Chương 186: Bị bắt
0Tích Thần
04/08/2014
Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Phát hiện Tề Hoan không chịu sự khống chế của mình, Tuyết Sa miễn cưỡng cười cười: “Ta cũng không có ý gì khác, chỉ muốn biết tiểu thư từ đâu tới mà thôi.”
Còn thế nữa, Tề Hoan âm thầm bĩu môi, Tuyết Sa này thoạt nhìn giống như định điều tra mười tám đời tổ tông nhà nàng, nếu không phải nàng không chịu ảnh hưởng trước mị thuật thì e rằng ngay cả quần lót màu gì cũng có thể nói cho nàng ta biết rồi ý chứ.
“Ta từ phía dưới lên.” Tề Hoan nở một nụ cười cực kì vô sỉ. Tề Hoan biết Tuyết Sa nhất định đã điều tra mình, mặc dù trong lòng khinh thường nhưng thủ đoạn của tiên nhân vẫn luôn nhiều đến mức khiến người ta căm hận. Sợ rằng Tuyết Sa không tra ra được gì nên lúc này mới chạy tới đây hỏi nàng a.
Có điều, nếu là trước khi tiến vào dãy núi Tịch Diệt sơn mạch có lẽ Tề Hoan sẽ thành thật một chút, nhưng hiện tại nha, cho dù đánh không lại thì nàng vẫn có thể chạy được mà!
Tuyết Sa khẽ cắn răng, nụ cười trên mặt bắt đầu cứng lại, ả nữ nhân không biết phân biệt tốt xấu này.
Nhưng người kia đã nói tuyệt đối không được làm tổn thương đến nàng ta, mặc dù trong lòng Tuyết Sa hận đến nghiến răng nghiến lợi, song cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ đành tiếp tục hỏi, “Vậy tiểu thư có thể nói cho Tuyết Sa biết, sư thừa ở đâu không?”
“Không môn không phái.” Phái Thanh Vân đã mất, Mặc Dạ còn nói ngay cả đám sư môn trưởng bối đều đã mất tích, nàng hiện tại coi như biến thành hài nhi đáng thương không ai cần rồi.
“Đã như vậy, các hạ rốt cuộc tu luyện thế nào!” Tuyết Sa cắn răng, hỏi từng câu từng chữ.
“Đây là bí mật, tại sao ta phải nói cho ngươi biết.” Được rồi, nàng thừa nhận hành vi của mình có chút xấu xa, nhưng đối với nữ nhân này, hình như cũng không cần phải quá khách khí.
Đầu tiên là bắt Tiểu Hồ Ly, sau đó thủ hạ của nàng ta lại muốn xử lý nốt cả mình?! Chẳng lẽ nàng ta cho rằng nàng ta lộ ra nụ cười khó coi đó thì mình phải nghe lời của nàng ta sao, thật sự nghĩ bản thân mình là vương giả tám phương, dậm chân một cái là có thể hù chết một đống người sao! Đọc tiểu thuyết nàng cũng đã thấy nhiều rồi.
Tề Hoan vô cùng không phối hợp rốt cục thành công chọc giận Tuyết Sa, nhưng Tuyết Sa coi như thông minh, trong đầu vẫn còn nhớ được lời dặn của người kia, ả cũng không định làm gì Tề Hoan, người nọ đã nói không thể động vào Tề Hoan rồi, cho nàng ta một cái cảnh cáo nho nhỏ hẳn là không có vấn đề gì đi.
“Ta không vội, ngươi cứ nói đi.” Khóe miệng Tuyết Sa nhếch lên một nụ cười lạnh, ả không tin miệng Tề Hoan còn có thể cứng rắn được đến lúc nào, chưa từng có ai dám đối xử với ả như vậy.
Tuyết Sa vung tay về phía Tề Hoan, ai ngờ còn chưa chạm được vào người Tề Hoan, một tia chớp màu xám bạc liền bổ xuống, Tề Hoan trong chớp mắt đã ở cách ả hơn trăm thước.
Dám dùng độn thuật trước mặt mình! Đây đúng là một loại khiêu khích, Tuyết Sa thở hổn hển căn bản không hề chú ý tới, khi Tề Hoan sử dụng độn thuật, ngay cả ả cũng không phát hiện ra bất kỳ sự dao động linh khí nào. Như ngay khi hai người mặt đối mặt, Tuyết Sa thậm chí còn không biết Tề Hoan đã rời đi.
“Tiểu Hoan cố gắng lên cố gắng lên ~~~” Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra Tuyết Sa không phải thứ gì tốt, hơn nữa lại có ý đồ xấu với mình, hoặc nói đúng hơn là có ý đồ xấu với con Tiểu Hồ Ly phiền toái trên người mình, Tề Hoan đương nhiên sẽ không ngu ngơ ngồi chờ chết. Tề Hoan vừa chạy, Tiểu Hồ Ly ngồi trên vai nàng phất cờ hò reo.
Nhưng nó giương cờ trắng là có ý gì!!
Tuy nói tu vi của mình tạm thời không tăng lên nhưng từ khi có thêm hạt châu kia xuất hiện trong cơ thể, Tề Hoan rõ ràng cảm nhận được uy lực của Cửu U Tà Lôi đã tăng lên, hơn nữa mỗi lần vận dụng lôi điện, lượng tiêu hao cũng giảm đi rất nhiều.
Ngày thường khi nàng sử dụng lôi độn, mỗi lần nàng đi được ngàn dặm sẽ phải dừng lại vài giây, hiện tại căn bản là cứ đi không ngừng nghỉ một khắc nào. Ngay cả Tuyết Sa cũng không đuổi kịp nàng, hơn nữa khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
Nhìn thấy Tề Hoan sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình, Tuyết Sa rốt cuộc nổi giận, đầu óc nóng lên, không nghĩ ngợi gì liền lấy ra một chiếc cung lớn màu đen.
Chiếc cung này vừa xuất hiện, trên bầu trời lập tức xuất hiện tiếng sấm, chỉ nghe tiếng thôi Tề Hoan đã có thể phân biệt được đây chính là kiếp lôi chỉ xuất hiện khi trọng bảo (đồ rất quý giá) xuất thế.
Nàng tò mò quay đầu lại nhìn, cũng không gấp gáp, Tuyết Sa đang đứng yên tại chỗ, một tay giương cung, một tay kéo dây, một tia sáng màu bạc hiện ra bay thẳng đến chỗ Tề Hoan.
Tốc độ của mũi tên này cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Tề Hoan. “Mẹ ơi!” Lúc này mà còn không chạy thì đợi đến khi nào nữa, Tề Hoan kêu lên một tiếng, tiếp tục chạy trốn.
Nhưng mũi tên này dây dưa không kém gì Tuyết Sa, bất kể nàng chạy thế nào, tia sáng kia cũng có thể đuổi kịp trong nháy mắt, rất có tinh thần không xâu nàng thành mứt quả thề không bỏ qua.
Vừa nãy cũng không có thâm cừu đại hận gì, tại sao bây giờ lại như vậy, Tề Hoan cực kì uất ức tiếp tục chạy trốn, ai ngờ phía trước lại đột nhiên xuất hiện năm người. Chính là hộ vệ của Tuyết Sa, là năm người mà Thương đã thả về ngày hôm đó.
Trước có sói sau có hổ, cứ chờ chết như vậy sao? Nhìn Tề Hoan dừng lại, tia sáng kia vậy mà cũng ngừng theo, thật là biết nghe lời. Tề Hoan khẽ cắn răng, tốt nhất đừng để cho nàng tìm được cơ hội, nếu không nàng nhất định sẽ khiến Tuyết Sa nếm thử mùi vị bị một mũi tên đuổi theo sau. Không, nàng muốn Tuyết Sa nếm thử cảm giác làm con nhím! Mỹ nhân tuyệt sắc cái gì, đợi đến khi trên người nàng ta cắm đầy mũi tên thì nàng ta cũng chỉ là người chết mà thôi!
“Sao không chạy nữa?” Đôi giày màu đỏ của Tuyết Sa dẫm trên mặt đất, lắc mông đi từng bước về phía Tề Hoan, trên mặt nở nụ cười châm chọc.
Tề Hoan liếc nhìn ả một cái, không nói gì.
“Đem về, ném nàng ta vào trong địa lao.” Lần này ngay cả tỳ nữ cũng không có rồi, giường cũng không còn, nữ nhân quả nhiên hay thay đổi, đặc biệt là loại nữ nhân lòng dạ rắn rết như Tuyết Sa.
Tề Hoan bĩu môi, ngoan ngoãn để năm người kia áp giải, không phải nàng không muốn trốn, mà căn bản là nàng không thể trốn. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Tuyết Sa, khắp nơi đều là tai mắt của ả, ai mà biết được phía trước còn có bao nhiêu trạm kiểm soát đang chờ mình xông tới đây.
Tề Hoan tự nhận mình vẫn còn kém Quan Vũ, quá ngũ quan trảm lục tướng(*), sợ rằng đến lúc đó người bị chém lại chính là mình.
(*) vượt năm cửa ải, chém sáu tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ỵ vượt qua muôn vàn khó khăn
Địa lao thành Tịch Diệt khác hẳn so với tưởng tượng của Tề Hoan, đời này nàng cũng mới chỉ vào địa lao một lần, đó là lúc ở Mặc phủ, phụ thân của Mặc Dạ từng muốn mạng của nàng nên nhốt nàng vào trong đó.
Nghĩ đến chỗ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Hoan trắng nhợt, đó là chuyện cũ mà nàng không muốn nhớ lại nhất. Nàng vẫn cho rằng địa lao Mặc phủ đã đủ ác liệt, nhưng so với địa lao trong phủ thành chủ thành Tịch Diệt thì thật đúng là gặp sư phụ rồi.
Trong địa lao không có ai canh giữ, chỉ có một cái cửa huyền thiết lớn màu đen, Tề Hoan bị năm người kia đẩy vào trong, sau đó phía sau vang lên một tiếng “Rầm” thật lớn, Tề Hoan quay đầu nhìn lại đã không còn bóng dáng cánh cửa đâu nữa.
Phía trước phủ kín một màu đen, một vài tiếng xột xoạt từ xa xa truyền đến làm cho người ta sởn gai ốc. Tề Hoan thử dùng lôi điện để chiếu sáng, nhưng màu của Cửu U Tà Lôi thật sự không thích hợp, nàng chỉ đành dùng quang cầu, cảnh sắc chung quanh không nhìn rõ, hơn nữa giống như càng tối hơn.
Cuối cùng Tề Hoan dứt khoát dập tắt quang cầu, kéo Tiểu Hồ Ly ra ngoài, định bắt nó tạo ít lửa để chiếu sáng. Không đợi Tiểu Hồ Ly hành động, Tiểu Miêu vẫn ngoan ngoãn treo trên cổ Tề Hoan đột nhiên giật mình, chẳng biết tại sao lại biến về nguyên hình, thân thể từ từ lớn lên, còn tản ra vầng sáng màu vàng.
Vầng sáng kia mặc dù không mãnh liệt nhưng cũng đủ để Tề Hoan quan sát cảnh vật xung quanh.
Không nhìn còn đỡ, nhìn xong Tề Hoan lại thấy hối hận. Nơi này là địa ngục sao!
Chỗ vách tường cách đó không xa vẫn còn người sống, nhưng Tề Hoan cảm thấy mình giống như đã xuyên đến Resident Evil (*) vậy, những thứ kia mà là còn sống sao, có người toàn thân rữa nát, có người khô quắt không khác gì khô lâu, bò qua bò lại trên mặt đất, thậm chí có một số người chỉ còn lại nửa thân.
(*) Resident Evil (tựa Việt: Vùng đất dữ) là một bộ phim khoa học viễn tưởng kinh dị năm 2002.
Tiên nhân tu vi cao thâm, đừng nói là nửa thân, cho dù chỉ còn lại một cái đầu bọn họ cũng có thể sống sót, Tề Hoan cực kì tò mò, tại sao bọn họ không để cho nguyên thần ly thể.
Phải biết rằng, nếu nguyên thần không rời khỏi bản thể thì sẽ phải chịu đựng hết tất cả những thống khổ trên người, loại đau đớn này tuyệt đối khó mà chống đỡ được. Nhưng khi nàng nhìn thấy số oán linh như ruồi nhặng trên vách tường kia thì liền hiểu, nguyên thần khi rời khỏi thân thể vô cùng yếu ớt, sao thắng nổi những oán linh này, huống chi trên hai bức tường dài không biết bao nhiêu kia lại chứa đầy oán linh.
Cho dù ở U Minh giới cũng không có cảnh tượng bi tráng như vậy.
Nếu Tề Hoan vẫn đứng nguyên chỗ cũ không động đậy, thì những người đó, tạm thời coi đó là người đi, sẽ không tới đây. Mà những oán linh kia chỉ cần không bị kinh động thì sẽ không tùy tiện làm loạn, đây là ý đồ của Tuyết Sa.
Đừng nói là nữ nhân, cho dù nam nhân đi vào địa lao một ngày sợ rằng trong lòng cũng sẽ lưu lại bóng ma. Ả chỉ muốn mượn lần này trừng phạt Tề Hoan một chút mà thôi.
Dĩ nhiên, đây cũng là sai lầm của ả, vì ả không hề nghĩ tới bên cạnh Tề Hoan trừ một con Cửu Vĩ Thiên Hồ ra, còn có một con hung thú Cùng Kỳ chuyên ăn tất cả khí tức tội ác.
Loài Kỳ Cùng này, sự trưởng thành hoàn toàn không liên quan gì đến số tuổi, bọn chúng trưởng thành chỉ liên quan đến lượng thức ăn thu được. Nhìn con Cùng Kỳ lớn bằng con mèo nhỏ kia nhảy lên tường mở to miệng cắn xé oán linh, Tề Hoan không nhịn được nôn ra một trận.
“Thứ đó ăn ngon sao?” Tiểu Hồ Ly đứng trên vai Tề Hoan, năng lực thừa nhận của nó tương đối mạnh, về phần mấy thứ trên mặt đất kia, dù sao cũng đã sớm bị hành hạ đến không được tính là người, thần hồn cũng tiêu tán gần hết, Tiểu Hồ Ly tốt bụng phóng ra một tia Hồ Hỏa định xử lý vài hoạt thi mất hết thần trí đó nhưng dường như nó quên không khống chế uy lực, nên một ngọn lửa đi xuống, trong nháy mắt cả lối đi cũng bị thiêu sạch, vài giây sau, ánh lửa biến mất.
“Ngươi đã làm gì vậy?” Tề Hoan nhìn lối đi trở nên sạch sẽ trong nháy mắt, ngây ngốc nhìn Tiểu Hồ Ly trên vai.
“. . . . . . . Ta không liên quan, vừa rồi nhất định là nằm mơ.” Tiểu Hồ Ly giụi giụi hai mắt không thể tin được, hồ hỏa trước kia cố lắm cũng chỉ phóng xa được một thước, bây giờ chỉ thổi nhẹ một cái đã xa hơn ba mươi thước, mà uy lực cũng lớn hơn không chỉ mười lần.
Không thể trách nó quá ngạc nhiên, trên đời này chưa từng có ai dùng Cửu U Tà Lôi để độ kiếp, tất nhiên cũng không ai biết được sự huyền bí của Cửu U Tà Lôi, huống chi kiếp Tiểu Hồ Ly độ là thăng thần kiếp, thân thể được Cửu U Tà Lôi rèn luyện, chỗ tốt đạt được tuyệt đối không phải thứ mà nó có thể tưởng tượng.
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Phát hiện Tề Hoan không chịu sự khống chế của mình, Tuyết Sa miễn cưỡng cười cười: “Ta cũng không có ý gì khác, chỉ muốn biết tiểu thư từ đâu tới mà thôi.”
Còn thế nữa, Tề Hoan âm thầm bĩu môi, Tuyết Sa này thoạt nhìn giống như định điều tra mười tám đời tổ tông nhà nàng, nếu không phải nàng không chịu ảnh hưởng trước mị thuật thì e rằng ngay cả quần lót màu gì cũng có thể nói cho nàng ta biết rồi ý chứ.
“Ta từ phía dưới lên.” Tề Hoan nở một nụ cười cực kì vô sỉ. Tề Hoan biết Tuyết Sa nhất định đã điều tra mình, mặc dù trong lòng khinh thường nhưng thủ đoạn của tiên nhân vẫn luôn nhiều đến mức khiến người ta căm hận. Sợ rằng Tuyết Sa không tra ra được gì nên lúc này mới chạy tới đây hỏi nàng a.
Có điều, nếu là trước khi tiến vào dãy núi Tịch Diệt sơn mạch có lẽ Tề Hoan sẽ thành thật một chút, nhưng hiện tại nha, cho dù đánh không lại thì nàng vẫn có thể chạy được mà!
Tuyết Sa khẽ cắn răng, nụ cười trên mặt bắt đầu cứng lại, ả nữ nhân không biết phân biệt tốt xấu này.
Nhưng người kia đã nói tuyệt đối không được làm tổn thương đến nàng ta, mặc dù trong lòng Tuyết Sa hận đến nghiến răng nghiến lợi, song cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ đành tiếp tục hỏi, “Vậy tiểu thư có thể nói cho Tuyết Sa biết, sư thừa ở đâu không?”
“Không môn không phái.” Phái Thanh Vân đã mất, Mặc Dạ còn nói ngay cả đám sư môn trưởng bối đều đã mất tích, nàng hiện tại coi như biến thành hài nhi đáng thương không ai cần rồi.
“Đã như vậy, các hạ rốt cuộc tu luyện thế nào!” Tuyết Sa cắn răng, hỏi từng câu từng chữ.
“Đây là bí mật, tại sao ta phải nói cho ngươi biết.” Được rồi, nàng thừa nhận hành vi của mình có chút xấu xa, nhưng đối với nữ nhân này, hình như cũng không cần phải quá khách khí.
Đầu tiên là bắt Tiểu Hồ Ly, sau đó thủ hạ của nàng ta lại muốn xử lý nốt cả mình?! Chẳng lẽ nàng ta cho rằng nàng ta lộ ra nụ cười khó coi đó thì mình phải nghe lời của nàng ta sao, thật sự nghĩ bản thân mình là vương giả tám phương, dậm chân một cái là có thể hù chết một đống người sao! Đọc tiểu thuyết nàng cũng đã thấy nhiều rồi.
Tề Hoan vô cùng không phối hợp rốt cục thành công chọc giận Tuyết Sa, nhưng Tuyết Sa coi như thông minh, trong đầu vẫn còn nhớ được lời dặn của người kia, ả cũng không định làm gì Tề Hoan, người nọ đã nói không thể động vào Tề Hoan rồi, cho nàng ta một cái cảnh cáo nho nhỏ hẳn là không có vấn đề gì đi.
“Ta không vội, ngươi cứ nói đi.” Khóe miệng Tuyết Sa nhếch lên một nụ cười lạnh, ả không tin miệng Tề Hoan còn có thể cứng rắn được đến lúc nào, chưa từng có ai dám đối xử với ả như vậy.
Tuyết Sa vung tay về phía Tề Hoan, ai ngờ còn chưa chạm được vào người Tề Hoan, một tia chớp màu xám bạc liền bổ xuống, Tề Hoan trong chớp mắt đã ở cách ả hơn trăm thước.
Dám dùng độn thuật trước mặt mình! Đây đúng là một loại khiêu khích, Tuyết Sa thở hổn hển căn bản không hề chú ý tới, khi Tề Hoan sử dụng độn thuật, ngay cả ả cũng không phát hiện ra bất kỳ sự dao động linh khí nào. Như ngay khi hai người mặt đối mặt, Tuyết Sa thậm chí còn không biết Tề Hoan đã rời đi.
“Tiểu Hoan cố gắng lên cố gắng lên ~~~” Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra Tuyết Sa không phải thứ gì tốt, hơn nữa lại có ý đồ xấu với mình, hoặc nói đúng hơn là có ý đồ xấu với con Tiểu Hồ Ly phiền toái trên người mình, Tề Hoan đương nhiên sẽ không ngu ngơ ngồi chờ chết. Tề Hoan vừa chạy, Tiểu Hồ Ly ngồi trên vai nàng phất cờ hò reo.
Nhưng nó giương cờ trắng là có ý gì!!
Tuy nói tu vi của mình tạm thời không tăng lên nhưng từ khi có thêm hạt châu kia xuất hiện trong cơ thể, Tề Hoan rõ ràng cảm nhận được uy lực của Cửu U Tà Lôi đã tăng lên, hơn nữa mỗi lần vận dụng lôi điện, lượng tiêu hao cũng giảm đi rất nhiều.
Ngày thường khi nàng sử dụng lôi độn, mỗi lần nàng đi được ngàn dặm sẽ phải dừng lại vài giây, hiện tại căn bản là cứ đi không ngừng nghỉ một khắc nào. Ngay cả Tuyết Sa cũng không đuổi kịp nàng, hơn nữa khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
Nhìn thấy Tề Hoan sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình, Tuyết Sa rốt cuộc nổi giận, đầu óc nóng lên, không nghĩ ngợi gì liền lấy ra một chiếc cung lớn màu đen.
Chiếc cung này vừa xuất hiện, trên bầu trời lập tức xuất hiện tiếng sấm, chỉ nghe tiếng thôi Tề Hoan đã có thể phân biệt được đây chính là kiếp lôi chỉ xuất hiện khi trọng bảo (đồ rất quý giá) xuất thế.
Nàng tò mò quay đầu lại nhìn, cũng không gấp gáp, Tuyết Sa đang đứng yên tại chỗ, một tay giương cung, một tay kéo dây, một tia sáng màu bạc hiện ra bay thẳng đến chỗ Tề Hoan.
Tốc độ của mũi tên này cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Tề Hoan. “Mẹ ơi!” Lúc này mà còn không chạy thì đợi đến khi nào nữa, Tề Hoan kêu lên một tiếng, tiếp tục chạy trốn.
Nhưng mũi tên này dây dưa không kém gì Tuyết Sa, bất kể nàng chạy thế nào, tia sáng kia cũng có thể đuổi kịp trong nháy mắt, rất có tinh thần không xâu nàng thành mứt quả thề không bỏ qua.
Vừa nãy cũng không có thâm cừu đại hận gì, tại sao bây giờ lại như vậy, Tề Hoan cực kì uất ức tiếp tục chạy trốn, ai ngờ phía trước lại đột nhiên xuất hiện năm người. Chính là hộ vệ của Tuyết Sa, là năm người mà Thương đã thả về ngày hôm đó.
Trước có sói sau có hổ, cứ chờ chết như vậy sao? Nhìn Tề Hoan dừng lại, tia sáng kia vậy mà cũng ngừng theo, thật là biết nghe lời. Tề Hoan khẽ cắn răng, tốt nhất đừng để cho nàng tìm được cơ hội, nếu không nàng nhất định sẽ khiến Tuyết Sa nếm thử mùi vị bị một mũi tên đuổi theo sau. Không, nàng muốn Tuyết Sa nếm thử cảm giác làm con nhím! Mỹ nhân tuyệt sắc cái gì, đợi đến khi trên người nàng ta cắm đầy mũi tên thì nàng ta cũng chỉ là người chết mà thôi!
“Sao không chạy nữa?” Đôi giày màu đỏ của Tuyết Sa dẫm trên mặt đất, lắc mông đi từng bước về phía Tề Hoan, trên mặt nở nụ cười châm chọc.
Tề Hoan liếc nhìn ả một cái, không nói gì.
“Đem về, ném nàng ta vào trong địa lao.” Lần này ngay cả tỳ nữ cũng không có rồi, giường cũng không còn, nữ nhân quả nhiên hay thay đổi, đặc biệt là loại nữ nhân lòng dạ rắn rết như Tuyết Sa.
Tề Hoan bĩu môi, ngoan ngoãn để năm người kia áp giải, không phải nàng không muốn trốn, mà căn bản là nàng không thể trốn. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Tuyết Sa, khắp nơi đều là tai mắt của ả, ai mà biết được phía trước còn có bao nhiêu trạm kiểm soát đang chờ mình xông tới đây.
Tề Hoan tự nhận mình vẫn còn kém Quan Vũ, quá ngũ quan trảm lục tướng(*), sợ rằng đến lúc đó người bị chém lại chính là mình.
(*) vượt năm cửa ải, chém sáu tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ỵ vượt qua muôn vàn khó khăn
Địa lao thành Tịch Diệt khác hẳn so với tưởng tượng của Tề Hoan, đời này nàng cũng mới chỉ vào địa lao một lần, đó là lúc ở Mặc phủ, phụ thân của Mặc Dạ từng muốn mạng của nàng nên nhốt nàng vào trong đó.
Nghĩ đến chỗ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Hoan trắng nhợt, đó là chuyện cũ mà nàng không muốn nhớ lại nhất. Nàng vẫn cho rằng địa lao Mặc phủ đã đủ ác liệt, nhưng so với địa lao trong phủ thành chủ thành Tịch Diệt thì thật đúng là gặp sư phụ rồi.
Trong địa lao không có ai canh giữ, chỉ có một cái cửa huyền thiết lớn màu đen, Tề Hoan bị năm người kia đẩy vào trong, sau đó phía sau vang lên một tiếng “Rầm” thật lớn, Tề Hoan quay đầu nhìn lại đã không còn bóng dáng cánh cửa đâu nữa.
Phía trước phủ kín một màu đen, một vài tiếng xột xoạt từ xa xa truyền đến làm cho người ta sởn gai ốc. Tề Hoan thử dùng lôi điện để chiếu sáng, nhưng màu của Cửu U Tà Lôi thật sự không thích hợp, nàng chỉ đành dùng quang cầu, cảnh sắc chung quanh không nhìn rõ, hơn nữa giống như càng tối hơn.
Cuối cùng Tề Hoan dứt khoát dập tắt quang cầu, kéo Tiểu Hồ Ly ra ngoài, định bắt nó tạo ít lửa để chiếu sáng. Không đợi Tiểu Hồ Ly hành động, Tiểu Miêu vẫn ngoan ngoãn treo trên cổ Tề Hoan đột nhiên giật mình, chẳng biết tại sao lại biến về nguyên hình, thân thể từ từ lớn lên, còn tản ra vầng sáng màu vàng.
Vầng sáng kia mặc dù không mãnh liệt nhưng cũng đủ để Tề Hoan quan sát cảnh vật xung quanh.
Không nhìn còn đỡ, nhìn xong Tề Hoan lại thấy hối hận. Nơi này là địa ngục sao!
Chỗ vách tường cách đó không xa vẫn còn người sống, nhưng Tề Hoan cảm thấy mình giống như đã xuyên đến Resident Evil (*) vậy, những thứ kia mà là còn sống sao, có người toàn thân rữa nát, có người khô quắt không khác gì khô lâu, bò qua bò lại trên mặt đất, thậm chí có một số người chỉ còn lại nửa thân.
(*) Resident Evil (tựa Việt: Vùng đất dữ) là một bộ phim khoa học viễn tưởng kinh dị năm 2002.
Tiên nhân tu vi cao thâm, đừng nói là nửa thân, cho dù chỉ còn lại một cái đầu bọn họ cũng có thể sống sót, Tề Hoan cực kì tò mò, tại sao bọn họ không để cho nguyên thần ly thể.
Phải biết rằng, nếu nguyên thần không rời khỏi bản thể thì sẽ phải chịu đựng hết tất cả những thống khổ trên người, loại đau đớn này tuyệt đối khó mà chống đỡ được. Nhưng khi nàng nhìn thấy số oán linh như ruồi nhặng trên vách tường kia thì liền hiểu, nguyên thần khi rời khỏi thân thể vô cùng yếu ớt, sao thắng nổi những oán linh này, huống chi trên hai bức tường dài không biết bao nhiêu kia lại chứa đầy oán linh.
Cho dù ở U Minh giới cũng không có cảnh tượng bi tráng như vậy.
Nếu Tề Hoan vẫn đứng nguyên chỗ cũ không động đậy, thì những người đó, tạm thời coi đó là người đi, sẽ không tới đây. Mà những oán linh kia chỉ cần không bị kinh động thì sẽ không tùy tiện làm loạn, đây là ý đồ của Tuyết Sa.
Đừng nói là nữ nhân, cho dù nam nhân đi vào địa lao một ngày sợ rằng trong lòng cũng sẽ lưu lại bóng ma. Ả chỉ muốn mượn lần này trừng phạt Tề Hoan một chút mà thôi.
Dĩ nhiên, đây cũng là sai lầm của ả, vì ả không hề nghĩ tới bên cạnh Tề Hoan trừ một con Cửu Vĩ Thiên Hồ ra, còn có một con hung thú Cùng Kỳ chuyên ăn tất cả khí tức tội ác.
Loài Kỳ Cùng này, sự trưởng thành hoàn toàn không liên quan gì đến số tuổi, bọn chúng trưởng thành chỉ liên quan đến lượng thức ăn thu được. Nhìn con Cùng Kỳ lớn bằng con mèo nhỏ kia nhảy lên tường mở to miệng cắn xé oán linh, Tề Hoan không nhịn được nôn ra một trận.
“Thứ đó ăn ngon sao?” Tiểu Hồ Ly đứng trên vai Tề Hoan, năng lực thừa nhận của nó tương đối mạnh, về phần mấy thứ trên mặt đất kia, dù sao cũng đã sớm bị hành hạ đến không được tính là người, thần hồn cũng tiêu tán gần hết, Tiểu Hồ Ly tốt bụng phóng ra một tia Hồ Hỏa định xử lý vài hoạt thi mất hết thần trí đó nhưng dường như nó quên không khống chế uy lực, nên một ngọn lửa đi xuống, trong nháy mắt cả lối đi cũng bị thiêu sạch, vài giây sau, ánh lửa biến mất.
“Ngươi đã làm gì vậy?” Tề Hoan nhìn lối đi trở nên sạch sẽ trong nháy mắt, ngây ngốc nhìn Tiểu Hồ Ly trên vai.
“. . . . . . . Ta không liên quan, vừa rồi nhất định là nằm mơ.” Tiểu Hồ Ly giụi giụi hai mắt không thể tin được, hồ hỏa trước kia cố lắm cũng chỉ phóng xa được một thước, bây giờ chỉ thổi nhẹ một cái đã xa hơn ba mươi thước, mà uy lực cũng lớn hơn không chỉ mười lần.
Không thể trách nó quá ngạc nhiên, trên đời này chưa từng có ai dùng Cửu U Tà Lôi để độ kiếp, tất nhiên cũng không ai biết được sự huyền bí của Cửu U Tà Lôi, huống chi kiếp Tiểu Hồ Ly độ là thăng thần kiếp, thân thể được Cửu U Tà Lôi rèn luyện, chỗ tốt đạt được tuyệt đối không phải thứ mà nó có thể tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.