Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 527
Hoa Sinh
20/04/2024
"Tôi làm cho tôi, tiện tay làm nhiều một chút, anh thích ăn thì ăn", Nam Cung Yến vẫn tặng Trần Triệu Dương một vẻ mặt khó chịu, nói rồi tiếp tục ăn.
"Chao ôi, thế á, vậy thì cũng cảm ơn “cái nóc nhà” của anh nhá", Trần Triệu Dương chẳng mảy may để ý lời cô, nhanh tay cầm lên một cái sandwich ăn như chết đói lâu năm.
"Ừm, sandwich vợ làm ăn ngon quá, còn ngon hơn đầu bếp của mấy nhà hàng cao cấp nữa", Trần Triệu Dương vừa ăn vừa ỉ ôi khen ngợi.
"Ăn nhanh đi, đống đồ ăn này cũng không làm anh im lặng được à", nghe Trần Triệu Dương khen ngợi, trong lòng Nam Cung Yến lại cảm thấy có chút ngọt ngào, nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng.
Sau khi ăn uống xong, Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến cùng nhau ra cửa, vừa khéo bắt gặp Đường Võ, Nam Cung Yến nói với Đường Võ: "Đội trưởng Đường, chốt cửa nhà tôi bị hư rồi, anh tìm người sửa hộ tôi, làm phiền anh nhé".
"Có gì đâu chứ, tổng giám đốc yên tâm, lát nữa tôi sẽ gọi người đến sửa", nghe Nam Cung Yến dặn dò, Đường Võ vội nói.
"Được rồi, mấy cậu đi làm việc của mình đi, hôm nay tôi đưa vợ đi làm", Trần Triệu Dương cũng không muốn có một đám người tò tò theo bọn họ, đây còn không phải là một đám kỳ đà cản mũi sao.
"Ok, anh Dương, hai người đi thong thả", nghe Trần Triệu Dương nói, Đường Võ lập tức gật đầu, nhanh chóng lái xe đến mời Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến ngồi vào.
"Đến trung tâm mua sắm Hải Thượng đi", sau khi lên xe Nam Cung Yến tức giận nói với Trần Triệu Dương.
"Không đến công ty à?", Trần Triệu Dương thắc mắc hỏi.
"Chẳng lẽ anh không phát hiện hôm nay tôi thiếu cái gì sao?", Nam Cung Yến liếc Trần Triệu Dương, lạnh giọng nói.
"Đâu có, rất xinh đẹp mà", Trần Triệu Dương càng nghỉ hoặc, hoàn toàn chẳng hiểu ý Nam Cung Yến là gì.
"Hứ, lái xe đi", Nam Cung Yến căn răng nghiến lợi nói.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương càng ù ù cạc cạc, nhưng cũng không dám lắm lời nữa, vội vã lái xe đưa "cái nóc nhà" tới trung tâm mua sắm Thượng Hải.
Đến nơi, Trần Triệu Dương hiển nhiên biến thành cái giá treo đồ, cùng với "cái nóc nhà" đi shopping.
Bước đến một cửa hàng hiệu chuyên bán son môi nổi tiếng quốc tế, phút chốc đôi mắt Nam Cung Yến sáng rực, nhanh chóng đi vào.
"Chào mừng quý khách, mời cô xem dòng son mới của cửa hàng chúng tôi", nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy Nam Cung Yến lập tức mừng rỡ, nhanh chóng tiếp đón.
Làm một nhân viên bán hàng, đương nhiên sẽ có mắt nhìn, chỉ cần vừa liếc qua liền biết, quý cô này là người giàu có biết thưởng thức, mà người đàn ông đi theo sau cô, mặc dù cũng rất đẹp trai, nhưng quần áo chỉ là hàng thường, làm cô ta thẳng thắn gạt qua một bên.
Nam Cung Yến bỏ mặc Trần Triệu Dương, chọn tới chọn lui.
"Vợ ơi, em thích cái gì cứ lấy, để anh trả cho", nhìn thấy vẻ mặt say mê lựa chọn của Nam Cung Yến, lúc này Trần Triệu Dương bèn đến cạnh thì thầm.
"Ừ!", Nam Cung Yến gật đầu cái rụp, đương nhiên không có ý kiến, vốn cũng vì anh mà thỏi son mình yêu thích nhất tự nhiên gãy mất.
"Xin chào, có thể lấy cái này cho tôi xem được không?", Nam Cung Yến bỗng dưng chỉ vào thỏi son đang nằm trong một tủ kính đơn rồi nói với nhân viên bán hàng.
"Ôi chao, quý cô thật có mắt nhìn, đây là thỏi son vừa mới về cửa hàng chúng tôi hôm qua, là phiên bản giới hạn toàn cầu, hơn nữa màu này rất hợp với môi và làn da của cô, nhất định là làm ra dành riêng cho cô rồi, nếu như cô thoa màu son này, nhất định sẽ xinh đẹp nhất thế giới đó".
Nhân viên bán hàng này nhất định là một người bán hàng chuyên nghiệp, vừa mở miệng, là một người không biết mô tê gì về son như Trần Triệu Dương cũng bị kích thích phải mua cho bằng được.
Sau đó nhân viên bán hàng liền đi vào trong quầy lấy chìa khoá, những thỏi son phiên bản giới hạn này đều có chìa khoá và tủ riêng, dù sao cũng vô cùng đắt đỏ mà.
Vào lúc đó, có một đôi ăn mặc vô cùng sang chảnh bước vào, người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi, tuy răng vừa nhìn thì cũng có chút cao to mạnh khoẻ, nhưng cái bụng cũng không nhỏ, chắc là thuộc dạng bụng bia.
Trên bàn tay ông ta đeo mấy cái nhẫn vàng, ngón tay cái còn có một chiếc nhãn ngọc màu xanh biếc, thật sự vô cùng giàu có.
Mà cô gái kia trang điểm vô cùng loè loẹt, lớp phấn trên mặt dày đến nổi phải lấy dao cạo ra mới biết nó dày đến đâu, hai tay đeo mấy cái nhẫn kim cương lớn, cổ tay đeo không ít vòng vàng và vòng tay phỉ thúy, còn trên cổ thì đeo một chuỗi dây chuyền kim cương.
"Chao ôi, thế á, vậy thì cũng cảm ơn “cái nóc nhà” của anh nhá", Trần Triệu Dương chẳng mảy may để ý lời cô, nhanh tay cầm lên một cái sandwich ăn như chết đói lâu năm.
"Ừm, sandwich vợ làm ăn ngon quá, còn ngon hơn đầu bếp của mấy nhà hàng cao cấp nữa", Trần Triệu Dương vừa ăn vừa ỉ ôi khen ngợi.
"Ăn nhanh đi, đống đồ ăn này cũng không làm anh im lặng được à", nghe Trần Triệu Dương khen ngợi, trong lòng Nam Cung Yến lại cảm thấy có chút ngọt ngào, nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng.
Sau khi ăn uống xong, Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến cùng nhau ra cửa, vừa khéo bắt gặp Đường Võ, Nam Cung Yến nói với Đường Võ: "Đội trưởng Đường, chốt cửa nhà tôi bị hư rồi, anh tìm người sửa hộ tôi, làm phiền anh nhé".
"Có gì đâu chứ, tổng giám đốc yên tâm, lát nữa tôi sẽ gọi người đến sửa", nghe Nam Cung Yến dặn dò, Đường Võ vội nói.
"Được rồi, mấy cậu đi làm việc của mình đi, hôm nay tôi đưa vợ đi làm", Trần Triệu Dương cũng không muốn có một đám người tò tò theo bọn họ, đây còn không phải là một đám kỳ đà cản mũi sao.
"Ok, anh Dương, hai người đi thong thả", nghe Trần Triệu Dương nói, Đường Võ lập tức gật đầu, nhanh chóng lái xe đến mời Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến ngồi vào.
"Đến trung tâm mua sắm Hải Thượng đi", sau khi lên xe Nam Cung Yến tức giận nói với Trần Triệu Dương.
"Không đến công ty à?", Trần Triệu Dương thắc mắc hỏi.
"Chẳng lẽ anh không phát hiện hôm nay tôi thiếu cái gì sao?", Nam Cung Yến liếc Trần Triệu Dương, lạnh giọng nói.
"Đâu có, rất xinh đẹp mà", Trần Triệu Dương càng nghỉ hoặc, hoàn toàn chẳng hiểu ý Nam Cung Yến là gì.
"Hứ, lái xe đi", Nam Cung Yến căn răng nghiến lợi nói.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương càng ù ù cạc cạc, nhưng cũng không dám lắm lời nữa, vội vã lái xe đưa "cái nóc nhà" tới trung tâm mua sắm Thượng Hải.
Đến nơi, Trần Triệu Dương hiển nhiên biến thành cái giá treo đồ, cùng với "cái nóc nhà" đi shopping.
Bước đến một cửa hàng hiệu chuyên bán son môi nổi tiếng quốc tế, phút chốc đôi mắt Nam Cung Yến sáng rực, nhanh chóng đi vào.
"Chào mừng quý khách, mời cô xem dòng son mới của cửa hàng chúng tôi", nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy Nam Cung Yến lập tức mừng rỡ, nhanh chóng tiếp đón.
Làm một nhân viên bán hàng, đương nhiên sẽ có mắt nhìn, chỉ cần vừa liếc qua liền biết, quý cô này là người giàu có biết thưởng thức, mà người đàn ông đi theo sau cô, mặc dù cũng rất đẹp trai, nhưng quần áo chỉ là hàng thường, làm cô ta thẳng thắn gạt qua một bên.
Nam Cung Yến bỏ mặc Trần Triệu Dương, chọn tới chọn lui.
"Vợ ơi, em thích cái gì cứ lấy, để anh trả cho", nhìn thấy vẻ mặt say mê lựa chọn của Nam Cung Yến, lúc này Trần Triệu Dương bèn đến cạnh thì thầm.
"Ừ!", Nam Cung Yến gật đầu cái rụp, đương nhiên không có ý kiến, vốn cũng vì anh mà thỏi son mình yêu thích nhất tự nhiên gãy mất.
"Xin chào, có thể lấy cái này cho tôi xem được không?", Nam Cung Yến bỗng dưng chỉ vào thỏi son đang nằm trong một tủ kính đơn rồi nói với nhân viên bán hàng.
"Ôi chao, quý cô thật có mắt nhìn, đây là thỏi son vừa mới về cửa hàng chúng tôi hôm qua, là phiên bản giới hạn toàn cầu, hơn nữa màu này rất hợp với môi và làn da của cô, nhất định là làm ra dành riêng cho cô rồi, nếu như cô thoa màu son này, nhất định sẽ xinh đẹp nhất thế giới đó".
Nhân viên bán hàng này nhất định là một người bán hàng chuyên nghiệp, vừa mở miệng, là một người không biết mô tê gì về son như Trần Triệu Dương cũng bị kích thích phải mua cho bằng được.
Sau đó nhân viên bán hàng liền đi vào trong quầy lấy chìa khoá, những thỏi son phiên bản giới hạn này đều có chìa khoá và tủ riêng, dù sao cũng vô cùng đắt đỏ mà.
Vào lúc đó, có một đôi ăn mặc vô cùng sang chảnh bước vào, người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi, tuy răng vừa nhìn thì cũng có chút cao to mạnh khoẻ, nhưng cái bụng cũng không nhỏ, chắc là thuộc dạng bụng bia.
Trên bàn tay ông ta đeo mấy cái nhẫn vàng, ngón tay cái còn có một chiếc nhãn ngọc màu xanh biếc, thật sự vô cùng giàu có.
Mà cô gái kia trang điểm vô cùng loè loẹt, lớp phấn trên mặt dày đến nổi phải lấy dao cạo ra mới biết nó dày đến đâu, hai tay đeo mấy cái nhẫn kim cương lớn, cổ tay đeo không ít vòng vàng và vòng tay phỉ thúy, còn trên cổ thì đeo một chuỗi dây chuyền kim cương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.