Chương 68: Dứt khoát chia tay
Mộc Điềm
10/02/2020
Edit: Tà đau head
Câu hỏi này rõ ràng là đề mục giết người tiêu chuẩn.
99% con gái khi yêu đều sẽ hỏi qua, đủ loại "Em và XXX anh thích loại nào?", "Em và XXX ai xinh đẹp hơn?" đa dạng chủng loại, mà lại liên tiếp xuất hiện.
Tuy Dịch Thuần không phải một tài xế cũ* nhưng đương nhiên cũng không phải một thẳng nam ngu ngốc vô dụng, cậu đáp gần như không do dự: "Chắc chắn là em rồi. Vì sao lại nhắc đến Chu Di Nhiên? Cô ta vốn là người không quá quan trọng."
(*) Thuật ngữ mạng chỉ cựu chiên binh, người có kinh nghiệm hoặc tài nguyên phong phú ở một lĩnh vực nào.
Trì Diệp yên lặng nhìn cậu.
Nỗi lòng cô phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói được gì.
Tại sao lại biến thành như bây giờ chứ?
Là do mình làm quá sao?
"...Tại sao anh lại ăn cơm cùng Chu Di Nhiên?"
Dịch Thuần ngạc nhiên, "Em đang giận chuyện này ư?... Đâu có ăn cơm cùng nhau, chỉ là tổ anh cùng đi canteen thôi. Nếu như không phải vì nội dung thí nghiệm thì trước giờ anh đều không nói chuyện với cô ta."
Một người ngay thẳng bình thản không thẹn với lương tâm, một người nói ra uất ức trong lòng, hai người như vậy ở cùng nhau, ngoại trừ buồn bã chia tay, quả thực không còn loại kết cục thứ hai.
Trì Diệp ném câu tiếp theo "Để em bình tĩnh một chút" rồi trực tiếp chạy đi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dịch Thuần đuổi một đoạn, nghĩ đến thí nghiệm buổi chiều, cắn răng do dự một lúc, lấy điện thoại di động ra.
Điện thoại Trì Diệp không gọi được, cậu hết cách, chỉ có thể nhắn WeChat.
"Tối xong thí nghiệm anh sẽ đến tìm em."
"Diệp Tử, xin lỗi em, đừng tức giận với anh nhé."
"Đều là lỗi của anh. Em đừng đi, anh sẽ lập tức tới tìm em."
Mãi đến khi bắt đầu thí nghiệm, Trì Diệp đều chưa hề trả lời.
...
Trì Diệp vốn nóng tính, bởi vì áy náy nên nhịn tròn một năm, vẫn đang yên lặng nhường nhịn, cuối cùng cũng hoàn toàn bạo tạc.
Cô tắt điện thoại, đi lấy hành lý trả phòng, lại đặt vé đường sắt cao tốc sớm nhất, về thẳng Hải Thành không ngừng nghỉ.
Không có gì hay để nói nhiều, cô cũng không muốn thấp kém như thế.
Trì Diệp biết Dịch Thuần ngay thẳng... Thậm chí còn làm cho cô có chút hổ thẹn, thế nhưng một khi phát sinh mẫu thuẫn, quả thực chuyện chen ngang giữa hai người có chút nhiều.
Có lúc cô sẽ nghĩ, nếu không phải mình nhất quyết theo đuổi, căn bản Dịch Thuần sẽ không liếc nhìn cô một cái. Nếu như không phải Dịch Thuần biết cô là bé gái bị cậu liên lụy, thái độ của cậu cũng không thể đột nhiên dần dao động.
Có lẽ đến bây giờ, cô vẫn không theo đuổi được cậu.
Những gì cô đã trải qua hiện tại, tất cả những thứ này, đều như một sợi dây thừng, bởi vì có một chỗ bị lực ảnh hưởng khiến toàn bộ sợi dây thừng rung động.
Cũng không trách Dịch Thuần nghĩ nhiều gạt cô, khi cãi nhau, chuyện đầu tiên Trì Diệp nghĩ tới đích xác là duyên phận của hai người có thể nào bắt đầu do cậu áy náy hay không.
Dù lúc đó cô nói nhẹ hều như vậy, dù cô cảm thấy không có gì.
Nhưng trong tình yêu vốn không thể lẫn lộn bất kỳ thành phần nào khác. Dưới tình huống cô không biết chuyện chỉ thành thật ở bên cạnh, nhưng Dịch Thuần ôm suy nghĩ muốn bù đắp nên mới mặc kệ cho cô tiếp cận?
Rõ ràng là một người lạnh nhạt như vậy.
...
Trì Diệp càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp đi vào một ngõ cụt.
Không khí trên tàu sắt cao tốc không phải rất thoáng, cô cực kỳ khó chịu, mặt trắng xám khiến một bà cô ngồi bên liên tục liếc mắt nhìn.
"Cô gái nhỏ, nông bất sắc nghệ a? (cháu không thoải mái sao?)"
Trì Diệp xua tay một cái.
"Cái sao nông muốn thổ phạt rồi? (cháu buồn nôn hả?)"
Trì Diệp gượng cười, "Không ạ, không phải cháu không thoải mái."
Bà cô nhiệt tình gật đầu, hình như không tin, nhất định phải trò chuyện với cô, bảo là muốn giúp cô chuyển sự chú ý, "Nông là học sinh phạt? Tát lớp học? (Cháu là học sinh hả? Học ở đâu?)"
Trong lòng Trì Diệp khó chịu, nhưng nói chuyện với người khác đúng là hơi dời đi suy nghĩ một chút, liền thành thật đáp: "Đại học T ạ."
"Ôi xa vậy? Nhưng đại học T cũng rất tốt." Bà cô này dường như rất thích những người hiếu học, "Cháu ngoại của cô cũng là sinh viên đại học, học ở đại học Z đó!"
"..."
Cô cười.
Cho dù trong mắt người ngoài, đại học T và đại học Z cũng có khoảng cách. Cô nghe không hiểu bọn họ nói cái gì hệ thống, cái gì bug, cũng không hiểu cái gì thí nghiệm.
Đứng bên cạnh Dịch Thuần, cô vốn thấp hơn một cái đầu.
***
Trì Diệp âm thầm trở về Hải Thành khiến Dịch Thuần sốt ruột muốn chết.
Cậu ra khỏi phòng thí nghiệm, gọi Trì Diệp mười mấy cuộc điện thoại đều không có ai nhận.
Mãi chờ đến khi bên kia nghe máy, cậu chưa kịp thu lại lửa giận ngập trời, lập tức phóng ra không khống chế, "Em đi đâu vậy? Tại sao không nghe máy? Không biết anh sẽ lo lắng sao? Trì Diệp, em ầm ĩ cũng phải có chừng mực, lần đầu tiên em tới thành phố Z, một mình chạy loạn không biết anh sẽ căng thẳng sao?..."
Trì Diệp vẫn không lên tiếng.
Sau khi Dịch Thuần nói xong, cô mới nhẹ giọng nói: "Em đã ở Hải Thành rồi."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dịch Thuần: "..."
Giọng Trì Diệp nhẹ nhàng mềm mỏng như gió xuân nhưng lời nói ra lạnh chết người, "Em về nhà, mỗi người chúng ta yên tĩnh trước đã."
"Trì Diệp..."
Cô cúp điện thoại.
Dịch Thuần đứng ở cổng trường học, tức giận ném vỡ điện thoại di động.
Nhưng thành phố Z và Hải Thành quá gần, không cách bao xa, Dịch Thuần quay đầu liền đi mua cái điện thoại mới, mua vé đường sắt cao tốc về Hải Thành.
Sắc trời vừa tối không lâu, cậu đã đến Hải Thành.
Quen thuộc đến trước cửa nhà Trì Diệp.
Xe taxi dừng ở cửa tiểu khu nhà cô, Dịch Thuần xuống xe, gọi điện thoại cho Trì Diệp.
Trì Diệp nhấc máy rất nhanh, "Dịch Thuần."
"Xuống dưới đi, anh ở dưới nhà em."
"..."
Trời tháng 7, Hải Thành đã nóng đến mức muốn cảm nắng.
Trì Diệp mặc váy ở nhà và quần lửng, đi dép tông, "bạch bạch bạch" xuống lầu.
Dịch Thuần vẫn mặc nguyên bộ từ trưa, đứng dưới tán cây, thân hình cao thẳng trông có hơi ngốc.
Lại gần, đúng là có thể nhìn thấy chút mệt mỏi trên mặt nhưng vẫn như cũ không tổn hại tướng mạo phi phàm của cậu.
Trì Diệp dừng bước lại trước mặt cậu, ngươc đầu nhìn cậu, "Sao anh lại tới? Không phải ngày mai vẫn phải làm thí nghiệm à?"
Đúng là không nghe ra vui giận.
Dịch Thuần kéo cổ tay cô, vững vàng nắm chặt, giọng nói hơi giận, "Tại sao đột nhiên em lại về?"
"Mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi một chút."
Nếu không phải buổi trưa vừa cãi nhau ầm ĩ, dáng vẻ này của Trì Diệp, cũng chẳng thấy gì cả.
Trong mắt Dịch Thuần có tơ máu, trông vẻ khá khủng bố, nhìn cô chằm chằm, "Trì Diệp, em..."
"Anh về làm thí nghiệm trước đi, nếu không thì muộn quá."
Vẻ mặt Trì Diệp rõ ràng không muốn nhiều lời, phất phất tay.
Cho dù cãi nhau, Trì ca đều không ngang ngược giống con gái bình thường, hoàn toàn không giống mấy cô gái nhỏ yêu vào là bánh bèo, cô có không thoải mái cũng phải kéo Dịch Thuần cùng khó chịu mới được.
Thấy cô phải đi, Dịch Thuần lập tức siết lại hông cô, gầm nhẹ bên tai cô nói: "Cuối cùng thì em muốn thế nào!"
Cơm tối cậu cũng không ăn, chỉ lo cô một mình giận dỗi, vội vàng ngồi tàu cao tốc đến đây giải quyết vấn đề với cô.
Nhưng cô lại là cái thái độ như thế.
Dịch Thuần cũng không muốn tức giận với cô, hiện giờ cậu như một con thú khốn đốn không có cách mở miệng, nổi nóng với bản thân mình.
Thế nhưng lời này hoàn toàn chọc giận Trì Diệp.
Cô vùng mạnh khỏi tay Dịch Thuần, xoay người mặt đối mặt với cậu, "Dịch Thuần, em muốn nói chuyện với anh, nhưng hiện giờ chúng ta đều không bình tĩnh. Em vốn muốn chờ anh về, em nghĩ kỹ rồi nói, anh nhất định phải nói bây giờ thật sao? Được, vậy chúng ta chia tay."
"..."
Lời này vừa nói, hai người nhất thời im lặng.
Hô hấp Dịch Thuần nặng nề, một hồi lâu mới cố tỉnh táo lại được, "Trì Diệp, không cho tùy tiện nói chia tay, em..."
Mắt cậu hơi hồng lên, "Em muốn anh chết phải không."
Trì Diệp không lên tiếng.
Một lúc sau, cô mới thở dài, nhẹ giọng nói: "Bạn học nhỏ Dịch Thuần."
Lại thoáng dừng lại một chút, "Anh có phát hiện không? Mỗi lần đều là em nhượng bộ, lần nào cũng thế, bởi vì em yêu thích anh, cho nên anh chỉ hơi không vui một chút, em liền lùi bước, anh có phát hiện không."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có phải anh cảm thấy rất khổ cực không? Làm rất nhiều chuyện vì em, không nhắc tới bất trắc thuở nhỏ, chuyện Vệ Chân Chân trước đó, là anh đi tìm Hiệu phó? Sau đó em thi nghệ thuật không đỗ, anh lại giúp đỡ muốn chúng ta có thể cùng ra nước ngoài. Trước cũng thế, vẫn quan tâm chăm sóc em, rõ ràng trường học bận bịu như vậy, có cơ hội liền ngồi mấy tiếng máy bay đến thăm em, cho em cảm giác an toàn... Anh cũng cảm thấy vất vả chứ, nhưng anh cảm thấy có lỗi, cho nên anh muốn đối tốt với em hơn một chút đề đền bù áy náy trong lòng. Thiếu niên lạnh nhạt cao ngạo như anh, cúi đầu theo em, rất mệt nhỉ."
"Thực ra em cũng cảm thấy rất khổ cực anh biết không? Anh và em vốn không có duyên, đều dựa vào cố gắng của em, Trì ca cũng là con gái, chẳng lẽ em không thấy khó khăn? Nhưng là em yêu thích anh, vì vậy cảm thấy không có gì ghê gớm, chỉ cần anh nhìn em một chút, em đều có thể vui vẻ thật lâu. Sau đó chúng ta có thể ở bên nhau, em mừng đến mức mất ngủ mấy ngày, nghĩ tới ngày đó anh chủ động hôn em, thực sự là vô cùng vui mừng."
Dịch Thuần muốn cắt lời cô: "Trì Diệp..."
Đừng nói nữa.
Thế nhưng Trì Diệp rất cố chấp tiếp tục nói: "Nhưng thực ra chúng ta không hợp, thực ra em rất ngây thơ, rất ngây thơ rất ngây thơ, ngây thơ hơn rất nhiều cô gái khác. Em làm rất nhiều chuyện nhưng anh vẫn dỗ dành em, khoan dung em. Cũng có lúc em cảm thấy có lỗi với anh, em hết cách rồi, Dịch Thuần, em hết cách rồi. Từ nhỏ đến lớn, từ khi ba mẹ ly hôn, sau khi mẹ em tái hôn, em vẫn cảm thấy không có ai quan tâm em như anh. Vì thế em càng ỷ lại vào anh, không khống chế được muốn anh quan tâm em, muốn cảm nhận cảm giác em tồn tại trong lòng anh."
"Nhưng em không xứng với anh, anh tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy. Anh vừa giúp em ôn tập, vừa tùy tiện thi cũng có thể đậu chuyên ngành cao cấp đại học Z. Mà em khổ sở nhọc nhằn học ba năm nhưng vẫn không đỗ. Hai chúng ta như mây với bùn, kém rất xa, phải nỗ lực chạy đến với nhau mới có thể lại gần."
"Anh nói anh không thích em ở cùng một chỗ với Lục Phóng, em liền không thân thiết với cậu ấy. Anh muốn làm thí nghiệm, em cũng không dám tới quấy rầy anh. Anh thích dáng vẻ bé ngoan của em, em liền ngoan ngoãn, không gây sự nưa."
Trì Diệp thở dài thật sâu.
"Thế nhưng em đều không xứng với anh."
"Em không hiểu thế giới thiên tài, nghe không hiểu bọn anh đang nói gì. Anh nói anh muốn làm thí nghiệm, em cũng không có cách nào để anh cách xa cô gái kia... Tuy rằng chúng ta đều biết, chắc chắn cô ta thích anh."
"Hết cách rồi, em không còn cách nào khác. Không có cách nào rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta, không có cách nào khống chế trái tim mình."
"Em chính là một cô gái đáng ghét như vậy, nghe được anh ăn cơm cùng cô gái khác, em cảm thấy khó chịu muốn chết."
"Bạn học nhỏ Dịch Thuần, em cũng rất khổ cực, cho nên, dứt khoát chia tay đi."
Câu hỏi này rõ ràng là đề mục giết người tiêu chuẩn.
99% con gái khi yêu đều sẽ hỏi qua, đủ loại "Em và XXX anh thích loại nào?", "Em và XXX ai xinh đẹp hơn?" đa dạng chủng loại, mà lại liên tiếp xuất hiện.
Tuy Dịch Thuần không phải một tài xế cũ* nhưng đương nhiên cũng không phải một thẳng nam ngu ngốc vô dụng, cậu đáp gần như không do dự: "Chắc chắn là em rồi. Vì sao lại nhắc đến Chu Di Nhiên? Cô ta vốn là người không quá quan trọng."
(*) Thuật ngữ mạng chỉ cựu chiên binh, người có kinh nghiệm hoặc tài nguyên phong phú ở một lĩnh vực nào.
Trì Diệp yên lặng nhìn cậu.
Nỗi lòng cô phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói được gì.
Tại sao lại biến thành như bây giờ chứ?
Là do mình làm quá sao?
"...Tại sao anh lại ăn cơm cùng Chu Di Nhiên?"
Dịch Thuần ngạc nhiên, "Em đang giận chuyện này ư?... Đâu có ăn cơm cùng nhau, chỉ là tổ anh cùng đi canteen thôi. Nếu như không phải vì nội dung thí nghiệm thì trước giờ anh đều không nói chuyện với cô ta."
Một người ngay thẳng bình thản không thẹn với lương tâm, một người nói ra uất ức trong lòng, hai người như vậy ở cùng nhau, ngoại trừ buồn bã chia tay, quả thực không còn loại kết cục thứ hai.
Trì Diệp ném câu tiếp theo "Để em bình tĩnh một chút" rồi trực tiếp chạy đi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dịch Thuần đuổi một đoạn, nghĩ đến thí nghiệm buổi chiều, cắn răng do dự một lúc, lấy điện thoại di động ra.
Điện thoại Trì Diệp không gọi được, cậu hết cách, chỉ có thể nhắn WeChat.
"Tối xong thí nghiệm anh sẽ đến tìm em."
"Diệp Tử, xin lỗi em, đừng tức giận với anh nhé."
"Đều là lỗi của anh. Em đừng đi, anh sẽ lập tức tới tìm em."
Mãi đến khi bắt đầu thí nghiệm, Trì Diệp đều chưa hề trả lời.
...
Trì Diệp vốn nóng tính, bởi vì áy náy nên nhịn tròn một năm, vẫn đang yên lặng nhường nhịn, cuối cùng cũng hoàn toàn bạo tạc.
Cô tắt điện thoại, đi lấy hành lý trả phòng, lại đặt vé đường sắt cao tốc sớm nhất, về thẳng Hải Thành không ngừng nghỉ.
Không có gì hay để nói nhiều, cô cũng không muốn thấp kém như thế.
Trì Diệp biết Dịch Thuần ngay thẳng... Thậm chí còn làm cho cô có chút hổ thẹn, thế nhưng một khi phát sinh mẫu thuẫn, quả thực chuyện chen ngang giữa hai người có chút nhiều.
Có lúc cô sẽ nghĩ, nếu không phải mình nhất quyết theo đuổi, căn bản Dịch Thuần sẽ không liếc nhìn cô một cái. Nếu như không phải Dịch Thuần biết cô là bé gái bị cậu liên lụy, thái độ của cậu cũng không thể đột nhiên dần dao động.
Có lẽ đến bây giờ, cô vẫn không theo đuổi được cậu.
Những gì cô đã trải qua hiện tại, tất cả những thứ này, đều như một sợi dây thừng, bởi vì có một chỗ bị lực ảnh hưởng khiến toàn bộ sợi dây thừng rung động.
Cũng không trách Dịch Thuần nghĩ nhiều gạt cô, khi cãi nhau, chuyện đầu tiên Trì Diệp nghĩ tới đích xác là duyên phận của hai người có thể nào bắt đầu do cậu áy náy hay không.
Dù lúc đó cô nói nhẹ hều như vậy, dù cô cảm thấy không có gì.
Nhưng trong tình yêu vốn không thể lẫn lộn bất kỳ thành phần nào khác. Dưới tình huống cô không biết chuyện chỉ thành thật ở bên cạnh, nhưng Dịch Thuần ôm suy nghĩ muốn bù đắp nên mới mặc kệ cho cô tiếp cận?
Rõ ràng là một người lạnh nhạt như vậy.
...
Trì Diệp càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp đi vào một ngõ cụt.
Không khí trên tàu sắt cao tốc không phải rất thoáng, cô cực kỳ khó chịu, mặt trắng xám khiến một bà cô ngồi bên liên tục liếc mắt nhìn.
"Cô gái nhỏ, nông bất sắc nghệ a? (cháu không thoải mái sao?)"
Trì Diệp xua tay một cái.
"Cái sao nông muốn thổ phạt rồi? (cháu buồn nôn hả?)"
Trì Diệp gượng cười, "Không ạ, không phải cháu không thoải mái."
Bà cô nhiệt tình gật đầu, hình như không tin, nhất định phải trò chuyện với cô, bảo là muốn giúp cô chuyển sự chú ý, "Nông là học sinh phạt? Tát lớp học? (Cháu là học sinh hả? Học ở đâu?)"
Trong lòng Trì Diệp khó chịu, nhưng nói chuyện với người khác đúng là hơi dời đi suy nghĩ một chút, liền thành thật đáp: "Đại học T ạ."
"Ôi xa vậy? Nhưng đại học T cũng rất tốt." Bà cô này dường như rất thích những người hiếu học, "Cháu ngoại của cô cũng là sinh viên đại học, học ở đại học Z đó!"
"..."
Cô cười.
Cho dù trong mắt người ngoài, đại học T và đại học Z cũng có khoảng cách. Cô nghe không hiểu bọn họ nói cái gì hệ thống, cái gì bug, cũng không hiểu cái gì thí nghiệm.
Đứng bên cạnh Dịch Thuần, cô vốn thấp hơn một cái đầu.
***
Trì Diệp âm thầm trở về Hải Thành khiến Dịch Thuần sốt ruột muốn chết.
Cậu ra khỏi phòng thí nghiệm, gọi Trì Diệp mười mấy cuộc điện thoại đều không có ai nhận.
Mãi chờ đến khi bên kia nghe máy, cậu chưa kịp thu lại lửa giận ngập trời, lập tức phóng ra không khống chế, "Em đi đâu vậy? Tại sao không nghe máy? Không biết anh sẽ lo lắng sao? Trì Diệp, em ầm ĩ cũng phải có chừng mực, lần đầu tiên em tới thành phố Z, một mình chạy loạn không biết anh sẽ căng thẳng sao?..."
Trì Diệp vẫn không lên tiếng.
Sau khi Dịch Thuần nói xong, cô mới nhẹ giọng nói: "Em đã ở Hải Thành rồi."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dịch Thuần: "..."
Giọng Trì Diệp nhẹ nhàng mềm mỏng như gió xuân nhưng lời nói ra lạnh chết người, "Em về nhà, mỗi người chúng ta yên tĩnh trước đã."
"Trì Diệp..."
Cô cúp điện thoại.
Dịch Thuần đứng ở cổng trường học, tức giận ném vỡ điện thoại di động.
Nhưng thành phố Z và Hải Thành quá gần, không cách bao xa, Dịch Thuần quay đầu liền đi mua cái điện thoại mới, mua vé đường sắt cao tốc về Hải Thành.
Sắc trời vừa tối không lâu, cậu đã đến Hải Thành.
Quen thuộc đến trước cửa nhà Trì Diệp.
Xe taxi dừng ở cửa tiểu khu nhà cô, Dịch Thuần xuống xe, gọi điện thoại cho Trì Diệp.
Trì Diệp nhấc máy rất nhanh, "Dịch Thuần."
"Xuống dưới đi, anh ở dưới nhà em."
"..."
Trời tháng 7, Hải Thành đã nóng đến mức muốn cảm nắng.
Trì Diệp mặc váy ở nhà và quần lửng, đi dép tông, "bạch bạch bạch" xuống lầu.
Dịch Thuần vẫn mặc nguyên bộ từ trưa, đứng dưới tán cây, thân hình cao thẳng trông có hơi ngốc.
Lại gần, đúng là có thể nhìn thấy chút mệt mỏi trên mặt nhưng vẫn như cũ không tổn hại tướng mạo phi phàm của cậu.
Trì Diệp dừng bước lại trước mặt cậu, ngươc đầu nhìn cậu, "Sao anh lại tới? Không phải ngày mai vẫn phải làm thí nghiệm à?"
Đúng là không nghe ra vui giận.
Dịch Thuần kéo cổ tay cô, vững vàng nắm chặt, giọng nói hơi giận, "Tại sao đột nhiên em lại về?"
"Mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi một chút."
Nếu không phải buổi trưa vừa cãi nhau ầm ĩ, dáng vẻ này của Trì Diệp, cũng chẳng thấy gì cả.
Trong mắt Dịch Thuần có tơ máu, trông vẻ khá khủng bố, nhìn cô chằm chằm, "Trì Diệp, em..."
"Anh về làm thí nghiệm trước đi, nếu không thì muộn quá."
Vẻ mặt Trì Diệp rõ ràng không muốn nhiều lời, phất phất tay.
Cho dù cãi nhau, Trì ca đều không ngang ngược giống con gái bình thường, hoàn toàn không giống mấy cô gái nhỏ yêu vào là bánh bèo, cô có không thoải mái cũng phải kéo Dịch Thuần cùng khó chịu mới được.
Thấy cô phải đi, Dịch Thuần lập tức siết lại hông cô, gầm nhẹ bên tai cô nói: "Cuối cùng thì em muốn thế nào!"
Cơm tối cậu cũng không ăn, chỉ lo cô một mình giận dỗi, vội vàng ngồi tàu cao tốc đến đây giải quyết vấn đề với cô.
Nhưng cô lại là cái thái độ như thế.
Dịch Thuần cũng không muốn tức giận với cô, hiện giờ cậu như một con thú khốn đốn không có cách mở miệng, nổi nóng với bản thân mình.
Thế nhưng lời này hoàn toàn chọc giận Trì Diệp.
Cô vùng mạnh khỏi tay Dịch Thuần, xoay người mặt đối mặt với cậu, "Dịch Thuần, em muốn nói chuyện với anh, nhưng hiện giờ chúng ta đều không bình tĩnh. Em vốn muốn chờ anh về, em nghĩ kỹ rồi nói, anh nhất định phải nói bây giờ thật sao? Được, vậy chúng ta chia tay."
"..."
Lời này vừa nói, hai người nhất thời im lặng.
Hô hấp Dịch Thuần nặng nề, một hồi lâu mới cố tỉnh táo lại được, "Trì Diệp, không cho tùy tiện nói chia tay, em..."
Mắt cậu hơi hồng lên, "Em muốn anh chết phải không."
Trì Diệp không lên tiếng.
Một lúc sau, cô mới thở dài, nhẹ giọng nói: "Bạn học nhỏ Dịch Thuần."
Lại thoáng dừng lại một chút, "Anh có phát hiện không? Mỗi lần đều là em nhượng bộ, lần nào cũng thế, bởi vì em yêu thích anh, cho nên anh chỉ hơi không vui một chút, em liền lùi bước, anh có phát hiện không."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có phải anh cảm thấy rất khổ cực không? Làm rất nhiều chuyện vì em, không nhắc tới bất trắc thuở nhỏ, chuyện Vệ Chân Chân trước đó, là anh đi tìm Hiệu phó? Sau đó em thi nghệ thuật không đỗ, anh lại giúp đỡ muốn chúng ta có thể cùng ra nước ngoài. Trước cũng thế, vẫn quan tâm chăm sóc em, rõ ràng trường học bận bịu như vậy, có cơ hội liền ngồi mấy tiếng máy bay đến thăm em, cho em cảm giác an toàn... Anh cũng cảm thấy vất vả chứ, nhưng anh cảm thấy có lỗi, cho nên anh muốn đối tốt với em hơn một chút đề đền bù áy náy trong lòng. Thiếu niên lạnh nhạt cao ngạo như anh, cúi đầu theo em, rất mệt nhỉ."
"Thực ra em cũng cảm thấy rất khổ cực anh biết không? Anh và em vốn không có duyên, đều dựa vào cố gắng của em, Trì ca cũng là con gái, chẳng lẽ em không thấy khó khăn? Nhưng là em yêu thích anh, vì vậy cảm thấy không có gì ghê gớm, chỉ cần anh nhìn em một chút, em đều có thể vui vẻ thật lâu. Sau đó chúng ta có thể ở bên nhau, em mừng đến mức mất ngủ mấy ngày, nghĩ tới ngày đó anh chủ động hôn em, thực sự là vô cùng vui mừng."
Dịch Thuần muốn cắt lời cô: "Trì Diệp..."
Đừng nói nữa.
Thế nhưng Trì Diệp rất cố chấp tiếp tục nói: "Nhưng thực ra chúng ta không hợp, thực ra em rất ngây thơ, rất ngây thơ rất ngây thơ, ngây thơ hơn rất nhiều cô gái khác. Em làm rất nhiều chuyện nhưng anh vẫn dỗ dành em, khoan dung em. Cũng có lúc em cảm thấy có lỗi với anh, em hết cách rồi, Dịch Thuần, em hết cách rồi. Từ nhỏ đến lớn, từ khi ba mẹ ly hôn, sau khi mẹ em tái hôn, em vẫn cảm thấy không có ai quan tâm em như anh. Vì thế em càng ỷ lại vào anh, không khống chế được muốn anh quan tâm em, muốn cảm nhận cảm giác em tồn tại trong lòng anh."
"Nhưng em không xứng với anh, anh tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy. Anh vừa giúp em ôn tập, vừa tùy tiện thi cũng có thể đậu chuyên ngành cao cấp đại học Z. Mà em khổ sở nhọc nhằn học ba năm nhưng vẫn không đỗ. Hai chúng ta như mây với bùn, kém rất xa, phải nỗ lực chạy đến với nhau mới có thể lại gần."
"Anh nói anh không thích em ở cùng một chỗ với Lục Phóng, em liền không thân thiết với cậu ấy. Anh muốn làm thí nghiệm, em cũng không dám tới quấy rầy anh. Anh thích dáng vẻ bé ngoan của em, em liền ngoan ngoãn, không gây sự nưa."
Trì Diệp thở dài thật sâu.
"Thế nhưng em đều không xứng với anh."
"Em không hiểu thế giới thiên tài, nghe không hiểu bọn anh đang nói gì. Anh nói anh muốn làm thí nghiệm, em cũng không có cách nào để anh cách xa cô gái kia... Tuy rằng chúng ta đều biết, chắc chắn cô ta thích anh."
"Hết cách rồi, em không còn cách nào khác. Không có cách nào rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta, không có cách nào khống chế trái tim mình."
"Em chính là một cô gái đáng ghét như vậy, nghe được anh ăn cơm cùng cô gái khác, em cảm thấy khó chịu muốn chết."
"Bạn học nhỏ Dịch Thuần, em cũng rất khổ cực, cho nên, dứt khoát chia tay đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.