Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
Chương 134: (IV). Hạ Lê quay về (1)
hacgiay181
04/01/2021
Sân bay Los Angeles một ngày giữa tháng Mười Hai, trời se lạnh đôi lúc buốt giá bởi những cơn gió mùa đông, nhiệt độ bên ngoài là mười bốn độ. Chuyến bay từ Paris vừa đáp xuống phi trường, Ánh Dương tròn xoe mắt biếc hỏi Hạ Lê: “Mẹ ơi, từ giờ chúng ta không quay lại Paris nữa sao?”
Hạ Lê buồn bã gật đầu, từ tốn giải thích: “Con ngoan, công ty của ông ngoại đang gặp một vấn đề lớn. Chúng ta nợ người ta rất nhiều tiền, ông ngoại con không chịu nổi đả kích đã nhập viện. Cậu con không còn cách nào nên mới gọi chúng ta về. Los Angeles là nơi mẹ sinh ra, mẹ không thể không quay về.”
Ánh Dương năm tuổi nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Mẹ ơi, có phải về Los Angeles con có´ thể gặp được ba hay không?”
Hạ Lê nghe thấy liền nhíu mày nhìn con trai nghiêm giọng nói: “Nhớ cho kỹ, con không có ba.”
Ánh mắt đang ôm tia hy vọng liền chùn xuống, cậu bé không hiểu vì sao mà mẹ cậu lại ghét ba cậu đến vậy. Liệu ba có phải ba cậu làm mẹ cậu không vui giống như khi cậu không làm bài tập thì thầy giáo sẽ không vui hay không? Cậu rất muốn hỏi nhưng lần nào hỏi đến ba thì mẹ cậu đều không vui, thậm chí là khóc mà cậu thì không muốn mẹ phải buồn. Vì cậu rất thương mẹ, từ nhỏ đến lớn trong cuộc sống của cậu cũng chỉ có mẹ mà thôi.
Sau khi làm xong thủ tục nhập cảnh vào Mĩ, Hạ Lê một tay đẩy xe hành lý, một tay nắm tay con trai băng qua đại sảnh rộng lớn của phi trường tiến về phía cổng. Bên ngoài sân bay, mưa tháng mười hai vẫn đang rơi tầm tã. Qua cánh cửa kính bên ngoài, Hạ Lê nhìn thấy một bầu trời xám đen mù mịt, cô thở dài lấy chiếc nón len đội lên rồi mặc thêm áo khoác cho con trai rồi cúi người xuống nói với con: “Chúng ta cố băng qua đoạn đường kia thì sẽ có thể đón được xe về nhà. Con chịu ướt một chút nhé. Vì mẹ đã quên mang theo dù rồi.”
Ánh Dương là một đứa bé trưởng thành và rất hiểu chuyện. Cậu không òa khóc, không trách cứ chỉ gật đầu đồng ý rồi bám lấy áo mẹ đi ra ngoài.
Bên ngoài cổng sân bay, Lương Giang cầm chiếc dù đứng thấp thỏm mong chờ gặp lại Hạ Lê. Ngay khi cô vừa bước ra, trên mặt Lương Giang liền hiện ra nụ cười hạnh phúc. Bao nhiêu mong đợi chợt vỡ òa trong giây phút nhìn thấy Hạ Lê. Cô vẫn không già đi, sáu năm xa cách chỉ khiến cô thêm chững chạc và quyến rũ. Áo khoác bành rộng dài ôm gọn lấy thân hình cao ráo của cô. Trên cổ là chiếc khăn choàng màu be nhạt tôn lên vẻ cao quý của khuôn mặt. Vẻ chính chắn trưởng thành này càng khiến Lương Giang điêu đứng.
Chỉ có điều, cô không nhìn anh dù biết anh đứng đó.
Chỉ có điều, trong mắt cô anh đã không còn tồn tại.
Chỉ có điều, vết thương hằn sâu qua bao tháng năm trở thành vết sẹo không phai nhòa được.
Và chỉ có điều, cô đã hết yêu anh.
Mặc cho Lương Giang lên tiếng gọi, thậm chí cầm dù đuổi theo sau che cho hai mẹ con nhưng Hạ Lê vẫn coi như không biết, bình thản gọi taxi bước lên.
Ánh Dương ngồi trên xe, quay đầu ra tấm kính phía sau nhìn Lương Giang buông bỏ cây dù trong tay và đứng thẫn thờ nhìn chiếc taxi lao đi, cậu lại hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ không chào chú ấy?”
Hạ Lê nghe giọng con thơ cất lên mà lòng thắt lại, cô nhắm mắt nuốt hết nước mắt quay snag nhìn con cố giữ giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Mẹ không quen chú ấy. Có lẽ chú ấy đã nhận nhầm người.”
Ánh Dương lại khẽ chớp mắt nói: “Con thấy chú ấy rất buồn, còn gọi đúng tên của mẹ. Không giống như nhận nhầm người.”
Hạ Lê ngẩng mặt lên cao cho nước mắt thôi không chảy xuống được, gần như là gắng hết sức để không xúc động trước mặt con trai: “Người giống người, tên trùng tên có rất nhiều. Có lẽ chú ấy buồn vì mẹ không phải là người chú ấy chờ đợi.”
Nói đến đây, Hạ Lê lại nhớ đến câu nói cuối cùng của Lương Giang vào cái đêm của sáu năm trước. Anh đã nói rằng anh muố´n giữ gìn cho vị hôn thê băng thanh ngọc khiết của anh. Những điều thiêng thiêng như vậy cô sẽ không bao giờ hiểu được. Xét cho cùng anh nói không sai mà sai ở chỗ cô không phải người mà anh đang chờ đợi. Vậy thì hãy lướt qua nhau đi.
...
Lương Giang nhìn theo chiếc xe taxi nhỏ dần nhỏ dần rồi khuất dạng giữa màn mưa xám xịt của ngày đông. Anh không biết Hạ Lê đã có con trai lớn như vậy. Có lẽ nhiều năm qua cô ấy đã quên anh và đi tìm hạnh phúc mới cũng giống như anh tìm một người phụ nữ để kết hôn. Ba năm qua anh gửi cho cô bao nhiêu bức thư nhưng đều không có hồi âm. Những bức thư cứ ngắn dần ngắn dần cho đến bức cuối cùng chỉ còn một câu: “Hạ Lê, anh muốn gặp em.”
Đến cuối cùng vẫn chỉ là vô vọng. Vì để gặp được cô, cả thủ đoạn đê tiện nhất Lương Giang cũng giở ra khiến công ty nhà cô bất ngờ gặp vấn đề tài chính. Không ép gia đình cô vào bước đường này thì Hạ Lê có lẽ vĩnh viễn cũng không bao giờ chịu quay về. Cuối cùng Lương Giang đã đúng. Từ ngày gia đình Hạ Lê gặp trục trặc tài chính thì Lương Giang đã cho người đi điều tra tất cả các chuyến bay có tên cô. Đến hôm nay khi đứng ở cổng phi trường, anh vẫn không dám tin vào tin tức bọn họ cung cấp cho mình nhưng dù chỉ có một phần trăm hy vọng, anh cũng phải thử để được gặp lại cô. Chỉ không ngờ Hạ Lê dứt lòng đến mức xem anh là người xa lạ.
Hạ Lê buồn bã gật đầu, từ tốn giải thích: “Con ngoan, công ty của ông ngoại đang gặp một vấn đề lớn. Chúng ta nợ người ta rất nhiều tiền, ông ngoại con không chịu nổi đả kích đã nhập viện. Cậu con không còn cách nào nên mới gọi chúng ta về. Los Angeles là nơi mẹ sinh ra, mẹ không thể không quay về.”
Ánh Dương năm tuổi nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Mẹ ơi, có phải về Los Angeles con có´ thể gặp được ba hay không?”
Hạ Lê nghe thấy liền nhíu mày nhìn con trai nghiêm giọng nói: “Nhớ cho kỹ, con không có ba.”
Ánh mắt đang ôm tia hy vọng liền chùn xuống, cậu bé không hiểu vì sao mà mẹ cậu lại ghét ba cậu đến vậy. Liệu ba có phải ba cậu làm mẹ cậu không vui giống như khi cậu không làm bài tập thì thầy giáo sẽ không vui hay không? Cậu rất muốn hỏi nhưng lần nào hỏi đến ba thì mẹ cậu đều không vui, thậm chí là khóc mà cậu thì không muốn mẹ phải buồn. Vì cậu rất thương mẹ, từ nhỏ đến lớn trong cuộc sống của cậu cũng chỉ có mẹ mà thôi.
Sau khi làm xong thủ tục nhập cảnh vào Mĩ, Hạ Lê một tay đẩy xe hành lý, một tay nắm tay con trai băng qua đại sảnh rộng lớn của phi trường tiến về phía cổng. Bên ngoài sân bay, mưa tháng mười hai vẫn đang rơi tầm tã. Qua cánh cửa kính bên ngoài, Hạ Lê nhìn thấy một bầu trời xám đen mù mịt, cô thở dài lấy chiếc nón len đội lên rồi mặc thêm áo khoác cho con trai rồi cúi người xuống nói với con: “Chúng ta cố băng qua đoạn đường kia thì sẽ có thể đón được xe về nhà. Con chịu ướt một chút nhé. Vì mẹ đã quên mang theo dù rồi.”
Ánh Dương là một đứa bé trưởng thành và rất hiểu chuyện. Cậu không òa khóc, không trách cứ chỉ gật đầu đồng ý rồi bám lấy áo mẹ đi ra ngoài.
Bên ngoài cổng sân bay, Lương Giang cầm chiếc dù đứng thấp thỏm mong chờ gặp lại Hạ Lê. Ngay khi cô vừa bước ra, trên mặt Lương Giang liền hiện ra nụ cười hạnh phúc. Bao nhiêu mong đợi chợt vỡ òa trong giây phút nhìn thấy Hạ Lê. Cô vẫn không già đi, sáu năm xa cách chỉ khiến cô thêm chững chạc và quyến rũ. Áo khoác bành rộng dài ôm gọn lấy thân hình cao ráo của cô. Trên cổ là chiếc khăn choàng màu be nhạt tôn lên vẻ cao quý của khuôn mặt. Vẻ chính chắn trưởng thành này càng khiến Lương Giang điêu đứng.
Chỉ có điều, cô không nhìn anh dù biết anh đứng đó.
Chỉ có điều, trong mắt cô anh đã không còn tồn tại.
Chỉ có điều, vết thương hằn sâu qua bao tháng năm trở thành vết sẹo không phai nhòa được.
Và chỉ có điều, cô đã hết yêu anh.
Mặc cho Lương Giang lên tiếng gọi, thậm chí cầm dù đuổi theo sau che cho hai mẹ con nhưng Hạ Lê vẫn coi như không biết, bình thản gọi taxi bước lên.
Ánh Dương ngồi trên xe, quay đầu ra tấm kính phía sau nhìn Lương Giang buông bỏ cây dù trong tay và đứng thẫn thờ nhìn chiếc taxi lao đi, cậu lại hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ không chào chú ấy?”
Hạ Lê nghe giọng con thơ cất lên mà lòng thắt lại, cô nhắm mắt nuốt hết nước mắt quay snag nhìn con cố giữ giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Mẹ không quen chú ấy. Có lẽ chú ấy đã nhận nhầm người.”
Ánh Dương lại khẽ chớp mắt nói: “Con thấy chú ấy rất buồn, còn gọi đúng tên của mẹ. Không giống như nhận nhầm người.”
Hạ Lê ngẩng mặt lên cao cho nước mắt thôi không chảy xuống được, gần như là gắng hết sức để không xúc động trước mặt con trai: “Người giống người, tên trùng tên có rất nhiều. Có lẽ chú ấy buồn vì mẹ không phải là người chú ấy chờ đợi.”
Nói đến đây, Hạ Lê lại nhớ đến câu nói cuối cùng của Lương Giang vào cái đêm của sáu năm trước. Anh đã nói rằng anh muố´n giữ gìn cho vị hôn thê băng thanh ngọc khiết của anh. Những điều thiêng thiêng như vậy cô sẽ không bao giờ hiểu được. Xét cho cùng anh nói không sai mà sai ở chỗ cô không phải người mà anh đang chờ đợi. Vậy thì hãy lướt qua nhau đi.
...
Lương Giang nhìn theo chiếc xe taxi nhỏ dần nhỏ dần rồi khuất dạng giữa màn mưa xám xịt của ngày đông. Anh không biết Hạ Lê đã có con trai lớn như vậy. Có lẽ nhiều năm qua cô ấy đã quên anh và đi tìm hạnh phúc mới cũng giống như anh tìm một người phụ nữ để kết hôn. Ba năm qua anh gửi cho cô bao nhiêu bức thư nhưng đều không có hồi âm. Những bức thư cứ ngắn dần ngắn dần cho đến bức cuối cùng chỉ còn một câu: “Hạ Lê, anh muốn gặp em.”
Đến cuối cùng vẫn chỉ là vô vọng. Vì để gặp được cô, cả thủ đoạn đê tiện nhất Lương Giang cũng giở ra khiến công ty nhà cô bất ngờ gặp vấn đề tài chính. Không ép gia đình cô vào bước đường này thì Hạ Lê có lẽ vĩnh viễn cũng không bao giờ chịu quay về. Cuối cùng Lương Giang đã đúng. Từ ngày gia đình Hạ Lê gặp trục trặc tài chính thì Lương Giang đã cho người đi điều tra tất cả các chuyến bay có tên cô. Đến hôm nay khi đứng ở cổng phi trường, anh vẫn không dám tin vào tin tức bọn họ cung cấp cho mình nhưng dù chỉ có một phần trăm hy vọng, anh cũng phải thử để được gặp lại cô. Chỉ không ngờ Hạ Lê dứt lòng đến mức xem anh là người xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.