Chương 187: Phá hỏng bia đá
0Tích Thần
07/08/2014
Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Bất kể thế nào, lối đi đã sạch sẽ, Tề Hoan cũng đã dám cất bước đi về phía trước. Tiểu Miêu ăn cũng thật nhanh, chưa được một lúc đã ăn vào sâu hơn hai mươi mét.
Hơn nữa Tề Hoan còn phát hiện, kim quang trên người nó càng ngày càng chói mắt, cả người giống như thổi bóng, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ lớn lên của nó, không hổ là Cùng Kỳ.
“Tiểu Miêu, trở về.” Nhìn Cùng Kỳ còn muốn chạy về phía trước, Tề Hoan vội vàng hô một câu. Tiểu Miêu do dự nhìn thức ăn cách đó không xa, lại nhìn Tề Hoan, cuối cùng cắp đuôi ngoan ngoãn chạy đến trước mũi chân nàng cọ cọ giống như lấy lòng, nhân tiện còn ợ một cái.
Nhìn con hồ ly vắt chéo hai chân ngồi trên vai mình, lại nhìn Tiểu Miêu biết điều nghe lời, tự đáy lòng Tề Hoan cảm thấy năm đó mình thật đúng là không có mắt, nuôi hồ ly thì ra vẻ ông lớn hơn cả nàng, nuôi rắn thì lúc nào cũng có ý đồ hại nàng, con mèo nhỏ này có phải tốt không, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, nàng còn có thể cưỡi, mặc dù giống loài hơi đặc biệt một chút. Nhưng nó cũng chỉ là thú dữ mà thôi, có gì đáng sợ đâu, trong nhà còn có một con Quỷ Tiên kia kìa.
Hình thể của Cùng Kỳ mặc dù to lên, nhưng ăn oán linh xong vẫn chưa tiêu hóa được hoàn toàn, tuy đôi cánh nhỏ sau lưng đã dài ra rồi, có điều tỷ lệ vẫn hơi mất cân đối.
Một con hổ bình thường, trên người lại có một đôi cánh nhỏ màu đỏ chỉ lớn cỡ bàn tay, nhìn sao cũng thấy buồn cười.
Tề Hoan nằm mơ cũng muốn được cưỡi ngựa một lần, tuy thân thể của Tiểu Miêu so với trong tộc Cùng Kỳ thì còn rất nhỏ, nhưng trên người sáng lấp lánh như vậy cũng rất phong cách.
Ngồi trên người Tiểu Miêu, sai nó chở mình chạy về phía trước, cảm thấy tiếng gió vù vù bên tai, tâm tình Tề Hoan cực kì thư sướng.
Phía trước vẫn là cảnh tượng như cũ, không có bất kỳ sự thay đổi nào. Lối đi cũng không biết dài bao nhiêu, những oán linh bám trên vách tường, hai bên lối đi chất đầy những thứ mất đi thần trí giống như hoạt thi gục trên mặt đất.
Lần này Tiểu Hồ Ly không dám tùy tiện sử dụng hồ hỏa nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên vai Tề Hoan. Mặc dù Tiểu Miêu trông có vẻ vẫn rất thèm thuồng những thứ oán linh kia, nhưng Tề Hoan sai nó chạy về phía trước, nó đành thuận theo.
Tề Hoan cũng không có kế hoạch gì, nàng chỉ là tò mò, không biết lối đi này rốt cuộc dẫn đến đâu. Huống chi tốc độ của Tiểu Miêu cực nhanh, mặc dù không sánh được công phu Nguyệt Hồ Bộ của Tiểu Hồ Ly, nhưng cũng là một bước đi chạy được hơn hai mươi thước. . . . . .
Tiểu Miêu chạy khoảng nửa nén hương, hai vách tường rốt cục biến mất. Thứ xuất hiện trước mặt họ là vô số xương khô, song phần lớn đều rất kỳ lạ, có cái là bộ xương người, trên đầu lại mọc ra một cái cây, có cái lại cao hơn người thường tầm 3-4 mét, có cái thì mọc cánh.
Tiểu Miêu đi giữa những bộ xương kia, tò mò nhìn trái nhìn phải, Tề Hoan và Tiểu Hồ Ly cũng ngạc nhiên. Vốn tưởng rằng nơi này là địa lao, ai ngờ lại có động tiên, mặc dù cảnh sắc của cái động này cũng không có gì đặc biệt.
Ở giữa đống xương khô, thứ gây chú ý nhất chính là một tấm bia, một tấm bia vô cùng tàn tạ, trên đó khắc một loại ký hiệu mà Tề Hoan chưa từng nhìn thấy bao giờ, nói ra thì những loại văn tự mà Tề Hoan nhận biết được thật sự cũng không nhiều lắm, nếu nàng nhận biết được những chữ này thì mới là bất thường.
Không biết vì sao Tề Hoan lại cảm thấy vật này có chút liên quan đến mình, loại cảm giác này rất huyền diệu. Tề Hoan nhảy từ trên người Tiểu Miêu xuống, đi về phía tấm bia.
Tấm bia đá này cũng không có gì kì quái, thoạt nhìn chỉ rất tàn tạ mà thôi, nhưng khiến Tề Hoan tò mò chính là những ký hiệu trên nó, những ký hiệu kia đột nhiên phát ra một tia sáng, Tề Hoan ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có, kí hiệu kia đã nhập vào trán nàng.
Nàng hoàn toàn không tự chủ được niệm một câu, “Úm.” (1) Âm thanh này vừa ra khỏi miệng, giống như không nghe thấy, lại giống như rất lớn, Tiểu Hồ Ly và Tiểu Miêu không có chút sức phản kháng nào lập tức ngất đi, tấm bia đá cũng bị một chữ chân ngôn này chấn động rồi tan vỡ, không riêng gì tấm bia, tất cả những hài cốt xung quanh đều biến thành phấn vụn, cuối cùng chỉ còn lại một mình Tề Hoan có ý thức, nhưng nàng cũng chỉ còn nửa hơi thở mà thôi.
(1): Úm: Câu thần chú của một số phái đạo Phật và đạo Hindu, tượng trưng cho quyền năng, sáng tạo, hủy diệt và bảo tồn.
Niệm một chữ này còn tiêu hao nhiều năng lượng hơn lúc nàng dùng lĩnh vực.
Nếu không phải trong cơ thể có hạt chây kia trợ giúp khiến tốc độ khôi phục của nàng nhanh hơn, thì nàng cũng phải nghỉ ngơi ít nhất mười ngày tám ngày. Nhờ nó, nên nàng chỉ cần tĩnh tu nửa canh giờ là đủ.
Dù sao nhóm Tiểu Miêu trong một chốc lát vẫn chưa tỉnh lại, nơi này cũng không còn ai. Tề Hoan tiện tay ném lôi võng xuống, dùng để phòng ngừa vạn nhất, rồi sau đó ngồi dưới đất bắt đầu khôi phục pháp lực của mình.
Trong lúc Tề Hoan đang ngồi tu luyện trên mặt đất trong địa lao, phủ thành chủ lại nghênh đón một vị khách quý. Minh Tư, con gái nhỏ của Thần Tướng Minh Hỏa.
Sau khi lục đạo được xây dựng lại được ba vạn năm, Minh Hỏa mang về một nữ tử từ Nhân Gian, hai người thành thân xong sinh ra một cô con gái, chính là Minh Tư. Minh Hỏa cực kì tốt với cô con gái này, trên thực tế là cầu gì được nấy, hơn nữa còn có địa vị của hắn, cho nên tính tình của Minh Tư tiểu thư dường như không được tốt cho lắm.
Đây cũng không tính là gì, trên Tiên giới có mấy người dám không nể mặt Minh Hỏa chứ, mấu chốt là, sau khi rời khỏi nhà, Minh Tư đã chọc tới Ngân – người lãnh khốc nhất trong mười hai Thiên Tướng, còn phá hỏng đồ của người ta.
Vốn tưởng rằng nói ra phụ thân của mình thì Ngân sẽ biết khó mà lui, ai ngờ hắn lại cứ thế đuổi theo đến tận phủ Thần Tướng. Càng làm cho Minh Tư khó hiểu chính là phụ thân lại bắt mình nhận sai. Có nhầm không đây, nàng làm thì cũng đã làm rồi, còn nhận sai cái gì!
Không chịu nổi thái độ của phụ thân, lại không muốn xin lỗi người kia, cho nên nàng bỏ chạy tới chỗ Tuyết Sa. Ở Tiên giới, quan hệ giữa nàng và Tuyết Sa không tệ, tới chỗ nàng ta tị nạn tạm thời, hẳn là một lựa chọn không tồi.
Nhưng thời điểm Minh Tư đến đây cũng không đề cập gì tới việc mình đến tị nạn, chỉ nói với Tuyết Sa là mình đến chơi vài ngày.
Tuyết Sa cũng không thấy có gì không ổn, loại chuyện này trước đây Minh Tư cũng đã làm, cứ lần nào Minh Hỏa không thuận theo ý của nàng là nàng lại chạy đến đây. Tuyết Sa cũng cho rằng lần này chỉ là giận dỗi bình thường mà thôi.
Bởi vì Minh Tư tới, hơn nữa Tuyết Sa lại không để tâm chuyện của Tề Hoan, nên Tề Hoan vẫn bị nhốt trong địa lao.
Đợi đến khi ả nhớ tới thì đã là chuyện của hai ngày sau.
Đứng ở cửa địa lao cùng Minh Tư, Tuyết Sa thấp thỏm bất an trong lòng, tình cảnh trong địa lao này đến ả cũng không muốn nghĩ đến. Phạm nhân thông thường bị nhốt vào đó ba ngày sau đều sẽ bị oán linh mê hoặc, còn kẻ cường đại hơn thì cũng không chịu nổi quá mười ngày.
Cuối cùng sẽ biến thành quái vật nửa sống nửa chết, hoàn toàn không có thần trí, ai khá hơn thì nhân lúc thần trí minh mẫn còn có thể tự vẫn để chết thống khoái một chút.
Tuyết Sa lo tu vi của Tề Hoan quá thấp, chưa đến ba ngày sau đã biến thành cái dạng kia rồi.
Đến lúc đó, ả làm sao báo cáo với người kia.
Lúc cửa đại lao mở ra, Tuyết Sa đi vào, điều khiến ả kinh ngạc chính là những thứ oán linh kia không còn nữa, trên vách tường trống trơn, bất kể phía trên hay phía dưới đều không còn gì cả.
“Tuyết Sa, rốt cuộc tỷ vào đây làm gì?” Minh Tư không thích không khí nơi này, cảm nhận hơi thở xung quanh mà không nhịn được run rẩy.
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?” Tuyết Sa đi đến bên vách tường, nhìn tầng tro ở trong góc. Có người đã thả một mồi lửa đốt sạch tất cả hoạt thi ở chỗ này! Là loại lửa gì mà có uy lực lớn như thế?
Nếu là tu vi Tiên Tôn, thả ra một mồi lửa như vậy cũng đơn giản thôi, nhưng quan trọng là Tề Hoan nhìn thế nào cũng mới chỉ ngũ trọng thiên. Nàng ta làm sao làm được?
Ngay lúc Tuyết Sa phiền muộn không sao hiểu nổi, trên hành lang tối đen đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, theo tiếng bước chân tới gần, một vầng sáng không được tính là chói mắt từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.
Tề Hoan ôm Tiểu Miêu đã no căng đi ra, liền nhìn thấy một nhóm người ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
Lúc này, Tề Hoan còn muốn giấu Tiểu Miêu là chuyện không thể được. Huống chi, Tiểu Miêu thừa dịp nàng tu luyện đã chạy đi ăn tất cả đám oán linh không còn một mống, bây giờ bụng trướng lên giống y như quả cầu.
Không biết nhiều oán linh như thế, nó cần bao lâu mới tiêu hóa hết được đây.
“Sao vậy, thành chủ đại nhân sợ ta chết, đặc biệt quan tâm tới thăm ta sao?” Phát hiện ánh mắt mọi người đều chú ý lên người Tiểu Miêu, Tề Hoan hừ một tiếng. Nàng đã nhìn ra là Tuyết Sa sẽ không động đến nàng, nếu không nàng đã không sống được đến bây giờ, có lẽ đã sớm chết dưới mũi tên xuyên tim kia.
Nhưng ai bảo nữ nhân đều là động vật nhỏ mọn đâu, nàng cũng không trêu chọc ai, tại sao lại có nhiều phiền toái tự tìm đến nàng như vậy, trong lòng Tề Hoan sao có thể cân bằng được.
“Ngươi là ai, dám càn rỡ trước mặt Tuyết Sa tỷ!” Vừa nghe những lời Tề Hoan nói, không đợi Tuyết Sa mở miệng, Minh Tư đã ra mặt thay.
Tề Hoan ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Minh Tư, không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô bé kia nàng liền phát hiện ra một vấn đề, người này. . . . . . trông thật quen . . . . . . . Giống như là. . . . . . . Sao lại giống như đã từng quen biết vậy?!
Không riêng gì Tề Hoan, Minh Tư nhìn thấy nàng cũng ngây ngẩn cả người, hai người quả thật rất giống nhau, trừ đôi mắt đỏ rực như lửa của Minh Tư.
“Người đâu, dẫn nàng ta tới phòng giam, không có mệnh lệnh của ta không được thả ra.”
Mặc dù đã ở chỗ này mấy hôm nhưng Tề Hoan không hề có một chút lưu luyến nào, phòng giam so với nơi này vẫn tốt hơn, Tề Hoan cực kì ngoan ngoãn đi theo đám thị vệ kia.
Tuyết Sa do dự một chút, cuối cùng vẫn không đi tiếp, kéo tay Minh Tư rời khỏi địa lao.
“Tuyết Sa tỷ, sao tỷ lại bắt nữ nhân kia, sao hai người bọn muội lại giống nhau như vậy?”
“Chuyện này, ta cũng không biết lai lịch của nàng ta, nàng ta giống như đột nhiên xuất hiện.” Tuyết Sa không nhịn được cười khổ, ban đầu ả đã cảm thấy Tề Hoan giống một người nào đó, đợi đến khi hai người này đứng cạnh nhau ả mới phát hiện ra, chẳng lẽ Tề Hoan và Minh Hỏa Thần Tướng còn có quan hệ gì sao?
Minh Hỏa Thần Tướng kia mặc dù đối xử với phu nhân của mình không tệ, nhưng ai mà biết được hắn có nữ nhân khác ở bên ngoài hay không, chẳng lẽ Tề Hoan này là con riêng của hắn?
Nếu như Tề Hoan biết được suy nghĩ trong lòng Tuyết Sa lúc này, không biết nàng có bị tức chết hay không. Nhưng giờ phút này nàng đang nằm trên một chiếc giường coi như bằng phẳng, gối lên người Tiểu Miêu, ôm Tiểu Hồ Ly ngủ say, giống như hoàn toàn không hề để ý đến việc mình đang ở phòng giam.
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Bất kể thế nào, lối đi đã sạch sẽ, Tề Hoan cũng đã dám cất bước đi về phía trước. Tiểu Miêu ăn cũng thật nhanh, chưa được một lúc đã ăn vào sâu hơn hai mươi mét.
Hơn nữa Tề Hoan còn phát hiện, kim quang trên người nó càng ngày càng chói mắt, cả người giống như thổi bóng, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ lớn lên của nó, không hổ là Cùng Kỳ.
“Tiểu Miêu, trở về.” Nhìn Cùng Kỳ còn muốn chạy về phía trước, Tề Hoan vội vàng hô một câu. Tiểu Miêu do dự nhìn thức ăn cách đó không xa, lại nhìn Tề Hoan, cuối cùng cắp đuôi ngoan ngoãn chạy đến trước mũi chân nàng cọ cọ giống như lấy lòng, nhân tiện còn ợ một cái.
Nhìn con hồ ly vắt chéo hai chân ngồi trên vai mình, lại nhìn Tiểu Miêu biết điều nghe lời, tự đáy lòng Tề Hoan cảm thấy năm đó mình thật đúng là không có mắt, nuôi hồ ly thì ra vẻ ông lớn hơn cả nàng, nuôi rắn thì lúc nào cũng có ý đồ hại nàng, con mèo nhỏ này có phải tốt không, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, nàng còn có thể cưỡi, mặc dù giống loài hơi đặc biệt một chút. Nhưng nó cũng chỉ là thú dữ mà thôi, có gì đáng sợ đâu, trong nhà còn có một con Quỷ Tiên kia kìa.
Hình thể của Cùng Kỳ mặc dù to lên, nhưng ăn oán linh xong vẫn chưa tiêu hóa được hoàn toàn, tuy đôi cánh nhỏ sau lưng đã dài ra rồi, có điều tỷ lệ vẫn hơi mất cân đối.
Một con hổ bình thường, trên người lại có một đôi cánh nhỏ màu đỏ chỉ lớn cỡ bàn tay, nhìn sao cũng thấy buồn cười.
Tề Hoan nằm mơ cũng muốn được cưỡi ngựa một lần, tuy thân thể của Tiểu Miêu so với trong tộc Cùng Kỳ thì còn rất nhỏ, nhưng trên người sáng lấp lánh như vậy cũng rất phong cách.
Ngồi trên người Tiểu Miêu, sai nó chở mình chạy về phía trước, cảm thấy tiếng gió vù vù bên tai, tâm tình Tề Hoan cực kì thư sướng.
Phía trước vẫn là cảnh tượng như cũ, không có bất kỳ sự thay đổi nào. Lối đi cũng không biết dài bao nhiêu, những oán linh bám trên vách tường, hai bên lối đi chất đầy những thứ mất đi thần trí giống như hoạt thi gục trên mặt đất.
Lần này Tiểu Hồ Ly không dám tùy tiện sử dụng hồ hỏa nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên vai Tề Hoan. Mặc dù Tiểu Miêu trông có vẻ vẫn rất thèm thuồng những thứ oán linh kia, nhưng Tề Hoan sai nó chạy về phía trước, nó đành thuận theo.
Tề Hoan cũng không có kế hoạch gì, nàng chỉ là tò mò, không biết lối đi này rốt cuộc dẫn đến đâu. Huống chi tốc độ của Tiểu Miêu cực nhanh, mặc dù không sánh được công phu Nguyệt Hồ Bộ của Tiểu Hồ Ly, nhưng cũng là một bước đi chạy được hơn hai mươi thước. . . . . .
Tiểu Miêu chạy khoảng nửa nén hương, hai vách tường rốt cục biến mất. Thứ xuất hiện trước mặt họ là vô số xương khô, song phần lớn đều rất kỳ lạ, có cái là bộ xương người, trên đầu lại mọc ra một cái cây, có cái lại cao hơn người thường tầm 3-4 mét, có cái thì mọc cánh.
Tiểu Miêu đi giữa những bộ xương kia, tò mò nhìn trái nhìn phải, Tề Hoan và Tiểu Hồ Ly cũng ngạc nhiên. Vốn tưởng rằng nơi này là địa lao, ai ngờ lại có động tiên, mặc dù cảnh sắc của cái động này cũng không có gì đặc biệt.
Ở giữa đống xương khô, thứ gây chú ý nhất chính là một tấm bia, một tấm bia vô cùng tàn tạ, trên đó khắc một loại ký hiệu mà Tề Hoan chưa từng nhìn thấy bao giờ, nói ra thì những loại văn tự mà Tề Hoan nhận biết được thật sự cũng không nhiều lắm, nếu nàng nhận biết được những chữ này thì mới là bất thường.
Không biết vì sao Tề Hoan lại cảm thấy vật này có chút liên quan đến mình, loại cảm giác này rất huyền diệu. Tề Hoan nhảy từ trên người Tiểu Miêu xuống, đi về phía tấm bia.
Tấm bia đá này cũng không có gì kì quái, thoạt nhìn chỉ rất tàn tạ mà thôi, nhưng khiến Tề Hoan tò mò chính là những ký hiệu trên nó, những ký hiệu kia đột nhiên phát ra một tia sáng, Tề Hoan ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có, kí hiệu kia đã nhập vào trán nàng.
Nàng hoàn toàn không tự chủ được niệm một câu, “Úm.” (1) Âm thanh này vừa ra khỏi miệng, giống như không nghe thấy, lại giống như rất lớn, Tiểu Hồ Ly và Tiểu Miêu không có chút sức phản kháng nào lập tức ngất đi, tấm bia đá cũng bị một chữ chân ngôn này chấn động rồi tan vỡ, không riêng gì tấm bia, tất cả những hài cốt xung quanh đều biến thành phấn vụn, cuối cùng chỉ còn lại một mình Tề Hoan có ý thức, nhưng nàng cũng chỉ còn nửa hơi thở mà thôi.
(1): Úm: Câu thần chú của một số phái đạo Phật và đạo Hindu, tượng trưng cho quyền năng, sáng tạo, hủy diệt và bảo tồn.
Niệm một chữ này còn tiêu hao nhiều năng lượng hơn lúc nàng dùng lĩnh vực.
Nếu không phải trong cơ thể có hạt chây kia trợ giúp khiến tốc độ khôi phục của nàng nhanh hơn, thì nàng cũng phải nghỉ ngơi ít nhất mười ngày tám ngày. Nhờ nó, nên nàng chỉ cần tĩnh tu nửa canh giờ là đủ.
Dù sao nhóm Tiểu Miêu trong một chốc lát vẫn chưa tỉnh lại, nơi này cũng không còn ai. Tề Hoan tiện tay ném lôi võng xuống, dùng để phòng ngừa vạn nhất, rồi sau đó ngồi dưới đất bắt đầu khôi phục pháp lực của mình.
Trong lúc Tề Hoan đang ngồi tu luyện trên mặt đất trong địa lao, phủ thành chủ lại nghênh đón một vị khách quý. Minh Tư, con gái nhỏ của Thần Tướng Minh Hỏa.
Sau khi lục đạo được xây dựng lại được ba vạn năm, Minh Hỏa mang về một nữ tử từ Nhân Gian, hai người thành thân xong sinh ra một cô con gái, chính là Minh Tư. Minh Hỏa cực kì tốt với cô con gái này, trên thực tế là cầu gì được nấy, hơn nữa còn có địa vị của hắn, cho nên tính tình của Minh Tư tiểu thư dường như không được tốt cho lắm.
Đây cũng không tính là gì, trên Tiên giới có mấy người dám không nể mặt Minh Hỏa chứ, mấu chốt là, sau khi rời khỏi nhà, Minh Tư đã chọc tới Ngân – người lãnh khốc nhất trong mười hai Thiên Tướng, còn phá hỏng đồ của người ta.
Vốn tưởng rằng nói ra phụ thân của mình thì Ngân sẽ biết khó mà lui, ai ngờ hắn lại cứ thế đuổi theo đến tận phủ Thần Tướng. Càng làm cho Minh Tư khó hiểu chính là phụ thân lại bắt mình nhận sai. Có nhầm không đây, nàng làm thì cũng đã làm rồi, còn nhận sai cái gì!
Không chịu nổi thái độ của phụ thân, lại không muốn xin lỗi người kia, cho nên nàng bỏ chạy tới chỗ Tuyết Sa. Ở Tiên giới, quan hệ giữa nàng và Tuyết Sa không tệ, tới chỗ nàng ta tị nạn tạm thời, hẳn là một lựa chọn không tồi.
Nhưng thời điểm Minh Tư đến đây cũng không đề cập gì tới việc mình đến tị nạn, chỉ nói với Tuyết Sa là mình đến chơi vài ngày.
Tuyết Sa cũng không thấy có gì không ổn, loại chuyện này trước đây Minh Tư cũng đã làm, cứ lần nào Minh Hỏa không thuận theo ý của nàng là nàng lại chạy đến đây. Tuyết Sa cũng cho rằng lần này chỉ là giận dỗi bình thường mà thôi.
Bởi vì Minh Tư tới, hơn nữa Tuyết Sa lại không để tâm chuyện của Tề Hoan, nên Tề Hoan vẫn bị nhốt trong địa lao.
Đợi đến khi ả nhớ tới thì đã là chuyện của hai ngày sau.
Đứng ở cửa địa lao cùng Minh Tư, Tuyết Sa thấp thỏm bất an trong lòng, tình cảnh trong địa lao này đến ả cũng không muốn nghĩ đến. Phạm nhân thông thường bị nhốt vào đó ba ngày sau đều sẽ bị oán linh mê hoặc, còn kẻ cường đại hơn thì cũng không chịu nổi quá mười ngày.
Cuối cùng sẽ biến thành quái vật nửa sống nửa chết, hoàn toàn không có thần trí, ai khá hơn thì nhân lúc thần trí minh mẫn còn có thể tự vẫn để chết thống khoái một chút.
Tuyết Sa lo tu vi của Tề Hoan quá thấp, chưa đến ba ngày sau đã biến thành cái dạng kia rồi.
Đến lúc đó, ả làm sao báo cáo với người kia.
Lúc cửa đại lao mở ra, Tuyết Sa đi vào, điều khiến ả kinh ngạc chính là những thứ oán linh kia không còn nữa, trên vách tường trống trơn, bất kể phía trên hay phía dưới đều không còn gì cả.
“Tuyết Sa, rốt cuộc tỷ vào đây làm gì?” Minh Tư không thích không khí nơi này, cảm nhận hơi thở xung quanh mà không nhịn được run rẩy.
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?” Tuyết Sa đi đến bên vách tường, nhìn tầng tro ở trong góc. Có người đã thả một mồi lửa đốt sạch tất cả hoạt thi ở chỗ này! Là loại lửa gì mà có uy lực lớn như thế?
Nếu là tu vi Tiên Tôn, thả ra một mồi lửa như vậy cũng đơn giản thôi, nhưng quan trọng là Tề Hoan nhìn thế nào cũng mới chỉ ngũ trọng thiên. Nàng ta làm sao làm được?
Ngay lúc Tuyết Sa phiền muộn không sao hiểu nổi, trên hành lang tối đen đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, theo tiếng bước chân tới gần, một vầng sáng không được tính là chói mắt từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.
Tề Hoan ôm Tiểu Miêu đã no căng đi ra, liền nhìn thấy một nhóm người ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
Lúc này, Tề Hoan còn muốn giấu Tiểu Miêu là chuyện không thể được. Huống chi, Tiểu Miêu thừa dịp nàng tu luyện đã chạy đi ăn tất cả đám oán linh không còn một mống, bây giờ bụng trướng lên giống y như quả cầu.
Không biết nhiều oán linh như thế, nó cần bao lâu mới tiêu hóa hết được đây.
“Sao vậy, thành chủ đại nhân sợ ta chết, đặc biệt quan tâm tới thăm ta sao?” Phát hiện ánh mắt mọi người đều chú ý lên người Tiểu Miêu, Tề Hoan hừ một tiếng. Nàng đã nhìn ra là Tuyết Sa sẽ không động đến nàng, nếu không nàng đã không sống được đến bây giờ, có lẽ đã sớm chết dưới mũi tên xuyên tim kia.
Nhưng ai bảo nữ nhân đều là động vật nhỏ mọn đâu, nàng cũng không trêu chọc ai, tại sao lại có nhiều phiền toái tự tìm đến nàng như vậy, trong lòng Tề Hoan sao có thể cân bằng được.
“Ngươi là ai, dám càn rỡ trước mặt Tuyết Sa tỷ!” Vừa nghe những lời Tề Hoan nói, không đợi Tuyết Sa mở miệng, Minh Tư đã ra mặt thay.
Tề Hoan ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Minh Tư, không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô bé kia nàng liền phát hiện ra một vấn đề, người này. . . . . . trông thật quen . . . . . . . Giống như là. . . . . . . Sao lại giống như đã từng quen biết vậy?!
Không riêng gì Tề Hoan, Minh Tư nhìn thấy nàng cũng ngây ngẩn cả người, hai người quả thật rất giống nhau, trừ đôi mắt đỏ rực như lửa của Minh Tư.
“Người đâu, dẫn nàng ta tới phòng giam, không có mệnh lệnh của ta không được thả ra.”
Mặc dù đã ở chỗ này mấy hôm nhưng Tề Hoan không hề có một chút lưu luyến nào, phòng giam so với nơi này vẫn tốt hơn, Tề Hoan cực kì ngoan ngoãn đi theo đám thị vệ kia.
Tuyết Sa do dự một chút, cuối cùng vẫn không đi tiếp, kéo tay Minh Tư rời khỏi địa lao.
“Tuyết Sa tỷ, sao tỷ lại bắt nữ nhân kia, sao hai người bọn muội lại giống nhau như vậy?”
“Chuyện này, ta cũng không biết lai lịch của nàng ta, nàng ta giống như đột nhiên xuất hiện.” Tuyết Sa không nhịn được cười khổ, ban đầu ả đã cảm thấy Tề Hoan giống một người nào đó, đợi đến khi hai người này đứng cạnh nhau ả mới phát hiện ra, chẳng lẽ Tề Hoan và Minh Hỏa Thần Tướng còn có quan hệ gì sao?
Minh Hỏa Thần Tướng kia mặc dù đối xử với phu nhân của mình không tệ, nhưng ai mà biết được hắn có nữ nhân khác ở bên ngoài hay không, chẳng lẽ Tề Hoan này là con riêng của hắn?
Nếu như Tề Hoan biết được suy nghĩ trong lòng Tuyết Sa lúc này, không biết nàng có bị tức chết hay không. Nhưng giờ phút này nàng đang nằm trên một chiếc giường coi như bằng phẳng, gối lên người Tiểu Miêu, ôm Tiểu Hồ Ly ngủ say, giống như hoàn toàn không hề để ý đến việc mình đang ở phòng giam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.