Chương 21
Vọng Giang Ảnh
28/04/2017
Editor: Đô Đô
La Tố phát hiện sau khi cha nàng đi, tâm tình bà bà không được tốt, ngày thường ầm ầm ĩ ĩ nói đủ thứ chuyện với nàng, giờ lại khó chịu giống như mì vắt.
Nàng đoán, có phải tại nàng thu nấm mèo nhà mình với giá cao hơn của thôn dân, chọc mẹ chồng mất hứng.
Không thể trách nàng hoài nghi như vậy, dù sao ở thời đại này, sau khi nữ tử lấy chồng nếu quan tâm nhà mẹ đẻ, bị nhà chồng biết sẽ ghét bỏ. Dù biết vậy, nàng cũng không muốn lén lén lút lút trợ giúp nhà mẹ đẻ. Nếu như ngay cả chút này tự do cũng không có. Nàng ba ba nịnh nọt Triệu mẫu còn có ý nghĩa gì. Nàng không muốn cả đời làm một tức phụ khuất phục nịnh hót người ta.
Nên lần này nàng không ghé vào trước người Triệu mẫu nói vài lời xu nịnh dỗ dành.
Triệu mẫu than thở nhiều ngày, thấy đại tức phụ cũng tỏ ra xa lạ với mình, trong lòng càng thêm khó chịu, đến khi thu hoạch nấm mèo, cũng không còn cao hứng như lúc trước.
Nhân một ngày La Tố đi thăm ruộng lúa, bà tìm nhi tử thương lượng chuyện này.
"Lúc đầu ta nghĩ giữ tẩu tử ngươi vài năm, chờ sau này ngươi có công danh, cũng dễ tìm cho nàng một người tốt. Hiện giờ xem ra, chỉ sợ La gia kia bên kia không đợi được. Dù sao tẩu tử ngươi vừa vào cửa đã thành quả phụ, chuyện này vốn là nhà chúng ta không đúng. Nếu La gia cùng tẩu tử ngươi đều có ý này, vi nương thật sự không thể thốt nên lời ngăn cản."
Triệu mẫu vừa nói, vừa than thở lau nước mắt.
Triệu Từ vội vàng đặt bút lông trong tay xuống, đi qua ấm giọng dỗ dành nói: "Nương không cần phải lo lắng. Nhân phẩm tẩu tử ra sao, nương là người rõ ràng nhất, nàng tuyệt đối sẽ không tìm người khác vào lúc này. Dù nói thế nào, cũng phải đợi ba năm qua tang kỳ đại ca mới có thể đi tìm người khác."
"Tẩu tử ngươi cũng nói thế, ta chỉ sợ La gia bên kia thì thầm bên tai nàng, nàng sẽ động tâm."
Dù sao đại tức phụ còn quá trẻ tuổi, ngay cả động phòng đều chưa có vào, chỉ sợ còn mang tâm tính tiểu cô nương. Sao có thể thủ tiết như những quả phụ khác.
Triệu Từ khẽ cười nói: "Tẩu tử là người không nói hai lời, nếu nàng đã nói như vậy, nhất định là không có tâm tư này. Nương đừng buồn bã nữa. Hiện giờ mọi chuyện trong nhà đều do tẩu tử vất vả lo liệu, nương cũng đừng lấy chuyện này ra khiến nàng bực bội. Nói đến nói đi cũng là do nhi tử vô dụng, nếu sớm có tiền đồ, nương cũng không phải lo lắng như này."
"Ngươi nói mê sảng cái gì vậy?" Triệu mẫu liếc hắn một cái: "Không phải ngươi sắp đi thi Hương sao, nếu lần này trúng tuyển, rồi tham gia kỳ thi mùa xuân tiếp theo, mọi chuyện đều đại thuận."
Triệu Từ khép mi nói: "Nhi tử sẽ cố gắng hết sức, sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của nương và tẩu tử."
"Tất nhiên là sẽ không, trong lòng vi nương tin ngươi mà." Triệu mẫu bị đánh lạc hướng, một lòng nghĩ tới chuyện nhi tử sắp tham gia thi Hương, đem chuyện buồn phiền mấy ngày nay để qua một bên.
Mẫu tử hai người nói chuyện một hồi, Triệu mẫu sợ ảnh hưởng tới việc đọc sách của nhi tử, vội vàng ra gian ngoài.
Thấy Triệu mẫu đi, Triệu Từ mới đi đến bên bàn học tiếp tục chép sách, viết được vài nét, lại dừng bút, cau mày: "Người như vậy, chắc là không nhìn trúng phàm phu tục tử đi..."
************************
La Tố không biết bà bà cùng tiểu thúc đang bàn luận về tương lai của nàng.
Hiện tại nàng đang bận rộn với ruộng lúa nhà mình đâu, một chút thời gian rỗi cũng không có. Dưới sự hỗ trợ của phân bón do nàng tự chế, mạ gieo xuống lúc trước đã lớn hơn, rễ mọc chắc nịch, trưởng thành khỏe khoắn.
Sau khi tra xét một phen, La Tố biết, đã đến lúc thả cá con xuống ruộng.
Từ đồng ruộng trở về, nàng đem chuyện này nói với Triệu mẫu.
Triệu mẫu biết đại tức phụ có dự định nuôi cá, nhưng cũng không để trong lòng, bà cảm thấy có thể trồng ra hảo lúa là được, còn chuyện nuôi cá, không cần cũng được.
Hiện giờ nghe đại tức phụ nhắc lại chuyện này, lấy làm kinh hãi: "Ngươi thật sự muốn nuôi cá? Này điền lý không giống với nước sông, sao có thể nuôi cá, ngươi chớ hồ nháo, đến lúc đó phí tiền bạc không nói, còn làm hại hảo mạ."
Chuyện khác còn có thể nghe đại nhi tức phụ, nhưng tám mẫu ruộng lúa này phải phí biết bao công phu chăm sóc, mạ cũng là phí bó lớn khí lực gieo xuống, nếu hỏng mất, bà sao có thể chịu được.
La Tố biết tư tưởng bảo thủ của bà lại xuất hiện, đành nhẫn nại tận tình khuyên nhủ: "Lúc trước loại nấm mèo, không phải các ngươi đều không tin có thể trồng ra? Biện pháp này cũng là do người lang trung tha phương kia dạy ta, hắn vào nam ra bắc, đi qua rất nhiều địa phương xa xôi, đã thấy người ta làm như vậy. Nương người cần phải tin ta, nếu không số cá bột này ta sẽ tự bỏ tiền túi ra mua."
"Không phải là ta không bỏ được chút tiền vốn này." Triệu mẫu đỏ mặt phản bác.
"Ta biết nương không phải là người hẹp hòi như vậy, nhưng cũng không thể khiến nương cùng gánh trách nhiệm với ta. Lại nói, điền cống kia ta đều đào tốt lắm, còn ở trước mặt thôn nhân nói năng hùng hồn, nếu không làm đến nơi đến chốn, không chừng sau này còn làm trò cười cho người ta. Nương nhất định phải ủng hộ ta, để tức phụ giữ lại thể diện khi đi ra ngoài."
Triệu mẫu bị nàng mềm giọng cầu xin một phen, lại còn làm nũng, trong lòng không khỏi mềm mại. Nghĩ tới những ngày tốt lành đúng là nhờ đại tức phụ mang lại, bà không đồng ý chuyện này, chủ yếu là muốn xem nàng sẽ làm thế nào. Lại nghĩ tới chuyện đại tức phụ tái giá, sợ nàng vì chuyện này nảy sinh khúc mắc với bà, dứt khoát cắn răng gật đầu: "Mà thôi mà thôi, cứ làm theo ý ngươi đi. Đợi nấm mèo trong nhà dài hảo, ngươi đừng hồ nháo nữa, sau này toàn tâm toàn ý đi loại nấm mèo nha."
La Tố che miệng cười cười: "Nấm mèo đúng là đủ rồi, ta còn muốn mời nương ăn thêm một chút cá nữa. Sau này chờ cá nhà ta trưởng thành, ngày nào ta cũng làm tiệc cá cho nương ăn."
Triệu mẫu bị nàng trêu chọc, một chút tức giận đều không có, tâm trạng còn vui vẻ hơn, cười đến mặt mũi nhăn tít cả lại: “Không bằng làm nhiều cá khô một chút, còn có thể giữ đến lễ mừng năm mới."
"Được, tất cả đều nghe nương." La Tố hào sảng khoát tay. Chuyện lớn làm theo ý nàng là được, còn chuyện nhỏ sẽ nghe theo ý lão nhân gia.
******************
Lúc này còn chưa có người nuôi cá, cho nên không có chỗ nào bán cá bột.
La Tố đành phải đi đến nhà Triệu nhị nương có quan hệ tốt nhất trong thôn nhờ họ giúp đỡ. Nàng biết ngày thường Triệu Đại Mộc ở bên ngoài hay mang theo một hai điều cá trở về, nên chắc ông sẽ có cách giúp nàng.
Quả nhiên, Triệu Đại Mộc nghe xong, nói luôn: "Ở cạnh hồ chim én có người đánh cá, chỉ là bình thường bắt được cá nhỏ đều thả về, nếu ngươi đến gặp ông đánh cá đó, nói ra một giá tiền tốt, hắn sẽ vô cùng nguyện ý để lại cá con cho ngươi."
La Tố nghe vậy, thầm nói không ngờ người cổ đại cũng biết bảo vệ sinh thái cân bằng quy luật tự nhiên a.
Nàng cười nói: "Ngày thường ta ít đi ra ngoài, chưa từng cùng những người này tiếp xúc qua, không biết Đại Mộc thúc có người quen nào đáng tin có thể giới thiệu cho ta hay không, ta lại ra cái giá tốt đi làm chuyện này."
Kỳ thật Triệu Đại Mộc không mấy tán thành La Tố nuôi cá, dù gì đây cũng là chuyện trong nhà người ta, nên cũng không nhiều lời. Trong lòng cũng không muốn giúp nàng tìm cá bột, lo lắng sau này xảy ra vấn đề sẽ bị oán giận.
Không nghĩ tới Triệu Thành tức phụ lại thẳng thắn đưa ra lời nhờ vả, ông cũng không tiện từ chối, trong lúc nhất thời có chút do dự.
Triệu nhị nương vỗ vào cánh tay ông một cái: "Còn chần chờ cái gì, ngươi chỉ cần giúp Triệu Thành tức phụ đi tìm người bán, giúp nàng hỏi thăm giá cả."
Triệu Đại Mộc rất nghe lời tức phụ, thấy tức phụ mình mở miệng, chỉ đành phải nói: "Bình thường một con cá là ba văn tiền một cân, nếu ngươi muốn mua cá nhỏ, chưa chắc bọn họ sẽ đồng ý. Vì khi bán cá nhỏ cho ngươi, sau này số cá bọn họ đánh được sẽ ít đi."
Những người đánh cá kia đều cho rằng hồ chim én thuộc quyền sở hữu của bọn họ đấy.
La Tố đã ước lượng ra một khoản tiền. Tám mẫu ruộng lúa nhà nàng, nhiều nhất chỉ dưỡng được hai ngàn con cá mà thôi, nghe Triệu thúc nói thế nàng tức cười nói: "Nếu ta ra một văn tiền một con, mua hai ngàn điều, Đại Mộc thúc nghĩ bọn họ có đồng ý hay không?"
"Một văn tiền một con, con cá kia nhỏ như vậy, giá tiền này là rất cao. Ta thấy một văn tiền hai con đã là không sai biệt lắm." Triệu nhị nương thêm một câu.
Triệu Đại Mộc khẽ gật đầu: "Một văn tiền hai con, bọn họ chắc chắn thập phần nguyện ý. Ta đi nói chuyện thật tốt một hồi, đem giá tiền này áp chế hạ xuống. Ngươi mua nhiều như vậy, bọn họ cũng có thể dính chút ánh sáng, tự nhiên là nguyện ý."
La Tố cười gật gật đầu, nàng cũng biết một văn tiền một con là đắt, chỉ là nàng nhờ Triệu Đại Mộc giúp đỡ, nếu đưa ra giá tiền thấp, sợ làm ông khó xử, trong lòng không thoải mái. Không bằng nàng đưa ra giá cao một chút. Nếu Triệu Đại Mộc đồng ý, nàng chỉ tổn thất chút tiền bạc mà thôi. Nếu Triệu Đại Mộc tự mở miệng hỗ trợ, nàng xem như hiểu rõ con người Triệu Đại Mộc hơn, sau này giúp đỡ một phen, coi như tìm thêm người trợ giúp cho nhà mình. Thấy Triệu Đại Mộc tức khắc xung phong nhận giúp hạ giá tiền thấp xuống, trong lòng thập phần vui vẻ.
"Nếu làm xong chuyện này, sau này cá trong nhà trưởng thành, nhất định ta sẽ mang cá tươi tới mời Đại Mộc thúc cùng nhị nương thẩm tử nếm thử."
"Chỉ là tiện tay giúp đỡ, lại không phí sức, không cần khách khí như thế." Triệu nhị nương cười ha hả khoát tay.
Đợi La Tố đi rồi, Triệu Đại Mộc thở dài, thấy Triệu nhị nương tức phụ mình đưa người ra cổng trở về, nhịn không được nói: "Sao ngươi lại nhúng tay vào chuyện này, nếu sau này xảy ra chuyện gì, ngươi nhận chịu trách nhiệm?"
Triệu nhị nương nhổ ‘phì’ một tiếng, vừa lau bàn, vừa liếc xéo hắn một cái: "Cái đầu ngươi toàn nghĩ chuyện không đâu. Ta thấy Triệu Thành tức phụ là người có bản lĩnh, ta cũng nhìn thấy nàng chăm sóc ruộng tốt lắm, bận rộn mất mấy tháng, nếu chỉ là đùa giỡn, có thể nghiêm túc như vậy? Ta thấy nàng có vẻ nắm chắc, không chừng có thể nuôi cá thành công. Ngươi suy nghĩ một chút a, nếu thật sự dưỡng được cá, tám mẫu ruộng lúa này sẽ thu về hơn ngàn cân cá a, cứ cho đến lúc đó một hạt thóc cũng không thu được, có ngàn cân cá này cũng đủ chi phí sinh hoạt. Nàng còn nợ nhân tình của chúng ta, sau này có chỗ gì tốt há có thể quên chúng ta? Ai như ngươi lúc nào cũng trước sợ lang sau sợ hổ, ngay cả một người đàn bà như nàng cũng không bằng."
Nghe tức phụ mình khiển trách một trận, Triệu Đại Mộc cảm thấy xấu hổ, mặt mũi lúng ta lúng túng.
"Được rồi được rồi, ngày mai ta đi hồ chim én giúp nàng mua cá bột."
"Vậy còn phải nói, chuyện này chúng ta đã ứng, thì phải làm cho tốt. Ta thấy một đồng tiền ba con cá mầm cũng có thể nói hạ. Vừa nãy ta cố ý nói được hai con cá bột, chính là lưu cho chúng ta một con đường. Đến lúc đó ta bỏ ra một đồng tiền mua ba con cá mầm, Triệu Thành tức phụ sẽ cảm thấy chúng ta là tận tâm tận lực phí tâm tư, tự nhiên sẽ nhớ tới chỗ tốt của chúng ta."
Vẻ mặt Triệu nhị nương đắc ý nói. Này đạo lí đối nhân xử thế, bà nhưng là thuận tay nhặt ra, không hiểu sao nam nhân nhà mình lại chất phác như vậy.
Triệu Đại Mộc cúi đầu xuống đất bội phục tâm tư tức phụ mình. Nghĩ tới lúc trước lão nương tìm vợ cho ông, quả là rất tinh mắt.
Hắn đang cảm khái, lại nghe Triệu nhị nương nói: "Nếu Triệu Thành tức phụ là nhi tức phụ nhà ta thì tốt rồi. Ta lại không chê nàng là quả phụ, mỗi tội là cùng tông đồng tộc, đến cùng vẫn là không thể. Chao ôi..."
Triệu Đại Mộc gật gù tỏ vẻ đồng ý, trong lòng lại thầm nói, tức phụ ông đã đủ thông minh, lại tìm thêm một người khôn khéo trở về, nữ nhân trong nhà không phải thành tinh a. Chẳng bằng tìm một người hiền lành chững chạc trở về lo liệu việc nhà.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Triệu Đại Mộc đã dậy đi đến hồ chim én tìm người mua cá bột.
La Tố là một tiểu quả phụ, không tiện đi theo, chỉ cầm một ngàn văn tiền chuẩn bị từ trước, đưa cho Triệu Đại Mộc, bên cạnh đó còn đưa thêm năm mươi văn tiền để Triệu Đại Mộc thuê xe chở cá bột và hai mươi văn tiền để Triệu Đại Mộc mua đồ ăn ăn trên đường
Triệu Đại Mộc tự nhiên là một phen từ chối nói không cần. Chỉ bảo sau này La Tố nuôi được cá, cho nhà ông một con cá to nhất là được rồi. Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, trong lòng ông lại chưa từng nghĩ qua.
La Tố thì nghiêm túc đáp ứng.
La Tố phát hiện sau khi cha nàng đi, tâm tình bà bà không được tốt, ngày thường ầm ầm ĩ ĩ nói đủ thứ chuyện với nàng, giờ lại khó chịu giống như mì vắt.
Nàng đoán, có phải tại nàng thu nấm mèo nhà mình với giá cao hơn của thôn dân, chọc mẹ chồng mất hứng.
Không thể trách nàng hoài nghi như vậy, dù sao ở thời đại này, sau khi nữ tử lấy chồng nếu quan tâm nhà mẹ đẻ, bị nhà chồng biết sẽ ghét bỏ. Dù biết vậy, nàng cũng không muốn lén lén lút lút trợ giúp nhà mẹ đẻ. Nếu như ngay cả chút này tự do cũng không có. Nàng ba ba nịnh nọt Triệu mẫu còn có ý nghĩa gì. Nàng không muốn cả đời làm một tức phụ khuất phục nịnh hót người ta.
Nên lần này nàng không ghé vào trước người Triệu mẫu nói vài lời xu nịnh dỗ dành.
Triệu mẫu than thở nhiều ngày, thấy đại tức phụ cũng tỏ ra xa lạ với mình, trong lòng càng thêm khó chịu, đến khi thu hoạch nấm mèo, cũng không còn cao hứng như lúc trước.
Nhân một ngày La Tố đi thăm ruộng lúa, bà tìm nhi tử thương lượng chuyện này.
"Lúc đầu ta nghĩ giữ tẩu tử ngươi vài năm, chờ sau này ngươi có công danh, cũng dễ tìm cho nàng một người tốt. Hiện giờ xem ra, chỉ sợ La gia kia bên kia không đợi được. Dù sao tẩu tử ngươi vừa vào cửa đã thành quả phụ, chuyện này vốn là nhà chúng ta không đúng. Nếu La gia cùng tẩu tử ngươi đều có ý này, vi nương thật sự không thể thốt nên lời ngăn cản."
Triệu mẫu vừa nói, vừa than thở lau nước mắt.
Triệu Từ vội vàng đặt bút lông trong tay xuống, đi qua ấm giọng dỗ dành nói: "Nương không cần phải lo lắng. Nhân phẩm tẩu tử ra sao, nương là người rõ ràng nhất, nàng tuyệt đối sẽ không tìm người khác vào lúc này. Dù nói thế nào, cũng phải đợi ba năm qua tang kỳ đại ca mới có thể đi tìm người khác."
"Tẩu tử ngươi cũng nói thế, ta chỉ sợ La gia bên kia thì thầm bên tai nàng, nàng sẽ động tâm."
Dù sao đại tức phụ còn quá trẻ tuổi, ngay cả động phòng đều chưa có vào, chỉ sợ còn mang tâm tính tiểu cô nương. Sao có thể thủ tiết như những quả phụ khác.
Triệu Từ khẽ cười nói: "Tẩu tử là người không nói hai lời, nếu nàng đã nói như vậy, nhất định là không có tâm tư này. Nương đừng buồn bã nữa. Hiện giờ mọi chuyện trong nhà đều do tẩu tử vất vả lo liệu, nương cũng đừng lấy chuyện này ra khiến nàng bực bội. Nói đến nói đi cũng là do nhi tử vô dụng, nếu sớm có tiền đồ, nương cũng không phải lo lắng như này."
"Ngươi nói mê sảng cái gì vậy?" Triệu mẫu liếc hắn một cái: "Không phải ngươi sắp đi thi Hương sao, nếu lần này trúng tuyển, rồi tham gia kỳ thi mùa xuân tiếp theo, mọi chuyện đều đại thuận."
Triệu Từ khép mi nói: "Nhi tử sẽ cố gắng hết sức, sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của nương và tẩu tử."
"Tất nhiên là sẽ không, trong lòng vi nương tin ngươi mà." Triệu mẫu bị đánh lạc hướng, một lòng nghĩ tới chuyện nhi tử sắp tham gia thi Hương, đem chuyện buồn phiền mấy ngày nay để qua một bên.
Mẫu tử hai người nói chuyện một hồi, Triệu mẫu sợ ảnh hưởng tới việc đọc sách của nhi tử, vội vàng ra gian ngoài.
Thấy Triệu mẫu đi, Triệu Từ mới đi đến bên bàn học tiếp tục chép sách, viết được vài nét, lại dừng bút, cau mày: "Người như vậy, chắc là không nhìn trúng phàm phu tục tử đi..."
************************
La Tố không biết bà bà cùng tiểu thúc đang bàn luận về tương lai của nàng.
Hiện tại nàng đang bận rộn với ruộng lúa nhà mình đâu, một chút thời gian rỗi cũng không có. Dưới sự hỗ trợ của phân bón do nàng tự chế, mạ gieo xuống lúc trước đã lớn hơn, rễ mọc chắc nịch, trưởng thành khỏe khoắn.
Sau khi tra xét một phen, La Tố biết, đã đến lúc thả cá con xuống ruộng.
Từ đồng ruộng trở về, nàng đem chuyện này nói với Triệu mẫu.
Triệu mẫu biết đại tức phụ có dự định nuôi cá, nhưng cũng không để trong lòng, bà cảm thấy có thể trồng ra hảo lúa là được, còn chuyện nuôi cá, không cần cũng được.
Hiện giờ nghe đại tức phụ nhắc lại chuyện này, lấy làm kinh hãi: "Ngươi thật sự muốn nuôi cá? Này điền lý không giống với nước sông, sao có thể nuôi cá, ngươi chớ hồ nháo, đến lúc đó phí tiền bạc không nói, còn làm hại hảo mạ."
Chuyện khác còn có thể nghe đại nhi tức phụ, nhưng tám mẫu ruộng lúa này phải phí biết bao công phu chăm sóc, mạ cũng là phí bó lớn khí lực gieo xuống, nếu hỏng mất, bà sao có thể chịu được.
La Tố biết tư tưởng bảo thủ của bà lại xuất hiện, đành nhẫn nại tận tình khuyên nhủ: "Lúc trước loại nấm mèo, không phải các ngươi đều không tin có thể trồng ra? Biện pháp này cũng là do người lang trung tha phương kia dạy ta, hắn vào nam ra bắc, đi qua rất nhiều địa phương xa xôi, đã thấy người ta làm như vậy. Nương người cần phải tin ta, nếu không số cá bột này ta sẽ tự bỏ tiền túi ra mua."
"Không phải là ta không bỏ được chút tiền vốn này." Triệu mẫu đỏ mặt phản bác.
"Ta biết nương không phải là người hẹp hòi như vậy, nhưng cũng không thể khiến nương cùng gánh trách nhiệm với ta. Lại nói, điền cống kia ta đều đào tốt lắm, còn ở trước mặt thôn nhân nói năng hùng hồn, nếu không làm đến nơi đến chốn, không chừng sau này còn làm trò cười cho người ta. Nương nhất định phải ủng hộ ta, để tức phụ giữ lại thể diện khi đi ra ngoài."
Triệu mẫu bị nàng mềm giọng cầu xin một phen, lại còn làm nũng, trong lòng không khỏi mềm mại. Nghĩ tới những ngày tốt lành đúng là nhờ đại tức phụ mang lại, bà không đồng ý chuyện này, chủ yếu là muốn xem nàng sẽ làm thế nào. Lại nghĩ tới chuyện đại tức phụ tái giá, sợ nàng vì chuyện này nảy sinh khúc mắc với bà, dứt khoát cắn răng gật đầu: "Mà thôi mà thôi, cứ làm theo ý ngươi đi. Đợi nấm mèo trong nhà dài hảo, ngươi đừng hồ nháo nữa, sau này toàn tâm toàn ý đi loại nấm mèo nha."
La Tố che miệng cười cười: "Nấm mèo đúng là đủ rồi, ta còn muốn mời nương ăn thêm một chút cá nữa. Sau này chờ cá nhà ta trưởng thành, ngày nào ta cũng làm tiệc cá cho nương ăn."
Triệu mẫu bị nàng trêu chọc, một chút tức giận đều không có, tâm trạng còn vui vẻ hơn, cười đến mặt mũi nhăn tít cả lại: “Không bằng làm nhiều cá khô một chút, còn có thể giữ đến lễ mừng năm mới."
"Được, tất cả đều nghe nương." La Tố hào sảng khoát tay. Chuyện lớn làm theo ý nàng là được, còn chuyện nhỏ sẽ nghe theo ý lão nhân gia.
******************
Lúc này còn chưa có người nuôi cá, cho nên không có chỗ nào bán cá bột.
La Tố đành phải đi đến nhà Triệu nhị nương có quan hệ tốt nhất trong thôn nhờ họ giúp đỡ. Nàng biết ngày thường Triệu Đại Mộc ở bên ngoài hay mang theo một hai điều cá trở về, nên chắc ông sẽ có cách giúp nàng.
Quả nhiên, Triệu Đại Mộc nghe xong, nói luôn: "Ở cạnh hồ chim én có người đánh cá, chỉ là bình thường bắt được cá nhỏ đều thả về, nếu ngươi đến gặp ông đánh cá đó, nói ra một giá tiền tốt, hắn sẽ vô cùng nguyện ý để lại cá con cho ngươi."
La Tố nghe vậy, thầm nói không ngờ người cổ đại cũng biết bảo vệ sinh thái cân bằng quy luật tự nhiên a.
Nàng cười nói: "Ngày thường ta ít đi ra ngoài, chưa từng cùng những người này tiếp xúc qua, không biết Đại Mộc thúc có người quen nào đáng tin có thể giới thiệu cho ta hay không, ta lại ra cái giá tốt đi làm chuyện này."
Kỳ thật Triệu Đại Mộc không mấy tán thành La Tố nuôi cá, dù gì đây cũng là chuyện trong nhà người ta, nên cũng không nhiều lời. Trong lòng cũng không muốn giúp nàng tìm cá bột, lo lắng sau này xảy ra vấn đề sẽ bị oán giận.
Không nghĩ tới Triệu Thành tức phụ lại thẳng thắn đưa ra lời nhờ vả, ông cũng không tiện từ chối, trong lúc nhất thời có chút do dự.
Triệu nhị nương vỗ vào cánh tay ông một cái: "Còn chần chờ cái gì, ngươi chỉ cần giúp Triệu Thành tức phụ đi tìm người bán, giúp nàng hỏi thăm giá cả."
Triệu Đại Mộc rất nghe lời tức phụ, thấy tức phụ mình mở miệng, chỉ đành phải nói: "Bình thường một con cá là ba văn tiền một cân, nếu ngươi muốn mua cá nhỏ, chưa chắc bọn họ sẽ đồng ý. Vì khi bán cá nhỏ cho ngươi, sau này số cá bọn họ đánh được sẽ ít đi."
Những người đánh cá kia đều cho rằng hồ chim én thuộc quyền sở hữu của bọn họ đấy.
La Tố đã ước lượng ra một khoản tiền. Tám mẫu ruộng lúa nhà nàng, nhiều nhất chỉ dưỡng được hai ngàn con cá mà thôi, nghe Triệu thúc nói thế nàng tức cười nói: "Nếu ta ra một văn tiền một con, mua hai ngàn điều, Đại Mộc thúc nghĩ bọn họ có đồng ý hay không?"
"Một văn tiền một con, con cá kia nhỏ như vậy, giá tiền này là rất cao. Ta thấy một văn tiền hai con đã là không sai biệt lắm." Triệu nhị nương thêm một câu.
Triệu Đại Mộc khẽ gật đầu: "Một văn tiền hai con, bọn họ chắc chắn thập phần nguyện ý. Ta đi nói chuyện thật tốt một hồi, đem giá tiền này áp chế hạ xuống. Ngươi mua nhiều như vậy, bọn họ cũng có thể dính chút ánh sáng, tự nhiên là nguyện ý."
La Tố cười gật gật đầu, nàng cũng biết một văn tiền một con là đắt, chỉ là nàng nhờ Triệu Đại Mộc giúp đỡ, nếu đưa ra giá tiền thấp, sợ làm ông khó xử, trong lòng không thoải mái. Không bằng nàng đưa ra giá cao một chút. Nếu Triệu Đại Mộc đồng ý, nàng chỉ tổn thất chút tiền bạc mà thôi. Nếu Triệu Đại Mộc tự mở miệng hỗ trợ, nàng xem như hiểu rõ con người Triệu Đại Mộc hơn, sau này giúp đỡ một phen, coi như tìm thêm người trợ giúp cho nhà mình. Thấy Triệu Đại Mộc tức khắc xung phong nhận giúp hạ giá tiền thấp xuống, trong lòng thập phần vui vẻ.
"Nếu làm xong chuyện này, sau này cá trong nhà trưởng thành, nhất định ta sẽ mang cá tươi tới mời Đại Mộc thúc cùng nhị nương thẩm tử nếm thử."
"Chỉ là tiện tay giúp đỡ, lại không phí sức, không cần khách khí như thế." Triệu nhị nương cười ha hả khoát tay.
Đợi La Tố đi rồi, Triệu Đại Mộc thở dài, thấy Triệu nhị nương tức phụ mình đưa người ra cổng trở về, nhịn không được nói: "Sao ngươi lại nhúng tay vào chuyện này, nếu sau này xảy ra chuyện gì, ngươi nhận chịu trách nhiệm?"
Triệu nhị nương nhổ ‘phì’ một tiếng, vừa lau bàn, vừa liếc xéo hắn một cái: "Cái đầu ngươi toàn nghĩ chuyện không đâu. Ta thấy Triệu Thành tức phụ là người có bản lĩnh, ta cũng nhìn thấy nàng chăm sóc ruộng tốt lắm, bận rộn mất mấy tháng, nếu chỉ là đùa giỡn, có thể nghiêm túc như vậy? Ta thấy nàng có vẻ nắm chắc, không chừng có thể nuôi cá thành công. Ngươi suy nghĩ một chút a, nếu thật sự dưỡng được cá, tám mẫu ruộng lúa này sẽ thu về hơn ngàn cân cá a, cứ cho đến lúc đó một hạt thóc cũng không thu được, có ngàn cân cá này cũng đủ chi phí sinh hoạt. Nàng còn nợ nhân tình của chúng ta, sau này có chỗ gì tốt há có thể quên chúng ta? Ai như ngươi lúc nào cũng trước sợ lang sau sợ hổ, ngay cả một người đàn bà như nàng cũng không bằng."
Nghe tức phụ mình khiển trách một trận, Triệu Đại Mộc cảm thấy xấu hổ, mặt mũi lúng ta lúng túng.
"Được rồi được rồi, ngày mai ta đi hồ chim én giúp nàng mua cá bột."
"Vậy còn phải nói, chuyện này chúng ta đã ứng, thì phải làm cho tốt. Ta thấy một đồng tiền ba con cá mầm cũng có thể nói hạ. Vừa nãy ta cố ý nói được hai con cá bột, chính là lưu cho chúng ta một con đường. Đến lúc đó ta bỏ ra một đồng tiền mua ba con cá mầm, Triệu Thành tức phụ sẽ cảm thấy chúng ta là tận tâm tận lực phí tâm tư, tự nhiên sẽ nhớ tới chỗ tốt của chúng ta."
Vẻ mặt Triệu nhị nương đắc ý nói. Này đạo lí đối nhân xử thế, bà nhưng là thuận tay nhặt ra, không hiểu sao nam nhân nhà mình lại chất phác như vậy.
Triệu Đại Mộc cúi đầu xuống đất bội phục tâm tư tức phụ mình. Nghĩ tới lúc trước lão nương tìm vợ cho ông, quả là rất tinh mắt.
Hắn đang cảm khái, lại nghe Triệu nhị nương nói: "Nếu Triệu Thành tức phụ là nhi tức phụ nhà ta thì tốt rồi. Ta lại không chê nàng là quả phụ, mỗi tội là cùng tông đồng tộc, đến cùng vẫn là không thể. Chao ôi..."
Triệu Đại Mộc gật gù tỏ vẻ đồng ý, trong lòng lại thầm nói, tức phụ ông đã đủ thông minh, lại tìm thêm một người khôn khéo trở về, nữ nhân trong nhà không phải thành tinh a. Chẳng bằng tìm một người hiền lành chững chạc trở về lo liệu việc nhà.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Triệu Đại Mộc đã dậy đi đến hồ chim én tìm người mua cá bột.
La Tố là một tiểu quả phụ, không tiện đi theo, chỉ cầm một ngàn văn tiền chuẩn bị từ trước, đưa cho Triệu Đại Mộc, bên cạnh đó còn đưa thêm năm mươi văn tiền để Triệu Đại Mộc thuê xe chở cá bột và hai mươi văn tiền để Triệu Đại Mộc mua đồ ăn ăn trên đường
Triệu Đại Mộc tự nhiên là một phen từ chối nói không cần. Chỉ bảo sau này La Tố nuôi được cá, cho nhà ông một con cá to nhất là được rồi. Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, trong lòng ông lại chưa từng nghĩ qua.
La Tố thì nghiêm túc đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.