Chương 20
Vọng Giang Ảnh
28/04/2017
Editor: Đô Đô
Sắc mặt La Lão Căn vui vẻ, đuổi xe bò tiến vào sân nhỏ Triệu gia.
Người một nhà Triệu gia nghe thấy tiếng động từ trong nhà đi ra, thấy La Lão Căn đang khuân đồ từ trên xe xuống, vội vàng chạy tới giúp một tay.
"Cha, sao người lại tới đây?" La Tố kinh ngạc. Nàng đang định đến La gia thôn một chuyến đấy.
La Lão Căn cười lau mồ hôi trên trán, nhận lấy nước sôi để nguội TriệuMộc Miên bưng lại, uống ừng ực một hơi, rồi dùng tay áo lau miệng, nói: "Nương ngươi nói nhớ ngươi, bảo chúng ta đến thăm ngươi một lát, sẵn tiện mang chút đồ đến cho các ngươi. Nấm mèo nhà ta đã dài hảo, cũng đưa đến đây luôn."
La Tố nhìn nhìn ba cái túi lớn cạnh xe. Một túi đựng rau dưa và trái cây tươi mới, hai túi còn lại thì đựng nấm mèo.
"Nhiều như vậy?"
"Đúng vậy, có thể bán được tiền, chúng ta tất nhiên muốn loại nhiều chút. Vì loại cái này, tường viện nhà ta bị đều nương ngươi phá hủy, trồng chúng ở bốn phía xung quanh đâu."
La Tố gật đầu: "Được, lát nữa ta xưng xưng cho ngài."
Triệu mẫu cười khách khí: "Mau mau vào trong nhà ngồi đi, đừng đứng nói chuyện ở bên ngoài." Lại nói với La Tố: "Ta đi đến nhà nhị nương ngươi mượn chút đồ ăn mới mẻ, thêm vài món thức ăn cho bữa trưa."
La Lão Căn vội vàng nói: "Ai nha bà thông gia, đừng bận rộn, chúng ta tùy tiện đối phó đối phó là được rồi."
"Vậy sao được, lâu lâu ông thông gia mới đến nhà một lần." Triệu mẫu cười xoa xoa tay, nhanh nhẹn nhấc rổ đi ra ngoài, mượn xong món ăn, lại thuận tiện đi vườn rau ngắt chút rau xanh trở về. Thân gia khó lắm mới đến đây chơi một chuyến, phải chiêu đãi thật tốt mới được.
Triệu mẫu đi rồi, Triệu Từ mời La Lão Căn vào trong nhà ngồi. Hắn vừa mới chép sách nên trên tay bị dính vết mực. Đợi La Lão Căn ngồi xuống ghế mới đi múc nước rửa tay.
"Nhị đệ, ngươi đi làm việc của ngươi đi, để ta tiếp đón cha ta là được. Ngươi không phải còn phải đi huyện học sao, đừng làm trễ nải công khóa." Này huyện học đều là tú tài trong huyện, Triệu Từ vạn nhất chậm trễ bài vở, sẽ thua kém đồng học. Nàng cũng không dám làm ảnh hưởng tới tiền đồ của Triệu Từ.
Triệu Từ xoa xoa tay, cười nói: "Không mất bao nhiêu thời gian, ta cũng muốn cùng thúc thúc nói chuyện."
La Tố cũng không miễn cưỡng, cười cười đi vào trong nhà hỏi chuyện cha nàng.
"Chao ôi, chuyện Tiểu Hổ đi tư thục, nương ngươi đã nói với ta. Chỉ là tiên sinh khó tìm, ta vẫn chưa yên tâm."
"Vậy cũng phải học bài a, tuổi của hắn vừa vặn, học cũng nhanh. Không cầu học lấy cái công danh gì, ít nhất có thể đọc sách biết chữ, sau này cũng không phải chỉ là một anh nông dân."
La Lão Căn ngượng ngùng cười, ông kỳ thật không muốn cho nhi tử đi học bài lắm.
Chỉ tổ phí tiền, gia đình ông lại là nông dân, đâu cần phải biết mấy thứ cong cong thẳng thẳng đó, biết làm ruộng là tốt rồi.
Hôm nay ông đến, cũng là muốn đưa cho khuê nữ số tiền hôm trước nàng đưa cho tức phụ mình. Bây giờ còn có người ngoài ở đây, ông cũng không vội lấy ra.
La Tố nhìn ra ông không muốn tìm sư phụ cho Tiểu Hổ, nhíu mày, khuyên nhủ: "Cha, ta không quan tâm người cùng nương nói những gì, chuyện đọc sách của Tiểu Hổ, ta sẽ lo, người cũng không thể làm chậm trễ hắn."
Thấy khuê nữ mình mất hứng, La Lão Căn vội vàng gật đầu: "Để ngươi lo, để ngươi lo."
Thấy Triệu Từ vào nhà, hai người không tiếp tục nói về đề tài này nữa
.
***************
Triệu mẫu thuận lợi mượn được món ăn. Nghe nói là ông thông gia La gia đến, Triệu nhị nương không nói hai lời, bảo nam nhân nhà mình bắt một con cá mè hoa tươi rói đưa cho bà: "Dầu gì ông ấy cũng là thân cha tức phụ Triệu Thành, ngươi nhớ phải chiêu đãi thật tốt. Triệu Thành tức phụ là nàng dâu tốt a, cũng không thể bạc đãi thân cha người ta.”
Triệu mẫu vui vẻ nói: "Đúng vậy, hôm nay ông ấy còn mang theo nhiều đồ ăn đến, chờ ông ấy đi về, ta mang một chút đến cho ngươi."
"Không cần không cần, trong nhà đều có đâu. Hiện tại ta chỉ cầu nấm mèo sớm trưởng thành để có tiền."
Triệu nhị nương nói xong, bỗng thấy hào hứng, kéo Triệu mẫu cùng đi xem nấm mèo trồng trong sân. Quả nhiên đã thấy chúng nhú ra lỗ tai màu đen. Không quá nửa tháng là có thể hái xuống đi bán.
"Sinh trưởng thật tốt. Ta đã đi nhìn mấy nhà khác, phàm là làm theo biện pháp Triệu Thành tức phụ nói đều loại ra. Có vài người lười nhác không có loại ra, hiện tại chắc đang hối hận muốn chết." Nhớ tới dáng vẻ những người kia liên tục vỗ ngực, Triệu nhị nương cuồng tiếu.
Hai người đang tán gẫu, bỗng nhiên Triệu nhị nương nhắc tới La Tố.
"Nhìn tức phụ ngươi cũng là người có khả năng, dáng vẻ cũng đoan chính. Tính tình lại tốt như vậy. Ta thấy mấy nhà cũng đang rục rịch. Ngươi có dự định gì?"
Dù sao quả phụ tái giá cũng là chuyện quang minh chính đại. Huống hồ Triệu Thành tức phụ còn trẻ như vậy, ngay cả động phòng cũng chưa làm. Dĩ nhiên không thể thủ tiết ở Triệu gia cả đời.
Nói đến chuyện này, tươi cười trên mặt Triệu mẫu nhạt dần, nhịn không được thở dài một tiếng: "Không dối gạt ngươi, trước kia ta cũng không mấy thích nàng, trong lòng cũng có chút thành kiến. Nhưng là đã ở chung với nhau được một thời gian, nàng tuy không phải người nhu thuận, nhưng nguyện ý cùng ta sống nương tựa qua ngày, ta cũng coi nàng như khuê nữ ruột thịt mà đối đãi, lại nghĩ tới chuyện nàng sẽ rời đi nhà ta đến nhà một người khác, trong lòng còn không bỏ được, cực kỳ khó chịu. Ta thấy nàng không đề cập về chuyện này, nên cũng không nói gì. Dù gì Thành nhi đi vẫn chưa được một năm, cũng phải đợi qua tang kỳ mới nói tới chuyện này."
"Ngươi nói cũng đúng. Bất quá ngươi cũng nên để tâm hơn, nàng mà không đề cập tới, ngươi cũng nên tìm vài người thích hợp nhìn một chút. Không thì nàng sẽ nghĩ ngươi không quan tâm tới chuyện này, đến lúc đó bà tức hai người có ngăn cách sẽ không tốt."
Lời này của Triệu nhị nương là lời thật lòng. Triệu gia khó khăn lắm mới được sống những ngày tốt lành, hiện tại trong nhà hòa hòa thuận thuận tốt vô cùng. Nếu vì chuyện này mà nghi kỵ lẫn nhau, thì thật sự đáng tiếc.
Triệu mẫu mím môi khẽ gật đầu, đột nhiên trong lòng có chút trầm trọng.
*****************
Lúc về đến nhà, trong giỏ xách Triệu mẫu đã đầy. Trừ một con cá ra, còn có rất nhiều rau dưa.
La Tố tiếp nhận lấy giỏ vừa nhìn, mắt sáng rực lên: "Nương, ngươi lấy ở đâu ra một con cá lớn như vậy a."
Triệu mẫu thấy đại tức phụ cười vui vẻ, trong lòng nhẹ nhõm hơn, quên đi phiền não ban nãy. Vuốt vuốt cánh tay bủn rủn, cười nói: "Đại Mộc thúc ngươi bắt ở trong sông, biết nhà chúng ta có khách nhân đến, thì đưa cho chúng ta. Lúc nãy ta đưa tiền trả nàng không cần, mai mốt ta lại đưa chút đồ mang qua đi."
La Tố vừa nghe, trong lòng động động, cười nói: "Nương, xung quanh đây có người nuôi cá không?"
"Nuôi cá, sao phải nuôi chứ?" La mẫu có chút khó hiểu nhìn nàng: "Nhà ai muốn ăn cá, đều ra sông bắt a. Hơn nữa, hàng năm trong hồ chim én kia đều có người đánh cá, muốn ăn thì đi mua một con."
La Tố nghe vậy vui vẻ không thôi a. Lúc này còn chưa có người nuôi cá. Dường như hiện tại nghề nuôi dưỡng đều không phát đạt, dù gì không có bác sỹ thú y, nên gia súc nuôi trong nhà có tỉ lệ sống không cao. Không như đời sau, người ta nuôi gà nhà vịt thành đàn, còn có thể nuôi sơn dương, nuôi cả đàn lợn. Càng đừng nói tới nuôi cá.
La Tố phát hiện, con đường phát triển trong tương lai rất là thênh thang.
Tâm tình sáng sủa, làm việc gì cũng tràn đầy sinh lực.
Điều cá mè hoa này nhìn qua cũng phải nặng ba bốn cân. Một nồi canh đầu cá nấu đậu phụ, một nồi cá nấu cải chua, còn có thể làm một nồi cá kho tàu.
Vừa nghĩ tới, nước miếng đã chảy ròng ròng.
Triệu mẫu biết mình tay nghề kém hơn đại tức phụ, dứt khoát ngồi xuống bếp lò canh lửa, rồi nói: "Để lại một khúc cá dùng muối lau lau, đợi lúc cha ngươi trở về đưa ông ấy mang về cấp nương ngươi nếm cái tươi mới."
"Đã biết nương."
La Tố quyết định loại bỏ món cá kho tàu. Bận việc một buổi trưa, cuối cùng cũng làm xong thức ăn.
Ba hài tử sớm đã nghe mùi thơm ở trong phòng bếp đi vòng vo hồi lâu, vừa nghe La Tố nói đến lúc ăn cơm, chạy tới giúp bưng thức ăn, bát đũa lên bàn.
Bình thường Triệu gia không có ai uống rượu, bất quá bởi vì La Lão Căn đến, Triệu mẫu đặc biệt bảo Triệu Lâm đi tới nhà tộc trưởng mua chút rượu về. Tộc trưởng là một sâu rượu, trong nhà sao có thể thiếu được rượu.
La Lão Căn nhìn thức ăn phong phú trên bàn, trên mặt một mảnh vui vẻ, miệng lại khách khí: "Ai nha, thật sự là quá khách khí, tiêu pha như vậy. Ta cũng không phải là khách nhân, đều là người một nhà cả."
Triệu mẫu tươi cười đón tiếp, vừa rót rượu vừa nói: "Ông thông gia khó mới đến chơi một lần, cần phải vậy. Lần sau nhớ dẫn theo bà thông gia đến ngồi một chút."
"Chao ôi, tốt quá." La Lão Căn một bộ thụ sủng nhược kinh. Trong lòng ông có cảm giác, nhà ông cùng Triệu gia vẫn còn có chút chênh lệch. Mặc dù đều nghèo, nhưng dù sao trước kia điều kiện Triệu gia xác thực tốt hơn so với nhà bọn họ. Hơn nữa Triệu gia còn có
người đọc sách đâu. Cho nên vẫn luôn lo lắng cho khuê nữ mình ở chỗ này sẽ chịu ủy khuất. Bây giờ thấy người Triệu gia này nóng hổi nhiệt tình, mới thôi lo lắng. Cười đến mặt mũi đỏ bừng.
Một bữa cơm ăn xuống, bầu không khí hết sức hòa hợp. Ngay cả Triệu Từ đều cùng La Lão Căn uống hai chén, khuôn mặt thanh tú nhiễm màu đỏ, ánh mắt cũng có chút mông lung.
La Tố vừa thấy, thật muốn tự chụp đầu mình. Mỗi ngày tú tài nhà này hận không thể đem thời gian chém thành hai khúc dùng, bây giờ lại say rượu, lát nữa không đọc được sách. Sau này nàng còn phải trông cậy vào hắn đấy.
Mau chóng để Triệu Lâm đỡ Triệu Từ vào nhà nghỉ ngơi, còn nàng đi nấu trà giải rượu cho cha với tiểu thúc nhà mình.
Triệu mẫu chạy vào bếp hỗ trợ: "Ngươi đi chăm sóc cha ngươi đi, rồi đi cân nấm mèo giúp ông ấy. Lúc nãy vội vàng, đã quên mất chuyện này."
Trong lòng La Tố đang nghĩ chuyện này đâu, cũng không lề mề, lau tay xong đi ra nhà chính cân nấm mèo. Hai cái túi to cộng lại có hơn năm mươi cân.
La Tố cũng không cắt xén người nhà mẹ để một đồng tiền kia, đều tính theo giá thị trường. Tính xong, nàng đi vào phòng mình lấy tiền, bỏ vào trong một hà bao màu đỏ, nhét vào trong vạt áo La Lão Căn: "Cha người cẩn thẩn đừng làm rơi."
Nhìn mặt mũi La Lão Căn tràn đầy tửu khí, nàng có chút không yên lòng.
"Không có việc gì, không có việc gì." La Lão Căn toét miệng khoát tay, lại ngó ra bên ngoài, thấy Triệu mẫu và Triệu Từ đều không ở đây, nhỏ giọng nói với khuê nữ mình: "Khuê nữ a, mấy ngày trước có người đến nhà chúng ta xin cưới, là người thợ mộc, có tay nghề đâu, nương ngươi nhờ ta hỏi ý ngươi."
Ầm ầm - -
La Tố cảm giác trong đầu mình nổ ầm một cái. Cơ hồ dùng thanh âm khẩn cầu nói: "Cha, xin người chuyển lời với nương, tạm thời đừng nghĩ chuyện này. Về sau ta có ý muốn sẽ nói với các ngài được không?"
La Lão Căn nóng nảy: "Ta đây không phải là đang thương lượng với ngươi sao, ta cảm thấy rất tốt."
"Hiện tại ta không có ý này, ta còn đang giữ hiếu đạo đâu. Cha."
La Lão Căn nghe vậy, mới nhớ tới khuê nữ mình đang là quả phụ, phải giữ hiếu đạo. Thế mà ông có cảm giác khuê nữ mình còn chưa có gả cho người ta. Đương nhiên, theo bản năng cho tới bây giờ ông vẫn không nghĩ khuê nữ mình mang thân phận quả phụ. Cảm thấy nàng chỉ là đổi địa phương sinh sống mà thôi.
Ông sờ sờ chòm râu, rồi nói: "Ta còn phải về cùng nương ngươi thương lượng thương lượng."
Ngoài cửa, Triệu mẫu bưng trà giải rượu, đứng lặng hồi lâu, hai mắt đỏ hồng thở dài, xoay người lại đi vào trong phòng bếp.
Sắc mặt La Lão Căn vui vẻ, đuổi xe bò tiến vào sân nhỏ Triệu gia.
Người một nhà Triệu gia nghe thấy tiếng động từ trong nhà đi ra, thấy La Lão Căn đang khuân đồ từ trên xe xuống, vội vàng chạy tới giúp một tay.
"Cha, sao người lại tới đây?" La Tố kinh ngạc. Nàng đang định đến La gia thôn một chuyến đấy.
La Lão Căn cười lau mồ hôi trên trán, nhận lấy nước sôi để nguội TriệuMộc Miên bưng lại, uống ừng ực một hơi, rồi dùng tay áo lau miệng, nói: "Nương ngươi nói nhớ ngươi, bảo chúng ta đến thăm ngươi một lát, sẵn tiện mang chút đồ đến cho các ngươi. Nấm mèo nhà ta đã dài hảo, cũng đưa đến đây luôn."
La Tố nhìn nhìn ba cái túi lớn cạnh xe. Một túi đựng rau dưa và trái cây tươi mới, hai túi còn lại thì đựng nấm mèo.
"Nhiều như vậy?"
"Đúng vậy, có thể bán được tiền, chúng ta tất nhiên muốn loại nhiều chút. Vì loại cái này, tường viện nhà ta bị đều nương ngươi phá hủy, trồng chúng ở bốn phía xung quanh đâu."
La Tố gật đầu: "Được, lát nữa ta xưng xưng cho ngài."
Triệu mẫu cười khách khí: "Mau mau vào trong nhà ngồi đi, đừng đứng nói chuyện ở bên ngoài." Lại nói với La Tố: "Ta đi đến nhà nhị nương ngươi mượn chút đồ ăn mới mẻ, thêm vài món thức ăn cho bữa trưa."
La Lão Căn vội vàng nói: "Ai nha bà thông gia, đừng bận rộn, chúng ta tùy tiện đối phó đối phó là được rồi."
"Vậy sao được, lâu lâu ông thông gia mới đến nhà một lần." Triệu mẫu cười xoa xoa tay, nhanh nhẹn nhấc rổ đi ra ngoài, mượn xong món ăn, lại thuận tiện đi vườn rau ngắt chút rau xanh trở về. Thân gia khó lắm mới đến đây chơi một chuyến, phải chiêu đãi thật tốt mới được.
Triệu mẫu đi rồi, Triệu Từ mời La Lão Căn vào trong nhà ngồi. Hắn vừa mới chép sách nên trên tay bị dính vết mực. Đợi La Lão Căn ngồi xuống ghế mới đi múc nước rửa tay.
"Nhị đệ, ngươi đi làm việc của ngươi đi, để ta tiếp đón cha ta là được. Ngươi không phải còn phải đi huyện học sao, đừng làm trễ nải công khóa." Này huyện học đều là tú tài trong huyện, Triệu Từ vạn nhất chậm trễ bài vở, sẽ thua kém đồng học. Nàng cũng không dám làm ảnh hưởng tới tiền đồ của Triệu Từ.
Triệu Từ xoa xoa tay, cười nói: "Không mất bao nhiêu thời gian, ta cũng muốn cùng thúc thúc nói chuyện."
La Tố cũng không miễn cưỡng, cười cười đi vào trong nhà hỏi chuyện cha nàng.
"Chao ôi, chuyện Tiểu Hổ đi tư thục, nương ngươi đã nói với ta. Chỉ là tiên sinh khó tìm, ta vẫn chưa yên tâm."
"Vậy cũng phải học bài a, tuổi của hắn vừa vặn, học cũng nhanh. Không cầu học lấy cái công danh gì, ít nhất có thể đọc sách biết chữ, sau này cũng không phải chỉ là một anh nông dân."
La Lão Căn ngượng ngùng cười, ông kỳ thật không muốn cho nhi tử đi học bài lắm.
Chỉ tổ phí tiền, gia đình ông lại là nông dân, đâu cần phải biết mấy thứ cong cong thẳng thẳng đó, biết làm ruộng là tốt rồi.
Hôm nay ông đến, cũng là muốn đưa cho khuê nữ số tiền hôm trước nàng đưa cho tức phụ mình. Bây giờ còn có người ngoài ở đây, ông cũng không vội lấy ra.
La Tố nhìn ra ông không muốn tìm sư phụ cho Tiểu Hổ, nhíu mày, khuyên nhủ: "Cha, ta không quan tâm người cùng nương nói những gì, chuyện đọc sách của Tiểu Hổ, ta sẽ lo, người cũng không thể làm chậm trễ hắn."
Thấy khuê nữ mình mất hứng, La Lão Căn vội vàng gật đầu: "Để ngươi lo, để ngươi lo."
Thấy Triệu Từ vào nhà, hai người không tiếp tục nói về đề tài này nữa
.
***************
Triệu mẫu thuận lợi mượn được món ăn. Nghe nói là ông thông gia La gia đến, Triệu nhị nương không nói hai lời, bảo nam nhân nhà mình bắt một con cá mè hoa tươi rói đưa cho bà: "Dầu gì ông ấy cũng là thân cha tức phụ Triệu Thành, ngươi nhớ phải chiêu đãi thật tốt. Triệu Thành tức phụ là nàng dâu tốt a, cũng không thể bạc đãi thân cha người ta.”
Triệu mẫu vui vẻ nói: "Đúng vậy, hôm nay ông ấy còn mang theo nhiều đồ ăn đến, chờ ông ấy đi về, ta mang một chút đến cho ngươi."
"Không cần không cần, trong nhà đều có đâu. Hiện tại ta chỉ cầu nấm mèo sớm trưởng thành để có tiền."
Triệu nhị nương nói xong, bỗng thấy hào hứng, kéo Triệu mẫu cùng đi xem nấm mèo trồng trong sân. Quả nhiên đã thấy chúng nhú ra lỗ tai màu đen. Không quá nửa tháng là có thể hái xuống đi bán.
"Sinh trưởng thật tốt. Ta đã đi nhìn mấy nhà khác, phàm là làm theo biện pháp Triệu Thành tức phụ nói đều loại ra. Có vài người lười nhác không có loại ra, hiện tại chắc đang hối hận muốn chết." Nhớ tới dáng vẻ những người kia liên tục vỗ ngực, Triệu nhị nương cuồng tiếu.
Hai người đang tán gẫu, bỗng nhiên Triệu nhị nương nhắc tới La Tố.
"Nhìn tức phụ ngươi cũng là người có khả năng, dáng vẻ cũng đoan chính. Tính tình lại tốt như vậy. Ta thấy mấy nhà cũng đang rục rịch. Ngươi có dự định gì?"
Dù sao quả phụ tái giá cũng là chuyện quang minh chính đại. Huống hồ Triệu Thành tức phụ còn trẻ như vậy, ngay cả động phòng cũng chưa làm. Dĩ nhiên không thể thủ tiết ở Triệu gia cả đời.
Nói đến chuyện này, tươi cười trên mặt Triệu mẫu nhạt dần, nhịn không được thở dài một tiếng: "Không dối gạt ngươi, trước kia ta cũng không mấy thích nàng, trong lòng cũng có chút thành kiến. Nhưng là đã ở chung với nhau được một thời gian, nàng tuy không phải người nhu thuận, nhưng nguyện ý cùng ta sống nương tựa qua ngày, ta cũng coi nàng như khuê nữ ruột thịt mà đối đãi, lại nghĩ tới chuyện nàng sẽ rời đi nhà ta đến nhà một người khác, trong lòng còn không bỏ được, cực kỳ khó chịu. Ta thấy nàng không đề cập về chuyện này, nên cũng không nói gì. Dù gì Thành nhi đi vẫn chưa được một năm, cũng phải đợi qua tang kỳ mới nói tới chuyện này."
"Ngươi nói cũng đúng. Bất quá ngươi cũng nên để tâm hơn, nàng mà không đề cập tới, ngươi cũng nên tìm vài người thích hợp nhìn một chút. Không thì nàng sẽ nghĩ ngươi không quan tâm tới chuyện này, đến lúc đó bà tức hai người có ngăn cách sẽ không tốt."
Lời này của Triệu nhị nương là lời thật lòng. Triệu gia khó khăn lắm mới được sống những ngày tốt lành, hiện tại trong nhà hòa hòa thuận thuận tốt vô cùng. Nếu vì chuyện này mà nghi kỵ lẫn nhau, thì thật sự đáng tiếc.
Triệu mẫu mím môi khẽ gật đầu, đột nhiên trong lòng có chút trầm trọng.
*****************
Lúc về đến nhà, trong giỏ xách Triệu mẫu đã đầy. Trừ một con cá ra, còn có rất nhiều rau dưa.
La Tố tiếp nhận lấy giỏ vừa nhìn, mắt sáng rực lên: "Nương, ngươi lấy ở đâu ra một con cá lớn như vậy a."
Triệu mẫu thấy đại tức phụ cười vui vẻ, trong lòng nhẹ nhõm hơn, quên đi phiền não ban nãy. Vuốt vuốt cánh tay bủn rủn, cười nói: "Đại Mộc thúc ngươi bắt ở trong sông, biết nhà chúng ta có khách nhân đến, thì đưa cho chúng ta. Lúc nãy ta đưa tiền trả nàng không cần, mai mốt ta lại đưa chút đồ mang qua đi."
La Tố vừa nghe, trong lòng động động, cười nói: "Nương, xung quanh đây có người nuôi cá không?"
"Nuôi cá, sao phải nuôi chứ?" La mẫu có chút khó hiểu nhìn nàng: "Nhà ai muốn ăn cá, đều ra sông bắt a. Hơn nữa, hàng năm trong hồ chim én kia đều có người đánh cá, muốn ăn thì đi mua một con."
La Tố nghe vậy vui vẻ không thôi a. Lúc này còn chưa có người nuôi cá. Dường như hiện tại nghề nuôi dưỡng đều không phát đạt, dù gì không có bác sỹ thú y, nên gia súc nuôi trong nhà có tỉ lệ sống không cao. Không như đời sau, người ta nuôi gà nhà vịt thành đàn, còn có thể nuôi sơn dương, nuôi cả đàn lợn. Càng đừng nói tới nuôi cá.
La Tố phát hiện, con đường phát triển trong tương lai rất là thênh thang.
Tâm tình sáng sủa, làm việc gì cũng tràn đầy sinh lực.
Điều cá mè hoa này nhìn qua cũng phải nặng ba bốn cân. Một nồi canh đầu cá nấu đậu phụ, một nồi cá nấu cải chua, còn có thể làm một nồi cá kho tàu.
Vừa nghĩ tới, nước miếng đã chảy ròng ròng.
Triệu mẫu biết mình tay nghề kém hơn đại tức phụ, dứt khoát ngồi xuống bếp lò canh lửa, rồi nói: "Để lại một khúc cá dùng muối lau lau, đợi lúc cha ngươi trở về đưa ông ấy mang về cấp nương ngươi nếm cái tươi mới."
"Đã biết nương."
La Tố quyết định loại bỏ món cá kho tàu. Bận việc một buổi trưa, cuối cùng cũng làm xong thức ăn.
Ba hài tử sớm đã nghe mùi thơm ở trong phòng bếp đi vòng vo hồi lâu, vừa nghe La Tố nói đến lúc ăn cơm, chạy tới giúp bưng thức ăn, bát đũa lên bàn.
Bình thường Triệu gia không có ai uống rượu, bất quá bởi vì La Lão Căn đến, Triệu mẫu đặc biệt bảo Triệu Lâm đi tới nhà tộc trưởng mua chút rượu về. Tộc trưởng là một sâu rượu, trong nhà sao có thể thiếu được rượu.
La Lão Căn nhìn thức ăn phong phú trên bàn, trên mặt một mảnh vui vẻ, miệng lại khách khí: "Ai nha, thật sự là quá khách khí, tiêu pha như vậy. Ta cũng không phải là khách nhân, đều là người một nhà cả."
Triệu mẫu tươi cười đón tiếp, vừa rót rượu vừa nói: "Ông thông gia khó mới đến chơi một lần, cần phải vậy. Lần sau nhớ dẫn theo bà thông gia đến ngồi một chút."
"Chao ôi, tốt quá." La Lão Căn một bộ thụ sủng nhược kinh. Trong lòng ông có cảm giác, nhà ông cùng Triệu gia vẫn còn có chút chênh lệch. Mặc dù đều nghèo, nhưng dù sao trước kia điều kiện Triệu gia xác thực tốt hơn so với nhà bọn họ. Hơn nữa Triệu gia còn có
người đọc sách đâu. Cho nên vẫn luôn lo lắng cho khuê nữ mình ở chỗ này sẽ chịu ủy khuất. Bây giờ thấy người Triệu gia này nóng hổi nhiệt tình, mới thôi lo lắng. Cười đến mặt mũi đỏ bừng.
Một bữa cơm ăn xuống, bầu không khí hết sức hòa hợp. Ngay cả Triệu Từ đều cùng La Lão Căn uống hai chén, khuôn mặt thanh tú nhiễm màu đỏ, ánh mắt cũng có chút mông lung.
La Tố vừa thấy, thật muốn tự chụp đầu mình. Mỗi ngày tú tài nhà này hận không thể đem thời gian chém thành hai khúc dùng, bây giờ lại say rượu, lát nữa không đọc được sách. Sau này nàng còn phải trông cậy vào hắn đấy.
Mau chóng để Triệu Lâm đỡ Triệu Từ vào nhà nghỉ ngơi, còn nàng đi nấu trà giải rượu cho cha với tiểu thúc nhà mình.
Triệu mẫu chạy vào bếp hỗ trợ: "Ngươi đi chăm sóc cha ngươi đi, rồi đi cân nấm mèo giúp ông ấy. Lúc nãy vội vàng, đã quên mất chuyện này."
Trong lòng La Tố đang nghĩ chuyện này đâu, cũng không lề mề, lau tay xong đi ra nhà chính cân nấm mèo. Hai cái túi to cộng lại có hơn năm mươi cân.
La Tố cũng không cắt xén người nhà mẹ để một đồng tiền kia, đều tính theo giá thị trường. Tính xong, nàng đi vào phòng mình lấy tiền, bỏ vào trong một hà bao màu đỏ, nhét vào trong vạt áo La Lão Căn: "Cha người cẩn thẩn đừng làm rơi."
Nhìn mặt mũi La Lão Căn tràn đầy tửu khí, nàng có chút không yên lòng.
"Không có việc gì, không có việc gì." La Lão Căn toét miệng khoát tay, lại ngó ra bên ngoài, thấy Triệu mẫu và Triệu Từ đều không ở đây, nhỏ giọng nói với khuê nữ mình: "Khuê nữ a, mấy ngày trước có người đến nhà chúng ta xin cưới, là người thợ mộc, có tay nghề đâu, nương ngươi nhờ ta hỏi ý ngươi."
Ầm ầm - -
La Tố cảm giác trong đầu mình nổ ầm một cái. Cơ hồ dùng thanh âm khẩn cầu nói: "Cha, xin người chuyển lời với nương, tạm thời đừng nghĩ chuyện này. Về sau ta có ý muốn sẽ nói với các ngài được không?"
La Lão Căn nóng nảy: "Ta đây không phải là đang thương lượng với ngươi sao, ta cảm thấy rất tốt."
"Hiện tại ta không có ý này, ta còn đang giữ hiếu đạo đâu. Cha."
La Lão Căn nghe vậy, mới nhớ tới khuê nữ mình đang là quả phụ, phải giữ hiếu đạo. Thế mà ông có cảm giác khuê nữ mình còn chưa có gả cho người ta. Đương nhiên, theo bản năng cho tới bây giờ ông vẫn không nghĩ khuê nữ mình mang thân phận quả phụ. Cảm thấy nàng chỉ là đổi địa phương sinh sống mà thôi.
Ông sờ sờ chòm râu, rồi nói: "Ta còn phải về cùng nương ngươi thương lượng thương lượng."
Ngoài cửa, Triệu mẫu bưng trà giải rượu, đứng lặng hồi lâu, hai mắt đỏ hồng thở dài, xoay người lại đi vào trong phòng bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.