Chương 1:
Lương Vân
18/04/2024
“Mày muốn đứng lên à?”
Lâm Miên ngồi xổm trong góc, hai tay chỉ ôm chặt đầu gối, không để chút không khí nào lọt vào ngực, không có áσ ɭóŧ che lại nên hai đầṳ ѵú của cô nhanh chóng bị lớp vải thô ráp của quần áo cọ xát, bị ép lại,chống vào đầu gối cô.
Một loạt những tiếng cười nói chế nhạo của các cô gái vây quanh, những người bên cạnh đáp lại cô gái đang đứng ở giữa với vẻ tâng bốc:
“Sao nó dám đứng lên?”
“Làm từng bước một cũng thú vị. Hẹn gặp lại lần sau.” Nhan Kinh nhìn cô gái trong góc như đang nhìn một món đồ chơi còn đáng chơi, quay người rời đi, môi nhếch lên.
“Cái áo này thì sao? nên làm gì với nó đây?” Một cô gái khác móc ngón tay vào chiếc áσ ɭóŧ ren màu trắng, trên đó có dấu chân bẩn và nước thải trên mặt đất.
“Ném đến trước mặt nó đi, xem nó chọn mặc hay không cũng rất vui.”
Tiếng bước chân và tiếng cườ tiếng cười nhỏ dần, hành lang dần trở nên yên tĩnh, Lâm Miên nhấc đầu khỏi tay mình, nhặt chiếc áo ngực vứt trên mặt đất lên, giặt ở bồn rửa tay, dù bị chà sát rất mạnh nhưng vì không có xà phòng nên bụi bẩn vẫn còn trên đó, .
Chỉ còn lại một tiết tự học buổi tối,chủ nhiệm lớp Lâm Miên đang mang thai năm tháng, sau giờ học buổi chiều đã về nhà, cho nên những cô gái đó mới không kiêng nể gì như vậy.
Trên lầu sáu không có phòng học, chỉ có phòng tiếp khách trống trơn, cùng với đèn thoát hiểm màu xanh phát ra ánh sáng nhấp nháy đáng sợ trên hành lang.
Ánh trăng chiếu xuống sàn nhà, tạo ra một tia sáng lạnh lẽo.
Lâm Miên khóa cửa lại, vai cô đột nhiên thả lỏng, cô tùy ý tựa vào cửa, từ từ trượt xuống cho đến khi ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, cô lấy điện thoại ra nhắn lại câu nói đó.
“Mẹ, con muốn chuyển trường.”
Hiếm có lần bà trả lời nhanh như vậy, có tiếng rung rung, ánh sáng trên màn hình có chút chói mắt.
“Lại có chuyện ồn ào cái gì thế?”
“Tối nay không về, không cần để cửa.”
Lâm Miên nhìn chằm chằm vào khung thoại, không biết tập trung ánh mắt vào đâu, màn hình điện thoại quá lâu không được gõ chữ, giây cuối cùng tắt đi, làm sáng lên những giọt nước mắt không thể kìm được trong mắt cô gái.
Trong căn phòng trống vang lên những tiếng nức nở, xen lẫn tiếng nức nở và tiếng hít thở, Lâm Miên phải tập trung kìm nén âm thanh để tránh quá ồn ào, thu hút người khác.
Tiếng khóc vang lên trong gian phòng trống trải, tiếng thút thít xen lẫn vào tiếng hít thở. Lâm Miên còn phải chú ý nén tiếng khóc lại, tránh để tiếng quá lớn sẽ khiến người khác tò mò đi lên.
“Thật là ồn.”
Trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh như sấm sét.
Chán nản, lạnh nhạt cùng thiếu kiên nhẫn khi bị đánh thức.
Lâm Miên trợn tròn mắt, tiếng kêu nghẹn trong cổ họng, cô nhìn cánh tay vươn lên từ chiếc ghế sofa phía sau chiếc bàn dài, “rầm” một tiếng, chàng trai bật đèn pin điện thoại di động đang đặt trên bàn lên, sau đó tùy tiện ngồi dậy.
Ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt của nam sinh, tóc tai bù xù trước trán vì vừa ngủ dậy, khóe mắt vừa hẹp vừa sâu, đưa tay gãi gãi cổ vì bực bội.
Ngước mắt lên nhìn cái đống đen thù lù ngồi ở trước cửa.
Sau khi hết hoảng sợ, Lâm Miên cảm thấy xấu hổ, âm thanh nghèn nghẹt nói: “Thật xin lỗi.”
Đứng dậy từ trên mặt đất, ánh trăng thăm dò chạm vào cơ thể cô, phần thịt mềm mại trên ngực cô gái lắc lư theo chuyển động, theo đó một vòng cung đáng ngờ xuất hiện trên chiếc áo sơ mi trắng mùa hè.
Vẫn chưa nhận thức được.
“Chờ chút.” Nam sinh lên tiếng làm dừng động tác cô: “Lại đây.”
Trong bóng tối, âm thanh bị phóng đại vô hạn, Lâm Miên trố mắt, lúc nhận ra cô đã đứng trước bàn dài, giữa hai người có một chút ánh sáng từ điện thoại di động toả ra.
Cô nhìn chằm chằm vào xương quai xanh trong chiếc áo sơ mi xộc xệch vì ngủ của nam sinh, tất nhiên không thể bỏ qua vật đang nhô lên giữa quần đồng phục vì chân đang dang rộng, to thành một bao.
“Bất lịch sự.” Lâm Miên nghe thấy ý cười từ trong giọng điệu của nam sinh.
Sau đó một cái áo khoác bị ném xuống đầu Lâm Miên, che khuất đi ánh sáng còn sót lại trước mắt cô.
Trì Khâm cầm di động trên bàn, nhìn cô gái trước mặt nắm chặt chiếc áσ ɭóŧ màu trắng, áo khoác của cậu lớn hơn cô rất nhiều, che khuất đôi mắt đẫm lệ đáng thương của cô gái.
Còn cả chiếc áo sơ mi vì ướt đẫm mà trở nên trong suốt lộ hết cả ngực của cô.
Cho đến khi cánh cửa được đóng lại “cạch” một tiếng, Lâm Miên mới từ từ kéo chiếc áo ra khỏi đầu, có một thứ bị rơi ra khỏi túi áo rơi xuống đất.
Lâm Miên cúi xuống, ngón tay nhỏ xinh nắm chặt một tấm bảng tên nhỏ, nhờ ánh trăng nên cô thấy rõ chữ trên đó.
Lớp 12-2, Trì Khâm.
Lâm Miên ngồi xổm trong góc, hai tay chỉ ôm chặt đầu gối, không để chút không khí nào lọt vào ngực, không có áσ ɭóŧ che lại nên hai đầṳ ѵú của cô nhanh chóng bị lớp vải thô ráp của quần áo cọ xát, bị ép lại,chống vào đầu gối cô.
Một loạt những tiếng cười nói chế nhạo của các cô gái vây quanh, những người bên cạnh đáp lại cô gái đang đứng ở giữa với vẻ tâng bốc:
“Sao nó dám đứng lên?”
“Làm từng bước một cũng thú vị. Hẹn gặp lại lần sau.” Nhan Kinh nhìn cô gái trong góc như đang nhìn một món đồ chơi còn đáng chơi, quay người rời đi, môi nhếch lên.
“Cái áo này thì sao? nên làm gì với nó đây?” Một cô gái khác móc ngón tay vào chiếc áσ ɭóŧ ren màu trắng, trên đó có dấu chân bẩn và nước thải trên mặt đất.
“Ném đến trước mặt nó đi, xem nó chọn mặc hay không cũng rất vui.”
Tiếng bước chân và tiếng cườ tiếng cười nhỏ dần, hành lang dần trở nên yên tĩnh, Lâm Miên nhấc đầu khỏi tay mình, nhặt chiếc áo ngực vứt trên mặt đất lên, giặt ở bồn rửa tay, dù bị chà sát rất mạnh nhưng vì không có xà phòng nên bụi bẩn vẫn còn trên đó, .
Chỉ còn lại một tiết tự học buổi tối,chủ nhiệm lớp Lâm Miên đang mang thai năm tháng, sau giờ học buổi chiều đã về nhà, cho nên những cô gái đó mới không kiêng nể gì như vậy.
Trên lầu sáu không có phòng học, chỉ có phòng tiếp khách trống trơn, cùng với đèn thoát hiểm màu xanh phát ra ánh sáng nhấp nháy đáng sợ trên hành lang.
Ánh trăng chiếu xuống sàn nhà, tạo ra một tia sáng lạnh lẽo.
Lâm Miên khóa cửa lại, vai cô đột nhiên thả lỏng, cô tùy ý tựa vào cửa, từ từ trượt xuống cho đến khi ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, cô lấy điện thoại ra nhắn lại câu nói đó.
“Mẹ, con muốn chuyển trường.”
Hiếm có lần bà trả lời nhanh như vậy, có tiếng rung rung, ánh sáng trên màn hình có chút chói mắt.
“Lại có chuyện ồn ào cái gì thế?”
“Tối nay không về, không cần để cửa.”
Lâm Miên nhìn chằm chằm vào khung thoại, không biết tập trung ánh mắt vào đâu, màn hình điện thoại quá lâu không được gõ chữ, giây cuối cùng tắt đi, làm sáng lên những giọt nước mắt không thể kìm được trong mắt cô gái.
Trong căn phòng trống vang lên những tiếng nức nở, xen lẫn tiếng nức nở và tiếng hít thở, Lâm Miên phải tập trung kìm nén âm thanh để tránh quá ồn ào, thu hút người khác.
Tiếng khóc vang lên trong gian phòng trống trải, tiếng thút thít xen lẫn vào tiếng hít thở. Lâm Miên còn phải chú ý nén tiếng khóc lại, tránh để tiếng quá lớn sẽ khiến người khác tò mò đi lên.
“Thật là ồn.”
Trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh như sấm sét.
Chán nản, lạnh nhạt cùng thiếu kiên nhẫn khi bị đánh thức.
Lâm Miên trợn tròn mắt, tiếng kêu nghẹn trong cổ họng, cô nhìn cánh tay vươn lên từ chiếc ghế sofa phía sau chiếc bàn dài, “rầm” một tiếng, chàng trai bật đèn pin điện thoại di động đang đặt trên bàn lên, sau đó tùy tiện ngồi dậy.
Ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt của nam sinh, tóc tai bù xù trước trán vì vừa ngủ dậy, khóe mắt vừa hẹp vừa sâu, đưa tay gãi gãi cổ vì bực bội.
Ngước mắt lên nhìn cái đống đen thù lù ngồi ở trước cửa.
Sau khi hết hoảng sợ, Lâm Miên cảm thấy xấu hổ, âm thanh nghèn nghẹt nói: “Thật xin lỗi.”
Đứng dậy từ trên mặt đất, ánh trăng thăm dò chạm vào cơ thể cô, phần thịt mềm mại trên ngực cô gái lắc lư theo chuyển động, theo đó một vòng cung đáng ngờ xuất hiện trên chiếc áo sơ mi trắng mùa hè.
Vẫn chưa nhận thức được.
“Chờ chút.” Nam sinh lên tiếng làm dừng động tác cô: “Lại đây.”
Trong bóng tối, âm thanh bị phóng đại vô hạn, Lâm Miên trố mắt, lúc nhận ra cô đã đứng trước bàn dài, giữa hai người có một chút ánh sáng từ điện thoại di động toả ra.
Cô nhìn chằm chằm vào xương quai xanh trong chiếc áo sơ mi xộc xệch vì ngủ của nam sinh, tất nhiên không thể bỏ qua vật đang nhô lên giữa quần đồng phục vì chân đang dang rộng, to thành một bao.
“Bất lịch sự.” Lâm Miên nghe thấy ý cười từ trong giọng điệu của nam sinh.
Sau đó một cái áo khoác bị ném xuống đầu Lâm Miên, che khuất đi ánh sáng còn sót lại trước mắt cô.
Trì Khâm cầm di động trên bàn, nhìn cô gái trước mặt nắm chặt chiếc áσ ɭóŧ màu trắng, áo khoác của cậu lớn hơn cô rất nhiều, che khuất đôi mắt đẫm lệ đáng thương của cô gái.
Còn cả chiếc áo sơ mi vì ướt đẫm mà trở nên trong suốt lộ hết cả ngực của cô.
Cho đến khi cánh cửa được đóng lại “cạch” một tiếng, Lâm Miên mới từ từ kéo chiếc áo ra khỏi đầu, có một thứ bị rơi ra khỏi túi áo rơi xuống đất.
Lâm Miên cúi xuống, ngón tay nhỏ xinh nắm chặt một tấm bảng tên nhỏ, nhờ ánh trăng nên cô thấy rõ chữ trên đó.
Lớp 12-2, Trì Khâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.