi nhìn cô chất vấn.
"Cô đã giấu dây chuyển của tôi ở đâu?"
Trình Khả Nhu: "Dây chuyền gì con đâu có biết?"
Tiểu Mỹ đột nhiên chạy vào nói: "Bà chủ ơi bà chủ tìm thấy dây chuyền rồi."
Từ Lệ liền hỏi: "Tìm thấy ở đâu vậy?"
Tiểu Mỹ: "Dạ là ở trong phòng của dì Á Liêu đó bà, con không nghĩ dì Á Liêu là người như vậy luôn đó."
Từ Lệ cảm thấy có chút khó tin nhìnÁ Liêu hỏi:
"Tại sao? Tại sao, cô vong ơn bội nghĩ như vậy? Uổng công thời gian qua tôi đã tin tưởng cô. Sao cô lại làm như vậy hả? Cái đồ ăn trộm."
Á Liêu vội vàng lắc đầu giải thích, "Dạ, chuyện không phải như vậy đâu bà chủ. Tôi không có lấy trộm."
Từ Lệ đưa sợi dây chuyền ra trước mặt Á Liêu mà hỏi: "Vậy đây là cái gì hả?"
Từ Lệ quay sang nói với Tiều Mỹ: "Mau gọi cảnh sát đến bắt nó cho tôi."
Tiểu Mỹ: "'Dạ!"
Á Liêu vội vàng kéo tay Từ Lệ nói: "Đợi đã bà chủ bà nghe tôi giải thích đã."
Á Liêu ghé sát gần Từ Lệ nói nhỏ: "Đây là kế hoạch đó bà chủ, kế hoạch mà tôi đã cất công chuẩn bị từ trước."
Từ Lệ: "Kế hoạch mà cô nói là phức tạp đó hả?"
Á Liêu liền giải thích: "Đúng vậy. Tôi sẽ lấy dây chuyền của bà chủ, bỏ vô phòng của Khả Nhu..."
Trình Khả Nhu ghé sát gần Á Liêu từ lúc không hay biết mà hỏi: "Dì lấy cái gì vậy?"
Á Liêu theo quán tính còn quay sang giải thích, "Tôi lấy sợi dây chuyền bỏ vô..."
Đột nhiên Á Liêu nhận ra có chút sai sai liền dừng lại không nói tiếp. Từ Lệ liền xoa xoa đầu, nói:
"Thiet la dau dล่น ma."
Nói xong Từ Lệ liền rời đi, mọi người cũng rời khỏi phòng của Trình Khả Nhu. Giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.