Chương 69: Dập tắt ánh hào quang
Mộc Điềm
15/02/2020
Edit: Tà nghèo rớt~
Mọi người nhớ đọc lời editor ở cuối chương nha TT moa moa da
Cô thao thao bất tuyệt khiến Dịch Thuần sững sờ.
Một hồi lâu cậu mới tỉnh hồn lại, bắt lấy cổ tay cô, không nhanh không chậm nói: "Từ đâu mà em cảm thấy anh rất mệt? Anh không vất vả chút nào, vừa nghĩ tới có thể lập tức thấy em, anh vui muốn chết, ở trên máy bay không ngủ nổi. Nghĩ đến có thể ngây ngốc ở bên em hai ngày, anh nguyện ý xào bài tập suốt mấy đêm, không sao cả, bởi vì có thể nhìn thấy em rồi."
"Tại sao em lại phỏng đoán ý nghĩ của anh? Trì Diệp, anh không thích em ư? Anh thích em hơn bất cứ ai khác, em biết vừa rồi em nói nhiều như vậy, khiến anh rất đau không?"
"Chuyện Chu Di Nhiên, anh thừa nhận là anh sai rồi. Anh hẳn nên nói với em sớm một chút, hẳn nên cách xa cô ta, đây là lỗi của anh, không thể cho em cảm giác an toàn. Thế nhưng câu nói chia tay này, sau này đừng nên nói nữa."
Dịch Thuần mím môi, "Anh sợ anh sẽ không khống chế được làm ra chuyện gì đó tổn thương đến em... Vì vậy đừng nói nữa."
Tình yêu của cậu đối với Trì Diệp đã trở thành mạnh mẽ chiếm giữ, tuyệt đối không cho phép bất kỳ cự tuyệt và phản bội.
Trì Diệp dùng sức ôm Dịch Thuần một lúc.
Thế nhưng không làm cam kết gì, "Anh mau về làm thí nghiệm đi, không phải còn mấy ngày nữa à? Mau mau lên nhé."
Cô vẫy tay, "Tạm biệt."
***
Khiến tất cả mọi người rơi kính mắt đó là, chưa bắt đầu năm hai đại học, Dịch Thuần và Trì Diệp đã chia tay rồi.
Thậm chí không có nguyên nhân gì máu chó, nhưng không hiểu sao chia tay rồi.
Lê Vi nghe được chuyện này từ chỗ Thẩm Lãng, giẫm lên Phong Hỏa Luân*, lập tức chạy tới nhà Trì Diệp.
(*) Bánh xe lửa nhỏ dưới hai chân của Na Tra ấy he he.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Huệ và Mạnh Tạ đưa con trai đến nhà bố mẹ Mạnh Tạ, tâm tình Trì Diệp không tốt, không muốn đi, cho nên chỉ có một mình cô ở nhà nghỉ ngơi.
Khi Lê Vi đến, cô đang nấu mì trong bếp, chạy tới mở cửa cho cô ấy, như người không có chuyện gì, "Cậu đói không? Mình lấy hai gói, chia mỗi người một là đủ."
Lê Vi bị dáng vẻ tùy ý của cô làm ngạc nhiên ngây ra, cẩn thận chút một hỏi: "Tiểu Diệp Tử, cậu... Cậu không sao chứ?"
Trì Diệp tắt bếp, bưng cái nồi đặt trên bàn, lại đi vào cầm bát đũa, lúc này mới lên tiếng nói: "Không sao đâu, có thể có sao trăng gì chứ."
"Cậu và Dịch Thuần..."
Trì Diệp cầm đũa đẩy đến trước mặt Lê Vi, vơ một đôi đũa cho cô ấy, cười, "Hừm, chia tay rồi."
"...Tại sao?"
"Không tại sao, chính là không chịu được yêu xa."
Lí do này thực sự không chê vào đâu được, nhưng Lê Vi hiểu rõ Trì Diệp không phải như vậy. Hai người gần như cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đến giờ đã có bảy, tám năm cảm tình, cảm tình này không chỉ để trưng.
Lê Vi không tin Trì Diệp không chịu được yêu xa, cô cố chấp đối với Dịch Thuần như vậy, lúc đó mọi người đều thấy được, như là điên dại. Nếu dùng thành ngữ hiện tại, vậy thì gọi là "cẩu liếm"*, tình yêu hoàn toàn chân thành. Thật vất vả mới ở cùng nhau, Dịch Thuần cũng không phải người chệch quỹ đạo, sao có thể nói chia tay là chia tay?
(*) cẩu liếm: từ liếm này nhiều nghĩa mạng lắm, nhưng ở đây chúng ta có thể hiểu theo cách u mê là mỗi khi cầm điện thoại thấy idol là đòi liếm màn hình =))
"Tiểu Diệp Tử, cậu yêu người khác rồi à?"
Lê Vi nghĩ trước nghĩ sau, chỉ có thể nghĩ đến lý do này. Dù sao tính Trì Diệp quả thật hơi có mới nới cũ, cô yêu Dịch Thuần bốn năm, cũng có thể mất hứng.
Trì Diệp chợt vui lên, "Cậu nói gì đấy! Mình cũng sẽ không trật đường ray đâu nhá! Hơn nữa học bù đầu, mình còn phải làm thêm, nào có thì giờ đi yêu người khác chứ."
Lê Vi lo lắng: "Vậy tại sao..."
Đối với bạn thân, Trì Diệp cũng không thích giấu giếm, ăn vài miếng mì, lấp cái bụng đói, lúc này mới đặt đũa xuống, thở dài, "Ở đâu ra mà lắm tại sao vậy. Chỉ là mình cảm thấy mình và anh ấy không hợp ở chung nồi, không phải mình nhân nhượng anh ấy thì là anh ấy nhượng bộ mình, tóm lại vẫn là không hợp."
"Làm sao có thể, hai người các cậu là một đôi trời đất tạo ra đấy nhé! Xưa nay tớ chưa từng thấy Dịch đại thần nói chuyện như vậy, người ta chỉ dịu dàng với mình cậu, còn chưa đủ lãng mạn sao?"
Lá gan Lê Vi cũng lớn, dám bắt bẻ Trì Diệp luôn.
Trước đây cô ấy là cái đuôi nhỏ của Trì ca, là loại nói đi trái thì tuyệt đối không sang phải.
Trong lòng Trì ca cảm thán thời gian như nước một phen, cười cười, nhẹ giọng nói: "Coi như là do mình đi, trái lại là mình không thoải mái, yêu cũng thấy vô vị."
Lê Vi không lên tiếng.
"Hơn nữa, cuối cùng không phải anh ấy cũng đã đồng ý rồi ư."
Dịch Thuần vốn nào có đồng ý, nhưng ngày cậu về Hải Thành bị thái độ nhất quyết phải chia tay của Trì Diệp chọc giận, dưới cơn tức liền đồng ý.
Lê Vi bĩu môi, "Cậu bớt diễn đi, Thẩm Lãng nói Dịch Thuần uống rượu đến đau dạ dày, nhập viện rồi đấy."
"..."
Trì Diệp im lặng hồi lâu.
Nước mắt không hề báo trước, "tách" một tiếng rơi xuống.
Cô không khống chế được tâm tình, trong lòng uất ức muốn chết, thút thít khóc nghẹn, "Cho nên... Chuyện, chuyện này cũng do mình sao..."
Vậy mới nói sợ người tính tình tốt nhất phát hỏa, cũng như người xưa nay không khóc đột nhiên rơi lệ, cũng khiến người ta rất căng thẳng.
Trước giờ Trì Diệp đều tính khí đại ca cáu kỉnh, gọi một tiếng Trì ca cũng không chỉ vì giá trị vũ lực vượt trội, cũng vì tính cách thẳng thắn sảng khoái như con trai của cô.
Lê Vi nhất thời luống cuống tay chân, bước hai bước tới bên cạnh Trì Diệp, ôm chặt lấy cô.
Từ khi hai người bắt đầu quen biết, cô ấy chưa từng thấy dáng vẻ đau lòng như vậy của Trì Diệp, không nhịn được thương xót bạn tốt.
Hai cô gái ôm nhau khóc thành một đoàn.
Trì Diệp cảm thấy, từ khi bắt đầu tình cảm này, bản thân mình vẫn luôn duy trì một thái độ khiêm nhường.
Nhưng vì quá yêu thích Dịch Thuần, vì thế oan ức gì đều có thể nhịn.
Cô vẫn luôn đánh giá cao bản thân.
Nếu như Dịch Thuần không nói chân tướng mười năm trước, có lẽ bọn họ có thể kiên trì đi cùng nhau. Nhưng cô đã biết rồi, chuyện này như một bụi gai kẹt trong lòng cô, một khi phát sinh chuyện gì sẽ đâm cô thật đau.
Đau đớn khiến người phát điên.
Có phải là khởi đầu không đơn thuần không.
Bởi vì cái không đơn thuần này mà hủy diệt tình cảm thiếu nữ của cô.
Nếu không, khi Dịch Thuần tức giận, sao có thể dễ dàng đồng ý chia tay như vậy?
...
Hai người khóc ầm ĩ một lúc lâu mới ổn định lại tâm trạng.
Mì đã hoàn toàn nguội lạnh, cũng không thể ăn nữa, Trì Diệp dọn dẹp một chút, đổ nước mì đi, cho nồi vào trong bồn, cọ rửa lúc có lúc không.
"...Cậu vừa rồi, Dịch Thuần đau dạ dày à?"
Mắt Lê Vi đỏ ngầu như con thỏ trắng nhỏ, nhưng vẫn không sụp đổ như Trì Diệp, cô ấy ôm cốc nước ngồi bên bàn ăn, đáp một tiếng.
"Thẩm Lãng nói thế, khuya hôm trước hình như đập phá cửa hàng thì phải? Chắc là tay cũng bị thương rồi... Nói chung là ở trong bệnh viện."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói này, không hề giống nam thần đại chúng kia.
Năm đó cho dù bị giội một thân trà sữa, cậu cũng không có phản ứng kích động, chỉ lạnh nhạt có chút hóm hỉnh tuổi trẻ, kok khiến người khác lúng túng, khoảng cách thích hợp.
Chàng trai như thế, làm sao có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy?
Trì Diệp im lặng thật lâu.
Dòng nước vang lên "ào ào" không ngừng, lâu sau, cô mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Ở bệnh viện nào?"
...
Trời hè hanh khô, con ve còn biết nôn nóng bất an.
Một mình Trì Diệp đứng dưới khu nội trú bệnh viện Nhân Tế, hơi thất thần.
Không muốn cúi đầu.
Ý nghĩ này khiến cô muốn lập tức trở về nhà.
Tại sao lần nào cũng là cô cúi đầu? Cô là con gái mà, dù có lợi hại đến đâu, trong lòng vẫn chỉ là một cô gái thôi.
Nhưng mà... Lại thực sự lo lắng cho Dịch Thuần.
Trước khi đến bệnh viện, cô đến cửa hàng của bọn Dịch Thuần nhìn một chút.
Thẩm Lãng ở bệnh viện chăm sóc Dịch Thuần, không có ai trong cửa hàng, cửa cũng không khóa.
Nhưng từ ngoài cửa kính cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Toàn bộ tủ kính bị đập náy, đồ thể dục bị ném lộn xộn, cái áo Kobe cũng bị xé thành từng mảnh, vứt trên mặt đất... Dường như ngay lúc đó có thể nhìn thấy chủ quán điên cuồng.
Mấy ngày nay điện thoại Trì Diệp vẫn để chế độ máy bay, ngoại trừ buổi tối hôm vừa nói chia tay, Dịch Thuần gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó cũng không liên lạc nữa.
Cậu không liên lạc với cô, nhưng lại giày vò bản thân.
Lẽ nào dùng cách thức này ép cô cúi đầu trước sao?
Trì Diệp thật sự khó có thể bất ngờ.
Nhưng khiến mình phải vào viện, chuyện này thực sự không phù hợp tính cách Dịch Thuần.
Bên ngoài nóng chết người, Trì Diệp đứng một lúc, cả người đổ mồ hôi.
Cô không nghĩ nhiều nữa, yêu lặng tiến vào tòa nội trú.
Dịch Thuần ở một mình, nhưng bên ngoài có thể nghe được có người đang nói chuyện bên trong, hẳn là tiếng Thẩm Lãng.
"...Chỉ vì chuyện vạch trần mà chia tay rồi à?"
Động tác gõ cửa của Trì Diệp ngừng lại.
Dịch Thuần chậm chạp không trả lời.
Thẩm Lãng cảm thấy không cam lòng thay anh em, giọng điệu khó tránh khỏi nâng cao hơn nhiều, "Muốn anh nói không, chia tay thì chia tay, đã thành như vậy, cậu còn nhiều lần thấp kém đi dỗ dành em ấy, Dịch Nhi, không hề giống cậu chút nào."
"..."
"Trước đây cậu đúng là không có sở thích gì, bởi vì đọc sách quá nhàm chán, yêu đương cũng nên thế phải không? Nhiều năm như vậy rồi, cảm giác mới mẻ cũng nên biến mất, dứt khoát thay đổi luon đi."
Cuối cùng Dịch Thuần cũng nói chuyện, giọng nói cực kỳ khàn, "Thẩm Lãng, anh muốn chết à."
"..." Thẩm Lãng bị cậu làm giận phát nghẹn một lúc, "Vậy cậu đi quỳ xuống đi, đi cầu xin Tiểu Diệp Tử, để em ấy đừng rời xa cậu... Cậu giở trò nằm đây có tác dụng chó gì? Khi theo đuổi cậu, một em gái đều có thể thấp kém, khúm núm lấy lòng cậu lâu như vậy, bây giờ thì cậu đi đi! Lập tức đi gọi điện thoại cho em ấy đi!"
Trì Diệp nghe lén sợ hết hồn, lập tức lấy điện thoại di động ra đổi thành chế độ im lặng.
Thế nhưng màn hình không sáng lên.
Lâu sau, bên trong mới truyền ra tiếng Dịch Thuần, "Tôi đã nói xin lỗi, nhưng cô ấy không nghe."
"Nói thật, Dịch Nhi, trước đó Vi Vi không phải cũng nói rồi sao. Cái Trì Diệp chú ý là thái độ của cậu, rõ ràng không có mâu thuẫn gì lớn, cậu đi nhận sai là mọi chuyện sẽ xong xuôi. Trước đây nhiều người theo đuổi cậu như vậy, không phải em ấy cũng chưa từng tức giận ư? Bây giờ em ấy tức giận bởi vì em ấy không tự tin đối với bản thân, cậu phải cho em ấy lòng tin chứ."
Thẩm Lãng thở dài, "Hào quang bắn ra bốn phía của Tiểu Diệp Tử bị cậu lừa gạt đi rồi."
"..."
Trì Diệp xoay người rời cửa phòng bệnh.
Cô sờ mặt mình, xoa nước mắt.
Thẩm Lãng nói không hề sai chút nào, hào quang tỏa ra bốn phía của cô bị Dịch Thuần lừa gạt đi rồi. Bây giờ cô một chút cũng không phải Tiểu Diệp Tử ban đầu, trở nên lo được lo mất, do dự thiếu quyết đoán.
Bắt đầu từ khi thi trượt đại học, cô mất đi ánh sáng.
Một tình yêu chân thành, hẳn là toàn vẹn lẫn nhau mà không phải dằn vặt lẫn nhau.
Nếu như nhất định phải máu me đầm đìa mới có thể tới gần nhau, vậy chẳng bằng lui về vị trí ban đầu.
Trì Diệp không biết Dịch Thuần của cô đi như thế nào đến hoàn cảnh như vậy, cũng không biết cuối cùng là tại sao muốn Dịch Thuần cúi đầu trước mình.
Giống như chuyện không cần thiết, nhưng đối với cô mà nói lại cực kỳ quan trọng.
Trái tim cô đã mất cân bằng rồi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù không có Chu Di Nhiên, cũng sẽ có Trương Di Nhiên, Vương Di Nhiên. Bởi vì trái tim cô không đủ tự tin, tùy tiện là ai xuất hiện, cô cũng đều sụp đổ, bức Dịch Thuần sụp đổ cùng mình, nhiều lần hứa hẹn vô ích, đau khổ ngày qua ngày.
Tất cả những thứ này, đều là cô sai.
Trì Diệp ngồi ở sảnh lớn bệnh viện cả một buổi trưa.
Cuối cùng, cô hạ quyết tâm.
Nhất Diệp: Bạn học nhỏ Dịch Thuần, chúng ta trước hết đừng liên lạc nhé.
Nhất Diệp: Là lỗi của em, anh đừng bức em, cũng đừng tới tìm em nữa, chờ bản thân em suy nghĩ thông suốt đã...
Nhất Diệp: Đến lúc đó lại nói tiếp, có được không?
Nhất Diệp: Tạm biệt.
Nhất Diệp: Chú ý thân thể, đừng tiếp tục uống rượu nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Không biết mọi người có thể lý giải tâm trạng Trì Diệp được không, bản thân cô ấy là một người rất mâu thuẫn. Lúc mới viết tôi từng diễn tả cô là Trì ca, nhưng cũng có tình cảm thiếu nữ. Cô ấy vốn là một đứa trẻ rất rực rỡ, nhưng biến cố gia đình trong thế giới của cô chính là bố không yêu không thương mẹ. Sau đó khi Dịch Nhi của chúng ta xuất hiện, cô ấy cảm thấy cuộc sống thay đổi, vì vậy rất ý lại Dịch Nhi.
Thế nhưng! Thế nhưng cô thi trượt đại học, cách Dịch ca thật xa, cách cuộc sống cậu ấy cũng thật xa. Sau đó cô sẽ không có cuộc sống của mình, cuộc sống cô ấy muốn ở bên Dịch ca, cho nên mỗi ngày làm bạn với điện thoại di động, nhấn chìm toàn bộ hào quang của mình.
Thái độ bạo tạc, Chu Di Nhiên chỉ là một kíp nổ thôi, cho dù Chu Di Nhiên không làm gì, cô ấy cũng sẽ tự bạo tạc.
Chuyện hồi nhỏ cũng thành cái gai không nhổ được, vốn cảm thấy không có gì, nhưng nhiều chuyện kết hợp với nhau, cô sẽ nghĩ có phải khi vừa mới yêu, căn bản Dịch Thuần không thích mình, chỉ là vì bù đắp cho mình.
Các cô gái đa sầu đa cảm nhất định có thể hiểu được tâm tình của cô ấy QAQ
Sắp hết rồi, yên tâm là HE.
Chương sau sẽ kéo dài tuyến thời gian, khoảng 3 năm sau, trực tiếp nhảy đến tốt nghiệp đại học.
Mọi người nhớ đọc lời editor ở cuối chương nha TT moa moa da
Cô thao thao bất tuyệt khiến Dịch Thuần sững sờ.
Một hồi lâu cậu mới tỉnh hồn lại, bắt lấy cổ tay cô, không nhanh không chậm nói: "Từ đâu mà em cảm thấy anh rất mệt? Anh không vất vả chút nào, vừa nghĩ tới có thể lập tức thấy em, anh vui muốn chết, ở trên máy bay không ngủ nổi. Nghĩ đến có thể ngây ngốc ở bên em hai ngày, anh nguyện ý xào bài tập suốt mấy đêm, không sao cả, bởi vì có thể nhìn thấy em rồi."
"Tại sao em lại phỏng đoán ý nghĩ của anh? Trì Diệp, anh không thích em ư? Anh thích em hơn bất cứ ai khác, em biết vừa rồi em nói nhiều như vậy, khiến anh rất đau không?"
"Chuyện Chu Di Nhiên, anh thừa nhận là anh sai rồi. Anh hẳn nên nói với em sớm một chút, hẳn nên cách xa cô ta, đây là lỗi của anh, không thể cho em cảm giác an toàn. Thế nhưng câu nói chia tay này, sau này đừng nên nói nữa."
Dịch Thuần mím môi, "Anh sợ anh sẽ không khống chế được làm ra chuyện gì đó tổn thương đến em... Vì vậy đừng nói nữa."
Tình yêu của cậu đối với Trì Diệp đã trở thành mạnh mẽ chiếm giữ, tuyệt đối không cho phép bất kỳ cự tuyệt và phản bội.
Trì Diệp dùng sức ôm Dịch Thuần một lúc.
Thế nhưng không làm cam kết gì, "Anh mau về làm thí nghiệm đi, không phải còn mấy ngày nữa à? Mau mau lên nhé."
Cô vẫy tay, "Tạm biệt."
***
Khiến tất cả mọi người rơi kính mắt đó là, chưa bắt đầu năm hai đại học, Dịch Thuần và Trì Diệp đã chia tay rồi.
Thậm chí không có nguyên nhân gì máu chó, nhưng không hiểu sao chia tay rồi.
Lê Vi nghe được chuyện này từ chỗ Thẩm Lãng, giẫm lên Phong Hỏa Luân*, lập tức chạy tới nhà Trì Diệp.
(*) Bánh xe lửa nhỏ dưới hai chân của Na Tra ấy he he.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Huệ và Mạnh Tạ đưa con trai đến nhà bố mẹ Mạnh Tạ, tâm tình Trì Diệp không tốt, không muốn đi, cho nên chỉ có một mình cô ở nhà nghỉ ngơi.
Khi Lê Vi đến, cô đang nấu mì trong bếp, chạy tới mở cửa cho cô ấy, như người không có chuyện gì, "Cậu đói không? Mình lấy hai gói, chia mỗi người một là đủ."
Lê Vi bị dáng vẻ tùy ý của cô làm ngạc nhiên ngây ra, cẩn thận chút một hỏi: "Tiểu Diệp Tử, cậu... Cậu không sao chứ?"
Trì Diệp tắt bếp, bưng cái nồi đặt trên bàn, lại đi vào cầm bát đũa, lúc này mới lên tiếng nói: "Không sao đâu, có thể có sao trăng gì chứ."
"Cậu và Dịch Thuần..."
Trì Diệp cầm đũa đẩy đến trước mặt Lê Vi, vơ một đôi đũa cho cô ấy, cười, "Hừm, chia tay rồi."
"...Tại sao?"
"Không tại sao, chính là không chịu được yêu xa."
Lí do này thực sự không chê vào đâu được, nhưng Lê Vi hiểu rõ Trì Diệp không phải như vậy. Hai người gần như cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đến giờ đã có bảy, tám năm cảm tình, cảm tình này không chỉ để trưng.
Lê Vi không tin Trì Diệp không chịu được yêu xa, cô cố chấp đối với Dịch Thuần như vậy, lúc đó mọi người đều thấy được, như là điên dại. Nếu dùng thành ngữ hiện tại, vậy thì gọi là "cẩu liếm"*, tình yêu hoàn toàn chân thành. Thật vất vả mới ở cùng nhau, Dịch Thuần cũng không phải người chệch quỹ đạo, sao có thể nói chia tay là chia tay?
(*) cẩu liếm: từ liếm này nhiều nghĩa mạng lắm, nhưng ở đây chúng ta có thể hiểu theo cách u mê là mỗi khi cầm điện thoại thấy idol là đòi liếm màn hình =))
"Tiểu Diệp Tử, cậu yêu người khác rồi à?"
Lê Vi nghĩ trước nghĩ sau, chỉ có thể nghĩ đến lý do này. Dù sao tính Trì Diệp quả thật hơi có mới nới cũ, cô yêu Dịch Thuần bốn năm, cũng có thể mất hứng.
Trì Diệp chợt vui lên, "Cậu nói gì đấy! Mình cũng sẽ không trật đường ray đâu nhá! Hơn nữa học bù đầu, mình còn phải làm thêm, nào có thì giờ đi yêu người khác chứ."
Lê Vi lo lắng: "Vậy tại sao..."
Đối với bạn thân, Trì Diệp cũng không thích giấu giếm, ăn vài miếng mì, lấp cái bụng đói, lúc này mới đặt đũa xuống, thở dài, "Ở đâu ra mà lắm tại sao vậy. Chỉ là mình cảm thấy mình và anh ấy không hợp ở chung nồi, không phải mình nhân nhượng anh ấy thì là anh ấy nhượng bộ mình, tóm lại vẫn là không hợp."
"Làm sao có thể, hai người các cậu là một đôi trời đất tạo ra đấy nhé! Xưa nay tớ chưa từng thấy Dịch đại thần nói chuyện như vậy, người ta chỉ dịu dàng với mình cậu, còn chưa đủ lãng mạn sao?"
Lá gan Lê Vi cũng lớn, dám bắt bẻ Trì Diệp luôn.
Trước đây cô ấy là cái đuôi nhỏ của Trì ca, là loại nói đi trái thì tuyệt đối không sang phải.
Trong lòng Trì ca cảm thán thời gian như nước một phen, cười cười, nhẹ giọng nói: "Coi như là do mình đi, trái lại là mình không thoải mái, yêu cũng thấy vô vị."
Lê Vi không lên tiếng.
"Hơn nữa, cuối cùng không phải anh ấy cũng đã đồng ý rồi ư."
Dịch Thuần vốn nào có đồng ý, nhưng ngày cậu về Hải Thành bị thái độ nhất quyết phải chia tay của Trì Diệp chọc giận, dưới cơn tức liền đồng ý.
Lê Vi bĩu môi, "Cậu bớt diễn đi, Thẩm Lãng nói Dịch Thuần uống rượu đến đau dạ dày, nhập viện rồi đấy."
"..."
Trì Diệp im lặng hồi lâu.
Nước mắt không hề báo trước, "tách" một tiếng rơi xuống.
Cô không khống chế được tâm tình, trong lòng uất ức muốn chết, thút thít khóc nghẹn, "Cho nên... Chuyện, chuyện này cũng do mình sao..."
Vậy mới nói sợ người tính tình tốt nhất phát hỏa, cũng như người xưa nay không khóc đột nhiên rơi lệ, cũng khiến người ta rất căng thẳng.
Trước giờ Trì Diệp đều tính khí đại ca cáu kỉnh, gọi một tiếng Trì ca cũng không chỉ vì giá trị vũ lực vượt trội, cũng vì tính cách thẳng thắn sảng khoái như con trai của cô.
Lê Vi nhất thời luống cuống tay chân, bước hai bước tới bên cạnh Trì Diệp, ôm chặt lấy cô.
Từ khi hai người bắt đầu quen biết, cô ấy chưa từng thấy dáng vẻ đau lòng như vậy của Trì Diệp, không nhịn được thương xót bạn tốt.
Hai cô gái ôm nhau khóc thành một đoàn.
Trì Diệp cảm thấy, từ khi bắt đầu tình cảm này, bản thân mình vẫn luôn duy trì một thái độ khiêm nhường.
Nhưng vì quá yêu thích Dịch Thuần, vì thế oan ức gì đều có thể nhịn.
Cô vẫn luôn đánh giá cao bản thân.
Nếu như Dịch Thuần không nói chân tướng mười năm trước, có lẽ bọn họ có thể kiên trì đi cùng nhau. Nhưng cô đã biết rồi, chuyện này như một bụi gai kẹt trong lòng cô, một khi phát sinh chuyện gì sẽ đâm cô thật đau.
Đau đớn khiến người phát điên.
Có phải là khởi đầu không đơn thuần không.
Bởi vì cái không đơn thuần này mà hủy diệt tình cảm thiếu nữ của cô.
Nếu không, khi Dịch Thuần tức giận, sao có thể dễ dàng đồng ý chia tay như vậy?
...
Hai người khóc ầm ĩ một lúc lâu mới ổn định lại tâm trạng.
Mì đã hoàn toàn nguội lạnh, cũng không thể ăn nữa, Trì Diệp dọn dẹp một chút, đổ nước mì đi, cho nồi vào trong bồn, cọ rửa lúc có lúc không.
"...Cậu vừa rồi, Dịch Thuần đau dạ dày à?"
Mắt Lê Vi đỏ ngầu như con thỏ trắng nhỏ, nhưng vẫn không sụp đổ như Trì Diệp, cô ấy ôm cốc nước ngồi bên bàn ăn, đáp một tiếng.
"Thẩm Lãng nói thế, khuya hôm trước hình như đập phá cửa hàng thì phải? Chắc là tay cũng bị thương rồi... Nói chung là ở trong bệnh viện."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói này, không hề giống nam thần đại chúng kia.
Năm đó cho dù bị giội một thân trà sữa, cậu cũng không có phản ứng kích động, chỉ lạnh nhạt có chút hóm hỉnh tuổi trẻ, kok khiến người khác lúng túng, khoảng cách thích hợp.
Chàng trai như thế, làm sao có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy?
Trì Diệp im lặng thật lâu.
Dòng nước vang lên "ào ào" không ngừng, lâu sau, cô mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Ở bệnh viện nào?"
...
Trời hè hanh khô, con ve còn biết nôn nóng bất an.
Một mình Trì Diệp đứng dưới khu nội trú bệnh viện Nhân Tế, hơi thất thần.
Không muốn cúi đầu.
Ý nghĩ này khiến cô muốn lập tức trở về nhà.
Tại sao lần nào cũng là cô cúi đầu? Cô là con gái mà, dù có lợi hại đến đâu, trong lòng vẫn chỉ là một cô gái thôi.
Nhưng mà... Lại thực sự lo lắng cho Dịch Thuần.
Trước khi đến bệnh viện, cô đến cửa hàng của bọn Dịch Thuần nhìn một chút.
Thẩm Lãng ở bệnh viện chăm sóc Dịch Thuần, không có ai trong cửa hàng, cửa cũng không khóa.
Nhưng từ ngoài cửa kính cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Toàn bộ tủ kính bị đập náy, đồ thể dục bị ném lộn xộn, cái áo Kobe cũng bị xé thành từng mảnh, vứt trên mặt đất... Dường như ngay lúc đó có thể nhìn thấy chủ quán điên cuồng.
Mấy ngày nay điện thoại Trì Diệp vẫn để chế độ máy bay, ngoại trừ buổi tối hôm vừa nói chia tay, Dịch Thuần gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó cũng không liên lạc nữa.
Cậu không liên lạc với cô, nhưng lại giày vò bản thân.
Lẽ nào dùng cách thức này ép cô cúi đầu trước sao?
Trì Diệp thật sự khó có thể bất ngờ.
Nhưng khiến mình phải vào viện, chuyện này thực sự không phù hợp tính cách Dịch Thuần.
Bên ngoài nóng chết người, Trì Diệp đứng một lúc, cả người đổ mồ hôi.
Cô không nghĩ nhiều nữa, yêu lặng tiến vào tòa nội trú.
Dịch Thuần ở một mình, nhưng bên ngoài có thể nghe được có người đang nói chuyện bên trong, hẳn là tiếng Thẩm Lãng.
"...Chỉ vì chuyện vạch trần mà chia tay rồi à?"
Động tác gõ cửa của Trì Diệp ngừng lại.
Dịch Thuần chậm chạp không trả lời.
Thẩm Lãng cảm thấy không cam lòng thay anh em, giọng điệu khó tránh khỏi nâng cao hơn nhiều, "Muốn anh nói không, chia tay thì chia tay, đã thành như vậy, cậu còn nhiều lần thấp kém đi dỗ dành em ấy, Dịch Nhi, không hề giống cậu chút nào."
"..."
"Trước đây cậu đúng là không có sở thích gì, bởi vì đọc sách quá nhàm chán, yêu đương cũng nên thế phải không? Nhiều năm như vậy rồi, cảm giác mới mẻ cũng nên biến mất, dứt khoát thay đổi luon đi."
Cuối cùng Dịch Thuần cũng nói chuyện, giọng nói cực kỳ khàn, "Thẩm Lãng, anh muốn chết à."
"..." Thẩm Lãng bị cậu làm giận phát nghẹn một lúc, "Vậy cậu đi quỳ xuống đi, đi cầu xin Tiểu Diệp Tử, để em ấy đừng rời xa cậu... Cậu giở trò nằm đây có tác dụng chó gì? Khi theo đuổi cậu, một em gái đều có thể thấp kém, khúm núm lấy lòng cậu lâu như vậy, bây giờ thì cậu đi đi! Lập tức đi gọi điện thoại cho em ấy đi!"
Trì Diệp nghe lén sợ hết hồn, lập tức lấy điện thoại di động ra đổi thành chế độ im lặng.
Thế nhưng màn hình không sáng lên.
Lâu sau, bên trong mới truyền ra tiếng Dịch Thuần, "Tôi đã nói xin lỗi, nhưng cô ấy không nghe."
"Nói thật, Dịch Nhi, trước đó Vi Vi không phải cũng nói rồi sao. Cái Trì Diệp chú ý là thái độ của cậu, rõ ràng không có mâu thuẫn gì lớn, cậu đi nhận sai là mọi chuyện sẽ xong xuôi. Trước đây nhiều người theo đuổi cậu như vậy, không phải em ấy cũng chưa từng tức giận ư? Bây giờ em ấy tức giận bởi vì em ấy không tự tin đối với bản thân, cậu phải cho em ấy lòng tin chứ."
Thẩm Lãng thở dài, "Hào quang bắn ra bốn phía của Tiểu Diệp Tử bị cậu lừa gạt đi rồi."
"..."
Trì Diệp xoay người rời cửa phòng bệnh.
Cô sờ mặt mình, xoa nước mắt.
Thẩm Lãng nói không hề sai chút nào, hào quang tỏa ra bốn phía của cô bị Dịch Thuần lừa gạt đi rồi. Bây giờ cô một chút cũng không phải Tiểu Diệp Tử ban đầu, trở nên lo được lo mất, do dự thiếu quyết đoán.
Bắt đầu từ khi thi trượt đại học, cô mất đi ánh sáng.
Một tình yêu chân thành, hẳn là toàn vẹn lẫn nhau mà không phải dằn vặt lẫn nhau.
Nếu như nhất định phải máu me đầm đìa mới có thể tới gần nhau, vậy chẳng bằng lui về vị trí ban đầu.
Trì Diệp không biết Dịch Thuần của cô đi như thế nào đến hoàn cảnh như vậy, cũng không biết cuối cùng là tại sao muốn Dịch Thuần cúi đầu trước mình.
Giống như chuyện không cần thiết, nhưng đối với cô mà nói lại cực kỳ quan trọng.
Trái tim cô đã mất cân bằng rồi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù không có Chu Di Nhiên, cũng sẽ có Trương Di Nhiên, Vương Di Nhiên. Bởi vì trái tim cô không đủ tự tin, tùy tiện là ai xuất hiện, cô cũng đều sụp đổ, bức Dịch Thuần sụp đổ cùng mình, nhiều lần hứa hẹn vô ích, đau khổ ngày qua ngày.
Tất cả những thứ này, đều là cô sai.
Trì Diệp ngồi ở sảnh lớn bệnh viện cả một buổi trưa.
Cuối cùng, cô hạ quyết tâm.
Nhất Diệp: Bạn học nhỏ Dịch Thuần, chúng ta trước hết đừng liên lạc nhé.
Nhất Diệp: Là lỗi của em, anh đừng bức em, cũng đừng tới tìm em nữa, chờ bản thân em suy nghĩ thông suốt đã...
Nhất Diệp: Đến lúc đó lại nói tiếp, có được không?
Nhất Diệp: Tạm biệt.
Nhất Diệp: Chú ý thân thể, đừng tiếp tục uống rượu nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Không biết mọi người có thể lý giải tâm trạng Trì Diệp được không, bản thân cô ấy là một người rất mâu thuẫn. Lúc mới viết tôi từng diễn tả cô là Trì ca, nhưng cũng có tình cảm thiếu nữ. Cô ấy vốn là một đứa trẻ rất rực rỡ, nhưng biến cố gia đình trong thế giới của cô chính là bố không yêu không thương mẹ. Sau đó khi Dịch Nhi của chúng ta xuất hiện, cô ấy cảm thấy cuộc sống thay đổi, vì vậy rất ý lại Dịch Nhi.
Thế nhưng! Thế nhưng cô thi trượt đại học, cách Dịch ca thật xa, cách cuộc sống cậu ấy cũng thật xa. Sau đó cô sẽ không có cuộc sống của mình, cuộc sống cô ấy muốn ở bên Dịch ca, cho nên mỗi ngày làm bạn với điện thoại di động, nhấn chìm toàn bộ hào quang của mình.
Thái độ bạo tạc, Chu Di Nhiên chỉ là một kíp nổ thôi, cho dù Chu Di Nhiên không làm gì, cô ấy cũng sẽ tự bạo tạc.
Chuyện hồi nhỏ cũng thành cái gai không nhổ được, vốn cảm thấy không có gì, nhưng nhiều chuyện kết hợp với nhau, cô sẽ nghĩ có phải khi vừa mới yêu, căn bản Dịch Thuần không thích mình, chỉ là vì bù đắp cho mình.
Các cô gái đa sầu đa cảm nhất định có thể hiểu được tâm tình của cô ấy QAQ
Sắp hết rồi, yên tâm là HE.
Chương sau sẽ kéo dài tuyến thời gian, khoảng 3 năm sau, trực tiếp nhảy đến tốt nghiệp đại học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.