Chương 10
Cửu Nguyệt
27/12/2024
Mùa mưa năm nay kéo dài khác thường, bình thường một tháng ta sẽ đến tiền trang một lần để đổi tiền đồng lấy bạc, nhưng lần này đã ba tháng rồi mà vẫn chưa thu xếp được.
Ta đang định tranh thủ thời gian đi đổi thì bỗng ngoài cửa vang lên tiếng Chu di, bà ấy cầm cây chổi lớn đuổi theo tiểu đệ khắp sân, vừa đánh vừa mắng:
"Bảo con học hành cho tử tế mà lại còn trốn học! Nuôi con ăn học dễ dàng lắm sao? Lại còn đi đánh nhau với người ta nữa!"
Tiểu đệ thấy không trốn được thì nhanh nhẹn leo lên cây, vừa van xin vừa năn nỉ:
"Nương, con thật sự không thích học! Hay là con không học nữa..."
Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Chu di cắt ngang.
Chu di lại mắng thêm một trận nữa, tức đến mức hơi choáng váng, ta vội vàng đỡ bà ấy sang một bên.
Cảnh tượng ồn ào náo nhiệt này vừa hay bị Đường Tam Lang nhìn thấy.
Vì hai nhà ở gần nhau, Đường Tam Lang lại sống một mình nên Chu di thường gọi hắn sang nhà ăn cơm.
Nhưng Đường Tam Lang lại thường xuyên ra ngoài, nói là đi tìm người thân, nên số lần đến nhà ta cũng không nhiều.
Hắn khuyên Chu di đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe.
Rồi lại bảo tiểu đệ ta xuống khỏi cây.
Bình thường tiểu đệ không bao giờ dám cãi lời Chu di, nhưng lần này lại cứng đầu cứng cổ, nhất quyết không chịu xuống.
"Không xuống đâu, nương sẽ đánh c.h.ế.t đệ mất!"
Đường Tam Lang nhìn ta, ta gật đầu với hắn.
Chu di đúng là…
"Chu di, Đại Chùy không thích học thì cũng không nên ép nó, biết đâu nó không có duyên với việc học, mà lại thích những thứ khác thì sao? Ta thấy Đại Chùy có tố chất học võ đấy." Đường Tam Lang khuyên nhủ.
Tiểu đệ nghe vậy lập tức gật đầu lia lịa.
"Đúng vậy, con không muốn học! Con muốn đi lính để bảo vệ đất nước! Làm đại tướng quân!"
Chu di nghe xong lại nổi đóa, tức giận đến mức chạy ra hậu viện lấy rìu định chặt cây: "Làm lính cái chó gì, trên chiến trường đao kiếm vô tình, nhỡ con có mệnh hệ gì thì nương phải sống sao!"
Ta vội vàng kéo bà ấy lại: "Chu di, Đại Chùy chỉ nói đùa thôi, trẻ con mà."
Tiểu đệ lại còn đổ thêm dầu vào lửa, nhảy từ trên cây xuống, nấp sau lưng Đường Tam Lang, chỉ thò đầu ra.
"Tỷ, đệ không nói đùa, đệ thật sự muốn đi lính!"
Chu di càng tức giận hơn, bà ấy giơ rìu lên định bổ xuống, ta kéo thế nào cũng không được.
"Chu di, người bớt giận, để ta nói chuyện với Đại Chùy."
Đường Tam Lang che chở cho Đại Chùy, rồi nháy mắt với ta, ra hiệu cho ta đưa Chu di ra ngoài trước.
Ta lập tức kéo Chu di cùng đi đến tiền trang đổi tiền.
Chu di cũng dần nguôi giận, lại còn hỏi chuyện của ta và Đường Tam Lang.
"Nguyên Nguyên, con và Tam Lang kia là sao?"
"Không có gì đâu ạ, chỉ là bằng hữu thôi." Ta ậm ờ cho qua chuyện.
Mối quan hệ với Đường Tam Lang, ta không biết phải nói thế nào.
Chỉ là khi nhìn thấy hắn, ta lập tức cảm thấy vui vẻ, còn khi không thấy hắn, ta lại thấy lòng trống trải.
Tâm tư ta như một nồi nước sôi sùng sục, cứ sủi bọt ùng ục.
Chu di chọc vào trán ta.
"Đừng có mà mê tiểu bạch kiểm đấy nhé, nếu nhà hắn nghèo khó thì ta sẽ không để con gả qua đó chịu khổ đâu.
Nhưng Tam Lang kia nhìn cũng được, nếu con thật sự thích hắn thì kêu hắn ở rể cũng không tồi.
Cần phải xem xét thêm, để phụ thân con về ta sẽ bàn bạc với ông ấy."
"Ôi Chu di, người nói gì vậy!"
Ta không ngờ Chu di lại nói thế, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, mãi đến lúc về nhà rồi mà mặt vẫn còn nóng ran.
Tiểu đệ quỳ dưới đất xin lỗi Chu di: "Nương, con biết lỗi rồi, vừa rồi Tam ca đã mắng con."
Thực ra Chu di đã hết giận, ta cũng đã khuyên bà ấy, nhưng bà ấy vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, muốn cho tiểu đệ một bài học.
Nhưng mẫu tử nào mà thù dai được chứ, qua hai hôm là lại vui vẻ như thường.
Ta đang định tranh thủ thời gian đi đổi thì bỗng ngoài cửa vang lên tiếng Chu di, bà ấy cầm cây chổi lớn đuổi theo tiểu đệ khắp sân, vừa đánh vừa mắng:
"Bảo con học hành cho tử tế mà lại còn trốn học! Nuôi con ăn học dễ dàng lắm sao? Lại còn đi đánh nhau với người ta nữa!"
Tiểu đệ thấy không trốn được thì nhanh nhẹn leo lên cây, vừa van xin vừa năn nỉ:
"Nương, con thật sự không thích học! Hay là con không học nữa..."
Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Chu di cắt ngang.
Chu di lại mắng thêm một trận nữa, tức đến mức hơi choáng váng, ta vội vàng đỡ bà ấy sang một bên.
Cảnh tượng ồn ào náo nhiệt này vừa hay bị Đường Tam Lang nhìn thấy.
Vì hai nhà ở gần nhau, Đường Tam Lang lại sống một mình nên Chu di thường gọi hắn sang nhà ăn cơm.
Nhưng Đường Tam Lang lại thường xuyên ra ngoài, nói là đi tìm người thân, nên số lần đến nhà ta cũng không nhiều.
Hắn khuyên Chu di đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe.
Rồi lại bảo tiểu đệ ta xuống khỏi cây.
Bình thường tiểu đệ không bao giờ dám cãi lời Chu di, nhưng lần này lại cứng đầu cứng cổ, nhất quyết không chịu xuống.
"Không xuống đâu, nương sẽ đánh c.h.ế.t đệ mất!"
Đường Tam Lang nhìn ta, ta gật đầu với hắn.
Chu di đúng là…
"Chu di, Đại Chùy không thích học thì cũng không nên ép nó, biết đâu nó không có duyên với việc học, mà lại thích những thứ khác thì sao? Ta thấy Đại Chùy có tố chất học võ đấy." Đường Tam Lang khuyên nhủ.
Tiểu đệ nghe vậy lập tức gật đầu lia lịa.
"Đúng vậy, con không muốn học! Con muốn đi lính để bảo vệ đất nước! Làm đại tướng quân!"
Chu di nghe xong lại nổi đóa, tức giận đến mức chạy ra hậu viện lấy rìu định chặt cây: "Làm lính cái chó gì, trên chiến trường đao kiếm vô tình, nhỡ con có mệnh hệ gì thì nương phải sống sao!"
Ta vội vàng kéo bà ấy lại: "Chu di, Đại Chùy chỉ nói đùa thôi, trẻ con mà."
Tiểu đệ lại còn đổ thêm dầu vào lửa, nhảy từ trên cây xuống, nấp sau lưng Đường Tam Lang, chỉ thò đầu ra.
"Tỷ, đệ không nói đùa, đệ thật sự muốn đi lính!"
Chu di càng tức giận hơn, bà ấy giơ rìu lên định bổ xuống, ta kéo thế nào cũng không được.
"Chu di, người bớt giận, để ta nói chuyện với Đại Chùy."
Đường Tam Lang che chở cho Đại Chùy, rồi nháy mắt với ta, ra hiệu cho ta đưa Chu di ra ngoài trước.
Ta lập tức kéo Chu di cùng đi đến tiền trang đổi tiền.
Chu di cũng dần nguôi giận, lại còn hỏi chuyện của ta và Đường Tam Lang.
"Nguyên Nguyên, con và Tam Lang kia là sao?"
"Không có gì đâu ạ, chỉ là bằng hữu thôi." Ta ậm ờ cho qua chuyện.
Mối quan hệ với Đường Tam Lang, ta không biết phải nói thế nào.
Chỉ là khi nhìn thấy hắn, ta lập tức cảm thấy vui vẻ, còn khi không thấy hắn, ta lại thấy lòng trống trải.
Tâm tư ta như một nồi nước sôi sùng sục, cứ sủi bọt ùng ục.
Chu di chọc vào trán ta.
"Đừng có mà mê tiểu bạch kiểm đấy nhé, nếu nhà hắn nghèo khó thì ta sẽ không để con gả qua đó chịu khổ đâu.
Nhưng Tam Lang kia nhìn cũng được, nếu con thật sự thích hắn thì kêu hắn ở rể cũng không tồi.
Cần phải xem xét thêm, để phụ thân con về ta sẽ bàn bạc với ông ấy."
"Ôi Chu di, người nói gì vậy!"
Ta không ngờ Chu di lại nói thế, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, mãi đến lúc về nhà rồi mà mặt vẫn còn nóng ran.
Tiểu đệ quỳ dưới đất xin lỗi Chu di: "Nương, con biết lỗi rồi, vừa rồi Tam ca đã mắng con."
Thực ra Chu di đã hết giận, ta cũng đã khuyên bà ấy, nhưng bà ấy vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, muốn cho tiểu đệ một bài học.
Nhưng mẫu tử nào mà thù dai được chứ, qua hai hôm là lại vui vẻ như thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.