Chương 269: Đến rồi thì đừng đi
Ngự Dụng Cuồng Thần
14/07/2021
Lời lẽ của Lục Chấn khiến Phùng Dương đã sững ra, sau đó sắc mặt trở nên xanh lè.
“Lục Chấn, ra ngoài chơi một vòng, đầu bị lừa đá rồi?”
Đặt vào trước đây, Lục Chấn căn bản không dám nói như vậy, nhưng bây giờ, anh ta có cái gì phải sợ chứ, lập tức đạp đổ chiếc ghế, sau đó đi tới bên cạnh Phùng Dương, nói.
“Phùng Dương, ông đây cho anh một cơ hội, nói ra chuyện anh trai tôi lúc đầu rốt cuộc là chết như nào? Ai giết chết? Tôi muốn cả quá trình, anh ngoan ngoãn nói ra, tôi bảo đảm, hôm nay không động vào anh, có thể để anh bình an về nhà.”
Hồng Đô Linh vẫn là ngồi trên ghế, cô ta thật sự muốn chạy, nhưng cũng biết, là tuyệt đối không chạy ra ngoài được, trong lúc bất giác thì trong đầu lại xuất hiện bóng dáng của Sở Vĩnh Du, lúc này, có lẽ chỉ có người đàn ông thần bí đó có thể cứu được mình rồi? Không biết anh Hoa có liên lạc được không.
Lục Chấn lần nữa nói ra lời lẽ ngông cuồng thì đã triệt để chọc điên Phùng Dương, anh ta đứng dậy quăng qua một cái tát, nhưng bị Lục Chấn túm chặt cổ tay.
“Ha ha, còn muốn chơi trò uy phong của cậu chủ nhà họ Phùng sao? Cảm ơn, ông đây bây giờ hoàn toàn không cần để tâm nữa rồi, nói! Anh trai tôi là chết như nào?”
Thấy Lục Chấn vô cùng ngông cuồng, Phùng Dương đột nhiên đã cười.
“Tốt! Rất tốt, anh trai cậu khi sống, tuy không tính là một con chó bên cạnh tôi, nhưng cũng gần vậy, ngay cả cậu ta cũng không dám hô gào với tôi, cậu sau khi ra ngoài một vòng, vậy mà dám làm rồi, không tồi, tôi hôm nay đánh gãy hai chân của cậu, sau đó nhà họ Lục các cậu, những ngày tháng sau cũng tuyệt đối sẽ không sống tốt.”
“Chú Du!”
Trên sô pha trong phòng bao, luôn có hai người trung niên ngồi đó, một người tự nhiên là chú Du võ giả bát phẩm khi ở Lưu Thị đã ở bên cạnh bảo vệ cho Phùng Đóa.
Sau khi Phùng Dương dứt lời, chú Du từ từ đứng dậy, cùng lúc này, một người trung niên khác cũng đứng dậy, một tia khí thế chấn động, đối với chú Du khinh thường nói.
“Tôi khuyên ông vẫn là ngồi xuống đi, con người này của tôi rất lười, thật sự không muốn hoạt động nhiều.
Sắc mặt của chú Du hơi thay đổi, tuyệt đối không ngờ, người đàn ông bên này đi cùng Lục Chấn tới này, vậy mà là một võ giả cửu phẩm.
“Cậu chủ, chúng ta về trước.”
Khẩn trương nói ra một câu, Phùng Dương liếc nhìn người trung niên đó, bỗng chốc hiểu rồi, bữa cơm này của ngày hôm nay, căn bản chính là Hồng Môn Yến, Lục Chấn sớm có chuẩn bị, chẳng trách dám liều lĩnh như vậy, mấu chốt là, Lục Chấn tuyệt đối không có bản lĩnh này tìm được vệ sĩ có thực lực như này, chỉ có thể nói, nhà họ Lục chắc là muốn biến thiên.
“Lục Chấn, món nợ này chúng ta sau này sẽ tính tiếp.”
Tuy cánh tay có lực, lại không có rút được khỏi tay của Lục Chấn, đồng thời lại nghe thấy giọng nói của Lục Chấn.
“Cho mặt mũi mà lại không cần! Trước khi nói cứ phải chịu một chút khổ.”
Bụp!
Bất thình lình một cước đạp vào bụng của Phùng Dương, sau đó chính là một trận đấm đá như cuồng phong bão táp, chú Du ở bên kia muốn ra tay, nhưng cơ thể chỉ khẽ động thì lại dừng lại, bởi vì ông ta đã bị người trung niên bên cạnh khóa chặt rồi.
Một bên khác, một chiếc Toyota Elfa đã dừng ở bãi đỗ xe trước cửa câu lạc bộ tư nhân, đang muốn xuống xe, điện thoại của Sở Vĩnh Du lại đổ chuông, là Bạch Ông gọi tới.
“Vĩnh Du! Mau tới nhà họ Phùng, bệnh của lão Phùng chuyển biến xấu nhanh hơn những gì tôi dự đoán, không đợi được tới ngày mai rồi, bắt buộc bây giờ phải cứu chữa ngay, nếu không muộn nữa thì không kịp rồi.”
“Được, tôi rất nhanh sẽ qua đó.”
Nếu như là giữa đường, chắc chắn là thay đổi lộ trình rồi, nhưng bây giờ đã tới nơi, có Phùng Đóa ở đây, lên đó giải quyết chuyện của Hồng Đô Linh, chắc không mất tới năm phút, trì hoãn không quá nhiều thời gian, đủ rồi.
“Đi tôi, sau khi xong việc trực tiếp tới nhà cô, bệnh tình của ông nội chuyển biến xấu rồi, phải lập tức bắt đầu chữa trị.”
Cái gì? Phùng Đóa ở một bên sau khi nghe vậy, trong lòng kêu lộp bộp, hận không thể lập tức quay về nhà họ Phùng, nhưng đột nhiên nghĩ tới thần y Bạch Ông đã tới rồi, nếu như thật sự là gấp tới mức không đừng được, Sở Vĩnh Du chắc chắn cũng sẽ không tiếp tục ở đây lãng phí thời gian, vì vậy hít sâu một hơi, nhanh chóng xuống xe.
Đi tới cửa, hai người trực tiếp bị cản lại.
“Xin lỗi hai vị, mời xuất trình thẻ hội viên.”
Loại địa phương này, tự nhiên rất nhiều hoạt động đều là sở thích của đàn ông, Phùng Đóa sao có thể có thẻ hội viên của nơi này.
Có điều không có thẻ hội viên cũng không cần lo, ở Hải Môn, ba chữ nhà họ Phùng chính là giấy thông hành tuyệt đối của bất kỳ địa phương nào.
“Tôi là Phùng Đóa của nhà họ Phùng, gọi quản lý của các anh tới đây.”
Vốn trong lòng đang lo cho thân thể của ông nội mình, muốn tuyệt đôi nắm chắc thời gian, Phùng Đóa của lúc này mặt mày lạnh lùng, khí thế rất mạnh mẽ.
Người canh cửa vừa nghe, đang muốn đi báo cáo, đột nhiên vang lên tiếng bước chân chạy tới.
“Cô Phùng đại giá quang lâm, thật là khiến chúng tôi...”
“Bớt phí lời! Bây giờ có thể đi vào rồi chứ?”
Thấy người quản lý chạy tới muốn nịnh nọt vài câu, Phùng Đóa trực tiếp cắt ngang, đâu có nhiều thời gian như vậy.
“Có thể! Đương nhiên có thể, cô Phùng mời vào, không biết cô là tới tìm cậu Phùng hay là muốn tự mình mở một phòng?”
Người quản lý nói xong, bước chân của Phùng Đóa khựng lại.
“Em trai tôi cũng ở đây sao?”
“Phải, hôm nay là cậu Lục Chấn mời khách, cậu Phùng đã tới từ sớm rồi.”
Sở Vĩnh Du ở một bên mở miệng hỏi.
“Đó chính là phòng tôi muốn tới, đi thôi.”
Một phút sau, anh Hoa căn bản đã không ngồi được nữa, bắt đầu đi đi lại lại ở cửa, đột nhiên nhìn thấy cửa thang máy ở cách đó không xa mở ra, sau đó bóng dáng của Sở Vĩnh Du xuất hiện, vội vàng xông tới.
“Anh Sở, thật sự làm phiền anh tới một chuyến, tôi cũng là thật sự hết cách rồi.”
Loại câu lạc bộ tư này, hiệu quả cách âm của mỗi phòng đều rất tốt, cho nên mặc kệ bên trong xảy ra chuyện gì, anh Hoa đều không có nghe thấy tí ti gì.
“Tôi biết rồi.”
Bước chân của Sở Vĩnh Du không dừng lại, khi đi tới cửa, hai thủ vệ đang muốn ngăn cản, lại bị một ánh mắt của Sở Vĩnh Du dọa sợ tự động lùi ra sau ngã khuỵu trên sàn.
Cửa phòng màu trắng mở ra, một màn nhìn thấy đã khiến Phùng Đóa và anh Hoa đều ngây ngốc tại chỗ.
Chỉ thấy Phùng Dương cậu chủ của nhà họ Phùng này, nằm trên thảm trải sàn, mặt mày sưng húp tím bầm đang đau đớn rên rỉ, mà Lục Chấn thì sao, vậy mà ấn Hồng Đô Linh trên sô pha, thậm chí có thể nhìn thấy, quần áo của Hồng Đô Linh đều có hơi tàn tạ, trên mặt xuất hiện năm dấu tay đỏ sẫm, nước mắt đang trào ra không ngừng.
Còn chú Du bảo vệ Phùng Dương, nay cũng dựa trên tường, khóe miệng chảy máu.
Một màn như này, thật sự quá đánh gục sức tưởng tượng rồi.
“Chị! Chị đi mau, Lục Chấn điên rồi!”
Phùng Dương ở bên kia nhìn thấy chị gái của mình đột nhiên xuất hiện, không màng tới sự đau đớn của cơ thể, lớn tiếng hét lên.
“Nếu đã tới rồi thì đừng đi, chú tám!”
Lục Chấn từ từ đứng thẳng người, nói xong một câu, người trung niên bảo vệ anh ta không biết có động tác như nào mà đã tới sau người của ba người Sở Vĩnh Du, khi tay phải rung lên, một cơn gió mạnh đã khiến cửa phòng đóng lại.
Mà Hồng Đô Linh thì vội vàng chạy tới đằng sau anh Hoa khóc thút thít, tuy không có bị xâm phạm, nhưng cũng tuyệt đối là cơn ác mộng mà cả đời này cô ta không thể quên đi.
Không có để ý việc chạy trốn của Hồng Đô Linh, Lục Chấn nhìn Phùng Đóa, sự nóng bỏng trong mắt không có gì che đậy được, có Phùng Đóa, Hồng Đô Linh tính là cái shit, căn bản không có chút hứng thú nào nữa.
“Chị Đóa, em trai nhớ chết chị rồi, tối nay, thỏa mãn ước muốn nhiều năm của em đi.”
“Lục Chấn, ra ngoài chơi một vòng, đầu bị lừa đá rồi?”
Đặt vào trước đây, Lục Chấn căn bản không dám nói như vậy, nhưng bây giờ, anh ta có cái gì phải sợ chứ, lập tức đạp đổ chiếc ghế, sau đó đi tới bên cạnh Phùng Dương, nói.
“Phùng Dương, ông đây cho anh một cơ hội, nói ra chuyện anh trai tôi lúc đầu rốt cuộc là chết như nào? Ai giết chết? Tôi muốn cả quá trình, anh ngoan ngoãn nói ra, tôi bảo đảm, hôm nay không động vào anh, có thể để anh bình an về nhà.”
Hồng Đô Linh vẫn là ngồi trên ghế, cô ta thật sự muốn chạy, nhưng cũng biết, là tuyệt đối không chạy ra ngoài được, trong lúc bất giác thì trong đầu lại xuất hiện bóng dáng của Sở Vĩnh Du, lúc này, có lẽ chỉ có người đàn ông thần bí đó có thể cứu được mình rồi? Không biết anh Hoa có liên lạc được không.
Lục Chấn lần nữa nói ra lời lẽ ngông cuồng thì đã triệt để chọc điên Phùng Dương, anh ta đứng dậy quăng qua một cái tát, nhưng bị Lục Chấn túm chặt cổ tay.
“Ha ha, còn muốn chơi trò uy phong của cậu chủ nhà họ Phùng sao? Cảm ơn, ông đây bây giờ hoàn toàn không cần để tâm nữa rồi, nói! Anh trai tôi là chết như nào?”
Thấy Lục Chấn vô cùng ngông cuồng, Phùng Dương đột nhiên đã cười.
“Tốt! Rất tốt, anh trai cậu khi sống, tuy không tính là một con chó bên cạnh tôi, nhưng cũng gần vậy, ngay cả cậu ta cũng không dám hô gào với tôi, cậu sau khi ra ngoài một vòng, vậy mà dám làm rồi, không tồi, tôi hôm nay đánh gãy hai chân của cậu, sau đó nhà họ Lục các cậu, những ngày tháng sau cũng tuyệt đối sẽ không sống tốt.”
“Chú Du!”
Trên sô pha trong phòng bao, luôn có hai người trung niên ngồi đó, một người tự nhiên là chú Du võ giả bát phẩm khi ở Lưu Thị đã ở bên cạnh bảo vệ cho Phùng Đóa.
Sau khi Phùng Dương dứt lời, chú Du từ từ đứng dậy, cùng lúc này, một người trung niên khác cũng đứng dậy, một tia khí thế chấn động, đối với chú Du khinh thường nói.
“Tôi khuyên ông vẫn là ngồi xuống đi, con người này của tôi rất lười, thật sự không muốn hoạt động nhiều.
Sắc mặt của chú Du hơi thay đổi, tuyệt đối không ngờ, người đàn ông bên này đi cùng Lục Chấn tới này, vậy mà là một võ giả cửu phẩm.
“Cậu chủ, chúng ta về trước.”
Khẩn trương nói ra một câu, Phùng Dương liếc nhìn người trung niên đó, bỗng chốc hiểu rồi, bữa cơm này của ngày hôm nay, căn bản chính là Hồng Môn Yến, Lục Chấn sớm có chuẩn bị, chẳng trách dám liều lĩnh như vậy, mấu chốt là, Lục Chấn tuyệt đối không có bản lĩnh này tìm được vệ sĩ có thực lực như này, chỉ có thể nói, nhà họ Lục chắc là muốn biến thiên.
“Lục Chấn, món nợ này chúng ta sau này sẽ tính tiếp.”
Tuy cánh tay có lực, lại không có rút được khỏi tay của Lục Chấn, đồng thời lại nghe thấy giọng nói của Lục Chấn.
“Cho mặt mũi mà lại không cần! Trước khi nói cứ phải chịu một chút khổ.”
Bụp!
Bất thình lình một cước đạp vào bụng của Phùng Dương, sau đó chính là một trận đấm đá như cuồng phong bão táp, chú Du ở bên kia muốn ra tay, nhưng cơ thể chỉ khẽ động thì lại dừng lại, bởi vì ông ta đã bị người trung niên bên cạnh khóa chặt rồi.
Một bên khác, một chiếc Toyota Elfa đã dừng ở bãi đỗ xe trước cửa câu lạc bộ tư nhân, đang muốn xuống xe, điện thoại của Sở Vĩnh Du lại đổ chuông, là Bạch Ông gọi tới.
“Vĩnh Du! Mau tới nhà họ Phùng, bệnh của lão Phùng chuyển biến xấu nhanh hơn những gì tôi dự đoán, không đợi được tới ngày mai rồi, bắt buộc bây giờ phải cứu chữa ngay, nếu không muộn nữa thì không kịp rồi.”
“Được, tôi rất nhanh sẽ qua đó.”
Nếu như là giữa đường, chắc chắn là thay đổi lộ trình rồi, nhưng bây giờ đã tới nơi, có Phùng Đóa ở đây, lên đó giải quyết chuyện của Hồng Đô Linh, chắc không mất tới năm phút, trì hoãn không quá nhiều thời gian, đủ rồi.
“Đi tôi, sau khi xong việc trực tiếp tới nhà cô, bệnh tình của ông nội chuyển biến xấu rồi, phải lập tức bắt đầu chữa trị.”
Cái gì? Phùng Đóa ở một bên sau khi nghe vậy, trong lòng kêu lộp bộp, hận không thể lập tức quay về nhà họ Phùng, nhưng đột nhiên nghĩ tới thần y Bạch Ông đã tới rồi, nếu như thật sự là gấp tới mức không đừng được, Sở Vĩnh Du chắc chắn cũng sẽ không tiếp tục ở đây lãng phí thời gian, vì vậy hít sâu một hơi, nhanh chóng xuống xe.
Đi tới cửa, hai người trực tiếp bị cản lại.
“Xin lỗi hai vị, mời xuất trình thẻ hội viên.”
Loại địa phương này, tự nhiên rất nhiều hoạt động đều là sở thích của đàn ông, Phùng Đóa sao có thể có thẻ hội viên của nơi này.
Có điều không có thẻ hội viên cũng không cần lo, ở Hải Môn, ba chữ nhà họ Phùng chính là giấy thông hành tuyệt đối của bất kỳ địa phương nào.
“Tôi là Phùng Đóa của nhà họ Phùng, gọi quản lý của các anh tới đây.”
Vốn trong lòng đang lo cho thân thể của ông nội mình, muốn tuyệt đôi nắm chắc thời gian, Phùng Đóa của lúc này mặt mày lạnh lùng, khí thế rất mạnh mẽ.
Người canh cửa vừa nghe, đang muốn đi báo cáo, đột nhiên vang lên tiếng bước chân chạy tới.
“Cô Phùng đại giá quang lâm, thật là khiến chúng tôi...”
“Bớt phí lời! Bây giờ có thể đi vào rồi chứ?”
Thấy người quản lý chạy tới muốn nịnh nọt vài câu, Phùng Đóa trực tiếp cắt ngang, đâu có nhiều thời gian như vậy.
“Có thể! Đương nhiên có thể, cô Phùng mời vào, không biết cô là tới tìm cậu Phùng hay là muốn tự mình mở một phòng?”
Người quản lý nói xong, bước chân của Phùng Đóa khựng lại.
“Em trai tôi cũng ở đây sao?”
“Phải, hôm nay là cậu Lục Chấn mời khách, cậu Phùng đã tới từ sớm rồi.”
Sở Vĩnh Du ở một bên mở miệng hỏi.
“Đó chính là phòng tôi muốn tới, đi thôi.”
Một phút sau, anh Hoa căn bản đã không ngồi được nữa, bắt đầu đi đi lại lại ở cửa, đột nhiên nhìn thấy cửa thang máy ở cách đó không xa mở ra, sau đó bóng dáng của Sở Vĩnh Du xuất hiện, vội vàng xông tới.
“Anh Sở, thật sự làm phiền anh tới một chuyến, tôi cũng là thật sự hết cách rồi.”
Loại câu lạc bộ tư này, hiệu quả cách âm của mỗi phòng đều rất tốt, cho nên mặc kệ bên trong xảy ra chuyện gì, anh Hoa đều không có nghe thấy tí ti gì.
“Tôi biết rồi.”
Bước chân của Sở Vĩnh Du không dừng lại, khi đi tới cửa, hai thủ vệ đang muốn ngăn cản, lại bị một ánh mắt của Sở Vĩnh Du dọa sợ tự động lùi ra sau ngã khuỵu trên sàn.
Cửa phòng màu trắng mở ra, một màn nhìn thấy đã khiến Phùng Đóa và anh Hoa đều ngây ngốc tại chỗ.
Chỉ thấy Phùng Dương cậu chủ của nhà họ Phùng này, nằm trên thảm trải sàn, mặt mày sưng húp tím bầm đang đau đớn rên rỉ, mà Lục Chấn thì sao, vậy mà ấn Hồng Đô Linh trên sô pha, thậm chí có thể nhìn thấy, quần áo của Hồng Đô Linh đều có hơi tàn tạ, trên mặt xuất hiện năm dấu tay đỏ sẫm, nước mắt đang trào ra không ngừng.
Còn chú Du bảo vệ Phùng Dương, nay cũng dựa trên tường, khóe miệng chảy máu.
Một màn như này, thật sự quá đánh gục sức tưởng tượng rồi.
“Chị! Chị đi mau, Lục Chấn điên rồi!”
Phùng Dương ở bên kia nhìn thấy chị gái của mình đột nhiên xuất hiện, không màng tới sự đau đớn của cơ thể, lớn tiếng hét lên.
“Nếu đã tới rồi thì đừng đi, chú tám!”
Lục Chấn từ từ đứng thẳng người, nói xong một câu, người trung niên bảo vệ anh ta không biết có động tác như nào mà đã tới sau người của ba người Sở Vĩnh Du, khi tay phải rung lên, một cơn gió mạnh đã khiến cửa phòng đóng lại.
Mà Hồng Đô Linh thì vội vàng chạy tới đằng sau anh Hoa khóc thút thít, tuy không có bị xâm phạm, nhưng cũng tuyệt đối là cơn ác mộng mà cả đời này cô ta không thể quên đi.
Không có để ý việc chạy trốn của Hồng Đô Linh, Lục Chấn nhìn Phùng Đóa, sự nóng bỏng trong mắt không có gì che đậy được, có Phùng Đóa, Hồng Đô Linh tính là cái shit, căn bản không có chút hứng thú nào nữa.
“Chị Đóa, em trai nhớ chết chị rồi, tối nay, thỏa mãn ước muốn nhiều năm của em đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.