Chương 12: Thiếu gia họ Diệp
Hàn Bắc Đạt
15/07/2024
“Mà cậu với Diệp Thiên có chuyện gì vậy?Sao hai người nắm tay nhau miết vậy?”
Để ý lời Tô Kỳ nói chúng tôi mới kịp nhận ra.Do quá vội nên cả 2 chúng tôi vẫn chưa hề buông tay đôi phương.
Thấy vậy tôi và cô ấy liền buông tay nhau ra.Cười ngượng với Tô Kỳ
“À không có gì đâu?Do tớ với cậu ấy vội quá đấy mà!”
“Đúng vậy...Đúng vậy.”
“Nhìn hai cậu lạ thiệt đấy!”
Cười đùa nói chuyện cho đã, thì cũng tới giờ vào lớp:
“Các em đã ôn tập tới đâu rồi.Tuần sau chúng ta bắt đầu kiểm tra rồi đấy.Các em nhớ ôn tập kĩ càng để có được con điểm ưng ý nhé!”
Sau Khi cô khi cô dặn dò kĩ càng. Thì cũng bước vào buổi học.
Thấm thoát cũng trôi qua năm tiết tới giờ ra về.
“Nay mày về trước đi Hạo Để tao chở Trà My về.”
Nói xong tôi cũng ghé vào tai nó thì thầm:
“Với tao cho mày không gian riêng tư bên Tô Kỳ đó.Nên cũng biết đường mà cho tao thời gian bên Trà My của tao.”
Thấy tôi nói vậy mặt nó đỏ lè.
“VL.”
Thấy tôi thì thầm với Trần Hạo.Tô Kỳ Cũng lên tiếng:
“Hai người các cậu thì thầm to nhỏ cái gì đó hả?Đừng có dở ý đồ gì xấu xa với bà đây và Trà My.”
Lúc này tôi cũng nói xong với Trần Hạo.
“Vậy nhé! chốt vậy đi.Giờ tao chở Trà My về.Còn mày chở Tô Kỳ về đi.Thôi Bye Bye hai bạn chúng tôi đi trước không làm phiền hai người các bạn nữa.”
Chưa kịp để hai đứa đó kịp phản ứng điều gì tôi đã ẵm Trà My lên xe và chạy đi mất.
Hai người họ lúc này mới hoàn hồn nhìn nhau.
“Cái dell gì mới xảy ra vậy?”
“ Biết chết liền!”
“Vậy thôi để tôi chở bạn về.”
“Cút mẹ đi!”
Vừa nói Tô Kỳ Vừa vơ cái cặp vào thẳng mặt Trần Hạo.
“Đừng có giở trò đồi bại với bà đây.”
Về Phía tôi và Trà My.
“Cậu ngồi cho chắc nhé kẻo té.”
“Tớ ôm rồi.Chắc không té đâu.”
Vừa nói cậu ấy vừa ôm lấy lưng tôi.Khiến tim tôi đập càng ngày càng nhanh.Toàn bộ đường đi tôi và cô ấy nói chuyện với nhau rất nhiều.Cố ấy kể về chuyện của cô ấy cho tôi nghe.
Không ngờ cô gái của tôi lại trải qua nhiều chuyện như vậy.Cô ấy thật sự rất phi thường dù trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng cô ấy lại có thể vượt qua được và tiếp tục bước tiếp.
Mẹ cô ấy mất tích trong một chuyến đi công tác ở nước ngoài.Máy bay của mẹ cô ấy bị tai nạn khiến nó đâm xuống biển.Các hành khách đều không rõ sống chết như thế nào. Từ đó Chỉ còn mỗi cô ấy và ba của mình nương tựa nhau vào nhau mà sống.Vì để lo cho cô ấy không thiếu thốn bất cứ điều gì.Nên ông ấy làm việc vô cùng cật lực tới cả thời gian về thăm cô ấy còn không có.Khiến cô ấy từ nhỏ tới lớn đều sống trong cô đơn thiếu thốn cả tình cảm của cha và mẹ.Cô coi ông quản gia như là người thân của mình.Nhưng không ngờ ông ta lại bán cô cho tên Hoài Sở.Điều đó khiến vô cùng đau lòng, Người cô đã từng coi là gia đình đã quay lưng lại với cô.Giờ cô ấy chỉ còn mỗi mình tôi là nơi để cô ấy dựa vào cuối cùng.Nên việc tôi đấu với tên Hoài sở,nếu tôi có bất cứ mệnh hệ gì cô ấy không còn thiết sống nữa.
Vừa nói cô ấy vừa bật khóc.Thấy vậy tôi liền ôm cô ấy vào lòng.
“Tớ sẽ không sao đâu.Dù có bất cứ việc gì xảy ra tớ sẽ luôn ở bên cậu.Tớ sẽ mang mọi thứ mà cậu muốn trở về lại với cậu.Tớ sẽ luôn là chỗ dựa để cậu tâm sự khi cậu cần.Mọi chuyện cậu cứ yên tâm để tớ xử lý.”
Nói xong tôi tặng cậu ấy một nụ hôn lên trán.
“Cô gái của anh đừng lo lắng nữa nè!Dù trời có sập xuống anh vẫn sẽ đỡ cho em.”
“Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh hãy hứa với em rằng đặt tính mạng của mình lên trước.”
“Được rồi anh hứa.”
Sau đó tôi lấy tay lau nước mắt cho cô ấy.
“Vào nhà đi nào cô gái của anh.Hẹn gặp lại em vào ngày mai.”
“Dạ anh về cẫn thận ạ.Em sẽ nhớ anh lắm đó.Tạm biệt anh nhé!”
“Tạm biệt em.”
Nói xong tôi cũng quay xe trở về nhà.
Về tới nhà ông quản gia cũng ra đón tôi.
“Thiếu gia tôi đã tìm xong mọi thông tin mà cậu cần.Về tên Hổ Ca và tên Hoài Sở rồi ạ.”
“Ông tìm nhanh đấy tôi chỉ mời nhờ ông tý mà tìm xong mọi thông tin rồi.À mà đúng rồi tôi cần ông tìm thêm thông tin của một người tên Lãnh Thanh Thanh đã mất tích ở nước ngoài sau một vụ rơi máy bay nữa.Ông làm được không?”
“Dạ thưa thiếu gia cứ yên tâm việc này cứ để tôi lo.Mà nãy phu nhân và ông chủ có gọi cho ngài.Nhưng ngài chưa về nhà nên có kêu tôi khi nào cậu về thì nhớ gọi lại cho ông, bà chủ ạ.”
“Cha mẹ tôi có việc gì sao? Vậy thôi để tôi gọi lại cho hai người họ.”
Sau đó tôi vào lấy điện thoại và gọi lại cho bố mẹ của tôi.
“Hello Ba,mẹ có việc gì gọi cho con sao?”
Vừa thấy tôi gọi bố mẹ tôi liền nói:
“Ta có nghe con đánh nhau với tên thiếu gia nhà họ Hoài có bị sao không con?Bố mẹ mới đi tý mà đã có chuyện rồi.Đúng là thằng nhóc này từ nhỏ cho tới lớn lúc nào cũng làm cho mẹ mày lo.”
“Ta thấy hắn ta đang truy tìm thông tin của con tùm lum.Chắc có ý định thuê sát thủ xử lý con.Nhưng con yên tâm cứ để cha lo.Con cứ thoải mái mà làm những gì con thích.Cha, mẹ sẽ luôn ở đằng sau ủng hộ cho con.”
“Dạ con biết rồi ạ,Vậy thôi bố mẹ kiếm gì ăn đi nha con cũng kiếm gì ăn đây ạ!”
“Vậy thôi bố mẹ cũng không làm phiền con nữa.”
“Khi nào nhớ mẹ thì nhớ gọi cho bố mẹ nhé con.”
Nói xong bố mẹ tôi cũng tắt máy.
“Thiếu Gia ơi xuống ăn cơm.Tôi nấu xong rồi ạ”
Vậy thôi tạm gác chuyện này xuống ăn cơm cái đã.
Để ý lời Tô Kỳ nói chúng tôi mới kịp nhận ra.Do quá vội nên cả 2 chúng tôi vẫn chưa hề buông tay đôi phương.
Thấy vậy tôi và cô ấy liền buông tay nhau ra.Cười ngượng với Tô Kỳ
“À không có gì đâu?Do tớ với cậu ấy vội quá đấy mà!”
“Đúng vậy...Đúng vậy.”
“Nhìn hai cậu lạ thiệt đấy!”
Cười đùa nói chuyện cho đã, thì cũng tới giờ vào lớp:
“Các em đã ôn tập tới đâu rồi.Tuần sau chúng ta bắt đầu kiểm tra rồi đấy.Các em nhớ ôn tập kĩ càng để có được con điểm ưng ý nhé!”
Sau Khi cô khi cô dặn dò kĩ càng. Thì cũng bước vào buổi học.
Thấm thoát cũng trôi qua năm tiết tới giờ ra về.
“Nay mày về trước đi Hạo Để tao chở Trà My về.”
Nói xong tôi cũng ghé vào tai nó thì thầm:
“Với tao cho mày không gian riêng tư bên Tô Kỳ đó.Nên cũng biết đường mà cho tao thời gian bên Trà My của tao.”
Thấy tôi nói vậy mặt nó đỏ lè.
“VL.”
Thấy tôi thì thầm với Trần Hạo.Tô Kỳ Cũng lên tiếng:
“Hai người các cậu thì thầm to nhỏ cái gì đó hả?Đừng có dở ý đồ gì xấu xa với bà đây và Trà My.”
Lúc này tôi cũng nói xong với Trần Hạo.
“Vậy nhé! chốt vậy đi.Giờ tao chở Trà My về.Còn mày chở Tô Kỳ về đi.Thôi Bye Bye hai bạn chúng tôi đi trước không làm phiền hai người các bạn nữa.”
Chưa kịp để hai đứa đó kịp phản ứng điều gì tôi đã ẵm Trà My lên xe và chạy đi mất.
Hai người họ lúc này mới hoàn hồn nhìn nhau.
“Cái dell gì mới xảy ra vậy?”
“ Biết chết liền!”
“Vậy thôi để tôi chở bạn về.”
“Cút mẹ đi!”
Vừa nói Tô Kỳ Vừa vơ cái cặp vào thẳng mặt Trần Hạo.
“Đừng có giở trò đồi bại với bà đây.”
Về Phía tôi và Trà My.
“Cậu ngồi cho chắc nhé kẻo té.”
“Tớ ôm rồi.Chắc không té đâu.”
Vừa nói cậu ấy vừa ôm lấy lưng tôi.Khiến tim tôi đập càng ngày càng nhanh.Toàn bộ đường đi tôi và cô ấy nói chuyện với nhau rất nhiều.Cố ấy kể về chuyện của cô ấy cho tôi nghe.
Không ngờ cô gái của tôi lại trải qua nhiều chuyện như vậy.Cô ấy thật sự rất phi thường dù trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng cô ấy lại có thể vượt qua được và tiếp tục bước tiếp.
Mẹ cô ấy mất tích trong một chuyến đi công tác ở nước ngoài.Máy bay của mẹ cô ấy bị tai nạn khiến nó đâm xuống biển.Các hành khách đều không rõ sống chết như thế nào. Từ đó Chỉ còn mỗi cô ấy và ba của mình nương tựa nhau vào nhau mà sống.Vì để lo cho cô ấy không thiếu thốn bất cứ điều gì.Nên ông ấy làm việc vô cùng cật lực tới cả thời gian về thăm cô ấy còn không có.Khiến cô ấy từ nhỏ tới lớn đều sống trong cô đơn thiếu thốn cả tình cảm của cha và mẹ.Cô coi ông quản gia như là người thân của mình.Nhưng không ngờ ông ta lại bán cô cho tên Hoài Sở.Điều đó khiến vô cùng đau lòng, Người cô đã từng coi là gia đình đã quay lưng lại với cô.Giờ cô ấy chỉ còn mỗi mình tôi là nơi để cô ấy dựa vào cuối cùng.Nên việc tôi đấu với tên Hoài sở,nếu tôi có bất cứ mệnh hệ gì cô ấy không còn thiết sống nữa.
Vừa nói cô ấy vừa bật khóc.Thấy vậy tôi liền ôm cô ấy vào lòng.
“Tớ sẽ không sao đâu.Dù có bất cứ việc gì xảy ra tớ sẽ luôn ở bên cậu.Tớ sẽ mang mọi thứ mà cậu muốn trở về lại với cậu.Tớ sẽ luôn là chỗ dựa để cậu tâm sự khi cậu cần.Mọi chuyện cậu cứ yên tâm để tớ xử lý.”
Nói xong tôi tặng cậu ấy một nụ hôn lên trán.
“Cô gái của anh đừng lo lắng nữa nè!Dù trời có sập xuống anh vẫn sẽ đỡ cho em.”
“Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh hãy hứa với em rằng đặt tính mạng của mình lên trước.”
“Được rồi anh hứa.”
Sau đó tôi lấy tay lau nước mắt cho cô ấy.
“Vào nhà đi nào cô gái của anh.Hẹn gặp lại em vào ngày mai.”
“Dạ anh về cẫn thận ạ.Em sẽ nhớ anh lắm đó.Tạm biệt anh nhé!”
“Tạm biệt em.”
Nói xong tôi cũng quay xe trở về nhà.
Về tới nhà ông quản gia cũng ra đón tôi.
“Thiếu gia tôi đã tìm xong mọi thông tin mà cậu cần.Về tên Hổ Ca và tên Hoài Sở rồi ạ.”
“Ông tìm nhanh đấy tôi chỉ mời nhờ ông tý mà tìm xong mọi thông tin rồi.À mà đúng rồi tôi cần ông tìm thêm thông tin của một người tên Lãnh Thanh Thanh đã mất tích ở nước ngoài sau một vụ rơi máy bay nữa.Ông làm được không?”
“Dạ thưa thiếu gia cứ yên tâm việc này cứ để tôi lo.Mà nãy phu nhân và ông chủ có gọi cho ngài.Nhưng ngài chưa về nhà nên có kêu tôi khi nào cậu về thì nhớ gọi lại cho ông, bà chủ ạ.”
“Cha mẹ tôi có việc gì sao? Vậy thôi để tôi gọi lại cho hai người họ.”
Sau đó tôi vào lấy điện thoại và gọi lại cho bố mẹ của tôi.
“Hello Ba,mẹ có việc gì gọi cho con sao?”
Vừa thấy tôi gọi bố mẹ tôi liền nói:
“Ta có nghe con đánh nhau với tên thiếu gia nhà họ Hoài có bị sao không con?Bố mẹ mới đi tý mà đã có chuyện rồi.Đúng là thằng nhóc này từ nhỏ cho tới lớn lúc nào cũng làm cho mẹ mày lo.”
“Ta thấy hắn ta đang truy tìm thông tin của con tùm lum.Chắc có ý định thuê sát thủ xử lý con.Nhưng con yên tâm cứ để cha lo.Con cứ thoải mái mà làm những gì con thích.Cha, mẹ sẽ luôn ở đằng sau ủng hộ cho con.”
“Dạ con biết rồi ạ,Vậy thôi bố mẹ kiếm gì ăn đi nha con cũng kiếm gì ăn đây ạ!”
“Vậy thôi bố mẹ cũng không làm phiền con nữa.”
“Khi nào nhớ mẹ thì nhớ gọi cho bố mẹ nhé con.”
Nói xong bố mẹ tôi cũng tắt máy.
“Thiếu Gia ơi xuống ăn cơm.Tôi nấu xong rồi ạ”
Vậy thôi tạm gác chuyện này xuống ăn cơm cái đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.