Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 61: Tiền đồ mù mịt

0Tích Thần

05/12/2013

Vốn nghĩ rằng sẽ rất dễ dàng có thể bắt được Cửu Vĩ Thiên Hồ, Khấp Sư cũng hơi yên lòng một chút, ai ngờ không đợi tay của hắn chạm vào tiểu hồ ly, đột nhiên cảm thấy từ phía sau truyền đến một mùi tanh nồng, tiếng tê tê vang lên bên tai cực kỳ giống tiếng rắn thè lưỡi.

Mấy người vốn đứng ở một bên xem náo nhiệt sau khi nhìn thấy quái vật to lớn kia sắc mặt cũng không nhịn được mà biến đổi, phía sau Khấp Sư, con rắn đứng thẳng lên, cả thân thể tiến vào đám mây, một cái đầu to lớn từ trong đám mây lộ ra, trong đôi mắt màu bạc có một điểm sáng lóe lên.

Tề Hoan ở phía sau Hư Không Tử chợt than thở, nhìn người ta một chút đi, cả người như quả cầu nha, nói lớn liền lớn nói nhỏ liền nhỏ, khi lần đầu tiên nhìn thấy nó, nó cũng chỉ hơi lớn một chút, hiện tại thì hay rồi, nếu con Đằng xà này nằm xuống ngủ một giấc có lẽ có thể chiếm hết cả dãy núi Thanh Vân đó, sau này nếu gặp chuyện đi chiếm địa bàn thì nên đem theo nó là tốt nhất.

“Đồ đệ, vật này con lấy từ đâu vậy?” Hư Không Tử nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra con Đằng xà này rốt cuộc thuộc cái giống gì, dị thú hoang dã thời thượng cổ đã sớm bị diệt sạch, mọi người mới chỉ nghe tới tên Đằng xà ở trong truyền thuyết mà thôi, huống chi Tiểu Ngân là giống biến dị, nay vừa hiện thân một cái, không ai biết được rốt cuộc nó thuộc giống xà gì.

“Hắc hắc, đi đào mộ một tu sĩ thượng cổ, lấy từ trong đó ra.” Tề Hoan không cố ý giấu diếm lai lịch của Đằng xà, dù sao sư phụ lão nhân gia nhất định sẽ che chở cho mình, nếu Tề Hoan nói con rắn này do Mặc Dạ đưa cho, có lẽ Hư Không Tử cũng sẽ không bởi vì Tề Hoan có liên quan với người ma đạo mà đối xử khác với nàng.

“Lần sau nếu mang theo loại vật nguy hiểm như thế này, nhớ thông báo với sư phụ một tiếng.” Mắt thấy nước miếng của Đằng xà đem núi Thanh Vân ăn mòn sạch sẽ, Hư Không Tử rất chi là đau lòng.

Khấp Sư lúc này mới nhận thấy có chuyện gì đó không ổn, chờ hắn vừa quay đầu lại, nhìn thấy con Đằng xà miệng to như chậu máu, giống như hắc động đang muốn cắn về phía mình.

Sinh tử trước mắt, Khấp Sư rốt cuộc buông tha cho việc bắt tiểu hồ ly, ngược lại đi đối phó với Đằng xà. Thân ảnh tiểu hồ ly nhảy hai bước, nhẹ nhàng chạy về bên cạnh Tề Hoan, cào cào cổ áo của nàng chui vào.

Tề Hoan mở hé áo, nhìn con tiểu hồ ly nằm úp sấp trước ngực, nghe tiếng thở ổn định của nó, không biết nên biểu đạt tâm tình lúc này thế nào. Không hổ là Cửu Vĩ Thiên Hồ, lại còn có thể sử dụng kế điệu hổ ly sơn, mặc dù thoạt nhìn hơi nguy hiểm, nhưng đích thực đã có thể cứu Tề Hoan ra từ tay Khấp Sư, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là tiểu hồ ly cùng Đằng xà đã bàn bạc trước.

Tề Hoan cũng kỳ quái, bình thường Đằng xà nhìn thấy tiểu hồ ly hầu như đều đi vòng qua, cũng không biết tại sao hai bọn chúng lại làm việc ăn ý được như thế.

Thật ra thì Đằng xà cũng không sợ tiểu hồ ly, có điều nó từ nhỏ đã rất ghét mùi trên người hồ ly, cho nên mới ra sức tránh nó. Nếu là bình thường, Đằng xà đã sớm một ngụm nuốt vào bụng, mấu chốt là tiểu hồ ly cũng thuộc về dị chủng hồng hoang, linh khí lưu chuyển trong thân thể cũng mang theo hơi thở của hồng hoang, nói như thế nào thì đều đi ra từ một chỗ, cho nên Đằng xà mới không đem tiểu hồ ly nhét vào kẽ răng.

Vừa mới bắt đầu, Tề Hoan còn có thể miễn cưỡng nhìn rõ quá trình giao thủ của Đằng xà cùng Khấp Sư, nhưng về sau, tốc độ của bọn họ càng lúc càng nhanh, ánh mắt của Tề Hoan căn bản không theo kịp, có điều nhìn vẻ mặt hả hê của mấy lão đạo, Tề Hoan biết, Khấp Sư nhất định bị yếu thế.



Quả nhiên, sau khoảng một nén hương, chỉ thấy thân hình Đằng xà hơi thu nhỏ lại, cái đuôi thô to màu bạc hết sức chính xác đâm vào trước ngực Khấp Sư. Khấp Sư mặc dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ, nhưng tu sỹ chủ yếu đều tu pháp thuật, thân thể dĩ nhiên không thể khủng bố như Đằng xà, một đuôi của Đằng xà này trực tiếp đem Khấp Sư đánh bay.

Mắt thấy Khấp Sư biến thành một điểm đen nhỏ phía chân trời, Tề Hoan âm thầm cảm thấy may mắn, may mà ban đầu Mặc Dạ cho Đằng xà đi theo, nếu không thật không dám nghĩ đến hậu quả.

Đối phó với Khấp Sư xong, Đằng xà quay đầu lại hướng về phía đạo cô kia chậm chạp hành động, mới vừa rồi đạo cô đối với Tề Hoan có địch ý sâu nhất, căn cứ vào nguyên tắc trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc) của Mặc Dạ, Đằng xà chuẩn bị đem đạo cô kia xử lý sạch luôn một thể.

“Đồ đệ, đem con rắn kia thu hồi lại đi, hiện tại không thể động đến Ấn Thường, nếu không con tiểu xà của con khó giữ được tính mạng.” Hư Không Tử dùng thần thức truyền âm cho Tề Hoan. Ấn Thường cũng không phải trưởng lão Côn Luân, gia tộc của nàng cùng phái Côn Luân có quan hệ rất sâu xa, cho nên vẫn lấy thân phận được cung phụng sống ở phái Côn Luân.

Ấn gia ở Nam Hải, mặc dù chỉ là môn phái tu tiên, nhưng trong gia tộc lại có hai tu sĩ Độ Kiếp kỳ, còn nghe nói có một người đã có thể phi thăng nhưng vẫn ở lại nhân gian.

Cho nên Ấn Thường vốn chỉ là một tu sĩ sơ kỳ Độ Kiếp mới có thể vô lễ ở trước mặt Hư Không Tử như thế, theo lý thì khi nàng nhìn thấy Hư Không Tử hẳn phải hành đại lễ, nhưng nàng chỉ gật đầu mà thôi, Hư Không Tử cũng không ỷ vào thân phận của mình, cho nên chỉ có thể giả bộ như không thấy.

“Gọi Tiểu Ngân về.” Tề Hoan không nói với Đằng xà, huống chi nàng cũng không muốn để những người đó biết nàng cùng Đằng xà có quan hệ, cho nên chỉ có thể bảo tiểu hồ ly trao đổi với Đằng xà. Dù sao bọn chúng đều là thú, mặc dù không cùng loài giống, nhưng tất cả bọn chúng vẫn dùng thú ngữ (ngôn ngữ của loài vật) a, liên lạc hẳn là không có vẫn đề gì đi.

Tiểu hồ ly nghe lời thò đầu ra, kêu chít chít hai tiếng, Tề Hoan cũng không biết nó rốt cuộc có ý gì, mắt thấy Đằng xà ở trước mặt Ấn Thường đột nhiên giống như đã trút giận, vèo một tiếng hóa thành một đạo ngân quang, bay trở về trên tay Tề Hoan, thành thành thật thật cuộn tròn tiếp tục ngủ.

Mới vừa dạo một vòng sinh tử, mặt Ấn Thường trắng bệch như tờ giấy, muốn mở miệng nói điều gì đó, ánh mắt liếc nhìn thấy đạo ngân quang trên tay Tề Hoan không nhịn được run run một chút, sau đó trợn mắt nhìn Tề Hoan một cái rồi quay người đi.

Mấy người khác thấy không còn trò vui gì, tất cả cũng rối rít cáo từ, mặc dù vừa rồi mọi người náo loạn khiến Hư Không Tử rất không thoải mái, nhưng lão cũng không so đo, cùng bọn họ khách khí hai câu rồi đem người đưa đi.

Những người này không phải không hiếu kỳ với Đằng xà, song mấu chốt là con vật này một đuôi quét qua liền ngay cả Khấp Sư Đại Thừa kỳ cũng có thể quét bay, thì người nào có dũng khí a, ai biết nó có thể không hài lòng mà cho người ta một đuôi hay không.

Bọn họ tự nhận là thân thể không có cứng rắn như Khấp Sư của Yêu tộc, nếu như bị Đằng xà làm hỏng làm sao tu thành Tán Tiên, tất cả mọi người đều đã đến Đại Thừa kỳ rồi, hiện tại chỉ chờ chút thời gian để phi thăng, người nào nhàm chán lại muốn chết như vậy?



“Sư phụ, ta vừa đắc tội với đạo cô kia, có chuyện gì nguy hiểm không?” Tề Hoan đều mỗi lần chọc xong chuyện mới tỉnh lại, dĩ nhiên không phải nàng hối hận, mấu chốt là tu sĩ Độ Kiếp kỳ mỗi ngày đều nhớ đến nàng, ai có thể ngủ ngon giấc a.

“Không có chuyện gì, cho dù ngươi không đắc tội với nàng, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, Thanh Tiêu là quan môn đệ tử của nàng.” Hư Không Tử khoát tay căn bản không đem Ấn Thường để ở trong lòng, Ấn Thường cũng chỉ là nhờ thế lực sau lưng lớn một chút thôi, lão cũng không thật sự sợ Ấn gia Nam Hải. Huống chi Tu Chân giả vốn là nghịch thiên, làm sao có thể sợ đầu sợ đuôi đủ thứ chứ, thật ra thì nghe những lời cạy khoáy của Tề Hoan với Ấn Thường, Hư Không Tử rất sảng khoái.

Trong lòng Tề Hoan thở dài, nhắm mắt theo sư phụ về phía đỉnh núi. Dù sao phái Côn Luân bị nàng đắc tội, cũng không chỉ một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, đi một bước được một bước, nếu nàng ta lại tìm tới gây phiền toái cùng lắm thì cho Đằng xà nuốt nàng ta, rồi hủy thi diệt tích (hủy xác xóa dấu vết), thật tốt.

Mặc dù Tuyệt Sát Lệnh còn chưa có biện pháp giải quyết, nhưng biết bên cạnh Tề Hoan có một hộ vệ khủng bố như vậy, Hư Không Tử cũng yên tâm, cũng không biết đã chui vào nơi nào bế quan rồi. Về phần Hư Linh Tử cùng Hư Dương Tử thì không biết sự kinh khủng của Đằng xà, kết quả đem Đằng xà đánh thức, cả hai bị Đằng xà phun ra một khối băng khổng lồ giam ở bên trong, khó khăn một hồi mới chui ra được, sau đó cũng mất tích, Tề Hoan cảm thấy bọn họ hình như là đi chạy nạn.

Cuộc sống lại khôi phục, Tề Hoan ngày ngày ngoại trừ tu luyện lại đến phía sau núi kiếm đồ ăn, hoặc là quấn lấy hai sư điệt tập luyện điều khiển phi kiếm, cứ như vậy cuộc sống bình lặng trôi qua, thoáng cái đã hơn nửa năm.

Tìm được “Địa chi đạo” xong Tề Hoan cũng không có vội vã tu luyện, nàng tiến vào Kết Đan kỳ chưa lâu, vững chắc cảnh giới mới là quan trọng nhất, lúc rỗi rãi nàng cũng mở “Địa chi đạo” ra nhìn một hồi, mặc dù xem có thể miễn cưỡng hiểu một chút, nhưng nguyên tắc tu luyện có chút không thể tưởng tượng nổi, cho nên trong khoảng thời gian ngắn nàng không có ý định tu luyện, trên thực tế nàng muốn tu luyện cũng không có biện pháp.

Trên “Địa chi đạo” ghi lại, Nguyên Anh, còn gọi là luyện linh thể, tu luyện công pháp này xong, Nguyên Anh kết xuất không phải nhân linh, mà là thiên địa chi linh, nếu nói lưỡng nghi sinh tứ thượng, Tề Hoan suy nghĩ một chút, đoán chừng Nguyên Anh mình tu ra phải là bốn linh thú trong truyền thuyết. Muốn tiếp tục tu luyện, Tề Hoan nhất định phải tìm được bốn loại Tiên Thiên Linh Thể – Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, hấp thu tinh hoa của chúng, sau đó mới có thể kết xuất Nguyên Anh.

Tề Hoan mới đầu còn ôm một tia hy vọng, nghe Linh Vân Tử giới thiệu về Tiên Thiên Linh Thể xong, dường như đã chặt đứt ý niệm tu ra Nguyên Anh trong đầu. Linh Vân Tử nói năm trăm năm trước Tiên Thiên Hỏa Linh xuất thế, lúc ấy cả Tu Chân giới khiếp sợ, bởi vì Hỏa Linh kia đã chết không dưới một ngàn Tu Chân giả, cuối cùng Hỏa Linh bị Tuyệt Kiếm -chưởng môn của Thiên Kiếm Môn lúc đó thu về, lúc ấy nếu không phải Tuyệt Kiếm đã đến Đại Thừa hậu kỳ đỉnh, e là hắn đã sớm bị đám người đánh chết, về phần Hỏa Linh cuối cùng đã bị luyện hóa hay bị ăn cũng không ai biết được, bởi vì Tuyệt Kiếm ba trăm năm trước đã phi thăng.

Tề Hoan tự nhận tiền đồ mù mịt cho nên hiện tại cả ngày nàng thích nhất chính là huấn luyện tiểu hồ ly, đừng hiểu lầm, nàng không phải muốn dạy tiểu hồ ly pháp thuật, mà là đem tiểu hồ ly huấn luyện như con chó nhỏ. Ví dụ như ném một đùi gà xuống và bắt nó đi nhặt, vân vân, có điều tiểu hồ ly rất thông minh, Tề Hoan còn chưa chơi đủ, nó đã chán không thèm chơi nữa.

Cuối cùng Tề Hoan chỉ có thể đem sự chú ý chuyển tới Đằng xà, hình như người ta căn bản không thèm để ý đến nàng, trừ thời điểm Tề Hoan cho nó ăn thì nó mới miễn cưỡng há mồm ra, còn lại thì đều ngủ.

Người ta nuôi sủng vật để cho vui, nàng nuôi sủng vật thì ngược lại. Tiểu hồ ly không có thịt ăn thì tuyệt thực, Đằng xà không có củ cải thì hướng về phía Tề Hoan chảy nước miếng, may mắn Hoa Hiển Tử có thể dùng pháp thuật thúc cây củ cải mau lớn, mặc dù mùi vị không tốt lắm, nhưng lại thắng ở chỗ số lượng lớn, Đằng xà cũng ăn thỏa thích.

Hôm nay, Tề Hoan đang ở trên đỉnh Vong Ưu nhổ củ cải, đột nhiên một nam tử xa lạ bước vào, người nọ nhìn thấy Tề Hoan xong vẻ mặt kích động, hô to một tiếng “Sư muội” sau đó đi lên muốn ôm, may mắn Tề Hoan ỷ vào độn thuật cao siêu, trước khi hắn tiến đến đã chạy mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bán Kiếp Tiểu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook