Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 270: Tên cặn bã tốt nhất nên chết đi

Ngự Dụng Cuồng Thần

14/07/2021

Phùng Đóa, từ lâu đã trở thành nữ thần trong mộng của nhiều thanh niên giàu có hàng đầu ở Hải Môn, Lục Chấn cũng không ngoại lệ, hơn nữa say mê Phùng Đóa không phải trong một sớm một chiều, mà là say mê điếu đổ không dứt được.

Bây giờ anh ta đã làm khó nhà họ Phùng rồi, anh ta chắc chắn muốn dùng chuyện này, để thỏa mãn mơ mộng vô hạn bấy lâu nay trong lòng mình, cho nên anh ta đã không còn chút hứng thú gì với Hồng Đô Linh.

“Lục Chấn! Anh to gan thật!”

Sắc mặt Phùng Đóa khó coi, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, đánh em trai của mình thành đầu heo đã không nói, bây giờ lại còn dám tơ tưởng đến mình, Lục Chấn này, đúng là to gan đến đỉnh điểm.

Nhưng mà câu nói cực kì tức giận của Phùng Đóa, lại khiến cơ thể Lục Chấn kịch liệt run lên, trên mặt lộ ra nụ cười bệnh hoạn.

“Đúng, đúng! Là loại cảm giác đẹp đẽ lạnh lùng này, chị Đóa, chị chửi một câu như thế, làm cơ thể em mềm nhũn đi, tình yêu của em dành cho chị càng sâu đậm hơn.”

“Cô chủ mau chạy! Đối phương là một người Cửu Phẩm…”

Chú Du ở đằng kia khó khăn lắm mới hồi sức, nói tới một nửa, thì đột nhiên ngây người ra, nhìn chằm chằm Sở Vĩnh Du, trong lòng lập tức thở phào.

Vị này đến rồi, mọi thứ sẽ được giải quyết.

“Hồng Đô Linh, tôi nói qua sẽ trả ân tình tấm hình có chữ ký của cô, nhất định làm được, cô muốn tôi làm sao xử lý Lục Chấn này.”

Lúc này, Sở Vĩnh Du mới nhìn về phía Hồng Đô Linh phía sau anh Hoa.

“Tôi... tôi chỉ muốn rời khỏi đây.”

Giờ phút này, Hồng Đô Linh đã bị dọa tới hồn phách bay đi hết, xém một tí, nếu như Sở Vĩnh Du bọn họ đến trễ thêm mấy phút, bản thân nhất định sẽ bị tên Lục Chấn làm nhục.

“Ừ hử? Đây không phải là tên đến cả chị Đóa cũng phải đi đến sân bay đón sao, tên gì nhỉ..... Sở Vĩnh Du gì đó đúng không, lại muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân? Haha, tao bây giờ là…”

Đang nói, vẻ mặt Lục Chấn đột nhiên thay đổi, cẩn thận ngẫm nghĩ tên của Sở Vĩnh Du, sau đó đột ngột nhìn về phía Phùng Dương.

“Phùng Dương! Nếu tao nhớ không lầm, mày nói người giết chết anh trai Lục Lâm của tao tên là Sở Vĩnh Du, xem ra, chính là nó rồi?”

Phùng Dương cúi đầu không nói gì, Sở Vĩnh Du khủng khiếp đến mức nào, Lục Chấn cùng người đàn ông trung niên không là gì cả, bản thân bị đánh đến không nhịn được nữa, mới nói ra sự thật.

“Anh Sở, Lục Chấn này, là em trai ruột của Lục Lâm, đều là người cùng một giuộc.”

Phùng Đóa khôn ngoan đã quên hết những lời nói Lục Chấn xúc phạm cô ta, bởi vì có một việc quan trọng hơn đã xảy ra.



Bây giờ, ưu tiên hàng đầu là khơi dậy sát khí của Sở Vĩnh Du, sau đó giết Lục Chấn, bằng không nếu tên này nói thêm nữa, lỡ đâu nói luôn việc em trai mình đổi trắng thay đen, vậy thì phiền phức rồi.

Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu, đi về phía Lục Chấn.

“Đúng là người cùng một giuộc.”

Nghĩ đến Lục Lâm, trong lòng Sở Vĩnh Du thật sự có sát khí vô hạn, bởi vì lần đó, là lần em vợ xém chút nữa mất đi trinh tiết, nhất là cách Lục Chấn đối xử với Hồng Đô Linh như vừa rồi, cực kì giống với lần anh trai của anh ta đối xử với Đồng Hiểu Tiêm.

“Haha! Sở Vĩnh Du, đúng là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không lối mày xông vào, Hải Môn, là nơi chôn cất của mày, giết anh trai tao, tao sẽ khiến mày đau khổ ba ngày ba đêm rồi mới chết.”

“Chú Tám! Khống chế nó trước.”

Chú Tám trung niên đang đứng canh cửa nãy giờ, nghe xong khẽ mỉm cười, cơ thể chuyển động lao thẳng về phía Sở Vĩnh Du.

Ầm!

Ngay sau đó, nhìn thấy Sở Vĩnh Du bước đi, tay phải vẫy nhẹ một cái, như có con ruồi bay vo ve trước mặt anh, rồi xua đuổi nó.

Nhưng với hành động có thể bị xem nhẹ đi như vậy, sắc mặt của chú Tám đột ngột thay đổi khi chỉ còn cách Sở Vĩnh Du hai mét, một lượng sức mạnh cực lớn đến bên người, cả người ông ta bay ngược đập thẳng vào tường.

Điều đáng sợ hơn là, cơ thể của ông ta không rơi xuống, mà trực tiếp cắm vào tường thành hình người trên đó.

“Tiên…Tiên Thiên….”

Cuối cùng chú Tám không thể tin được nói ra mấy chữ, rồi gục đầu xuống.

Cả phòng yên lặng, mọi người há hốc miệng kinh ngạc.

Sở Vĩnh Du tùy tiện vung tay, giống như đập ruồi vậy mà có thể gây ra sát thương khủng khiếp như thế?

Cái gọi là người ngoài ngành chỉ xem bề nổi của sự việc, người trong ngành xem bản chất sự việc, trong lòng chú Du bây giờ không ngừng dậy sóng.

Lần trước nhìn thấy Sở Vĩnh Du, chắc chắn là người có sức chiến đấu hàng đầu trong các Cửu Phẩm võ giả, nhưng bây giờ thì sao? Chỉ vung tay một cái đã đánh chết Cửu Phẩm võ giả, đây là khái niệm gì? Cùng với hai từ Tiên Thiên mà người đàn ông trung niên thốt ra khi sắp chết, rõ ràng, Sở Vĩnh Du đã thực sự trở thành Tiên Thiên võ giả, không còn nghi ngờ gì nữa.

Khoa trương nhất, chính là Lục Chấn, điểm tựa của anh ta, ông hai của anh ta đã nói, người vệ sĩ này đủ để cho anh ta tung hoành ở Hải Môn, nhưng mà người mạnh như vậy, bây giờ chết rồi, hơn nữa còn chết uất ức như vậy.

Sau khi hoàn hồn, Lục Chấn mới phát hiện, Sở Vĩnh Du đã đứng ở trước mặt mình.

"Muốn biết anh trai chết như thế nào sao? Một tên cặn bã như mày, không có cống hiến gì cho xã hội, ngược lại còn làm đủ mọi điều xấu, vậy đi đoàn tụ với anh mày đi.”



“Tha mạng, tôi….”

Tuy nhiên, Lục Chấn đã không nói nên lời, cổ đã bị Sở Vĩnh Du vặn đứt, coi như đã đi theo Lục Lâm.

“Đi thôi, đến nhà của các cô.”

Quay người lại, nói với Phùng Đóa, Sở Vĩnh Du đã để lại một lời khi anh ta đi ngang qua Hồng Đô Linh.

“Ân tình đã trả, sau này đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tự lo cho bản thân mình.”

Cả anh Hoa và Hồng Đô Linh vẫn trợn tròn mắt, chỉ trong một phút ngắn ngủi, đã có hai người chết, hơn nữa trong số đó còn có một cậu chủ siêu cấp của nhà họ Lục Lục Chấn, nhìn lại Sở Vĩnh Du, có gì khác biệt so với việc giết chết hai con kiến?

Lúc này, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra, Sở Vĩnh Du và bọn họ, vốn dĩ là khoảng cách giữa trời và đất, thân phận, e là cao đến không thể tưởng tượng nổi.

Còn Phùng Đóa, vội vàng nhìn sang chú Du nói.

“Chú Du, chú còn đứng dậy được không?”

Chú Du phun ra một ngụm máu, trực tiếp đứng lên.

“Đứng dậy được cô chủ, chúng ta đi.”

Ôm lấy Phùng Dương, chú Du cùng Phùng Đóa vội vàng đuổi theo Sở Vĩnh Du, bọn họ đều biết, sắp có chuyện lớn xảy ra, hơn nữa còn là việc vô cùng cấp bách.

Nhà họ Phùng Hải Môn sống trên một hòn đảo nhân tạo gần đó, toàn bộ hòn đảo này đều thuộc về nhà họ Phùng, còn bỏ tiền ra xây một cây cầu lớn, điều này có thể thấy giàu đến cỡ nào.

Thời gian trôi đi, trong một căn phòng bí mật của trang viên hòn đảo nhà họ Phùng, tất cả mọi người thuộc dòng họ trực tiếp của nhà họ Phùng đã tới.

“Ba! Bây giờ ngài Sở và thần y Bạch Ông đang điều trị cho ông nội, kéo dài hai tiếng, tổng cộng là ba ngày, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta, ba đừng do dự nữa, nếu không một Lục Chấn nhỏ bé đã dám kiêu ngạo như vậy rồi, nhà họ Lục đã không giống trước nữa, nếu như để chân tướng ở thành phố Lưu nói cho Sở Vĩnh Du nghe, ba biết hậu quả như thế nào mà.”

Phùng Đóa vừa nói, trong lòng vừa rất lo lắng, trước giờ nhà họ Lục luôn nghe theo nhà họ Phùng, đương nhiên không thể để bất cứ lời đàm tiếu nào lọt vào tai Sở Vĩnh Du, nhưng biểu hiện của Lục Chấn khiến người khác quá bất ngờ, không thể không đề phòng.

Phùng Diệu Dương đứng cách đó không xa, khuôn mặt rất căng thẳng, hồi lâu sau mới dứt khoát nói.

“Thông báo xuống dưới, tối nay bắt mấy người nhà họ Lục đưa đến đảo.”

“Dạ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bản Lĩnh Ngông Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook