Bán Giang Yên Vũ

Chương 11

Cửu Nguyệt

27/12/2024

"Tam ca, huynh đã nói gì với Đại Chùy vậy? Nó lại chịu khó quay lại học đường rồi."

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta tò mò hỏi Đường Tam Lang.

"Rất đơn giản, đánh với nó một trận. Nó tự cho mình là lợi hại, vậy thì ta cho nó mở mang tầm mắt. Nếu không đánh lại ta thì chỉ có lực chọn đi học, dù sao muốn làm tướng quân đánh thắng trận thì cũng không thể là kẻ mù chữ, binh pháp, địa hình đều phải biết."

Ta nhìn chằm chằm Đường Tam Lang, không ngờ trông hắn nho nhã là thế mà lại có thể đánh nhau.

Hắn thấy ta nhìn mình thì cũng ngẩn người nhìn lại ta.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, không ai né tránh.

Bến đò người qua kẻ lại, tiếng hò dô, tiếng rao hàng vang lên không ngớt, nhưng ta lại cảm thấy mọi thứ xung quanh như bỗng chốc im bặt.

"Nguyên Nguyên, ta có chuyện muốn nói với muội, nếu ta có việc giấu muội thì muội có giận không?"

"Tất nhiên là giận rồi, ta ghét nhất kẻ lừa dối."

Thấy ta nói vậy, Đường Tam Lang đành nuốt những lời định nói vào trong.

Ở nơi ta không nhìn thấy, hắn chậm rãi siết chặt tay, ngàn lời vạn chữ bỗng hóa thành ngàn khó khăn muôn vàn trắc trở, sợ ta giận, sợ ta trách móc.

Đường công tử cao quý như hắn từ trước đến nay nào phải chịu cảnh khó xử thế này.

Nhưng ta nào hay biết những điều đó.

Mãi đến khi có người đến quán mua hàng, bầu không khí này mới bị phá vỡ.

Tuy ta không cho Đường Tam Lang giúp đỡ, nhưng hắn vẫn luôn giúp một tay, qua một thời gian, hắn làm việc đã nhanh nhẹn và thành thạo hơn.

Một hôm, bỗng nhiên có người từ tiền trang đến, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế đập phá quán.

Khách khứa đều bị dọa chạy hết, ta vội vàng chạy đến hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Tiền chưởng quỹ, ông làm gì vậy? Có chuyện gì không thể nói rõ ràng sao?"

Ta không cản được đám người gây rối, chỉ có thể lấy thân mình che chắn, nhưng bọn họ lại thẳng tay đẩy ta ra.

Thấy ta sắp đập đầu vào cạnh bàn, may mà Đường Tam Lang đã đỡ lấy ta.

Hắn che chở cho ta, chủ động ra nói chuyện với chưởng quỹ.



"Chưởng quỹ, theo luật lệ Đại Chiêu, kẻ nào gây rối vô cớ sẽ bị giam nửa tháng, nếu còn làm hư hại tài sản thì tội nặng thêm. Có chuyện gì không thể nói rõ ràng, lại đến đây ức h.i.ế.p một cô nương!"

Chưởng quỹ liếc Đường Tam Lang một cái rồi bảo đám người kia dừng tay.

Sau đó ông ta sai người bê một cái rương đến, bên trong toàn là tiền đồng.

"Nha đầu Từ gia kia, số tiền này là do ngươi đến đổi trong thời gian qua, khi bọn ta mang lên trên đổi thì mới phát hiện toàn là tiền giả!

Ngươi nói xem, một nha đầu như ngươi sao có thể làm ra chuyện thất đức như vậy!"

Ta không dám tin, vội vàng cầm hai đồng lên xem, hoàn toàn không phân biệt được thật giả.

Đường Tam Lang nhận lấy liếc mắt một cái, rồi gật đầu với ta.

"Là giả."

Rồi hắn chỉ cho ta xem những đường vân nhỏ trên đó.

"Tiền giả này chỉ khác tiền thật một chút xíu, nếu không phải người trong nghề thì không thể nhận ra."

Ta hít một hơi lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Tiền chưởng quỹ, cho dù thừa nhận số tiền này là giả, nhưng cũng không thể khẳng định là xuất phát từ chỗ ta, ông có bằng chứng gì chứng minh số tiền này là của ta?"

Tiền chưởng quỹ hừ một tiếng, bảo người giữ sổ sách lấy sổ sách và ghi chép buôn bán ngày hôm đó cùng với giấy biên nhận ra, lại có thêm tiểu nhị làm chứng, quyết tâm đổ hết mọi chuyện lên đầu ta.

Bồi thường tiền thì không sao, nhưng trên giấy biên nhận ghi rõ là giả một đền mười!

Ta nghiến răng: "Đây đều là người của ông, tất nhiên là bênh vực ông rồi."

Thấy vậy, Tiền chưởng quỹ không nói nhiều, lại định sai người tiếp tục đập phá quán.

Đường Tam Lang đưa tay cản bọn họ lại, một mình chống lại mười người.

"Nha đầu Từ gia, đường huynh và biểu cữu của nhị thiếu gia nhà ta là quan Thượng thư đấy. Nếu ngươi không bồi thường tiền, đập phá quán chỉ là chuyện nhỏ, đến lúc đó đừng trách bọn ta không nể tình."

Ta tính toán một chút, đành phải nhận lỗi trước: "Thôi được rồi, không phải chỉ là tiền thôi sao, ta đưa cho các người là được!

Nhưng không phải bồi thường, số tiền này có phải của ta hay không còn chưa rõ ràng!"



Ta bảo bọn họ đợi ta về nhà lấy tiền, nhưng Đường Tam Lang lại giữ ta lại, lấy từ trong n.g.ự.c ra một miếng ngọc bội ném cho Tiền chưởng quỹ.

"Cái này đủ chưa?"

Tiền chưởng quỹ vừa nhìn thấy miếng ngọc bội thì mắt sáng rực, gật đầu lia lịa.

Ta vội vàng giật lại miếng ngọc bội từ tay Tiền chưởng quỹ, nhét trả lại cho Đường Tam Lang.

"Tam ca, đây là chuyện của muội, không thể để huynh tốn tiền.

Tuy muội không đọc nhiều sách, nhưng muội biết gặp chuyện phải tự mình gánh vác, nhất là chuyện tiền bạc."

Sau khi lấy bạc đưa cho Tiền chưởng quỹ, lòng ta đau như cắt.

Ba tháng nay, bến đò đông người qua lại, buôn bán đắt hàng, ta kiếm được những sáu lượng bạc, giờ bồi thường mất tận sáu mươi lượng!

Không chỉ mất sạch số tiền ta kiếm được trong hai năm qua, mà còn phải bù thêm cả tiền nương ta để lại.

Quán xá tan hoang.

Lúc Chu di chạy đến, trên tay và cánh tay bà ấy vẫn còn quấn chỉ thêu.

Bà ấy không hỏi đến tiền bạc, mà lại hỏi ta: "Con có bị thương không?"

Ta òa khóc nức nở, lao vào lòng Chu di, bao nhiêu ấm ức, tủi thân đều tuôn trào.

Ban đầu ta định tiết kiệm thêm chút tiền, đợi khi có vốn sẽ thuê một tiệm nhỏ để buôn bán, dần dần mở tiệm của riêng mình, một tiệm, mười tiệm, trăm tiệm.

Vậy mà giờ một tiệm còn chưa mở được đã mất sạch rồi.

Chu di vỗ về ta, liên tục bảo ta đừng lo lắng.

"Không sao, chẳng qua là mất tiền thôi, tiền mất rồi có thể kiếm lại được, người không sao là tốt rồi.

Tiền của con tuy mất rồi, nhưng tiền của nhà mình vẫn còn phần của con, không để con c.h.ế.t đói đâu, cuộc sống của nhà mình vẫn như trước."

Tiểu đệ tiểu muội cũng ở bên cạnh an ủi ta, tiểu muội còn chia cho ta quả mà nó thích nhất.

"Tỷ, tỷ đừng buồn nữa, sau này muội sẽ chia quả cho tỷ ăn."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bán Giang Yên Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook