Chương 60: Phiền toái lớn rồi
0Tích Thần
05/12/2013
“Vô sỉ.” Hư Không Tử cũng chỉ kịp mắng một câu như vậy, cổ Tề Hoan đã nằm trong tay Khấp Sư, hắn chỉ cần hơi dùng lực, mạng nhỏ của Tề Hoan
sẽ Game Over.
Đối với vẻ mặt phẫn nộ của Hư Không Tử, Khấp Sư cười lạnh, “Ta nghĩ ngươi cần phải hiểu rõ phong cách làm việc của ta, ta không có nhiều thời gian chơi đùa với các ngươi, bây giờ tốt nhất ngươi nên khuyên nhủ đồ đệ của ngươi mang thứ đó giao ra đây.”
Trong lòng, Khấp Sư cũng đang rất sốt ruột, nếu là bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không liều mặng đi uy hiếp một tiểu bối như vậy, nhưng bây giờ, chỗ này cũng không phải núi Cửu Trọng Yêu, ở đây dù sao cũng là phái Thanh Vân, tin tức hắn ra ngoài sẽ nhanh chóng truyền ra, nếu vì vậy mà dẫn người môn phái khác đến thì dù mọc cánh hắn cũng không thoát được.
“A di đà phật, buông đao kiếm xuống, lập địa thành Phật.” Một tiếng a di đà phật bỗng nhiên vang lên, một viên Phật chậu sáng rực như mặt trời không hề báo trước đột nhiên đánh về phía Khấp Sư. Lúc ấy không riêng Tề Hoan đen mặt lại, mà ngay cả Hư Không Tử cũng suýt chút nữa mở miệng chửi người.
May mắn Khấp Sư chạy nhanh, Tề Hoan cũng chỉ chịu chút kinh hãi. Phật châu sau khi rơi xuống phía trước chân Tề Hoan thì vô thanh vô tức nổ uỳnh một cái, tạo thành hố sâu bán kính chừng 2m. Tề Hoan cúi đầu nhìn, viên Phật châu kia rõ ràng là đầu lâu trẻ con cỡ khoảng cái nắm tay.
“Sát Phật, con bà nó chứ, đồ đệ của lão tử vẫn còn ở trong tay Khấp Sư đấy.” Thấy một hòa thượng mặc đạo bào đỏ như máu vượt qua khoảng cách trăm bước đến cạnh mình, Hư Không Tử không nói hai lời, lập tức túm cổ áo vị hòa thượng có một vết sẹo màu đỏ trên đầu mà chửi um lên.
“Hư Không Tử thí chủ, ta thấy Khấp Sư cũng chưa chuẩn bị giết đồ đệ ngươi, ta chỉ ra tay thăm dò thôi, thăm dò thôi mà.” Hòa thượng quái dị được gọi là Sát Phật cười hắc hắc, khiến thịt mỡ toàn thân hắn cũng run rẩy theo.
“Hừ, nếu đồ đệ lão tử xảy ra chuyện gì, các ngươi ai cũng đừng mong yên ổn.” Hư Không Tử cũng không nể mặt Sát Phật, vẫn âm trầm trừng mắt với Khấp Sư. Thật vất vả đến Đại Thừa kỳ mới thu được một đồ đệ bảo bối, tuy đồ đệ này không nghe lời cho lắm, không có chuyện gì còn gây rắc rối, nhưng dù sao cũng là đồ đệ nhà mình, nếu làm sai, lão trừng phạt thì có thể, người khác đừng hòng lão nể mặt.
“Sát Phật lỗ mãng thành tính, Hư Không Tử đạo hữu cần gì phải tức giận như vậy.” Lại một trận cuồng phong đảo qua, trước mặt Tề Hoan tự nhiên xuất hiện ba người, hai lão đạo, một đạo cô.
Ba người này thấy Hư Không Tử thì gật đầu coi như chào hỏi, Tề Hoan đoán chừng sáu người ở đây đều là lão ngoan đồng Đại Thừa kỳ, xem ra thể diện của mình vẫn còn lớn lắm, toàn bộ tinh hoa của Tu Chân giới đều vì chuyện của mình mà chạy tới núi Thanh Vân rồi.
“Ha ha, Thục Sơn, Côn Luân các ngươi đứng nói chuyện cũng không đau thắt lưng, bị bắt đâu phải là đồ đệ của các ngươi.” Lời nói vẫn không nể nang như trước, nhưng sau khi ba người này xuất hiện, sắc mặt Hư Không Tử càng thêm khó coi.
Chính đạo thời khắc mấu chốt đích thực sẽ đồng lòng, nhưng phiền toái trước mắt này lại chỉ vì mình Tề Hoan, sẽ chẳng ai vì Tề Hoan mà chịu đối phó với Khấp Sư. Cho dù năm người bọn họ liên thủ thì cũng không dễ dàng, cho nên, kết cục có khả năng nhất là bỏ qua mạng nhỏ của Tề Hoan.
Bình thường, Côn Luân và Thục Sơn chính là thích làm việc này nhất, chỉ cần không liên quan đến lợi ích của bọn họ, bọn họ sẽ không nguyện đứng ra làm chim đầu đàn.
“Hư Không Tử đạo hữu quá nghiêm trọng rồi, cái này vốn chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần đồ đệ của ngươi giao Cửu Vĩ Thiên Hồ ra là xong rồi, sao phải đứng đây hô to gọi nhỏ với Khấp Sư?” Nói chuyện chính là đạo cô mặc áo bào trắng, đạo cô kia không biết đã bao nhiêu tuổi mà trên mặt không có nửa dấu hiệu thời gian, Tề Hoan thoáng so sánh với bản thân, rất đau xót khi phát hiện mình còn tang thương hơn so với bà ấy.
Tuy tu luyện đến Kết Đan kỳ thì sẽ không già đi nữa, nhưng dù sao tư chất của mỗi người khác nhau, thời gian tu luyện đến Kết Đan kỳ của mỗi người cũng không giống nhau, chỉ có vượt qua thiên kiếp tiến vào Đại Thừa kỳ mới có cơ hội cải lão hoàn đồng. Tề Hoan vẫn muốn lão đầu tử nhà mình thử cải lão hoàn đồng một phát xem thế nào, không ngờ lão đầu tử sống chết không theo, nói cái gì mà muốn bảo trì nguyên trạng. Song Tề Hoan lại nghĩ, lúc lão đầu tử còn trẻ, bộ dạng khẳng định cũng không giống người.
“Tiền bối, giao vật ra, nếu sau này Khấp Sư đổi ý, ai có thể cam đoan tính mạng của ta an toàn?” Đầu năm nay những kẻ đứng nói chuyện không đau thắt lưng thật không ít, bởi vì sống chết này không liên quan đến bọn họ nên chẳng ai quan tâm, bọn họ đều cho rằng nhiều một việc không bằng ít một việc, ai lại quan tâm đến tính mạng nho nhỏ của một tu sĩ Kết Đan kỳ chứ?
Chúng sinh bên dưới đều là con sâu cái kiến, trong mắt phần lớn tu sĩ Đại Thừa kỳ, Tề Hoan thực sự chỉ là con sâu cái kiến, vẻ vang hơn chính là nàng có một sư phụ thực lực rất mạnh mẽ, nhưng đáng tiếc, hai tay khó đấu bốn tay.
“Hừ, sớm nghe Hư Không Tử có một đồ đệ miệng lưỡi bén nhọn, hôm nay ta đã được lãnh giáo rồi.” Đạo cô thấy Tề Hoan ngầm trào phúng thì sắc mặc lập tức trầm xuống.
“Nếu như vãn bối may mắn sống sót, tất nhiên sẽ khiến cho kiến thức của tiền bối tăng thêm rất nhiều.” Tề Hoan cũng cười lạnh, đến không cứu người thì thôi đi, lại còn bỏ đá xuống giếng, sao lúc loại người này vượt qua thiên kiếp tu đến Đại Thừa kỳ không bị Thiên Lôi đánh chết đi cơ chứ.
Từ trước đến nay, Tề Hoan luôn yêu hận rõ ràng, nàng tự nhận mình không phải kẻ cao thượng gì. Ai đối tốt với nàng, nàng ghi lòng tạc dạ, ai ác ngôn với nàng, nàng cũng sẽ trả thù bằng ấy. Mấy người này căn bản chính là đến xem náo nhiệt, hoặc là muốn nàng sớm chịu chết, ngoài Hư Không Tử thì chẳng có ai quan tâm nàng.
“Ngươi…ngươi..hừ!” Đạo cô kia bị Tề Hoan nói cho một câu thì cứng họng, Tề Hoan cũng không thèm nhìn bà ta nữa, quay đầu nhìn sư phụ nhà mình. Hư Không Tử vẫn nhìn chằm chằm Khấp Sư, giống như không nghe thấy những lời đại bất kính vừa rồi của Tề Hoan.
“Chỉ cần ngươi thu hồi Tuyệt sát lệnh, ta sẽ để Hoan Tử trả Cửu Vĩ Thiên Hồ cho ngươi.” Đây là phương pháp duy nhất, chỉ có điều, Tuyệt sát lệnh chưa bao giờ bị thu hồi, không biết Khấp Sư có thể đáp ứng hay không.
Khấp Sư bóp cổ Tề Hoan hơi chặt lại, cười lạnh nói, “Đã không kịp rồi, Tuyệt sát lệnh là Nhị đệ ta dùng tính mạng đổi lấy, ngươi cho rằng còn có cơ hội rút lại sao? Chẳng lẽ đồ đệ bảo bối của ngươi không nói với ngươi, ba huynh đệ của ta lúc đuổi theo nàng đã xảy ra chuyện gì sao?” Vừa nhắc tới ba vị trưởng lão của Tế Tự điện, trên người Khấp Sư liền tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ.
Tề Hoan bất đắc dĩ thở dài, người không phải do nàng giết, Nhị trưởng lão của Tế Tự điện đúng là khôn ngoan biết chọn quả hồng mềm mà nắn, sao hắn không tìm Mặc Dạ ra Tuyệt sát lệnh, tìm tới nàng làm gì.
“Hoan Tử, con đả thương mấy vị trưởng lão của Tế Tự điện?” Hư Không Tử nghe Khấp Sư nói trong lòng có chút nghi hoặc. Bản lĩnh của đồ đệ nhà mình, Hư Không Tử hiểu rõ, tuy tu vi của nàng tiến rất nhanh, nhưng thực lực của Tề Hoan thực sự không cao, sở trường cũng chỉ có một chiêu lôi độn thôi, tốc độ rất nhanh nhưng chiêu thức công kích thì thật sự không có mặt mũi gặp người, muốn nói nàng đả thương trưởng lão Tế Tự điện là tuyệt đối không có khả năng. Nhưng thấy vẻ mặt bi phẫn của Khấp Sư cũng không phải giả, những người khác cũng hết sức tò mò nhìn chằm chằm vào Tề Hoan.
“Sao có thể, nếu không sao con có thể bị bắt nhanh gọn như thế này chứ?” Tề Hoan cũng không ngốc đến mức nói ra việc mình đã đồng hành với người Ma đạo, bằng không chưa cần Khấp Sư động thủ, nhưng kẻ chính đạo này nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.
“Cái chết của Tam đệ ta nhất định có liên quan đến ngươi, bằng không vì sao Thiếu chủ Thiên Ma môn kia lại giết Tam đệ, còn làm trọng thương Tứ đệ ta?” Tuy Tề Hoan không muốn nói nhưng Khấp Sư cũng không có ý định giữ bí mật.
Sắc mặt mấy lão đạo thoáng thay đổi, Tề Hoan trong lòng lộp bộp vài tiếng, tuyệt đối không thể để bọn họ biết mình quen Mặc Dạ, nếu không vấn đề sẽ vô cùng nghiêm trọng, “Con mắt nào của ngươi thấy hắn làm thế là vì ta? Rõ ràng là do các ngươi trộm kiếm của người ta, bị người ta giết hại rồi chỉ biết vu oan cho ta.”
Tề Hoan cố ý đánh trống lảng, dù sao hiện giờ nàng và Khấp Sư đều không có nhân chứng, là thật hay giả thì những người ở đây cũng không có biện pháp kiểm chứng, cho dù hoài nghi cũng không thể làm gì mình. Nếu thật sự không thể lăn lộn ở chính đạo thì cùng lắm là đi tìm Mặc Dạ nương tựa. Mọi chuyện đều do hắn gây ra, Tề Hoan không tin hắn sẽ không chịu trách nhiệm với nàng.
“Dù sao đi nữa, Hoa Hoan Tử thế chất là tiểu bối, Khấp Sư cần gì phải khó xử nàng.” Lần này mở miệng chính là một lão đạo ôn nhuận như ngọc, lão đạo này râu tóc bạc phơ, trên mặt luôn treo nụ cười dịu dàng, nụ cười của hắn khiến cho người ta thả lỏng. Người này chính là thái thượng lão nhân của phái Thục Sơn.
Nghe mấy người này nói qua nói lại, nói đến nói đi mà chẳng được tác dụng gì, Tề Hoan cũng biết ngoài việc đánh cược một ván sẽ không có biện pháp khác. Thế nhưng hiện giờ mạng nhỏ của nàng vẫn nằm trong tay Khấp Sư, ai biết sau khi đàm phán quyết liệt thì mạng nhỏ của mình có thể giữ được hay không.
Ngay tại lúc mọi người còn đang giằng co, Tề Hoan bỗng cảm thấy tiểu hồ ly trong ngực nàng giật giật, nàng thầm kêu một tiếng không ổn, đầu nhỏ lông xù của tiểu hồ ly đã thò ra ngoài rồi.
Tốt rồi, Khấp Sư trông thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ mình muốn tìm ở ngay trên người Tề Hoan thì vui vẻ thò tay vào ngực Tề Hoan tìm kiếm.
Tiểu hồ ly kia cũng không tầm thường, tay của Khấp Sư còn chưa chạm vào nó thì vèo một cái, nó đã nhảy khỏi người Tề Hoan. Tề Hoan mở to hai mắt nhìn nó né hai cái trên mặt đất rồi bỏ chạy đi xa tầm trăm thước.
Sau khi trông thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ xuất hiện, mắt những người kia cũng đều trừng lớn, mỗi người mang mục đích khác nhau nhìn chằm chằm tiểu hồ ly. Tuy tốc độ tiểu hồ ly không tệ nhưng cũng chả là gì so với Khấp Sư, Tề Hoan trong lòng sốt ruột nhưng cũng không có biện pháp ngăn cản.
Nhưng vì muốn bắt tiểu hồ ly nên Khấp Sư ném Tề Hoan đi, may mắn hắn không trực tiếp bẻ gãy cổ nàng.
Thấy đồ đệ nhà mình được thả, Hư Không Tử cũng không để ý Cửu Vĩ Thiên Hồ, vội vàng giấu Tề Hoan ra phía sau mình. Từ sau lưng sư phụ thò đầu ra, Tề Hoan thấy tiểu hồ ly sắp bị Khấp Sư bắt được, trong miệng nó đột nhiên phát ra tiếng oa oa kì quái, Tề Hoan chỉ thấy trước mắt có một luồng sáng bạc hiện lên. Lần này thì phiền toái lớn rồi, nàng âm thầm thở dài.
Đối với vẻ mặt phẫn nộ của Hư Không Tử, Khấp Sư cười lạnh, “Ta nghĩ ngươi cần phải hiểu rõ phong cách làm việc của ta, ta không có nhiều thời gian chơi đùa với các ngươi, bây giờ tốt nhất ngươi nên khuyên nhủ đồ đệ của ngươi mang thứ đó giao ra đây.”
Trong lòng, Khấp Sư cũng đang rất sốt ruột, nếu là bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không liều mặng đi uy hiếp một tiểu bối như vậy, nhưng bây giờ, chỗ này cũng không phải núi Cửu Trọng Yêu, ở đây dù sao cũng là phái Thanh Vân, tin tức hắn ra ngoài sẽ nhanh chóng truyền ra, nếu vì vậy mà dẫn người môn phái khác đến thì dù mọc cánh hắn cũng không thoát được.
“A di đà phật, buông đao kiếm xuống, lập địa thành Phật.” Một tiếng a di đà phật bỗng nhiên vang lên, một viên Phật chậu sáng rực như mặt trời không hề báo trước đột nhiên đánh về phía Khấp Sư. Lúc ấy không riêng Tề Hoan đen mặt lại, mà ngay cả Hư Không Tử cũng suýt chút nữa mở miệng chửi người.
May mắn Khấp Sư chạy nhanh, Tề Hoan cũng chỉ chịu chút kinh hãi. Phật châu sau khi rơi xuống phía trước chân Tề Hoan thì vô thanh vô tức nổ uỳnh một cái, tạo thành hố sâu bán kính chừng 2m. Tề Hoan cúi đầu nhìn, viên Phật châu kia rõ ràng là đầu lâu trẻ con cỡ khoảng cái nắm tay.
“Sát Phật, con bà nó chứ, đồ đệ của lão tử vẫn còn ở trong tay Khấp Sư đấy.” Thấy một hòa thượng mặc đạo bào đỏ như máu vượt qua khoảng cách trăm bước đến cạnh mình, Hư Không Tử không nói hai lời, lập tức túm cổ áo vị hòa thượng có một vết sẹo màu đỏ trên đầu mà chửi um lên.
“Hư Không Tử thí chủ, ta thấy Khấp Sư cũng chưa chuẩn bị giết đồ đệ ngươi, ta chỉ ra tay thăm dò thôi, thăm dò thôi mà.” Hòa thượng quái dị được gọi là Sát Phật cười hắc hắc, khiến thịt mỡ toàn thân hắn cũng run rẩy theo.
“Hừ, nếu đồ đệ lão tử xảy ra chuyện gì, các ngươi ai cũng đừng mong yên ổn.” Hư Không Tử cũng không nể mặt Sát Phật, vẫn âm trầm trừng mắt với Khấp Sư. Thật vất vả đến Đại Thừa kỳ mới thu được một đồ đệ bảo bối, tuy đồ đệ này không nghe lời cho lắm, không có chuyện gì còn gây rắc rối, nhưng dù sao cũng là đồ đệ nhà mình, nếu làm sai, lão trừng phạt thì có thể, người khác đừng hòng lão nể mặt.
“Sát Phật lỗ mãng thành tính, Hư Không Tử đạo hữu cần gì phải tức giận như vậy.” Lại một trận cuồng phong đảo qua, trước mặt Tề Hoan tự nhiên xuất hiện ba người, hai lão đạo, một đạo cô.
Ba người này thấy Hư Không Tử thì gật đầu coi như chào hỏi, Tề Hoan đoán chừng sáu người ở đây đều là lão ngoan đồng Đại Thừa kỳ, xem ra thể diện của mình vẫn còn lớn lắm, toàn bộ tinh hoa của Tu Chân giới đều vì chuyện của mình mà chạy tới núi Thanh Vân rồi.
“Ha ha, Thục Sơn, Côn Luân các ngươi đứng nói chuyện cũng không đau thắt lưng, bị bắt đâu phải là đồ đệ của các ngươi.” Lời nói vẫn không nể nang như trước, nhưng sau khi ba người này xuất hiện, sắc mặt Hư Không Tử càng thêm khó coi.
Chính đạo thời khắc mấu chốt đích thực sẽ đồng lòng, nhưng phiền toái trước mắt này lại chỉ vì mình Tề Hoan, sẽ chẳng ai vì Tề Hoan mà chịu đối phó với Khấp Sư. Cho dù năm người bọn họ liên thủ thì cũng không dễ dàng, cho nên, kết cục có khả năng nhất là bỏ qua mạng nhỏ của Tề Hoan.
Bình thường, Côn Luân và Thục Sơn chính là thích làm việc này nhất, chỉ cần không liên quan đến lợi ích của bọn họ, bọn họ sẽ không nguyện đứng ra làm chim đầu đàn.
“Hư Không Tử đạo hữu quá nghiêm trọng rồi, cái này vốn chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần đồ đệ của ngươi giao Cửu Vĩ Thiên Hồ ra là xong rồi, sao phải đứng đây hô to gọi nhỏ với Khấp Sư?” Nói chuyện chính là đạo cô mặc áo bào trắng, đạo cô kia không biết đã bao nhiêu tuổi mà trên mặt không có nửa dấu hiệu thời gian, Tề Hoan thoáng so sánh với bản thân, rất đau xót khi phát hiện mình còn tang thương hơn so với bà ấy.
Tuy tu luyện đến Kết Đan kỳ thì sẽ không già đi nữa, nhưng dù sao tư chất của mỗi người khác nhau, thời gian tu luyện đến Kết Đan kỳ của mỗi người cũng không giống nhau, chỉ có vượt qua thiên kiếp tiến vào Đại Thừa kỳ mới có cơ hội cải lão hoàn đồng. Tề Hoan vẫn muốn lão đầu tử nhà mình thử cải lão hoàn đồng một phát xem thế nào, không ngờ lão đầu tử sống chết không theo, nói cái gì mà muốn bảo trì nguyên trạng. Song Tề Hoan lại nghĩ, lúc lão đầu tử còn trẻ, bộ dạng khẳng định cũng không giống người.
“Tiền bối, giao vật ra, nếu sau này Khấp Sư đổi ý, ai có thể cam đoan tính mạng của ta an toàn?” Đầu năm nay những kẻ đứng nói chuyện không đau thắt lưng thật không ít, bởi vì sống chết này không liên quan đến bọn họ nên chẳng ai quan tâm, bọn họ đều cho rằng nhiều một việc không bằng ít một việc, ai lại quan tâm đến tính mạng nho nhỏ của một tu sĩ Kết Đan kỳ chứ?
Chúng sinh bên dưới đều là con sâu cái kiến, trong mắt phần lớn tu sĩ Đại Thừa kỳ, Tề Hoan thực sự chỉ là con sâu cái kiến, vẻ vang hơn chính là nàng có một sư phụ thực lực rất mạnh mẽ, nhưng đáng tiếc, hai tay khó đấu bốn tay.
“Hừ, sớm nghe Hư Không Tử có một đồ đệ miệng lưỡi bén nhọn, hôm nay ta đã được lãnh giáo rồi.” Đạo cô thấy Tề Hoan ngầm trào phúng thì sắc mặc lập tức trầm xuống.
“Nếu như vãn bối may mắn sống sót, tất nhiên sẽ khiến cho kiến thức của tiền bối tăng thêm rất nhiều.” Tề Hoan cũng cười lạnh, đến không cứu người thì thôi đi, lại còn bỏ đá xuống giếng, sao lúc loại người này vượt qua thiên kiếp tu đến Đại Thừa kỳ không bị Thiên Lôi đánh chết đi cơ chứ.
Từ trước đến nay, Tề Hoan luôn yêu hận rõ ràng, nàng tự nhận mình không phải kẻ cao thượng gì. Ai đối tốt với nàng, nàng ghi lòng tạc dạ, ai ác ngôn với nàng, nàng cũng sẽ trả thù bằng ấy. Mấy người này căn bản chính là đến xem náo nhiệt, hoặc là muốn nàng sớm chịu chết, ngoài Hư Không Tử thì chẳng có ai quan tâm nàng.
“Ngươi…ngươi..hừ!” Đạo cô kia bị Tề Hoan nói cho một câu thì cứng họng, Tề Hoan cũng không thèm nhìn bà ta nữa, quay đầu nhìn sư phụ nhà mình. Hư Không Tử vẫn nhìn chằm chằm Khấp Sư, giống như không nghe thấy những lời đại bất kính vừa rồi của Tề Hoan.
“Chỉ cần ngươi thu hồi Tuyệt sát lệnh, ta sẽ để Hoan Tử trả Cửu Vĩ Thiên Hồ cho ngươi.” Đây là phương pháp duy nhất, chỉ có điều, Tuyệt sát lệnh chưa bao giờ bị thu hồi, không biết Khấp Sư có thể đáp ứng hay không.
Khấp Sư bóp cổ Tề Hoan hơi chặt lại, cười lạnh nói, “Đã không kịp rồi, Tuyệt sát lệnh là Nhị đệ ta dùng tính mạng đổi lấy, ngươi cho rằng còn có cơ hội rút lại sao? Chẳng lẽ đồ đệ bảo bối của ngươi không nói với ngươi, ba huynh đệ của ta lúc đuổi theo nàng đã xảy ra chuyện gì sao?” Vừa nhắc tới ba vị trưởng lão của Tế Tự điện, trên người Khấp Sư liền tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ.
Tề Hoan bất đắc dĩ thở dài, người không phải do nàng giết, Nhị trưởng lão của Tế Tự điện đúng là khôn ngoan biết chọn quả hồng mềm mà nắn, sao hắn không tìm Mặc Dạ ra Tuyệt sát lệnh, tìm tới nàng làm gì.
“Hoan Tử, con đả thương mấy vị trưởng lão của Tế Tự điện?” Hư Không Tử nghe Khấp Sư nói trong lòng có chút nghi hoặc. Bản lĩnh của đồ đệ nhà mình, Hư Không Tử hiểu rõ, tuy tu vi của nàng tiến rất nhanh, nhưng thực lực của Tề Hoan thực sự không cao, sở trường cũng chỉ có một chiêu lôi độn thôi, tốc độ rất nhanh nhưng chiêu thức công kích thì thật sự không có mặt mũi gặp người, muốn nói nàng đả thương trưởng lão Tế Tự điện là tuyệt đối không có khả năng. Nhưng thấy vẻ mặt bi phẫn của Khấp Sư cũng không phải giả, những người khác cũng hết sức tò mò nhìn chằm chằm vào Tề Hoan.
“Sao có thể, nếu không sao con có thể bị bắt nhanh gọn như thế này chứ?” Tề Hoan cũng không ngốc đến mức nói ra việc mình đã đồng hành với người Ma đạo, bằng không chưa cần Khấp Sư động thủ, nhưng kẻ chính đạo này nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.
“Cái chết của Tam đệ ta nhất định có liên quan đến ngươi, bằng không vì sao Thiếu chủ Thiên Ma môn kia lại giết Tam đệ, còn làm trọng thương Tứ đệ ta?” Tuy Tề Hoan không muốn nói nhưng Khấp Sư cũng không có ý định giữ bí mật.
Sắc mặt mấy lão đạo thoáng thay đổi, Tề Hoan trong lòng lộp bộp vài tiếng, tuyệt đối không thể để bọn họ biết mình quen Mặc Dạ, nếu không vấn đề sẽ vô cùng nghiêm trọng, “Con mắt nào của ngươi thấy hắn làm thế là vì ta? Rõ ràng là do các ngươi trộm kiếm của người ta, bị người ta giết hại rồi chỉ biết vu oan cho ta.”
Tề Hoan cố ý đánh trống lảng, dù sao hiện giờ nàng và Khấp Sư đều không có nhân chứng, là thật hay giả thì những người ở đây cũng không có biện pháp kiểm chứng, cho dù hoài nghi cũng không thể làm gì mình. Nếu thật sự không thể lăn lộn ở chính đạo thì cùng lắm là đi tìm Mặc Dạ nương tựa. Mọi chuyện đều do hắn gây ra, Tề Hoan không tin hắn sẽ không chịu trách nhiệm với nàng.
“Dù sao đi nữa, Hoa Hoan Tử thế chất là tiểu bối, Khấp Sư cần gì phải khó xử nàng.” Lần này mở miệng chính là một lão đạo ôn nhuận như ngọc, lão đạo này râu tóc bạc phơ, trên mặt luôn treo nụ cười dịu dàng, nụ cười của hắn khiến cho người ta thả lỏng. Người này chính là thái thượng lão nhân của phái Thục Sơn.
Nghe mấy người này nói qua nói lại, nói đến nói đi mà chẳng được tác dụng gì, Tề Hoan cũng biết ngoài việc đánh cược một ván sẽ không có biện pháp khác. Thế nhưng hiện giờ mạng nhỏ của nàng vẫn nằm trong tay Khấp Sư, ai biết sau khi đàm phán quyết liệt thì mạng nhỏ của mình có thể giữ được hay không.
Ngay tại lúc mọi người còn đang giằng co, Tề Hoan bỗng cảm thấy tiểu hồ ly trong ngực nàng giật giật, nàng thầm kêu một tiếng không ổn, đầu nhỏ lông xù của tiểu hồ ly đã thò ra ngoài rồi.
Tốt rồi, Khấp Sư trông thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ mình muốn tìm ở ngay trên người Tề Hoan thì vui vẻ thò tay vào ngực Tề Hoan tìm kiếm.
Tiểu hồ ly kia cũng không tầm thường, tay của Khấp Sư còn chưa chạm vào nó thì vèo một cái, nó đã nhảy khỏi người Tề Hoan. Tề Hoan mở to hai mắt nhìn nó né hai cái trên mặt đất rồi bỏ chạy đi xa tầm trăm thước.
Sau khi trông thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ xuất hiện, mắt những người kia cũng đều trừng lớn, mỗi người mang mục đích khác nhau nhìn chằm chằm tiểu hồ ly. Tuy tốc độ tiểu hồ ly không tệ nhưng cũng chả là gì so với Khấp Sư, Tề Hoan trong lòng sốt ruột nhưng cũng không có biện pháp ngăn cản.
Nhưng vì muốn bắt tiểu hồ ly nên Khấp Sư ném Tề Hoan đi, may mắn hắn không trực tiếp bẻ gãy cổ nàng.
Thấy đồ đệ nhà mình được thả, Hư Không Tử cũng không để ý Cửu Vĩ Thiên Hồ, vội vàng giấu Tề Hoan ra phía sau mình. Từ sau lưng sư phụ thò đầu ra, Tề Hoan thấy tiểu hồ ly sắp bị Khấp Sư bắt được, trong miệng nó đột nhiên phát ra tiếng oa oa kì quái, Tề Hoan chỉ thấy trước mắt có một luồng sáng bạc hiện lên. Lần này thì phiền toái lớn rồi, nàng âm thầm thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.