Chương 24: Nhục mạ chốn đông người
Rita Kiến
30/06/2021
Mục Tuy dạo quanh phố một lát, tới tửu lâu Ân Hà ăn trưa rồi cưỡi ngựa tới tiệm vải Đồ Thát. Hiện tại biển đã làm xong, đã treo lên. Nhìn hai chữ Đồ Thát khắc nổi trên tấm biển, tâm tình y xao động khó tả.
Mục Tuy xuống ngựa, vào bên trong.
Đã quá trưa nhưng tiệm vẫn đông khách mua bởi vì Mục Tuy vừa cho nhập bông mới về, bán rẻ hơn một chút so với các tiệm khác. Người dân ham chút lợi nhỏ, so sánh giá cả xong sẽ chọn bên rẻ hơn để tiết kiệm vài đồng. Hạ giá xuống thì lời lãi cũng giảm nhưng kích thích được lượng tiêu thụ, còn hơn là niêm yết giá cao xong ngồi mốc đuổi ruồi từ ngày này sang tháng nọ.
Hai nam nô thiếu niên bán hàng đã khá thuần thục, giới thiệu bông này vải kia liên mồm tươi cười niềm nở kích thích người mua cao hứng. Quản sự Khiết Vỹ đang đứng ở quầy, thấy Mục Tuy vào thì chạy ra đón, cúi chào.
- Mục quản sự. Thật khéo quá\, Hồng quản sự và Lục quản sự cũng đang ở đây.
- Vậy sao? Hồng quản sự đến có việc gì? – Mục Tuy đi về phía bàn trà trong góc\, ngồi xuống.
Khiết Vỹ theo sau báo cáo:
- Hồng quản sự muốn kiểm lại hàng hóa\, tính toán tốc độ tiêu thụ trong tháng này để chuẩn bị cho việc mở rộng kinh doanh. Mục quản sự\, sang tháng mười một tuyết lớn\, có thể cửa hàng sẽ phải đóng cửa vì không còn người mua. Dân chúng có tiền đều sẽ mua vào tháng mười để còn kịp may quần áo chăn đệm.
Mục Tuy gật gù hài lòng.
- Mở rộng là chuyện của sang năm.
- Vâng ạ. Hồng quản sự cũng nói như vậy. Lục quản sự đi theo học việc.
Có người chọn bông vải xong muốn thanh toán nên Khiết Vỹ phải quay lại quầy. Mục Tuy nhận tách trà mà nô lệ thiếu niên bưng lên, ngồi ngẩn ra nhìn người qua lại trong tiệm.
Nửa giờ sau, Hồng Đăng và Lục Hành đi ra. Mục Tuy gật đầu chào:
- Hồng quản sự\, Lục quản sự\, vất vả rồi.
Hồng Đăng lịch sự đáp lại:
- Mục quản sự\, hôm nay rảnh rỗi vậy sao?
- Vào đông rồi mà. – Mục Tuy mỉm cười.
Y đã thanh lý xong hết hàng tồn kho của mình, hiện tại nhàn tản lượn qua lượn lại, suy nghĩ vẩn vơ. Hồng Đăng và Lục Hành ngồi xuống. Lục Hành còn không thèm chào Mục Tuy, vừa đặt mông liền mở miệng, giọng chua lòm.
- Mục quản sự\, xin thứ lỗi cho Lục Hành tôi có mắt như mù\, trước đây không biết chiến tích lừng lẫy của anh nên lỡ múa rìu qua mắt thợ. Hóa ra Mục quản sự lại lợi hại đến vậy. Đi tới đâu vực dậy những gia tộc sa sút đến đó.
Lời nói tràn ngập sự ghen tị và không cam lòng. Mục Tuy khách sáo nhấp trà.
- Không dám\, không dám. Mục Tuy tôi chỉ là một bán nô\, nào dám trèo cao.
Nói xong y cũng giật mình vì lời lẽ và âm điệu mà mình vừa thốt ra. Lục Hành muốn trèo lên giường Đồ Thát, Á Linh và Ngô Diệu ngày ngày buôn dưa lê với nhau bằng vẻ khó chịu. Mục Tuy nghe nhiều cũng tưởng thật.
Sắc mặt Lục Hành chợt biến, gã cười gằn.
- Mục quản sự khiêm tốn rồi. Lục Hành tôi thật xấu hổ vì kiến thức nông cạn. Mục quản sự đã cho tôi một bài học nhớ đời về tửu lâu Ân Hà đấy ạ. Tôi tới đó xin học việc\, Tống quản sự liền đuổi thẳng cổ\, còn mắng cho một trận.
Mục Tuy bật cười vì vẻ trách cứ thô sượng của Lục Hành.
- Vậy sao? Tôi không nghĩ Tống quản sự lại nóng tính vậy đâu.
- Rất nóng tính\, - Lục Hành bực tức vì Mục Tuy cười gã – ông ấy còn ném giẻ lau cho tôi và nói: “muốn học việc thì đi ra lau bàn bưng bê đi”. Mục quản sự\, anh đẩy tôi vào tình huống như thế có tính là ma cũ bắt nạt ma mới không?
- Sao Lục quản sự nói nặng lời như vậy? Nếu cậu muốn\, có thể tự mình mở tửu lâu\, tự quản lý lấy theo kiểu của Ân Hà mà. Vậy thì cậu sẽ giống như Tống quản sự\, một mình làm chủ một phương. Còn nếu cậu lấn sang nồi cơm của người khác\, tự nhiên ở đâu đâu nhảy vào đòi chọc một chân vào thì đương nhiên sẽ bị đánh đuổi rồi. Đó là đạo lý cơ bản.
Lục Hành tức giận, nghiến răng.
- Mục Tuy\, anh đừng quá đáng. Khi chúng tôi cùng cậu chủ dốc sức cho Đồ gia\, không biết anh còn lang thang ở nơi nào đâu. Hiện tại cậu chủ… bất tiện\, anh nhân cơ hội nắm mọi quyền hành\, quản lý tất cả tài sản. Ai biết được sự quản lý kia có minh bạch hay không? Anh lợi dụng sự tin tưởng của cậu chủ\, trước mặt nịnh bợ\, sau lưng làm bậy cái gì cũng không ai biết.
Giọng Lục Hành càng nói càng to khiến khách mua vải im bặt, quay lại nhìn. Mục Tuy khinh bỉ chép miệng.
- Tôi làm bậy cái gì? Có bằng chứng không? Cái gì không minh bạch? Có bằng chứng không?
Lục Hành đỏ mặt tía tai, chỉ vào mặt Mục Tuy.
- Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi. Đừng tự tin thái quá\, hiện tại tôi không có bằng chứng nhưng ngày sau chưa biết thế nào. Tới lúc đó\, chúng ta gặp nhau ở nha môn.
Mục Tuy gật gù, nhịp tay xuống bàn, mắt lóe lên tia sáng lạnh.
- Không có bằng chứng thì đừng có quạc quạc lên như một mụ đàn bà lắm chuyện. Lục Hành\, cẩn thận cái miệng đấy. Đừng có đi lung tung mà nói vớ vẩn kẻo gặp họa sát thân. Cậu chủ hiện tại không còn đủ mạnh mẽ để bảo vệ từng quản sự đâu.
- Anh dám đe dọa tôi? – Lục Hành đập tay xuống bàn\, lớn tiếng. – Anh muốn làm gì? Cho người hãm hại sao?
- Với cái đức hạnh này của cậu thì ra ngoài không chọc phải tổ kiến cũng chọc vào tổ ong. Ếch chết tại miệng. – Mục Tuy nhíu mày. Ăn nói kiểu khiêu khích như Lục Hành\, chẳng cần y ra tay\, bên ngoài đầy người thù ghét.
Lục Hành tức đến hít thở không thông, bắt đầu buông lời sỉ vả.
- Mục Tuy\, anh tưởng mình cao thượng lắm à? Anh chỉ là thứ tiểu nhân đội lốt quân tử\, xuất thân đê tiện mà nghĩ mình cao sang. Anh lợi dụng tình thế khốn khó của cậu chủ\, chui háng nịnh bợ cậu ấy để chiếm quyền kiểm soát tài sản. Cậu chủ chẳng còn gì để bám víu mới bất đắc dĩ phụ thuộc vào anh.
Hóa ra họ Lục này vẫn luôn khinh thường xuất thân nô lệ của y. Y chui háng nịnh bợ sao?
- Vậy nên hiện tại Lục quản sự cũng cách ngày lại đến bồi cậu chủ\, là muốn chui háng nịnh bợ\, hất cẳng tôi\, giành quyền kiểm soát tài sản? – Mục Tuy cười khinh bỉ. – Bao nhiêu ngày không sao\, ngày họ Lục cậu tới\, ngồi một mình với cậu chủ thì cậu chủ ngã nhào xuống đất. Ôi\, sự nịnh bợ mới tuyệt làm sao.
Lục Hành đứng bật dậy, gầm lên:
- Mục Tuy\, anh đừng có ngậm máu phun người. Khi đó chẳng có ai ở gần cậu chủ cả\, tôi cũng ngồi cách hơn một sải tay. Cậu chủ với tách trà mà xe lăn đặt quá xa nên mới ngã xuống. Tôi đỡ không kịp. Anh đừng có đổ oan cho tôi đẩy ngã cậu chủ.
- Cậu ngậm máu phun người thì được\, đến lượt tôi thì không được sao? Tôi còn bắt tại trận lúc đó cậu là người ở gần cậu chủ nhất\, thế mà cậu chối bay chối biến được. Còn cậu\, thậm chí không có nổi nửa phần chứng cứ vẫn dám nói tôi “quản lý không minh bạch\, làm bậy”. Ai mới là kẻ ngậm máu phun người ở đây? Chuyện nhà thì giữ trong nhà\, cậu cố tình ở nơi đông người\, trước mặt các quản sự\, nói lớn tiếng nhục mạ tôi. Sợ người ta không biết tôi xuất thân đê tiện\, thao túng tài sản à?
Lục Hành gật gù, vẻ đã hiểu ra ngọn nguồn.
- Hóa ra anh vẫn ngứa mắt chuyện tôi tới bồi cậu chủ\, sợ tôi chiếm mất vị trí của anh. Mục Tuy\, tôi còn chưa quên hôm đó anh đuổi tôi như đuổi tà đâu. Nhà cũng là nhà của cậu chủ\, anh là cái thá gì mà đuổi khách của cậu chủ như thể đó là nhà anh? Anh chẳng có quyền cấm tôi đến\, đuổi tôi đi. Anh chỉ là một tên nô lệ mười vạn lượng\, một con chó dưới gầm bàn thôi!
- Đủ rồi. – Hồng Đăng đập bàn quát lên.
Lục Hành cũng đã chửi được câu mấu chốt mà gã muốn văng ra từ lâu nhưng không có cơ hội. Gã thách thức, đắc ý nhìn vẻ mặt vặn vẹo vì tức giận của Mục Tuy, thả lại một nụ cười khinh bỉ rồi phất tay áo rời đi.
Hồng Đăng thở dài, lắc đầu ngao ngán.
- Họ Lục này tuổi trẻ tài cao\, chẳng coi ai ra gì. Cứ phải để cuộc đời vả cho cậu ta dăm ba phát thì mới tỉnh ngộ ra được.
Mục Tuy xuống ngựa, vào bên trong.
Đã quá trưa nhưng tiệm vẫn đông khách mua bởi vì Mục Tuy vừa cho nhập bông mới về, bán rẻ hơn một chút so với các tiệm khác. Người dân ham chút lợi nhỏ, so sánh giá cả xong sẽ chọn bên rẻ hơn để tiết kiệm vài đồng. Hạ giá xuống thì lời lãi cũng giảm nhưng kích thích được lượng tiêu thụ, còn hơn là niêm yết giá cao xong ngồi mốc đuổi ruồi từ ngày này sang tháng nọ.
Hai nam nô thiếu niên bán hàng đã khá thuần thục, giới thiệu bông này vải kia liên mồm tươi cười niềm nở kích thích người mua cao hứng. Quản sự Khiết Vỹ đang đứng ở quầy, thấy Mục Tuy vào thì chạy ra đón, cúi chào.
- Mục quản sự. Thật khéo quá\, Hồng quản sự và Lục quản sự cũng đang ở đây.
- Vậy sao? Hồng quản sự đến có việc gì? – Mục Tuy đi về phía bàn trà trong góc\, ngồi xuống.
Khiết Vỹ theo sau báo cáo:
- Hồng quản sự muốn kiểm lại hàng hóa\, tính toán tốc độ tiêu thụ trong tháng này để chuẩn bị cho việc mở rộng kinh doanh. Mục quản sự\, sang tháng mười một tuyết lớn\, có thể cửa hàng sẽ phải đóng cửa vì không còn người mua. Dân chúng có tiền đều sẽ mua vào tháng mười để còn kịp may quần áo chăn đệm.
Mục Tuy gật gù hài lòng.
- Mở rộng là chuyện của sang năm.
- Vâng ạ. Hồng quản sự cũng nói như vậy. Lục quản sự đi theo học việc.
Có người chọn bông vải xong muốn thanh toán nên Khiết Vỹ phải quay lại quầy. Mục Tuy nhận tách trà mà nô lệ thiếu niên bưng lên, ngồi ngẩn ra nhìn người qua lại trong tiệm.
Nửa giờ sau, Hồng Đăng và Lục Hành đi ra. Mục Tuy gật đầu chào:
- Hồng quản sự\, Lục quản sự\, vất vả rồi.
Hồng Đăng lịch sự đáp lại:
- Mục quản sự\, hôm nay rảnh rỗi vậy sao?
- Vào đông rồi mà. – Mục Tuy mỉm cười.
Y đã thanh lý xong hết hàng tồn kho của mình, hiện tại nhàn tản lượn qua lượn lại, suy nghĩ vẩn vơ. Hồng Đăng và Lục Hành ngồi xuống. Lục Hành còn không thèm chào Mục Tuy, vừa đặt mông liền mở miệng, giọng chua lòm.
- Mục quản sự\, xin thứ lỗi cho Lục Hành tôi có mắt như mù\, trước đây không biết chiến tích lừng lẫy của anh nên lỡ múa rìu qua mắt thợ. Hóa ra Mục quản sự lại lợi hại đến vậy. Đi tới đâu vực dậy những gia tộc sa sút đến đó.
Lời nói tràn ngập sự ghen tị và không cam lòng. Mục Tuy khách sáo nhấp trà.
- Không dám\, không dám. Mục Tuy tôi chỉ là một bán nô\, nào dám trèo cao.
Nói xong y cũng giật mình vì lời lẽ và âm điệu mà mình vừa thốt ra. Lục Hành muốn trèo lên giường Đồ Thát, Á Linh và Ngô Diệu ngày ngày buôn dưa lê với nhau bằng vẻ khó chịu. Mục Tuy nghe nhiều cũng tưởng thật.
Sắc mặt Lục Hành chợt biến, gã cười gằn.
- Mục quản sự khiêm tốn rồi. Lục Hành tôi thật xấu hổ vì kiến thức nông cạn. Mục quản sự đã cho tôi một bài học nhớ đời về tửu lâu Ân Hà đấy ạ. Tôi tới đó xin học việc\, Tống quản sự liền đuổi thẳng cổ\, còn mắng cho một trận.
Mục Tuy bật cười vì vẻ trách cứ thô sượng của Lục Hành.
- Vậy sao? Tôi không nghĩ Tống quản sự lại nóng tính vậy đâu.
- Rất nóng tính\, - Lục Hành bực tức vì Mục Tuy cười gã – ông ấy còn ném giẻ lau cho tôi và nói: “muốn học việc thì đi ra lau bàn bưng bê đi”. Mục quản sự\, anh đẩy tôi vào tình huống như thế có tính là ma cũ bắt nạt ma mới không?
- Sao Lục quản sự nói nặng lời như vậy? Nếu cậu muốn\, có thể tự mình mở tửu lâu\, tự quản lý lấy theo kiểu của Ân Hà mà. Vậy thì cậu sẽ giống như Tống quản sự\, một mình làm chủ một phương. Còn nếu cậu lấn sang nồi cơm của người khác\, tự nhiên ở đâu đâu nhảy vào đòi chọc một chân vào thì đương nhiên sẽ bị đánh đuổi rồi. Đó là đạo lý cơ bản.
Lục Hành tức giận, nghiến răng.
- Mục Tuy\, anh đừng quá đáng. Khi chúng tôi cùng cậu chủ dốc sức cho Đồ gia\, không biết anh còn lang thang ở nơi nào đâu. Hiện tại cậu chủ… bất tiện\, anh nhân cơ hội nắm mọi quyền hành\, quản lý tất cả tài sản. Ai biết được sự quản lý kia có minh bạch hay không? Anh lợi dụng sự tin tưởng của cậu chủ\, trước mặt nịnh bợ\, sau lưng làm bậy cái gì cũng không ai biết.
Giọng Lục Hành càng nói càng to khiến khách mua vải im bặt, quay lại nhìn. Mục Tuy khinh bỉ chép miệng.
- Tôi làm bậy cái gì? Có bằng chứng không? Cái gì không minh bạch? Có bằng chứng không?
Lục Hành đỏ mặt tía tai, chỉ vào mặt Mục Tuy.
- Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi. Đừng tự tin thái quá\, hiện tại tôi không có bằng chứng nhưng ngày sau chưa biết thế nào. Tới lúc đó\, chúng ta gặp nhau ở nha môn.
Mục Tuy gật gù, nhịp tay xuống bàn, mắt lóe lên tia sáng lạnh.
- Không có bằng chứng thì đừng có quạc quạc lên như một mụ đàn bà lắm chuyện. Lục Hành\, cẩn thận cái miệng đấy. Đừng có đi lung tung mà nói vớ vẩn kẻo gặp họa sát thân. Cậu chủ hiện tại không còn đủ mạnh mẽ để bảo vệ từng quản sự đâu.
- Anh dám đe dọa tôi? – Lục Hành đập tay xuống bàn\, lớn tiếng. – Anh muốn làm gì? Cho người hãm hại sao?
- Với cái đức hạnh này của cậu thì ra ngoài không chọc phải tổ kiến cũng chọc vào tổ ong. Ếch chết tại miệng. – Mục Tuy nhíu mày. Ăn nói kiểu khiêu khích như Lục Hành\, chẳng cần y ra tay\, bên ngoài đầy người thù ghét.
Lục Hành tức đến hít thở không thông, bắt đầu buông lời sỉ vả.
- Mục Tuy\, anh tưởng mình cao thượng lắm à? Anh chỉ là thứ tiểu nhân đội lốt quân tử\, xuất thân đê tiện mà nghĩ mình cao sang. Anh lợi dụng tình thế khốn khó của cậu chủ\, chui háng nịnh bợ cậu ấy để chiếm quyền kiểm soát tài sản. Cậu chủ chẳng còn gì để bám víu mới bất đắc dĩ phụ thuộc vào anh.
Hóa ra họ Lục này vẫn luôn khinh thường xuất thân nô lệ của y. Y chui háng nịnh bợ sao?
- Vậy nên hiện tại Lục quản sự cũng cách ngày lại đến bồi cậu chủ\, là muốn chui háng nịnh bợ\, hất cẳng tôi\, giành quyền kiểm soát tài sản? – Mục Tuy cười khinh bỉ. – Bao nhiêu ngày không sao\, ngày họ Lục cậu tới\, ngồi một mình với cậu chủ thì cậu chủ ngã nhào xuống đất. Ôi\, sự nịnh bợ mới tuyệt làm sao.
Lục Hành đứng bật dậy, gầm lên:
- Mục Tuy\, anh đừng có ngậm máu phun người. Khi đó chẳng có ai ở gần cậu chủ cả\, tôi cũng ngồi cách hơn một sải tay. Cậu chủ với tách trà mà xe lăn đặt quá xa nên mới ngã xuống. Tôi đỡ không kịp. Anh đừng có đổ oan cho tôi đẩy ngã cậu chủ.
- Cậu ngậm máu phun người thì được\, đến lượt tôi thì không được sao? Tôi còn bắt tại trận lúc đó cậu là người ở gần cậu chủ nhất\, thế mà cậu chối bay chối biến được. Còn cậu\, thậm chí không có nổi nửa phần chứng cứ vẫn dám nói tôi “quản lý không minh bạch\, làm bậy”. Ai mới là kẻ ngậm máu phun người ở đây? Chuyện nhà thì giữ trong nhà\, cậu cố tình ở nơi đông người\, trước mặt các quản sự\, nói lớn tiếng nhục mạ tôi. Sợ người ta không biết tôi xuất thân đê tiện\, thao túng tài sản à?
Lục Hành gật gù, vẻ đã hiểu ra ngọn nguồn.
- Hóa ra anh vẫn ngứa mắt chuyện tôi tới bồi cậu chủ\, sợ tôi chiếm mất vị trí của anh. Mục Tuy\, tôi còn chưa quên hôm đó anh đuổi tôi như đuổi tà đâu. Nhà cũng là nhà của cậu chủ\, anh là cái thá gì mà đuổi khách của cậu chủ như thể đó là nhà anh? Anh chẳng có quyền cấm tôi đến\, đuổi tôi đi. Anh chỉ là một tên nô lệ mười vạn lượng\, một con chó dưới gầm bàn thôi!
- Đủ rồi. – Hồng Đăng đập bàn quát lên.
Lục Hành cũng đã chửi được câu mấu chốt mà gã muốn văng ra từ lâu nhưng không có cơ hội. Gã thách thức, đắc ý nhìn vẻ mặt vặn vẹo vì tức giận của Mục Tuy, thả lại một nụ cười khinh bỉ rồi phất tay áo rời đi.
Hồng Đăng thở dài, lắc đầu ngao ngán.
- Họ Lục này tuổi trẻ tài cao\, chẳng coi ai ra gì. Cứ phải để cuộc đời vả cho cậu ta dăm ba phát thì mới tỉnh ngộ ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.