Chương 23: Gậy ông đập lưng ông
Rita Kiến
30/06/2021
Tiểu viện Lâm Quang của Đồ Lâm.
Sáng sớm, một nhóm nô tài trong viện dậy gánh nước từ giếng vào nhà bếp đổ đầy chum, ngang qua vườn hoa nhỏ, đột nhiên có người trông thấy thứ gì đó treo trên cành cây.
- Nhìn kìa\, có thứ gì lủng lẳng treo trên cây to cuối vườn hoa.
- Đâu đâu\, trông như…
- Ôi trời\, có người treo cổ\, có người treo cổ.
Một người hô hoán lên, lập tức tất cả bỏ hết thùng gánh nước, chạy ào về phía cuối vườn nhìn cho kỹ. Mặc dù khiếp sợ nhưng hơn hết thảy ai nấy đều tò mò.
Khi đám nô tài đến gần, đập vào mắt họ là một nô tì gầy gò, bẩn thỉu, tóc tai rũ rượi, lưng còng lại, bị treo cổ trên cây, lưỡi thè ra, toàn thân tím ngắt.
Hoảng sợ trong phút chốc, đám nô tài hô hoán lên.
- Mau\, chạy đi báo với quản gia đi.
- Có người chết\, có người chết…
Chỉ nửa giờ sau, Đồ Lâm quần áo chỉnh tế, tóc chưa kịp tết vội vã theo chân một quản sự chạy ra vườn hoa xem. Gã đứng bên dưới nhìn lên, thất kinh khi nhận ra nô tì kia chính là Cát Sầu, trong khi đám nô tì nô tài trong tiểu viện Lâm Quang của gã và thậm chí các quản sự đều không biết nô tì kia là ai.
Đồ Lâm tái mặt nhìn bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của Cát Sầu, tròng mắt đảo như rang lạc. Gã quay sang quát một quản sự.
- Để nguyên như vậy\, lập tức báo quan.
Quát xong, Đồ Lâm trở về phòng, ngồi phịch xuống ghế thần người ra.
Quá nhiều chuyện rắc rối thi nhau kéo tới. Các cửa hàng bị bọ xông, làm ăn thua lỗ; thương đội bị đánh tráo thảo dược thành muối, bị nha môn giam lại điều tra; giờ thì Cát Sầu treo cổ chết trong tiểu viện của gã. Tất cả những chuyện này là do Đồ Tiệp sao?
Đồ Lâm nghi ngờ, Đồ Tiệp làm gì có bản lĩnh lớn đến vậy. Gã càng nghĩ càng khó hiểu.
Cát Sầu vốn dĩ vẫn ở tiểu viện Hoa Tiên của Đồ Thát, hiện tại lại treo cổ chết trong viện của gã, lẽ nào…
- Lẽ nào do tên tiện nô Mục Tuy làm? – Mắt Đồ Lâm lóe lên sự căm tức.
Đồ Lâm cứ ngồi trong phòng mà suy đoán. Bên ngoài, nha dịch kéo tới điều tra, náo loạn hỏi cung đến trưa thì họ tiến vào bên trong xin gặp. Đồ Lâm vội mời người vào.
- Cậu cả\, tôi là Thập Long\, phụ trách các vụ kỳ án trong thành. – Một người mặc quan phục xanh\, hông đeo kiếm bước vào phòng\, khẽ cúi đầu.
Đồ Lâm vội vã đi ra mời người vào.
- Thập đại nhân\, vất vả rồi\, mời ngài ngồi. Kết quả thế nào rồi ạ?
- Cậu cả\, rất tiếc phải thông báo với cậu rằng nô tì kia bị người ta sát hại mà chết. Dưới chân cô ta không có ghế để trèo\, cành cây có dấu hiệu bị dây thừng cọ xát rất mạnh. Hung thủ đã tròng dây thừng vào cổ cô ta\, vắt lên cành cây rồi kéo lên.
Đồ Lâm không hiểu lắm, gã nhíu mày.
- Vậy có gì đặc biệt sao?
Thập Long mỉm cười, đón tách trà mà một nô tì sợ sệt dâng tới.
- Bởi vì các vụ án liên tiếp xảy ra ở Đồ gia đồng thời một loạt sự kiện không may kéo tới nên tôi có suy xét một chút. Cậu cả\, nô tì Mạc Liễu chết trong tiểu viện của cậu ba Đồ Tiệp bị đánh đập\, siết cổ đến chết rồi ném xuống hồ. Hiện tại\, nô tì Cát Sầu này bị treo cổ đến chết. Cả hai vụ án\, các hung thủ đều không thèm che đậy\, không ngụy trang thành tự sát mà trực tiếp giết người. Cậu nói xem\, hai vụ án có liên quan gì đến nhau không?
Đồ Lâm siết chặt tay. Thập Long đang nghi ngờ gã và Đồ Tiệp trả đũa lẫn nhau.
- Đại nhân có ý gì? Án mạng ở viện của Đồ Tiệp tôi làm sao mà biết được.
Thập Long nhàn nhạt nhấp trà, từ tốn nói:
- Nô tì Cát Sầu kia không phải người của tiểu viện Lâm Quang\, các quản sự đều đã xác nhận. Thế nhưng khi chúng tôi hỏi người của đại viện Hồng Hoa\, các quản sự đều nói danh ngạch của Cát Sầu đã bị chuyển khỏi Hồng Hoa từ lâu rồi. Ghi chép trong sổ nhà bếp không còn phần ăn của cô ta\, nhưng chuyển đi đâu thì không ai biết. Bởi vì các quản sự chỉ làm theo phận sự của mình\, còn việc điều người là do các chủ nhân phân phó cho quản gia làm. Hiện tại cô ta xuất hiện tại đây…
Đồ Lâm tức giận nghiến răng.
- Ngài nói nhiều như vậy\, cuối cùng là có ý gì?
- Cậu cả\, nô tì Cát Sầu trước kia phục vụ trong tiểu viện Hoa Tiên của cậu bảy Đồ Thát đúng không? - Ánh mắt Thập Long lóe lên sự uy hiếp. – Cậu Đồ Thát gãy chân\, phải ngồi xe lăn\, hiện tại thần trí hình như không được bình thường thì phải. Nô tì Cát Sầu bị điều đi\, các nô lệ trong tiểu viện Hoa Tiên chỉ biết vậy\, cũng không biết bị đưa đi nơi nào. Cát Sầu có dấu hiệu bị nhốt một chỗ trong thời gian dài. Cậu cả\, cậu nói xem\, chuyện này có phải quá trùng hợp không? Nếu Cát Sầu không bị kẻ nào đó giết\, treo lên thì việc cô ta cứ như vậy biến mất cũng không ai biết đến.
Đồ Lâm đập tay xuống bàn, mặt đỏ bừng, mắt trợn lên.
- Thập đại nhân\, ngài cẩn thận lời nói một chút. Ngài đang nghi ngờ ta toàn những chuyện hoang đường mà không có chứng cứ gì. Đó chỉ là do ngài suy đoán thôi. Theo ta thấy\, có kẻ đang nhắm vào Đồ Lâm này. Toàn chuyện xui xẻo ập tới ngăn cản con đường làm ăn chưa đủ\, kẻ đó còn giết người đổ vạ. Thập đại nhân tại sao không nghĩ đến chuyện ta là nạn nhân bị chúng âm mưu triệt hạ để đoạn lợi?
Thập Long cười nhạt, đặt tách trà xuống.
- Cậu ba Đồ Tiệp\, thật trùng hợp\, cũng bị liệt nửa người dưới\, hiện tại không đi lại được. So với những vị khác trong Đồ gia\, Đồ Tiệp mới là người đang bị cản trở con đường làm ăn\, thậm chí hủy hoại tương lai và tiền đồ. Cậu cả\, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra\, thu thập chứng cứ. Cáo từ.
Thập Long đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Đồ Lâm ngồi sững sờ trên ghế hồi lâu, thở hổn hển vì tức giận. Gã cầm tách trà của mình ném mạnh xuống đất. Tách vỡ tan tành, mảnh vỡ văng khắp nơi. Cảm thấy chưa đủ, Đồ Lâm đứng dậy vơ hết những đồ sứ trong tầm tay, đập choang choang xuống đất để trút giận.
Các nô tì hoảng sợ lủi hết ra ngoài.
Phát tiết một hồi, Đồ Lâm lảo đảo ngồi xuống ghế. Gã bị nha môn nghi ngờ vụ của Đồ Thát. Nếu vụ án đó bị lật lại, không chỉ gã, Đồ Tiệp mà còn cả Đồ Song và Đồ Chuẩn cũng có phần. Bọn chúng dù ngu ngốc cũng không thể vạch áo cho người xem lưng. Đồ Thát hiện giờ ngây ngốc, vậy kẻ khuấy đục nước chỉ có thể là Mục Tuy. Tên bán nô khốn kiếp. Gã đã quá coi thường y rồi.
Đồ Lâm tức giận đau cả phổi, ngồi thở hồng hộc, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía trước.
***
Tin tức về chuyện ở tiểu viện Lâm Quang nhanh chóng đến tai Mục Tuy. Y ngồi trong phòng, nghe Tôn Khánh, Hoàng Cảnh, Cẩn Tu và Hổ Liêu báo cáo lại những chuyện thu thập được, tự mình ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh.
Y mỉm cười, gật gù.
- Tốt lắm. Mùa đông tới rồi\, Tôn Khánh\, mua quần áo bông phát cho mỗi nô lệ bốn bộ. Quần áo bông của cậu chủ đã xong chưa?
- Xong rồi ạ\, – Tôn Khánh hơi cúi đầu – sáng mai Liễu Châm phường sẽ mang tới đây. Đại đại\, tiếp theo cần phải làm gì?
- Tiếp theo… Trong số năm nam nô thiếu niên kia có cần loại bỏ đứa nào không?
- Không ạ. Bọn nó trước kia đều chỉ làm việc cho địa chủ\, ngoài đất đai mùa màng ra\, cái gì cũng không biết. Tới đây được ăn no mặc ấm\, được ngủ trong phòng đá\, có chăn ấm đệm êm thì còn có thể cầu gì hơn. – Hoàng Cảnh trả lời. – Hiện tại đang tiến hành huấn luyện rồi ạ.
Mục Tuy hài lòng ra lệnh:
- Ra chợ nô lệ mua thêm năm đứa nữa về đây. Mùa đông tập trung vào cửa hàng vải thô và dạy dỗ bọn nó\, sang xuân lọc lần nữa rồi chọn mấy đứa phù hợp dẫn theo đi làm ăn. Chuyện của Đồ Lâm đến đây thôi.
- Vâng.
Bốn nô lệ rút lui khỏi phòng, Mục Tuy cũng tháo xuống nụ cười nhàn nhạt. Y tần ngần một lát, đứng lên muốn đi tới phòng Đồ Thát.
Trời đã trở lạnh, tuyết rơi lất phất, mùi thơm từ nhà bếp bay ra nhắc y giờ cơm trưa sắp đến. Đã mấy ngày rồi y không dám gặp Đồ Thát, cứ đến trước cửa phòng là lại chẳng có dũng khí bước vào. Y đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Đồ Thát ở bên trong, gần nhưng cũng thật xa. Mục Tuy muốn nhìn thấy hắn, muốn đi thẳng vào phòng nhưng đôi chân không nghe lời, cứ chôn chặt tại chỗ.
Giấc mơ lạ lùng kia ám ảnh tâm trí Mục Tuy, khiến y lú lẫn và hoảng sợ. Phản ứng của cơ thể y khi tiếp xúc với Đồ Thát lại càng làm y kinh hãi. Mục Tuy chưa bao giờ rơi vào tình huống như vậy. Một mặt y muốn nhìn thấy Đồ Thát, muốn tiến tới gần, muốn chăm sóc, chuyện trò với hắn. Mặc khác y sợ hãi nhận ra bản thân mình ngày càng trở nên kì lạ.
Giấc mơ kia không chỉ đơn thuần là suy đoán mơ hồ về kẻ hiếp dâm mà còn là mong muốn của y. Khốn nạn thật! Không đúng, y không muốn có mối quan hệ như vậy với Đồ Thát. Mục Tuy tự nguyền rủa, tự thôi miên chính mình. Trong mơ, y cảm nhận được khoái cảm thân xác mà kẻ lạ mặt mang tới, cái mà khi bị hãm hiếp, bởi vì tâm lý bài xích nên y cố gắng bỏ qua, không dám công nhận.
Mục Tuy quay lưng, đi nhanh như chạy ra chuồng ngựa. Y leo lên thúc ngựa chạy trốn khỏi nhà. Nếu cứ đứng đó thêm một lát nữa, y sẽ không chịu nổi mà bước vào phòng, đi tới bên người Đồ Thát.
Sáng sớm, một nhóm nô tài trong viện dậy gánh nước từ giếng vào nhà bếp đổ đầy chum, ngang qua vườn hoa nhỏ, đột nhiên có người trông thấy thứ gì đó treo trên cành cây.
- Nhìn kìa\, có thứ gì lủng lẳng treo trên cây to cuối vườn hoa.
- Đâu đâu\, trông như…
- Ôi trời\, có người treo cổ\, có người treo cổ.
Một người hô hoán lên, lập tức tất cả bỏ hết thùng gánh nước, chạy ào về phía cuối vườn nhìn cho kỹ. Mặc dù khiếp sợ nhưng hơn hết thảy ai nấy đều tò mò.
Khi đám nô tài đến gần, đập vào mắt họ là một nô tì gầy gò, bẩn thỉu, tóc tai rũ rượi, lưng còng lại, bị treo cổ trên cây, lưỡi thè ra, toàn thân tím ngắt.
Hoảng sợ trong phút chốc, đám nô tài hô hoán lên.
- Mau\, chạy đi báo với quản gia đi.
- Có người chết\, có người chết…
Chỉ nửa giờ sau, Đồ Lâm quần áo chỉnh tế, tóc chưa kịp tết vội vã theo chân một quản sự chạy ra vườn hoa xem. Gã đứng bên dưới nhìn lên, thất kinh khi nhận ra nô tì kia chính là Cát Sầu, trong khi đám nô tì nô tài trong tiểu viện Lâm Quang của gã và thậm chí các quản sự đều không biết nô tì kia là ai.
Đồ Lâm tái mặt nhìn bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của Cát Sầu, tròng mắt đảo như rang lạc. Gã quay sang quát một quản sự.
- Để nguyên như vậy\, lập tức báo quan.
Quát xong, Đồ Lâm trở về phòng, ngồi phịch xuống ghế thần người ra.
Quá nhiều chuyện rắc rối thi nhau kéo tới. Các cửa hàng bị bọ xông, làm ăn thua lỗ; thương đội bị đánh tráo thảo dược thành muối, bị nha môn giam lại điều tra; giờ thì Cát Sầu treo cổ chết trong tiểu viện của gã. Tất cả những chuyện này là do Đồ Tiệp sao?
Đồ Lâm nghi ngờ, Đồ Tiệp làm gì có bản lĩnh lớn đến vậy. Gã càng nghĩ càng khó hiểu.
Cát Sầu vốn dĩ vẫn ở tiểu viện Hoa Tiên của Đồ Thát, hiện tại lại treo cổ chết trong viện của gã, lẽ nào…
- Lẽ nào do tên tiện nô Mục Tuy làm? – Mắt Đồ Lâm lóe lên sự căm tức.
Đồ Lâm cứ ngồi trong phòng mà suy đoán. Bên ngoài, nha dịch kéo tới điều tra, náo loạn hỏi cung đến trưa thì họ tiến vào bên trong xin gặp. Đồ Lâm vội mời người vào.
- Cậu cả\, tôi là Thập Long\, phụ trách các vụ kỳ án trong thành. – Một người mặc quan phục xanh\, hông đeo kiếm bước vào phòng\, khẽ cúi đầu.
Đồ Lâm vội vã đi ra mời người vào.
- Thập đại nhân\, vất vả rồi\, mời ngài ngồi. Kết quả thế nào rồi ạ?
- Cậu cả\, rất tiếc phải thông báo với cậu rằng nô tì kia bị người ta sát hại mà chết. Dưới chân cô ta không có ghế để trèo\, cành cây có dấu hiệu bị dây thừng cọ xát rất mạnh. Hung thủ đã tròng dây thừng vào cổ cô ta\, vắt lên cành cây rồi kéo lên.
Đồ Lâm không hiểu lắm, gã nhíu mày.
- Vậy có gì đặc biệt sao?
Thập Long mỉm cười, đón tách trà mà một nô tì sợ sệt dâng tới.
- Bởi vì các vụ án liên tiếp xảy ra ở Đồ gia đồng thời một loạt sự kiện không may kéo tới nên tôi có suy xét một chút. Cậu cả\, nô tì Mạc Liễu chết trong tiểu viện của cậu ba Đồ Tiệp bị đánh đập\, siết cổ đến chết rồi ném xuống hồ. Hiện tại\, nô tì Cát Sầu này bị treo cổ đến chết. Cả hai vụ án\, các hung thủ đều không thèm che đậy\, không ngụy trang thành tự sát mà trực tiếp giết người. Cậu nói xem\, hai vụ án có liên quan gì đến nhau không?
Đồ Lâm siết chặt tay. Thập Long đang nghi ngờ gã và Đồ Tiệp trả đũa lẫn nhau.
- Đại nhân có ý gì? Án mạng ở viện của Đồ Tiệp tôi làm sao mà biết được.
Thập Long nhàn nhạt nhấp trà, từ tốn nói:
- Nô tì Cát Sầu kia không phải người của tiểu viện Lâm Quang\, các quản sự đều đã xác nhận. Thế nhưng khi chúng tôi hỏi người của đại viện Hồng Hoa\, các quản sự đều nói danh ngạch của Cát Sầu đã bị chuyển khỏi Hồng Hoa từ lâu rồi. Ghi chép trong sổ nhà bếp không còn phần ăn của cô ta\, nhưng chuyển đi đâu thì không ai biết. Bởi vì các quản sự chỉ làm theo phận sự của mình\, còn việc điều người là do các chủ nhân phân phó cho quản gia làm. Hiện tại cô ta xuất hiện tại đây…
Đồ Lâm tức giận nghiến răng.
- Ngài nói nhiều như vậy\, cuối cùng là có ý gì?
- Cậu cả\, nô tì Cát Sầu trước kia phục vụ trong tiểu viện Hoa Tiên của cậu bảy Đồ Thát đúng không? - Ánh mắt Thập Long lóe lên sự uy hiếp. – Cậu Đồ Thát gãy chân\, phải ngồi xe lăn\, hiện tại thần trí hình như không được bình thường thì phải. Nô tì Cát Sầu bị điều đi\, các nô lệ trong tiểu viện Hoa Tiên chỉ biết vậy\, cũng không biết bị đưa đi nơi nào. Cát Sầu có dấu hiệu bị nhốt một chỗ trong thời gian dài. Cậu cả\, cậu nói xem\, chuyện này có phải quá trùng hợp không? Nếu Cát Sầu không bị kẻ nào đó giết\, treo lên thì việc cô ta cứ như vậy biến mất cũng không ai biết đến.
Đồ Lâm đập tay xuống bàn, mặt đỏ bừng, mắt trợn lên.
- Thập đại nhân\, ngài cẩn thận lời nói một chút. Ngài đang nghi ngờ ta toàn những chuyện hoang đường mà không có chứng cứ gì. Đó chỉ là do ngài suy đoán thôi. Theo ta thấy\, có kẻ đang nhắm vào Đồ Lâm này. Toàn chuyện xui xẻo ập tới ngăn cản con đường làm ăn chưa đủ\, kẻ đó còn giết người đổ vạ. Thập đại nhân tại sao không nghĩ đến chuyện ta là nạn nhân bị chúng âm mưu triệt hạ để đoạn lợi?
Thập Long cười nhạt, đặt tách trà xuống.
- Cậu ba Đồ Tiệp\, thật trùng hợp\, cũng bị liệt nửa người dưới\, hiện tại không đi lại được. So với những vị khác trong Đồ gia\, Đồ Tiệp mới là người đang bị cản trở con đường làm ăn\, thậm chí hủy hoại tương lai và tiền đồ. Cậu cả\, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra\, thu thập chứng cứ. Cáo từ.
Thập Long đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Đồ Lâm ngồi sững sờ trên ghế hồi lâu, thở hổn hển vì tức giận. Gã cầm tách trà của mình ném mạnh xuống đất. Tách vỡ tan tành, mảnh vỡ văng khắp nơi. Cảm thấy chưa đủ, Đồ Lâm đứng dậy vơ hết những đồ sứ trong tầm tay, đập choang choang xuống đất để trút giận.
Các nô tì hoảng sợ lủi hết ra ngoài.
Phát tiết một hồi, Đồ Lâm lảo đảo ngồi xuống ghế. Gã bị nha môn nghi ngờ vụ của Đồ Thát. Nếu vụ án đó bị lật lại, không chỉ gã, Đồ Tiệp mà còn cả Đồ Song và Đồ Chuẩn cũng có phần. Bọn chúng dù ngu ngốc cũng không thể vạch áo cho người xem lưng. Đồ Thát hiện giờ ngây ngốc, vậy kẻ khuấy đục nước chỉ có thể là Mục Tuy. Tên bán nô khốn kiếp. Gã đã quá coi thường y rồi.
Đồ Lâm tức giận đau cả phổi, ngồi thở hồng hộc, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía trước.
***
Tin tức về chuyện ở tiểu viện Lâm Quang nhanh chóng đến tai Mục Tuy. Y ngồi trong phòng, nghe Tôn Khánh, Hoàng Cảnh, Cẩn Tu và Hổ Liêu báo cáo lại những chuyện thu thập được, tự mình ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh.
Y mỉm cười, gật gù.
- Tốt lắm. Mùa đông tới rồi\, Tôn Khánh\, mua quần áo bông phát cho mỗi nô lệ bốn bộ. Quần áo bông của cậu chủ đã xong chưa?
- Xong rồi ạ\, – Tôn Khánh hơi cúi đầu – sáng mai Liễu Châm phường sẽ mang tới đây. Đại đại\, tiếp theo cần phải làm gì?
- Tiếp theo… Trong số năm nam nô thiếu niên kia có cần loại bỏ đứa nào không?
- Không ạ. Bọn nó trước kia đều chỉ làm việc cho địa chủ\, ngoài đất đai mùa màng ra\, cái gì cũng không biết. Tới đây được ăn no mặc ấm\, được ngủ trong phòng đá\, có chăn ấm đệm êm thì còn có thể cầu gì hơn. – Hoàng Cảnh trả lời. – Hiện tại đang tiến hành huấn luyện rồi ạ.
Mục Tuy hài lòng ra lệnh:
- Ra chợ nô lệ mua thêm năm đứa nữa về đây. Mùa đông tập trung vào cửa hàng vải thô và dạy dỗ bọn nó\, sang xuân lọc lần nữa rồi chọn mấy đứa phù hợp dẫn theo đi làm ăn. Chuyện của Đồ Lâm đến đây thôi.
- Vâng.
Bốn nô lệ rút lui khỏi phòng, Mục Tuy cũng tháo xuống nụ cười nhàn nhạt. Y tần ngần một lát, đứng lên muốn đi tới phòng Đồ Thát.
Trời đã trở lạnh, tuyết rơi lất phất, mùi thơm từ nhà bếp bay ra nhắc y giờ cơm trưa sắp đến. Đã mấy ngày rồi y không dám gặp Đồ Thát, cứ đến trước cửa phòng là lại chẳng có dũng khí bước vào. Y đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Đồ Thát ở bên trong, gần nhưng cũng thật xa. Mục Tuy muốn nhìn thấy hắn, muốn đi thẳng vào phòng nhưng đôi chân không nghe lời, cứ chôn chặt tại chỗ.
Giấc mơ lạ lùng kia ám ảnh tâm trí Mục Tuy, khiến y lú lẫn và hoảng sợ. Phản ứng của cơ thể y khi tiếp xúc với Đồ Thát lại càng làm y kinh hãi. Mục Tuy chưa bao giờ rơi vào tình huống như vậy. Một mặt y muốn nhìn thấy Đồ Thát, muốn tiến tới gần, muốn chăm sóc, chuyện trò với hắn. Mặc khác y sợ hãi nhận ra bản thân mình ngày càng trở nên kì lạ.
Giấc mơ kia không chỉ đơn thuần là suy đoán mơ hồ về kẻ hiếp dâm mà còn là mong muốn của y. Khốn nạn thật! Không đúng, y không muốn có mối quan hệ như vậy với Đồ Thát. Mục Tuy tự nguyền rủa, tự thôi miên chính mình. Trong mơ, y cảm nhận được khoái cảm thân xác mà kẻ lạ mặt mang tới, cái mà khi bị hãm hiếp, bởi vì tâm lý bài xích nên y cố gắng bỏ qua, không dám công nhận.
Mục Tuy quay lưng, đi nhanh như chạy ra chuồng ngựa. Y leo lên thúc ngựa chạy trốn khỏi nhà. Nếu cứ đứng đó thêm một lát nữa, y sẽ không chịu nổi mà bước vào phòng, đi tới bên người Đồ Thát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.