Bạn Học Mềm Mại

Chương 2:

Lương Vân

18/04/2024

Một tiếng thét vang lên trong sân trường trống trải:

“Học sinh lớp nào kia, sao còn chưa về!”

Lâm Miên cố gắng che giấu dáng vẻ co ro của mình, ôm cặp sách trước người chặt vào ngực, lấy một hơi dài chạy ra khỏi cổng trường, vừa đi ngang qua bảo vệ đã cố gắng hạ thấp giọng nói lời xin lỗi.

“Ngại quá, cháu đi chậm.”

Tiết tự học buổi tối 9 giờ rưỡi mới tan, mùa hạ nên đêm muộn vẫn có hai ba người tản bộ, Lâm Miên đi theo hướng có người bước nhanh tới. Mãi cho đến rời khỏi con đường gần trường, xác định không có ai đi theo, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên người khoác áo đồng phục to rộng màu xanh nước biển, bề mặt còn có mùi hương thuộc về nam sinh đó, mùi cam nhẹ nhàng thoang thoảng cay cay như có độc, nhè nhẹ cuốn lấy cô.

Giống như những ngày bình thường, Lâm Miên bước nhanh chạy lên cầu thang, không cho phép mình quay đầu lại nhìn, khu chung cư cũ nát tối tăm, đèn cảm ứng ở hành lang đã sớm không còn dùng được, bật đèn pin của di động nhét chìa khóa vào ổ.

Ném cặp sách xuống, rồi nhanh thay quần áo tắm rửa.

Bình nóng lạnh hôm nay có vẻ nóng hơn, Lâm Miên không quay người qua chỉnh lại nhiệt độ, cô mặc cho nước nóng dội từ trên đỉnh đầu xuống cho đến khi làn da quen với độ nóng mới từ từ nhắm hai mắt thả lỏng tận hưởng cảm giác này.

Đem mút bọt biển thấm sữa tắm xoa mạnh lên làn da, Lâm Miên cúi đầu ngửi hương chanh nhàn nhạt, xóa đi mùi vị nước hoa nồng nặc của sáu nữ sinh ở trong toilet còn vương vấn trong lòng.

Còn có mùi hương của nam sinh lúc nãy vừa gặp.

Cô đều không thích.



Tắm rửa xong đã sắp 11 giờ, xác định cửa phòng khách đã khóa trái, Lâm Miên vào phòng ngủ của mình, lấy từ gầm giường ra một hộp thuốc lá đã bị giấu dưới đó từ lâu.

Tạch tạch — âm thanh bật lửa vang dội trong đêm khuya, Lâm Miên che máy lửa, bật lên, nhìn khói thuốc lượn lờ bay lên.

Cả người cô tựa vào cửa sổ, tiếng ve kêu bên ngoài dần lắng xuống, dưới ánh đèn đường màu vàng leo lét là cặp đôi đang yêu đương bên hàng xóm, chắc là vừa đi chơi về, nam sinh tắt máy chiếc xe, ôm nữ sinh cùng đứng dưới cột đèn hôn nhau, động tác không mấy dịu dàng.

Lâm Miên vặn mở đèn ngủ lên, dựa vào mặt cửa kính hút thuốc, lẳng lặng nhìn.

Chờ cho đến lúc cặp đôi kia hôn hít xong, nữ sinh trở về nhà, động cơ xe máy của nam sinh gầm rú vang lên, cũng dần dần đi xa.

Lâm Miên đẩy cửa sổ ra, mùi thuốc tản rồi theo gió bay đi, ghé vào cửa chậm rãi cảm nhận được làn gió thổi qua mái tóc, đuôi tóc quét qua cần cổ có cảm giác hơi ngứa.

Cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm tòa nhà đối diện, có đốm lửa nhỏ lập lòe, hóa ra còn có người giống như cô, nửa đêm 11 giờ ở ban công tận hưởng khoảng thời gian cuối ngày.

Sau khi những cảm xúc bị đè nén trong tim mình đã lắng xuống, Lâm Miên làm ra một hành động mà chính cô cũng không thể giải thích được.

Dùng mẩu thuốc sắp tàn, vẽ một đường viết chữ “Hi” ở trong không trung, đuôi đốm lửa nhỏ tỏa sáng trong bóng đêm thành vệt dài, sau đó biến mất, lúc này cô mới phản ứng được mình đang có chút mất khống chế, nhanh chóng ấn tắt tàn thuốc rồi đóng cửa sổ.

Kéo bức kèm lại kín mít, sau đó nằm xuống, trong mơ sẽ có một tương lai tươi sáng tốt đẹp.

Không giống như bây giờ.

“Em nói này anh Trì, bao giờ anh mới về Bắc Kinh?”

Trì Khâm dựa vào ban công, nghe người đầu bên kia điện thoại nói chuyện.



Thu hồi ánh mắt vừa mới nhìn chằm chằm vào tòa nhà đối diện, giọng điệu hờ hững:

“Ai nói tao phải về?”

“Ba anh cũng chỉ tức giận nên đưa anh sang bên đó một thời gian thôi, vậy mà anh định không về thật hả?”

“Không về.” Trì Khâm nhìn ánh đèn mỏng mảnh đã tắt: “Giang Thành cũng thú vị.”

Người đầu bên kia điện thoại đuổi theo hỏi: “Là sao?”

“Nhìn bọn yêu nhau hôn môi cũng rất thú vị, được không?.”

Ngón tay kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, nói chuyện với người đầu bên kia.

“Nhìn bọn họ hôn nhau?”

Trì Khâm dừng một chút, đến lúc phản ứng lại cũng khẽ nhếch khóe môi : “Đúng vậy.”

Nghĩ đến dáng vẻ người vừa ghé vào cửa sổ, bóng hình mặc chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, nếu không phải thấy gương mặt nhỏ ngoan ngoãn kia, nửa đêm nhìn thấy cũng cảm thấy thật là giống quỷ.

Lần nữa cầm di động lên, lướt danh bạ tìm một cái tên trong đó, gõ gõ vài cái, sau đó ném nó lên trên gối đầu bên cạnh.

Trì:【 Đi hỏi xem bên lớp 11-1 có nữ sinh nào tên Miên không? 】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Học Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook