Chương 15
Cửu Nguyệt
27/12/2024
Đường Tam Lang lại biến mất.
Cùng với đó là tiểu đệ ta cũng không thấy đâu, nó chỉ để lại một bức thư, trên đó viết:
[Phụ thân, nương, đại tỷ, nhị tỷ, con theo tỷ phu đi đánh giặc làm tướng quân đây! Đừng lo lắng cho con.]
Chu di lo lắng đến phát khóc, cứ đi đi lại lại trong nhà.
Phụ thân ta thì tìm khắp những nơi có thể tìm nhưng vẫn không thấy bóng dáng tiểu đệ đâu.
"Tiểu tử hỗn láo này, đợi nó về xem ta có đánh gãy chân nó không!"
Tiểu muội còn chưa biết chuyện tiểu đệ mất tích, thở hổn hển chạy từ ngoài vào, từ xa đã gọi ta.
"Tỷ, tỷ, tỷ, tỷ đoán xem muội gặp ai nào? Là Tam ca đó!"
Chưa kịp để ta hỏi, nó đã thao thao bất tuyệt kể hết mọi chuyện.
"Hôm nay là ngày Thái tử xuất chinh, muội định ra xem náo nhiệt, không ngờ người đó lại là Tam ca!"
Trận chiến giữa Đại Chiêu và ngoại tộc này diễn ra rất gấp gáp, chỉ trong một đêm, biên giới đã tập trung hàng triệu binh sĩ dị tộc.
Đây là lần nguy nan nhất kể từ khi Đại Chiêu lập quốc, nên phụ thân và Chu di mới lo lắng cho tiểu đệ như vậy.
Ta vội vàng dắt xe lừa đuổi theo.
Cuối cùng cũng đuổi kịp Đường Tam Lang ở ngoài cổng thành.
Hắn mặc áo giáp màu vàng sáng, khí chất cao quý, uy nghi đứng trước hàng vạn quân mã.
Thấy ta, hắn lặng lẽ rời khỏi hàng ngũ, để những người khác tiếp tục lên đường.
"Tam ca, Đại Chùy đâu?"
Hắn nói với thị vệ phía sau một tiếng, không bao lâu sau đã có người đưa tiểu đệ đến.
"Tỷ, sao tỷ lại đến đây?
Tỷ đừng trách tỷ phu... là đệ cứ năn nỉ huynh ấy dẫn đệ đi. Tối hôm đó đệ không ngủ được, thấy có người ngồi ngoài nhà mình nên đệ mở cửa ra thì thấy là huynh ấy. Huynh ấy nói sắp đi đánh trận, muốn từ biệt tỷ, nhưng tỷ mệt quá nên ngủ quên mất."
Ta kéo tiểu đệ định về nhà, Chu di và phụ thân lo lắng cho nó đến c.h.ế.t mất.
Nhưng tiểu tử này sức lực rất lớn, nó vùng ra khỏi tay ta, rồi lao đến ôm chặt lấy eo của Đường Tam Lang, vẻ mặt vừa đáng thương vừa cố gắng nài nỉ:
"Tam ca! Tỷ phu! Huynh khuyên tỷ giúp đệ với, đệ thật lòng muốn bảo vệ đất nước, thật sự muốn trở thành một đại tướng quân mà."
Ta tức giận vô cùng, chỉ cảm thấy nó thật bướng bỉnh.
"Đệ mới mười một tuổi, còn chưa biết cầm đao, cho dù muốn đi lính cũng phải đợi lớn hơn một chút."
"Tỷ phu, tỷ phu, tỷ phu, tỷ phu, tỷ phu..."
Tiểu đệ giở trò mè nheo, dù ta có kéo thế nào cũng không chịu buông eo Đường Tam Lang ra.
Cuối cùng vẫn là Đường Tam Lang lên tiếng:
"Nguyên Nguyên, muội yên tâm, ta sẽ chăm sóc Đại Chùy, không để nó xảy ra chuyện.
Với tuổi này của nó sẽ không phải trực tiếp xông pha trận mạc đâu, ta sẽ trông chừng nó, cũng nhân tiện cho nó rèn luyện một chút."
Cộng thêm việc tiểu đệ ta liên tục cầu xin, ta đành phải đồng ý, chỉ là không biết về nhà phải nói với Chu di thế nào.
Thấy ta đồng ý, tiểu đệ lập tức vui vẻ chạy về hàng ngũ.
Không nói thêm câu nào, đúng là đồ vô tâm.
Lại chỉ còn ta và Đường Tam Lang.
"Nguyên Nguyên, xin lỗi muội, ta không cố ý giấu giếm thân phận, chỉ là sau đó không biết phải nói với muội thế nào. Ta là Thái tử Đại Chiêu, Đường Ngân Chi.
Người nàng cứu lần trước là mẫu thân của ta, Hoàng hậu Đại Chiêu."
Ta chỉ thấy da đầu tê dại, nhưng vẫn lấy hết can đảm hỏi:
"Tam ca, chuyện của chúng ta, huynh nghĩ sao?"
Ánh mắt hắn trong sáng, giọng nói vô cùng kiên định.
"Nếu thắng trận này, ta sẽ đội mũ phượng, mặc áo choàng đỏ, đường đường chính chính đến cưới muội."
"Điện hạ, nên lên đường rồi."
Quân lính lại giục Đường Ngân Chi, đây đã là lần thứ ba rồi.
Ta biết không thể giữ hắn lại, đành nói:
"Chuyện này chưa xong đâu, đợi huynh trở về rồi hãy nói."
Khóe miệng Đường Ngân Chi cong lên, vẻ căng thẳng biến mất, hắn xoay người lên ngựa, đuổi theo đoàn quân.
Cùng với đó là tiểu đệ ta cũng không thấy đâu, nó chỉ để lại một bức thư, trên đó viết:
[Phụ thân, nương, đại tỷ, nhị tỷ, con theo tỷ phu đi đánh giặc làm tướng quân đây! Đừng lo lắng cho con.]
Chu di lo lắng đến phát khóc, cứ đi đi lại lại trong nhà.
Phụ thân ta thì tìm khắp những nơi có thể tìm nhưng vẫn không thấy bóng dáng tiểu đệ đâu.
"Tiểu tử hỗn láo này, đợi nó về xem ta có đánh gãy chân nó không!"
Tiểu muội còn chưa biết chuyện tiểu đệ mất tích, thở hổn hển chạy từ ngoài vào, từ xa đã gọi ta.
"Tỷ, tỷ, tỷ, tỷ đoán xem muội gặp ai nào? Là Tam ca đó!"
Chưa kịp để ta hỏi, nó đã thao thao bất tuyệt kể hết mọi chuyện.
"Hôm nay là ngày Thái tử xuất chinh, muội định ra xem náo nhiệt, không ngờ người đó lại là Tam ca!"
Trận chiến giữa Đại Chiêu và ngoại tộc này diễn ra rất gấp gáp, chỉ trong một đêm, biên giới đã tập trung hàng triệu binh sĩ dị tộc.
Đây là lần nguy nan nhất kể từ khi Đại Chiêu lập quốc, nên phụ thân và Chu di mới lo lắng cho tiểu đệ như vậy.
Ta vội vàng dắt xe lừa đuổi theo.
Cuối cùng cũng đuổi kịp Đường Tam Lang ở ngoài cổng thành.
Hắn mặc áo giáp màu vàng sáng, khí chất cao quý, uy nghi đứng trước hàng vạn quân mã.
Thấy ta, hắn lặng lẽ rời khỏi hàng ngũ, để những người khác tiếp tục lên đường.
"Tam ca, Đại Chùy đâu?"
Hắn nói với thị vệ phía sau một tiếng, không bao lâu sau đã có người đưa tiểu đệ đến.
"Tỷ, sao tỷ lại đến đây?
Tỷ đừng trách tỷ phu... là đệ cứ năn nỉ huynh ấy dẫn đệ đi. Tối hôm đó đệ không ngủ được, thấy có người ngồi ngoài nhà mình nên đệ mở cửa ra thì thấy là huynh ấy. Huynh ấy nói sắp đi đánh trận, muốn từ biệt tỷ, nhưng tỷ mệt quá nên ngủ quên mất."
Ta kéo tiểu đệ định về nhà, Chu di và phụ thân lo lắng cho nó đến c.h.ế.t mất.
Nhưng tiểu tử này sức lực rất lớn, nó vùng ra khỏi tay ta, rồi lao đến ôm chặt lấy eo của Đường Tam Lang, vẻ mặt vừa đáng thương vừa cố gắng nài nỉ:
"Tam ca! Tỷ phu! Huynh khuyên tỷ giúp đệ với, đệ thật lòng muốn bảo vệ đất nước, thật sự muốn trở thành một đại tướng quân mà."
Ta tức giận vô cùng, chỉ cảm thấy nó thật bướng bỉnh.
"Đệ mới mười một tuổi, còn chưa biết cầm đao, cho dù muốn đi lính cũng phải đợi lớn hơn một chút."
"Tỷ phu, tỷ phu, tỷ phu, tỷ phu, tỷ phu..."
Tiểu đệ giở trò mè nheo, dù ta có kéo thế nào cũng không chịu buông eo Đường Tam Lang ra.
Cuối cùng vẫn là Đường Tam Lang lên tiếng:
"Nguyên Nguyên, muội yên tâm, ta sẽ chăm sóc Đại Chùy, không để nó xảy ra chuyện.
Với tuổi này của nó sẽ không phải trực tiếp xông pha trận mạc đâu, ta sẽ trông chừng nó, cũng nhân tiện cho nó rèn luyện một chút."
Cộng thêm việc tiểu đệ ta liên tục cầu xin, ta đành phải đồng ý, chỉ là không biết về nhà phải nói với Chu di thế nào.
Thấy ta đồng ý, tiểu đệ lập tức vui vẻ chạy về hàng ngũ.
Không nói thêm câu nào, đúng là đồ vô tâm.
Lại chỉ còn ta và Đường Tam Lang.
"Nguyên Nguyên, xin lỗi muội, ta không cố ý giấu giếm thân phận, chỉ là sau đó không biết phải nói với muội thế nào. Ta là Thái tử Đại Chiêu, Đường Ngân Chi.
Người nàng cứu lần trước là mẫu thân của ta, Hoàng hậu Đại Chiêu."
Ta chỉ thấy da đầu tê dại, nhưng vẫn lấy hết can đảm hỏi:
"Tam ca, chuyện của chúng ta, huynh nghĩ sao?"
Ánh mắt hắn trong sáng, giọng nói vô cùng kiên định.
"Nếu thắng trận này, ta sẽ đội mũ phượng, mặc áo choàng đỏ, đường đường chính chính đến cưới muội."
"Điện hạ, nên lên đường rồi."
Quân lính lại giục Đường Ngân Chi, đây đã là lần thứ ba rồi.
Ta biết không thể giữ hắn lại, đành nói:
"Chuyện này chưa xong đâu, đợi huynh trở về rồi hãy nói."
Khóe miệng Đường Ngân Chi cong lên, vẻ căng thẳng biến mất, hắn xoay người lên ngựa, đuổi theo đoàn quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.