Chương 17
Cửu Nguyệt
27/12/2024
Muội phu cũng trở về, mang theo không ít đồ tốt, thuận miệng nói một câu:
"Ngoài kia có nhà ai muốn đến cầu hôn à? Sính lễ chất đầy cả con hẻm rồi kìa."
Mọi người bỗng im bặt, ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
"Phụ thân, Chu di, con ra ngoài một lát."
"Tỷ, giờ này ngoài kia đông người lắm, tỷ ra sau cũng được mà."
Muội phu còn định nói thêm gì đó thì tiểu muội đã nhét đồ ăn vào miệng đệ ấy:
"Thật là vô duyên, ăn còn không bịt được miệng chàng."
Giữa dòng người tấp nập, ta lập tức nhìn thấy hắn.
Chân ta như mọc rễ, đứng chôn chân tại chỗ.
Hắn bước về phía ta, câu đầu tiên hắn nói chính là:
"Nguyên Nguyên, ta trở về cưới muội đây."
Bao nhiêu năm qua, ta đã chứng kiến quá nhiều chuyện, tình yêu với ta mà nói, không còn quan trọng như trước nữa, dù ta biết rõ mình vẫn yêu hắn như thuở ban đầu.
Cảm xúc rung động thời thiếu nữ sẽ theo ta đến suốt cuộc đời.
Nhưng giờ đây hắn không còn là Đường Tam Lang nữa, mà là Thái tử Đại Chiêu Đường Ngân Chi, thậm chí không lâu sau sẽ là Hoàng đế Đại Chiêu Đường Ngân Chi.
Gả cho Tam ca, ta không sợ.
Nhưng gả cho hắn, ta sợ.
Nghe xong những lo lắng của ta, Đường Ngân Chi cam đoan với ta.
"Nguyên Nguyên, ta biết muội sợ điều gì, nhưng ta không cho rằng đó là vấn đề giữa hai chúng ta. Muội lương thiện, dũng cảm, kiên cường, ngôi vị Thái tử phi này muội xứng đáng, với muội mà nói, đó chẳng qua chỉ là hư danh. Cho dù sau khi thành thân, muội muốn làm gì thì cứ làm, những chuyện trong cung muội không muốn làm thì cứ giao cho nữ quan. Muội vẫn là muội, thành thân và buôn bán không hề mâu thuẫn.
Muội lấy ta chắc chắn không phải là dựa dẫm vào ta, mà là ta dựa dẫm vào muội, là ta cầu xin, van nài muội."
Cảm xúc trong ta lúc này như muốn vỡ òa, nhưng lý trí vẫn kìm nén lại.
Ta nói với hắn: "Tam ca, cho muội suy nghĩ thêm."
Hoàng hậu từng nói với ta, Đường Ngân Chi vừa trở về sẽ lập tức lên ngôi, Hoàng đế sẽ "chủ động" nhường ngôi.
Nhưng cho dù lễ đăng cơ sắp diễn ra, Đường Ngân Chi vẫn tranh thủ thời gian đến tìm ta.
Chu di nhìn ra vấn đề giữa chúng ta, khuyên ta tiến thêm một bước.
"Ta đã gặp qua biết bao nhiêu người, ta không nhìn lầm đâu. Tam Lang thật lòng với con, tình cảm của hắn dành cho con cả nhà mình đều biết. Thái tử hay Hoàng đế thì đã sao, có gì ghê gớm chứ. Nguyên Nguyên của chúng ta còn tự mình gây dựng sự nghiệp, giờ ai trong kinh thành nhìn thấy con mà chẳng phải gọi một tiếng Từ lão bản. Đừng nói là làm Hoàng hậu, cho dù làm Tây Vương Mẫu cũng xứng đáng!"
Nghe vậy ta ngượng ngùng vô cùng.
"Chu di, người nói quá rồi."
Ai lại đi khen khuê nữ mình như vậy chứ, chẳng khác nào Vương Bà tự khen dưa của mình ngon!
Nhưng Chu di lại nói: "Không hề quá chút nào, Nguyên Nguyên của chúng ta chính là cô nương tốt nhất.
Đế Hậu thì đã sao, chẳng phải cũng là phu thê à, chỉ cần hai con đồng lòng thì chắc chắn sẽ sống tốt, hòa thuận hạnh phúc.
Nói lui một vạn bước, cho dù hai đứa không sống cùng nhau được nữa, một mình con vẫn có thể sống tốt, còn có cả nhà mình làm chỗ dựa cho con."
Lời của Chu di tiếp thêm cho ta rất nhiều dũng khí, ta quyết định.
"Con sẽ không lùi dù chỉ một bước.
Chúng con nhất định sẽ sống thật tốt."
Chắc chắn sẽ như vậy.
Đường Ngân Chi vẫn đang đợi ta ở ven sông.
Chờ tin tốt của ta.
Lễ lập Hậu được tổ chức ba ngày sau lễ đăng cơ, lúc này ta mới biết Đường Ngân Chi đã chuẩn bị tất cả từ lâu.
Hắn nắm tay ta, chậm rãi bước lên ngai vàng.
"Nguyên Nguyên, muội lấy ta là phúc phận của cả đời ta.
Ta nhất định sẽ trân trọng, yêu thương, nâng niu muội, không bao giờ rời xa, không bao giờ hối hận, không bao giờ làm muội tổn thương."
Lời yêu thương của Đường Ngân Chi, hắn đã nói suốt đời, cũng làm được suốt đời.
Sau khi thành hôn, ta thật sự không hề lùi bước mà vững vàng tiến về phía trước.
Cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
"Ngoài kia có nhà ai muốn đến cầu hôn à? Sính lễ chất đầy cả con hẻm rồi kìa."
Mọi người bỗng im bặt, ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
"Phụ thân, Chu di, con ra ngoài một lát."
"Tỷ, giờ này ngoài kia đông người lắm, tỷ ra sau cũng được mà."
Muội phu còn định nói thêm gì đó thì tiểu muội đã nhét đồ ăn vào miệng đệ ấy:
"Thật là vô duyên, ăn còn không bịt được miệng chàng."
Giữa dòng người tấp nập, ta lập tức nhìn thấy hắn.
Chân ta như mọc rễ, đứng chôn chân tại chỗ.
Hắn bước về phía ta, câu đầu tiên hắn nói chính là:
"Nguyên Nguyên, ta trở về cưới muội đây."
Bao nhiêu năm qua, ta đã chứng kiến quá nhiều chuyện, tình yêu với ta mà nói, không còn quan trọng như trước nữa, dù ta biết rõ mình vẫn yêu hắn như thuở ban đầu.
Cảm xúc rung động thời thiếu nữ sẽ theo ta đến suốt cuộc đời.
Nhưng giờ đây hắn không còn là Đường Tam Lang nữa, mà là Thái tử Đại Chiêu Đường Ngân Chi, thậm chí không lâu sau sẽ là Hoàng đế Đại Chiêu Đường Ngân Chi.
Gả cho Tam ca, ta không sợ.
Nhưng gả cho hắn, ta sợ.
Nghe xong những lo lắng của ta, Đường Ngân Chi cam đoan với ta.
"Nguyên Nguyên, ta biết muội sợ điều gì, nhưng ta không cho rằng đó là vấn đề giữa hai chúng ta. Muội lương thiện, dũng cảm, kiên cường, ngôi vị Thái tử phi này muội xứng đáng, với muội mà nói, đó chẳng qua chỉ là hư danh. Cho dù sau khi thành thân, muội muốn làm gì thì cứ làm, những chuyện trong cung muội không muốn làm thì cứ giao cho nữ quan. Muội vẫn là muội, thành thân và buôn bán không hề mâu thuẫn.
Muội lấy ta chắc chắn không phải là dựa dẫm vào ta, mà là ta dựa dẫm vào muội, là ta cầu xin, van nài muội."
Cảm xúc trong ta lúc này như muốn vỡ òa, nhưng lý trí vẫn kìm nén lại.
Ta nói với hắn: "Tam ca, cho muội suy nghĩ thêm."
Hoàng hậu từng nói với ta, Đường Ngân Chi vừa trở về sẽ lập tức lên ngôi, Hoàng đế sẽ "chủ động" nhường ngôi.
Nhưng cho dù lễ đăng cơ sắp diễn ra, Đường Ngân Chi vẫn tranh thủ thời gian đến tìm ta.
Chu di nhìn ra vấn đề giữa chúng ta, khuyên ta tiến thêm một bước.
"Ta đã gặp qua biết bao nhiêu người, ta không nhìn lầm đâu. Tam Lang thật lòng với con, tình cảm của hắn dành cho con cả nhà mình đều biết. Thái tử hay Hoàng đế thì đã sao, có gì ghê gớm chứ. Nguyên Nguyên của chúng ta còn tự mình gây dựng sự nghiệp, giờ ai trong kinh thành nhìn thấy con mà chẳng phải gọi một tiếng Từ lão bản. Đừng nói là làm Hoàng hậu, cho dù làm Tây Vương Mẫu cũng xứng đáng!"
Nghe vậy ta ngượng ngùng vô cùng.
"Chu di, người nói quá rồi."
Ai lại đi khen khuê nữ mình như vậy chứ, chẳng khác nào Vương Bà tự khen dưa của mình ngon!
Nhưng Chu di lại nói: "Không hề quá chút nào, Nguyên Nguyên của chúng ta chính là cô nương tốt nhất.
Đế Hậu thì đã sao, chẳng phải cũng là phu thê à, chỉ cần hai con đồng lòng thì chắc chắn sẽ sống tốt, hòa thuận hạnh phúc.
Nói lui một vạn bước, cho dù hai đứa không sống cùng nhau được nữa, một mình con vẫn có thể sống tốt, còn có cả nhà mình làm chỗ dựa cho con."
Lời của Chu di tiếp thêm cho ta rất nhiều dũng khí, ta quyết định.
"Con sẽ không lùi dù chỉ một bước.
Chúng con nhất định sẽ sống thật tốt."
Chắc chắn sẽ như vậy.
Đường Ngân Chi vẫn đang đợi ta ở ven sông.
Chờ tin tốt của ta.
Lễ lập Hậu được tổ chức ba ngày sau lễ đăng cơ, lúc này ta mới biết Đường Ngân Chi đã chuẩn bị tất cả từ lâu.
Hắn nắm tay ta, chậm rãi bước lên ngai vàng.
"Nguyên Nguyên, muội lấy ta là phúc phận của cả đời ta.
Ta nhất định sẽ trân trọng, yêu thương, nâng niu muội, không bao giờ rời xa, không bao giờ hối hận, không bao giờ làm muội tổn thương."
Lời yêu thương của Đường Ngân Chi, hắn đã nói suốt đời, cũng làm được suốt đời.
Sau khi thành hôn, ta thật sự không hề lùi bước mà vững vàng tiến về phía trước.
Cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.