Bán Giang Yên Vũ

Chương 16

Cửu Nguyệt

27/12/2024

Trở về nhà, ta kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Chu di nghe.

Chu di không hề ngạc nhiên như ta tưởng tượng, mà lại tỏ vẻ như chợt hiểu ra.

"Thì ra là vậy."

"Thì ra là vậy là sao ạ?" Ta hỏi.

"Thực ra lúc trước có vị thái giám đến đón con vào cung, ta đã ít nhiều đoán ra được nên ta lấy đồ Trịnh nương tử để lại ra nên con mới không bị bắt đi.

Lúc đó ta nghĩ, cung cấm thâm sâu, nhà mình là dân thường không thể chọc vào, sợ con vào cung sẽ bị ức hiếp, nên mới nghĩ ra cách đó. Giờ xem ra, duyên phận đúng là không thể tránh khỏi."

Chu di vỗ tay ta, bảo ta cứ từ từ suy nghĩ.

Dù sao Đường Ngân Chi cũng đã đi đánh trận, thời gian dành cho ta còn rất nhiều.

Chỉ là chúng ta không ngờ, trận chiến này lại kéo dài đến tận năm năm.

Lâu đến mức tiệm hoành thánh nhỏ của ta đã trở thành tửu lâu có tiếng ở kinh thành.

Trong khoảng thời gian đó, cũng có không ít khó khăn, nhưng cả nhà ta đều đồng lòng vượt qua.

Lần khó khăn nhất là khi bị các tửu lâu khác chèn ép, suýt chút nữa bị đuổi khỏi kinh thành, tiền bạc cũng mất sạch.

Chính Hứa nương tử đã ra tay giúp đỡ, đưa cho ta một số tiền, giúp ta làm lại từ đầu.

"Nếu thành công, ta sẽ lấy ba phần lợi nhuận của tửu lâu, nếu thất bại, coi như ta nhìn nhầm người.

Từ nương tử, ngươi có dám đánh cược không?"

"Ta dám."

Ta nhận lấy tiền của Hứa nương tử, bắt đầu lại từ đầu.

Ta biết mình không đơn độc, Chu di, phụ thân, tiểu muội đều sẽ giúp ta.



May mắn thay, ta đã gây dựng lại được cơ nghiệp ở kinh thành.

Ngày tửu lâu khai trương lại, Hoàng hậu đã đến.

Nhưng bà ấy không muốn để lộ thân phận.

"Nguyên Nguyên, con thật sự khiến ta phải nhìn con bằng con mắt khác."

Hoàng hậu trông uy nghiêm hơn trước, ta biết những năm qua bà ấy sống trong cung cũng không dễ dàng.

Năm đó, chuyện phế truất Hoàng hậu ầm ĩ một thời, Hoàng đế muốn lập Quý phi lên làm Hoàng hậu, không lâu sau ta đã nhặt được bà ấy ở ven sông.

Sau khi Hoàng hậu quay lại cung, chỉ trong vòng hai tháng đã trừ khử hết phe cánh của Quý phi, nhưng Quý phi cũng không phải dạng vừa, nên mới đấu đá với bà ấy nhiều năm như vậy.

Cuối cùng, cách đây không lâu, Hoàng đế đổ bệnh.

Hoàng hậu đuổi mẫu tử Quý phi đến đất phong.

Tuy kinh thành giàu sang phú quý, nhưng cuộc sống trong đó cũng chẳng dễ dàng gì.

Chỉ nghe thôi mà ta đã thấy kinh hãi.

Vì vậy, khi Hoàng hậu hỏi ta có đợi Đường Ngân Chi hay không, ta đã im lặng.

Ta sợ.

Ta sợ tình sâu duyên mỏng, ta sợ phu thê ly tán, ta sợ bức tường cung cấm thâm sâu.

Ta càng sợ bản thân trở thành cái vỏ rỗng, trở thành Thái tử phi hay Hoàng hậu, sống dựa vào vinh quang của phu quân.

Đó không phải là cuộc sống ta mong muốn.

Hoàng hậu không bắt ta phải trả lời ngay, dù sao trận chiến này cũng còn kéo dài thêm một thời gian nữa.

Sau đó, đến cả tiểu muội ta cũng thành hôn.

Tiểu muội ta gả cho nhi tử một nhà địa chủ, người đó cũng giống tiểu muội, thích ăn uống, tròn trịa, phúc hậu, suốt ngày dẫn tiểu muội đi ăn khắp các cửa tiệm trong kinh thành.



Trước khi tiểu muội thành hôn, Chu di không khỏi than thở.

"Mới mười sáu tuổi, thành thân sớm như vậy làm gì."

Tuy ngoài miệng than thở, nhưng khi tiểu muội xuất giá, bà ấy đã lén khóc mấy lần, may mà gả cũng không xa nên tiểu muội vẫn thường xuyên về nhà.

Còn ta, ta lấy một phần lợi nhuận của tửu lâu làm của hồi môn cho tiểu muội.

Chu di từ chối không nhận.

"Chu di, đây là của hồi môn cho tiểu muội, thân nương của con mất sớm, người đã coi con như khuê nữ, bao nhiêu năm nay người đối xử tốt với con như thế nào, con đều ghi nhớ trong lòng, hãy để con được báo đáp người."

Vốn dĩ ta muốn đưa cho Chu di và phụ thân, nhưng ta biết tính bà ấy, chắc chắn bà ấy sẽ không nhận, nên mới đưa cho tiểu muội làm của hồi môn.

Phụ thân ta nói với tiểu muội: "Tỷ con cho thì cứ nhận lấy."

Tiểu muội nâng niu coi như châu bảo mà cất giữ.

Sau đó, tiểu muội sinh con.

Còn ta đã thành lão cô nương, trước đây người đến cầu hôn đông nghịt, giờ thì chẳng còn ai nữa.

Chu di nhìn mà sốt ruột, nhưng không biết phải nói sao.

Người trở về trước là tiểu đệ ta.

Nó đã thay đổi rất nhiều, cao lớn hơn, cũng cường tráng hơn, mặc áo giáp bạc, trông cũng ra dáng một vị tướng quân.

Chu di ôm nó khóc ngất, vừa khóc vừa đ.ấ.m vào n.g.ự.c nó.

"Tiểu tử thối nhà con, năm đó bỏ đi không nói một lời, con có biết mấy năm nay ta sống ra sao không?"

Tiểu đệ dỗ dành Chu di, dỗ mãi mới làm bà ấy nguôi ngoai.

Chu di và phụ thân ta đã mong chờ ngày đoàn tụ này bao nhiêu năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bán Giang Yên Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook