Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 526
Hoa Sinh
20/04/2024
Sáng hôm sau, Trần Triệu Dương thức dậy ra ngoài rèn luyện một chút, sau đó anh nhìn thấy Nam Cung Yến đã ở trong nhà bếp từ lúc nào, bên trong còn bay ra một mùi thơm hấp dẫn.
"Wow... thơm quá đi mất, vợ đang làm món gì ngon thế?", khuôn mặt Trần Triệu Dương tràn đầy vui vẻ cùng hạnh phúc sáp lại hỏi.
"Làm đồ ăn sáng chứ làm gì nữa?",Nam Cung Yến xoay đầu lại nói một cách lạnh lùng.
"Em là vợ anh hả? Sao có thể như thế chứ?", khi nhìn thấy dáng vẻ của Nam Cung Yến, tức thì Trần Triệu Dương muốn rớt nước miếng.
Dáng người uyển chuyển mặc tạp về, dù vẻ ngoài không có thay đổi lớn nhưng vẫn mang lại một khí chất quyến rũ, làm cho người khác không dám nhìn chằm chằm, lại thêm làn da trắng nõn kia, nhất định là đẳng cấp nữ thần hoàn mỹ.
Trần Triệu Dương xít lại gần thì lại ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, mà anh chắc chắn rằng mùi này không phải là mùi đồ ăn.
"Vợ à, em dùng nước hoa gì vậy? Sao mà thơm thế?", Trần Triệu Dương hít hà mùi hương này một lúc rồi dần dần đến gần Nam Cung Yến, ngây ngất hỏi.
"Nói linh tinh gì vậy? Làm gì có mùi gì đâu, đi ra ngoài nhanh đi, đồ ăn sắp xong hết rồi", Nam Cung Yến bị Trần Triệu Dương sáp lại gần, cổ và hai tai cô đột nhiên đỏ bừng, vội vã đẩy anh ra khỏi nhà bếp rồi đóng sầm cửa lại.
"Đúng là anh ngửi thấy thoang thoảng mà, mùi này thơm lắm", Trần Triệu Dương còn chưa từ bỏ mà kêu lên.
"Đúng là đầu gỗ mà", vẻ mặt Nam Cung Yến tràn ngập oán giận.
Sau khi uống thuốc mà Trần Triệu Dương đưa, cô cảm thấy cơ thể mình bỗng dưng nhẹ nhàng hẳn ra, giống như được trở lại hồi còn cắp sách đến trường, vô tư hồn nhiên, khi ấy chẳng có bất kỳ áp lực nào, bất kể là thể xác hay là tinh thần, cô đều cảm thấy tươi trẻ hơn.
Lúc này, cô mới chợt nhận ra hàm ý trong câu nói của Trần Triệu Dương tối qua, cơ thể cô cứ như được hồi xuân vậy.
Không những chỉ như thế, giấc ngủ đêm qua vô cùng ngon, sáng hôm sau cô lại ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng, mà mùi này không giống với mùi nước hoa, mùi hương vô cùng trong trẻo, mang lại cho người khác một cảm giác tươi mát khi ngửi thấy nó.
Hơn hết, quan trọng nhất là cô lại bất cẩn bóp. nát ly nước nhà mình, mà những mảnh vỡ thuỷ tinh lại không hề làm cô trầy xước chút nào cả.
Điều này lại càng làm cho Nam Cung Yến hoảng sợ hơn, cô biết, loại thuốc mà Trần Triệu Dương đưa cho cô e rằng không đơn thuần chỉ là thuốc bình thường.
Phải hơn một tiếng sau cô mới khống chế được sức lực của mình, trong khoảng thời gian đó, cô đã bóp hư một cái điện thoại, vặn hư một cái chốt cửa, còn làm gãy cả cây son mà cô yêu thích nhất.
Chuyện này làm cho Nam Cung Yến vừa yêu vừa hận Trần Triệu Dương.
Vì muốn bày tỏ lòng cảm ơn của mình, thế nên mới sáng sớm đã nấu đồ ăn sáng cho Trần Triệu Dương.
"Vợ ơi, vất vả cho em quá", Trần Triệu Dương nhìn thấy Nam Cung Yến bưng đồ ăn ra thì vội vã đón nhận.
"Wow... thơm quá đi mất, vợ đang làm món gì ngon thế?", khuôn mặt Trần Triệu Dương tràn đầy vui vẻ cùng hạnh phúc sáp lại hỏi.
"Làm đồ ăn sáng chứ làm gì nữa?",Nam Cung Yến xoay đầu lại nói một cách lạnh lùng.
"Em là vợ anh hả? Sao có thể như thế chứ?", khi nhìn thấy dáng vẻ của Nam Cung Yến, tức thì Trần Triệu Dương muốn rớt nước miếng.
Dáng người uyển chuyển mặc tạp về, dù vẻ ngoài không có thay đổi lớn nhưng vẫn mang lại một khí chất quyến rũ, làm cho người khác không dám nhìn chằm chằm, lại thêm làn da trắng nõn kia, nhất định là đẳng cấp nữ thần hoàn mỹ.
Trần Triệu Dương xít lại gần thì lại ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, mà anh chắc chắn rằng mùi này không phải là mùi đồ ăn.
"Vợ à, em dùng nước hoa gì vậy? Sao mà thơm thế?", Trần Triệu Dương hít hà mùi hương này một lúc rồi dần dần đến gần Nam Cung Yến, ngây ngất hỏi.
"Nói linh tinh gì vậy? Làm gì có mùi gì đâu, đi ra ngoài nhanh đi, đồ ăn sắp xong hết rồi", Nam Cung Yến bị Trần Triệu Dương sáp lại gần, cổ và hai tai cô đột nhiên đỏ bừng, vội vã đẩy anh ra khỏi nhà bếp rồi đóng sầm cửa lại.
"Đúng là anh ngửi thấy thoang thoảng mà, mùi này thơm lắm", Trần Triệu Dương còn chưa từ bỏ mà kêu lên.
"Đúng là đầu gỗ mà", vẻ mặt Nam Cung Yến tràn ngập oán giận.
Sau khi uống thuốc mà Trần Triệu Dương đưa, cô cảm thấy cơ thể mình bỗng dưng nhẹ nhàng hẳn ra, giống như được trở lại hồi còn cắp sách đến trường, vô tư hồn nhiên, khi ấy chẳng có bất kỳ áp lực nào, bất kể là thể xác hay là tinh thần, cô đều cảm thấy tươi trẻ hơn.
Lúc này, cô mới chợt nhận ra hàm ý trong câu nói của Trần Triệu Dương tối qua, cơ thể cô cứ như được hồi xuân vậy.
Không những chỉ như thế, giấc ngủ đêm qua vô cùng ngon, sáng hôm sau cô lại ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng, mà mùi này không giống với mùi nước hoa, mùi hương vô cùng trong trẻo, mang lại cho người khác một cảm giác tươi mát khi ngửi thấy nó.
Hơn hết, quan trọng nhất là cô lại bất cẩn bóp. nát ly nước nhà mình, mà những mảnh vỡ thuỷ tinh lại không hề làm cô trầy xước chút nào cả.
Điều này lại càng làm cho Nam Cung Yến hoảng sợ hơn, cô biết, loại thuốc mà Trần Triệu Dương đưa cho cô e rằng không đơn thuần chỉ là thuốc bình thường.
Phải hơn một tiếng sau cô mới khống chế được sức lực của mình, trong khoảng thời gian đó, cô đã bóp hư một cái điện thoại, vặn hư một cái chốt cửa, còn làm gãy cả cây son mà cô yêu thích nhất.
Chuyện này làm cho Nam Cung Yến vừa yêu vừa hận Trần Triệu Dương.
Vì muốn bày tỏ lòng cảm ơn của mình, thế nên mới sáng sớm đã nấu đồ ăn sáng cho Trần Triệu Dương.
"Vợ ơi, vất vả cho em quá", Trần Triệu Dương nhìn thấy Nam Cung Yến bưng đồ ăn ra thì vội vã đón nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.