Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
Chương 133: (III). Thức giấc (4)
hacgiay181
04/01/2021
Xóa bỏ ý nghĩ không chân chính ngay trong đầu mình, Bảo Hân liền bắt tay vào công việc. Cô ngồi bên cạnh anh, cầm tay anh rồi nhẹ nhàng bắt mạch. Sau đó cô giúp anh cởi chiếc áo ngoài ra rồi đỡ anh nằm xuống giường. Bàn tay mềm mại xoa thuốc cao vào tay và bắt đầu ấn vào các huyệt đạo từ Thiên Đột, đến Đàn Trung, Kỳ Môn rồi đến các huyện đạo phía dưới để giúp máu dễ dàng lưu thông trong lục phủ ngũ tạng. Sau lại đến các phần cơ khác trong tứ chi.
Bàn tay Bảo Hân đi đến đâu cả người Phan Lục Kha như có sức sống đến đó. Anh cảm thấy dễ chịu và có cẩm giác thích thú khi được cô xoa bóp. Sau bảy ngày kiên trì trị liệu cho Phan Lục Kha thì cuối cùng anh đã có thể nâng được tay và chân của mình lên. Lúc này Bảo Hân mới bắt đầu châm cứu đến cơ mặt cho anh và ngày ngày sắc thuốc nam cho anh uống. Với sự giúp đỡ của ba mình thì Bảo Hân cũng tự tin hơn trong việc điều trị cho Phan Lục Kha.
Nửa tháng kế tiếp cuối cùng anh cũng đã nói chuyện được. Từ đầu tiên mà anh nói đó là “Hân”. Điều này khiến Bảo Hân cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc và rất thành tựu. Bao nhiêu năm theo ba cô học Đông Y cuối cùng cô cũng có thể đường đường chính chính có bệnh nhân đầu tiên của mình. Cô vui sướng đến mức chạy đến ôm anh vào lòng cười mà rơi nước mắt. Phan Lục Kha cố nhấc tay lên nhẹ chạm vào lưng cô. Chỉ một cái chạm nhẹ như vậy thôi nhưng đủ khiến sống lưng của cô như có dòng điện chạy qua.
Hai tuần sau thì ba mẹ Bảo Hân quay về Việt Nam. Còn cô thì vẫn ở lại lo việc điều trị cho Phan Lục Kha. Đến hôm nay thì anh đã nói được khá nhiều. Có lúc anh nói tiếng Mĩ, có khi lại nói tiếng Việt. Anh gọi tên Bảo Hân khá chuẩn, gọi tên An Khê cũng rất ngọt. Ngày nào An Khê cũng đến phòng giúp dì Út đấm lưng cho bác Hai. Có khi cô lại thấy dì của mình dìu bác Hai đi lại mấy bước trong phòng. Tuy ở nhà có nhiều người giúp việc nhưng ai giúp bác Hai cũng nhăn mặt, chỉ có dì Út của cô là bác Hai vui vẻ khi gặp.
Có lúc An Khê thỏ thẻ hỏi bác Hai: “Bác Hai à, có phải bởi vì dì Út xinh đẹp cho nên bác Hai thích gặp dì Út có phải không?”
Những lúc này anh lại cười cười không nói gì, An Khê không hiểu bác Hai mình nghĩ gì. Ba của cô bé nói rằng tuy bác Hai di chuyển và cử động bất tiện hơn người bình thường nhưng bác Hai có một bộ não siêu việt. An Khê lại hỏi ba: “siêu việt là gì hả ba?”
Ba cô nói rằng siêu việt là rất rất rất giỏi. Cái gì cũng biết. An Khê gật đầu ra vẻ hiểu. Mỗi lần cô ở gần bác Hai mình cô luôn tìm kiếm xem siêu việt có hình gì nhưng cô không biết nó là cái gì mà chỉ thấy bác Hai tuy nằm trên giường bệnh nhưng lúc nào cũng xem các bản báo cáo mà chú thư ký đưa đến. Bác Hai coi xong lại cầm cái viết vẽ nguệch ngoạc vài nét vô đó. Dì Út cô nói đó là ký tên. Bác Hai cô là người kế nhiệm ông nội cô cho nên chữ ký´ của bác Hai rất quan trọng với việc hoạt động của tập đoàn. Nghe dì Út nói vậy An Khê liền kêu lên: “A, cái này thì con biết. Anh Tinh Nhật cũng nói chữ ký của anh ấy mười năm sau rất có giá trị. Có thể thay đổi cán cân kinh tế của Thế Giới.”
Bảo Hân nghe xong thì gật gù nói: “Sức gió cũng mạnh quá ha.”
An Khê nghe xong ôm bụng cười: “Haha...anh David con của bác Pierre cũng nói giống dì vậy.”
...
Nhờ được Bảo Hân ở gần kề cận chăm sóc mà ba tháng tiếp theo Phan Lục Kha đã có thể đi lại trong nhà và ngồi ăn cơm cùng với mọi người. Cả nhà lúc này ai nấy đều vui không nói nên lời. Ai cũng nâng ly chúc mừng “thầy lang mát tay” Bảo Hân vì đã có nhiều công sức giúp cho Phan Lục Kha hoạt động trở lại. Phan Lục Kha lúc này cũng nâng ly nước lọc cám ơn Bảo Vy vì đã kiên trì suốt sáu năm qua chăm sóc anh nên anh mới được ở trong ngôi nhà ấm áp chứ không phải cô đơn một mình ở bệnh viện.
Bảo Vy mỉm cười uống cạn một ly rượu nhỏ rồi từ tốn nói: “Anh là anh trai của Ưng Túc cũng như anh trai của em. Nếu có thể giúp anh bình phục, em nhất định làm hết sức mình. Chúng ta là người một nhà cả đời cho nên không cần nói đến những câu ân nghĩa.”
Phan Lục Kha nhớ mãi hình ảnh lần đầu gặp Bảo Vy tại văn phòng làm việc của Pierre. Lúc đó, anh còn mong sẽ có thể uống rượu mừng của cô và Pierre. Không ngờ nhắm mắt ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã là chuyện của tám năm sau rồi. Giờ đây cô lại trở thành em dâu của anh. Quan hệ giữa người và người vốn là thay đổi nhanh chóng như vậy.
Phan Lục Kha mỉm cười, ly thứ hai anh nâng lên là để cám ơn người ngồi cạnh mình: “Bảo Hân, cám ơn em.Nếu không có em tôi cũng không sớm như vậy được ngồi ở đây.”
Bảo Hân mỉm cười nói: “Em hành nghề thuốc, cứu chữa và giúp đỡ bệnh nhân là chuyện nên làm. Hơn nữa anh còn là bác Hai của bé Khê cũng coi như là bà con của em rồi. Vì anh mà dốc sức cũng là chuyện nghĩa tình.”
Ba của Phan Lục Kha là người vui nhất khi thấy con trai mình bình phục. Đối với mẹ anh, ông là người có lỗi cho nên ông muốn trong thời gian còn sống ông có thể nhìn thấy anh lần nữa được hồi sinh. Không ngờ ông Trời đã nghe được tiếng lòng của ông, đã giúp con trai ông hồi sinh. Nghĩ đến đây thì ông lại rưng rưng nước mắt nói: “Từ giờ ba chỉ mong gia đình chúng ta sum vầy quây quần bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên như thế này thôi.”
Mẹ của Ưng Túc cũng nói thêm vào: “Phải đó, mẹ thấy con có thể tỉnh lại và bình phục như vầy mẹ có giảm thọ cũng thấy mãn nguyện.”
Phan Lục Kha nghe xong liền nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy. Mẹ phải sống bên cạnh chúng con đến trăm tuổi mới được.”
Bà Hồng nghe xong liền mừng rỡ kêu lên trong nước mắt: “Ông ơi, thằng Kha chịu gọi tôi là mẹ rồi.”
Bao nhiêu năm nằm bất động, Phan Lục Kha biết bà Hồng là người vất vả nhất và chăm sóc anh nhiều nhất. Lau người thay quần áo cho anh đều một tay bà làm chứ không để người dưới đụng vào. Bà sợ họ đàm tiếu sau này ảnh hưởng đến việc anh kết hôn. Cho nên lần nào thay quần áo cho anh xong bà cũng nói: “Kha à, con mau khỏe lại. Mẹ còn mấy cái áo dài chờ mặc trong đám cưới của con.” - Nói rồi bà tự cười rồi tự khóc. Nửa đời người ganh ghét đố kị tranh giành, đến cuối cùng chỉ có hối hận mà thôi. Cũng may Phan Lục Kha không vắn số như mẹ anh. Còn một tia hy vọng thì bà còn ôm ấp ước mơ nhìn thấy anh cưới vợ sinh con. Đến giờ anh đã khỏe lại, mơ ước ấy của bà cũng đã sắp đạt được. Bà vui mừng khôn siết, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc vô cùng.
Bàn tay Bảo Hân đi đến đâu cả người Phan Lục Kha như có sức sống đến đó. Anh cảm thấy dễ chịu và có cẩm giác thích thú khi được cô xoa bóp. Sau bảy ngày kiên trì trị liệu cho Phan Lục Kha thì cuối cùng anh đã có thể nâng được tay và chân của mình lên. Lúc này Bảo Hân mới bắt đầu châm cứu đến cơ mặt cho anh và ngày ngày sắc thuốc nam cho anh uống. Với sự giúp đỡ của ba mình thì Bảo Hân cũng tự tin hơn trong việc điều trị cho Phan Lục Kha.
Nửa tháng kế tiếp cuối cùng anh cũng đã nói chuyện được. Từ đầu tiên mà anh nói đó là “Hân”. Điều này khiến Bảo Hân cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc và rất thành tựu. Bao nhiêu năm theo ba cô học Đông Y cuối cùng cô cũng có thể đường đường chính chính có bệnh nhân đầu tiên của mình. Cô vui sướng đến mức chạy đến ôm anh vào lòng cười mà rơi nước mắt. Phan Lục Kha cố nhấc tay lên nhẹ chạm vào lưng cô. Chỉ một cái chạm nhẹ như vậy thôi nhưng đủ khiến sống lưng của cô như có dòng điện chạy qua.
Hai tuần sau thì ba mẹ Bảo Hân quay về Việt Nam. Còn cô thì vẫn ở lại lo việc điều trị cho Phan Lục Kha. Đến hôm nay thì anh đã nói được khá nhiều. Có lúc anh nói tiếng Mĩ, có khi lại nói tiếng Việt. Anh gọi tên Bảo Hân khá chuẩn, gọi tên An Khê cũng rất ngọt. Ngày nào An Khê cũng đến phòng giúp dì Út đấm lưng cho bác Hai. Có khi cô lại thấy dì của mình dìu bác Hai đi lại mấy bước trong phòng. Tuy ở nhà có nhiều người giúp việc nhưng ai giúp bác Hai cũng nhăn mặt, chỉ có dì Út của cô là bác Hai vui vẻ khi gặp.
Có lúc An Khê thỏ thẻ hỏi bác Hai: “Bác Hai à, có phải bởi vì dì Út xinh đẹp cho nên bác Hai thích gặp dì Út có phải không?”
Những lúc này anh lại cười cười không nói gì, An Khê không hiểu bác Hai mình nghĩ gì. Ba của cô bé nói rằng tuy bác Hai di chuyển và cử động bất tiện hơn người bình thường nhưng bác Hai có một bộ não siêu việt. An Khê lại hỏi ba: “siêu việt là gì hả ba?”
Ba cô nói rằng siêu việt là rất rất rất giỏi. Cái gì cũng biết. An Khê gật đầu ra vẻ hiểu. Mỗi lần cô ở gần bác Hai mình cô luôn tìm kiếm xem siêu việt có hình gì nhưng cô không biết nó là cái gì mà chỉ thấy bác Hai tuy nằm trên giường bệnh nhưng lúc nào cũng xem các bản báo cáo mà chú thư ký đưa đến. Bác Hai coi xong lại cầm cái viết vẽ nguệch ngoạc vài nét vô đó. Dì Út cô nói đó là ký tên. Bác Hai cô là người kế nhiệm ông nội cô cho nên chữ ký´ của bác Hai rất quan trọng với việc hoạt động của tập đoàn. Nghe dì Út nói vậy An Khê liền kêu lên: “A, cái này thì con biết. Anh Tinh Nhật cũng nói chữ ký của anh ấy mười năm sau rất có giá trị. Có thể thay đổi cán cân kinh tế của Thế Giới.”
Bảo Hân nghe xong thì gật gù nói: “Sức gió cũng mạnh quá ha.”
An Khê nghe xong ôm bụng cười: “Haha...anh David con của bác Pierre cũng nói giống dì vậy.”
...
Nhờ được Bảo Hân ở gần kề cận chăm sóc mà ba tháng tiếp theo Phan Lục Kha đã có thể đi lại trong nhà và ngồi ăn cơm cùng với mọi người. Cả nhà lúc này ai nấy đều vui không nói nên lời. Ai cũng nâng ly chúc mừng “thầy lang mát tay” Bảo Hân vì đã có nhiều công sức giúp cho Phan Lục Kha hoạt động trở lại. Phan Lục Kha lúc này cũng nâng ly nước lọc cám ơn Bảo Vy vì đã kiên trì suốt sáu năm qua chăm sóc anh nên anh mới được ở trong ngôi nhà ấm áp chứ không phải cô đơn một mình ở bệnh viện.
Bảo Vy mỉm cười uống cạn một ly rượu nhỏ rồi từ tốn nói: “Anh là anh trai của Ưng Túc cũng như anh trai của em. Nếu có thể giúp anh bình phục, em nhất định làm hết sức mình. Chúng ta là người một nhà cả đời cho nên không cần nói đến những câu ân nghĩa.”
Phan Lục Kha nhớ mãi hình ảnh lần đầu gặp Bảo Vy tại văn phòng làm việc của Pierre. Lúc đó, anh còn mong sẽ có thể uống rượu mừng của cô và Pierre. Không ngờ nhắm mắt ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã là chuyện của tám năm sau rồi. Giờ đây cô lại trở thành em dâu của anh. Quan hệ giữa người và người vốn là thay đổi nhanh chóng như vậy.
Phan Lục Kha mỉm cười, ly thứ hai anh nâng lên là để cám ơn người ngồi cạnh mình: “Bảo Hân, cám ơn em.Nếu không có em tôi cũng không sớm như vậy được ngồi ở đây.”
Bảo Hân mỉm cười nói: “Em hành nghề thuốc, cứu chữa và giúp đỡ bệnh nhân là chuyện nên làm. Hơn nữa anh còn là bác Hai của bé Khê cũng coi như là bà con của em rồi. Vì anh mà dốc sức cũng là chuyện nghĩa tình.”
Ba của Phan Lục Kha là người vui nhất khi thấy con trai mình bình phục. Đối với mẹ anh, ông là người có lỗi cho nên ông muốn trong thời gian còn sống ông có thể nhìn thấy anh lần nữa được hồi sinh. Không ngờ ông Trời đã nghe được tiếng lòng của ông, đã giúp con trai ông hồi sinh. Nghĩ đến đây thì ông lại rưng rưng nước mắt nói: “Từ giờ ba chỉ mong gia đình chúng ta sum vầy quây quần bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên như thế này thôi.”
Mẹ của Ưng Túc cũng nói thêm vào: “Phải đó, mẹ thấy con có thể tỉnh lại và bình phục như vầy mẹ có giảm thọ cũng thấy mãn nguyện.”
Phan Lục Kha nghe xong liền nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy. Mẹ phải sống bên cạnh chúng con đến trăm tuổi mới được.”
Bà Hồng nghe xong liền mừng rỡ kêu lên trong nước mắt: “Ông ơi, thằng Kha chịu gọi tôi là mẹ rồi.”
Bao nhiêu năm nằm bất động, Phan Lục Kha biết bà Hồng là người vất vả nhất và chăm sóc anh nhiều nhất. Lau người thay quần áo cho anh đều một tay bà làm chứ không để người dưới đụng vào. Bà sợ họ đàm tiếu sau này ảnh hưởng đến việc anh kết hôn. Cho nên lần nào thay quần áo cho anh xong bà cũng nói: “Kha à, con mau khỏe lại. Mẹ còn mấy cái áo dài chờ mặc trong đám cưới của con.” - Nói rồi bà tự cười rồi tự khóc. Nửa đời người ganh ghét đố kị tranh giành, đến cuối cùng chỉ có hối hận mà thôi. Cũng may Phan Lục Kha không vắn số như mẹ anh. Còn một tia hy vọng thì bà còn ôm ấp ước mơ nhìn thấy anh cưới vợ sinh con. Đến giờ anh đã khỏe lại, mơ ước ấy của bà cũng đã sắp đạt được. Bà vui mừng khôn siết, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.