Chương 29: Bàn Tay Thần
Vô Song Linh
03/03/2014
Câu hỏi bất ngờ của Long mập khiến Lê thoáng chút bối rối. Hắn giơ tay vuốt vuốt mặt rồi đáp:
- Phải!
- Vậy thông minh dường như vẫn chưa đủ. Chúng có lẽ thiếu một thứ.
Lê ngạc nhiên hỏi lại:
- Thứ gì?
- Bá đạo.
- Bá đạo ư?
Phải! Chúng ta như một thôn giữa một khu rác điện tử, càng nhân nhượng bao nhiêu thì càng bị thôn khác lấn tới bấy nhiêu. Tao thực rất khinh bỉ cái gọi là hòa bình. Cũng đừng nói với tao rằng nước mình nhỏ thì không thể cứng rắn được, bởi vì cả Triều Tiên lẫn Nhật Bản đều là nước nhỏ, tuy nhiên cho tới giờ, vẫn rất ít người dám trêu chọc vào bọn họ. Không nói đâu xa, trước kia dưới sự lãnh đạo mạnh mẽ của chủ tịch Hồ Chí Minh, dù là các đế quốc cũng phải run rẩy trước sức mạnh của Việt Nam. Cho nên theo tao, chúng ta thiếu bá đạo, thiếu sự cứng rắn…
Lê thoáng sửng sốt, câu nói của Long mập khiến hắn phải lâm vào trầm ngâm suy nghĩ. Rất nhanh, Star44F đã bay tới tọa độ được hướng dẫn. Vừa mới dừng lại lơ lửng trên không trung, phía dưới, mặt đất bắt đầu rung động dữ dội. Một cánh cửa rộng lớn từ từ hiện ra, một loạt xe bay từ bên trong bay vút lên không trung, vây quanh lấy chiếc xe bay của Lê.
Trong khi Long mập đang run rẩy sợ hãi thì Lê lại bình tĩnh gật đầu chào mọi người một lượt. Giọng Gà còm vang lên trước nhất.
- Chào mừng thiếu tá Lê tới căn cứ kháng chiến. Chúng ta lần nữa trở thành đồng đội thực thụ rồi… hắc hắc…
Phía sau Gà còm, Phong lão đại dù đang bị băng bó vẫn giơ tay phải lên đập cho tên gầy một đập khiến hắn la oai oái. Chỉ thấy Phong lão đại nhìn về phía Lê gật đầu:
- Tôi đã nghe tin tức tình báo về thôn của cậu. Cậu cũng nên nén bi thương, biến căm thù thành hành động. Được rồi, mặc dù là buổi tối, tuy nhiên chúng ta không nên đứng ở đây mãi đề phòng ống kính quang học từ vệ tinh của đối thủ tình cờ quét qua.
Hàng loạt xe bay lần nữa tiến vào trong thông đạo nối thẳng với lòng đất. Cánh cửa thép lại lần nữa rung động khép lại, bên trên lại trở về nguyên trạng là một ngọn núi.
Ước tính phải đi sâu tới năm km mới xuống tới địa điểm đỗ xe. Đây là một căn cứ ngầm vô cùng khổng lồ được xây dựng bên dưới lòng đất. Xuống xe, Lê và Long mập theo nhóm người Phong lão đại đi bước lên một tàu điện từ và được chuyển tới một khu vực khác về hướng tây bắc.
Rất nhanh Lê được đưa tới một đại sảnh rộng lớn. Bên trong có rất nhiều người đang hối hả hoạt động. Mỗi người dường như đều rất bận rộn với công việc của mình. Liên tiếp các tin tức được báo về, hàng loạt các mệnh lênh được đưa ra. Đất nước, thực sự như tiến vào guồng quay chiến đấu. Còn đang đứng ngẩn người nhìn quanh, một vị lão nhân đột nhiên từ cánh phải bước tới. Lê vừa nhìn liền mừng rỡ kêu lên:
- Giáo sư!
Nhóm người Phong lão đại nghe thấy Lê gọi thì đều ngạc nhiên cực độ quay sang nhìn hắn như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
- Cậu quen ngài ta sao?
- Ồ! Đây là vị giáo sư số mười ba ở tòa tháp dị gen. Sao? Có vấn đề gì sao?
- Nói ra không khỏi hù chết cậu. Ngài ta chính là người trong truyền thuyết được gọi là Bàn Tay Thần đó.
Lần này tới lượt Lê kinh ngạc há hốc mồm, lắp bắp một hồi hắn vẫn không nói lên được câu nào. Hoàn toàn không thể nghĩ tới, vị giáo sư mất tích hơn một năm trước lại ở căn cứ kháng chiến này, hơn nữa lại là người mang biệt danh Bàn Tay Thần được vạn vạn người kính trọng.
Trong lúc cả đám người có hả hê, có kinh ngạc, có sợ hãi còn chưa khôi phục cảm súc thì vị giáo sư Bàn Tay Thần đã bước đến. Nhìn thấy chiếc hộp sau lưng của Lê, ánh mắt của vị giáo sư này sáng ngời, vươn tay phải vỗ vỗ lên vai Lê nói:
- Tốt… Tốt lắm… Cậu theo tôi vào đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Hướng mọi người gật đầu, Lê nhanh chóng bước theo chân vị giáo sư đáng kính vào trong một căn phòng làm việc giản dị ở phía cánh phải đại sảnh. Giơ tay chỉ một chiếc ghế trống tại một bộ bàn ghế bố trí ở giữa phòng, Bàn Tay Thần nói:
- Ngồi đi! Ta nghĩ chúng ta hẳn sẽ có nhiều vấn đề cần phải trao đổi.
- Dạ thưa ngài!
- Được rồi, cứ gọi ta là thầy như con đã gọi ở căn cứ ngầm đảo Phú Quý.
- Dạ thưa thầy!
- Ừm! Nhìn thấy con đã được sở hữu TĐG ta nghĩ hẳn con đã “tốt nghiệp” được khóa học từ hệ thống thông minh ta bố trí ở đó rồi. Thực tế thì ta cũng vừa mới liên lạc lại với hệt thống thông minh tại đó và thu được tất cả các thông tin.
Lê nghe vậy nóng lòng nói:
- Dạ thưa thầy, con còn đi cùng một người, cô ấy…
Bàn Tay Thần giơ tay biểu thị Lê ngừng lại. Vị giáo sư khẽ nhíu mày nói:
- Con nên kiềm chế cảm xúc của mình. Điều ta sắp nói sau đây rất có thể con sẽ không tin. Tuy nhiên ta hi vọng dù thế nào, con vẫn phải giữ vững bản tâm, duy trì lòng yêu nước của con như hiện tại.
Lê sửng sốt, tiếp đó hít sâu một hơi, bình tĩnh mở lời:
- Dạ! Thầy nói đi, con nghe…
- Khi hai đứa bọn con tiếp xúc với khối đá ở khu vườn nghiên cứu, sự tình đã có biến. Những người ở quốc gia khác nhau sẽ nhìn thấy hoa văn khác nhau. Con và Thúy đều nhìn thấy năm ngôi sao, tuy nhiên khi con xếp năm ngôi sao vào làm một thì cô ấy lại theo bản năng xếp nó thành bốn ngôi sao đang quây quanh một ngôi.
- Quốc kỳ Trung Hoa?
- Phải rồi. Cô ấy là người Trung Quốc, dùng biện pháp tự thôi miên hòng xâm nhập vào BTT để ăn cắp kỹ thuật thay đổi gen con người. Đáng tiếc, cô ấy có thể nhờ thế lực khống chế BTT và lừa được nó, nhưng không lừa được hệ thống thông minh ở khu vườn nghiên cứu. Khi sắp đặt hệ thống đó ta đã có chút hiểu đại khái về mặt linh hồn, cho nên hết thảy những hành động ở đó đều được điều khiển bằng bản tâm của chính người đó. Và như vậy trừ khi những người có thiên phú điều khiển về mặt linh hồn nếu không đều bị sàng lọc ngay từ vòng đầu.
Tin tức mà Bàn Tay Thần cung cấp khiến Lê bàng hoàng. Hắn cảm giác trong lòng như có ngàn vạn mũi kim thay phiên nhau châm chích khiến hắn thấy khó chịu.
Trong lúc Lê không biết mình bị tại sao thì Bàn Tay Thần đã nói:
- Con đã yêu nó…
Lắc lắc đầu:
- Không phải. Chắc là không phải. Con hận cô ấy, cũng vì cô ấy, gia đình con, bạn bè con và cả những người dân vô tội này đều phải nằm xuống. Con hận cô ấy…
Thở dài một hơi, Bàn Tay Thần nói:
- Đáng lẽ trước kia ta phải lắp đặt hệ thống loại bỏ người không được chọn ngay từ đầu thì đã không có mối nghiệt duyên này. Ài! Cũng là lỗi tại ta.
Nói đoạn, vị giáo sư già phất phất tay nói:
- Được rồi. Chuyện này gác lại ở đây, còn nhiều vấn đề trước mắt cần phải xử lý. Theo những tin tình báo ta nhận được thì có một tổ chức quân phiệt của Trung Quốc đứng sau giật giây mọi vấn đề, và gia đình con vẫn nằm trong tay bọn họ.
Lê đứng bật dậy:
- Thật sao? Việc thầy nói là sự thật ư?
- Ngồi xuống. Con cần phải biết cách khống chế tâm trạng của mình. Nếu không sau này, con làm sao xử lý những truyện trọng đại.
Lê thoáng sửng sốt rồi bình tĩnh ngồi xuống. Giáo sư Bàn Tay Thần hài lòng nói tiếp:
- Từ những năm 201x Trung Quốc đã vừa đánh trống vừa la làng ngộ nhận biển đông là vùng biển của họ. Đồng thời cũng đưa tàu tuần tra xuống xua đuổi, đánh đập và thậm chí là bẻ cờ của các tàu đánh cá. Việc này ắt hẳn con đã biết.
Lê gật đầu, Bàn Tay Thần cầm chiếc cốc lên, nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp:
“Thực tế là bọn họ cũng không cần quốc tế công nhận quyền sở hữu của bọn họ. Chỉ cần trên đó luôn có quân của mình tuần tra, vậy dù Việt Nam có gào thét thế nào cũng vô dụng. Ban đầu, tầng lớp lãnh đạo Trung Quốc thèm muốn những tài nguyên khoáng sản hay các mỏ dầu ở vùng biển đông của Việt Nam. Tuy nhiên, từ những năm 2050 tới nay, dưới sự trợ giúp của khoa học kỹ thuật cùng các siêu kết cấu vật chất, bọn họ đã xây dựng rất nhiều căn cứ quân sự ngầm ngoài biển đông, mà tổng bộ của căn cứ ngầm này chính là nằm ở giữa hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Người toàn quyền chỉ huy những căn cứ này là Lâm Đại Quốc, một quân phiệt khống chế thế giới ngầm cả phía bắc Trung Quốc.
Tên này thực tế trước kia chỉ là tay sai của chủ tịch nước Trung Hoa hiện tại. Tuy nhiên người này mưu mô sảo quyệt, luôn luôn nghĩ ra những biện pháp loại bỏ dần đối thủ trong nước, và dần dần thoát ly khỏi sự khống chế của bộ máy chính phủ Trung Quốc.
Mọi hoạt động của hắn đều diễn ra trong bí mật, thậm chí còn ngầm cài “cổng hậu” vào hệ thống BTT để xâm nhập và khống chế nó. Đáng tiếc, hắn đã đánh giá thấp Việt Nam chúng ta, đánh giá thấp những bộ óc thiên tài của dân tộc. Những hành động mà hắn coi là cực kỳ bí mật thực tế đã bị chúng ta và BTT phát hiện ra từ lâu. Nhiều năm trước, chúng ta đã có kế hoạch di chuyển tổng bộ học viện về căn cứ ngầm dưới lòng Việt Bắc, ngay cả BTT cũng đã được di chuyển từ lâu trong khi mọi người vẫn còn đinh ninh rằng nó tồn tại trong tòa tháp trung tâm. Tại Học Viện Bàn Tay Thần cũ, ta cố tình sai khiến cho BTT giả bị chúng khống chế thì bọn chúng lại càng thêm hoạt động công khai. Nhưng mà càng như vậy những tin tình báo quan trọng hơn lại càng tới với chúng ta dễ dàng.
Nói nhiều như vậy chính là muốn cho con biết, mục tiêu đầu tiên của chúng ta chính là hắn. Ngoài việc cứu gia đình của các con, chúng ta muốn cái căn cứ đó làm địa điểm bí mật thứ hai của chúng ta.”
Nhìn vẻ mặt kích động muốn ngay lập tức tham gia chiến đấu của Lê, vị giáo sư đáng kính mỉm cười:
- Tuy nhiên, trước hết, chúng ta cần làm một số thay đổi đối với con đã…
- Phải!
- Vậy thông minh dường như vẫn chưa đủ. Chúng có lẽ thiếu một thứ.
Lê ngạc nhiên hỏi lại:
- Thứ gì?
- Bá đạo.
- Bá đạo ư?
Phải! Chúng ta như một thôn giữa một khu rác điện tử, càng nhân nhượng bao nhiêu thì càng bị thôn khác lấn tới bấy nhiêu. Tao thực rất khinh bỉ cái gọi là hòa bình. Cũng đừng nói với tao rằng nước mình nhỏ thì không thể cứng rắn được, bởi vì cả Triều Tiên lẫn Nhật Bản đều là nước nhỏ, tuy nhiên cho tới giờ, vẫn rất ít người dám trêu chọc vào bọn họ. Không nói đâu xa, trước kia dưới sự lãnh đạo mạnh mẽ của chủ tịch Hồ Chí Minh, dù là các đế quốc cũng phải run rẩy trước sức mạnh của Việt Nam. Cho nên theo tao, chúng ta thiếu bá đạo, thiếu sự cứng rắn…
Lê thoáng sửng sốt, câu nói của Long mập khiến hắn phải lâm vào trầm ngâm suy nghĩ. Rất nhanh, Star44F đã bay tới tọa độ được hướng dẫn. Vừa mới dừng lại lơ lửng trên không trung, phía dưới, mặt đất bắt đầu rung động dữ dội. Một cánh cửa rộng lớn từ từ hiện ra, một loạt xe bay từ bên trong bay vút lên không trung, vây quanh lấy chiếc xe bay của Lê.
Trong khi Long mập đang run rẩy sợ hãi thì Lê lại bình tĩnh gật đầu chào mọi người một lượt. Giọng Gà còm vang lên trước nhất.
- Chào mừng thiếu tá Lê tới căn cứ kháng chiến. Chúng ta lần nữa trở thành đồng đội thực thụ rồi… hắc hắc…
Phía sau Gà còm, Phong lão đại dù đang bị băng bó vẫn giơ tay phải lên đập cho tên gầy một đập khiến hắn la oai oái. Chỉ thấy Phong lão đại nhìn về phía Lê gật đầu:
- Tôi đã nghe tin tức tình báo về thôn của cậu. Cậu cũng nên nén bi thương, biến căm thù thành hành động. Được rồi, mặc dù là buổi tối, tuy nhiên chúng ta không nên đứng ở đây mãi đề phòng ống kính quang học từ vệ tinh của đối thủ tình cờ quét qua.
Hàng loạt xe bay lần nữa tiến vào trong thông đạo nối thẳng với lòng đất. Cánh cửa thép lại lần nữa rung động khép lại, bên trên lại trở về nguyên trạng là một ngọn núi.
Ước tính phải đi sâu tới năm km mới xuống tới địa điểm đỗ xe. Đây là một căn cứ ngầm vô cùng khổng lồ được xây dựng bên dưới lòng đất. Xuống xe, Lê và Long mập theo nhóm người Phong lão đại đi bước lên một tàu điện từ và được chuyển tới một khu vực khác về hướng tây bắc.
Rất nhanh Lê được đưa tới một đại sảnh rộng lớn. Bên trong có rất nhiều người đang hối hả hoạt động. Mỗi người dường như đều rất bận rộn với công việc của mình. Liên tiếp các tin tức được báo về, hàng loạt các mệnh lênh được đưa ra. Đất nước, thực sự như tiến vào guồng quay chiến đấu. Còn đang đứng ngẩn người nhìn quanh, một vị lão nhân đột nhiên từ cánh phải bước tới. Lê vừa nhìn liền mừng rỡ kêu lên:
- Giáo sư!
Nhóm người Phong lão đại nghe thấy Lê gọi thì đều ngạc nhiên cực độ quay sang nhìn hắn như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
- Cậu quen ngài ta sao?
- Ồ! Đây là vị giáo sư số mười ba ở tòa tháp dị gen. Sao? Có vấn đề gì sao?
- Nói ra không khỏi hù chết cậu. Ngài ta chính là người trong truyền thuyết được gọi là Bàn Tay Thần đó.
Lần này tới lượt Lê kinh ngạc há hốc mồm, lắp bắp một hồi hắn vẫn không nói lên được câu nào. Hoàn toàn không thể nghĩ tới, vị giáo sư mất tích hơn một năm trước lại ở căn cứ kháng chiến này, hơn nữa lại là người mang biệt danh Bàn Tay Thần được vạn vạn người kính trọng.
Trong lúc cả đám người có hả hê, có kinh ngạc, có sợ hãi còn chưa khôi phục cảm súc thì vị giáo sư Bàn Tay Thần đã bước đến. Nhìn thấy chiếc hộp sau lưng của Lê, ánh mắt của vị giáo sư này sáng ngời, vươn tay phải vỗ vỗ lên vai Lê nói:
- Tốt… Tốt lắm… Cậu theo tôi vào đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Hướng mọi người gật đầu, Lê nhanh chóng bước theo chân vị giáo sư đáng kính vào trong một căn phòng làm việc giản dị ở phía cánh phải đại sảnh. Giơ tay chỉ một chiếc ghế trống tại một bộ bàn ghế bố trí ở giữa phòng, Bàn Tay Thần nói:
- Ngồi đi! Ta nghĩ chúng ta hẳn sẽ có nhiều vấn đề cần phải trao đổi.
- Dạ thưa ngài!
- Được rồi, cứ gọi ta là thầy như con đã gọi ở căn cứ ngầm đảo Phú Quý.
- Dạ thưa thầy!
- Ừm! Nhìn thấy con đã được sở hữu TĐG ta nghĩ hẳn con đã “tốt nghiệp” được khóa học từ hệ thống thông minh ta bố trí ở đó rồi. Thực tế thì ta cũng vừa mới liên lạc lại với hệt thống thông minh tại đó và thu được tất cả các thông tin.
Lê nghe vậy nóng lòng nói:
- Dạ thưa thầy, con còn đi cùng một người, cô ấy…
Bàn Tay Thần giơ tay biểu thị Lê ngừng lại. Vị giáo sư khẽ nhíu mày nói:
- Con nên kiềm chế cảm xúc của mình. Điều ta sắp nói sau đây rất có thể con sẽ không tin. Tuy nhiên ta hi vọng dù thế nào, con vẫn phải giữ vững bản tâm, duy trì lòng yêu nước của con như hiện tại.
Lê sửng sốt, tiếp đó hít sâu một hơi, bình tĩnh mở lời:
- Dạ! Thầy nói đi, con nghe…
- Khi hai đứa bọn con tiếp xúc với khối đá ở khu vườn nghiên cứu, sự tình đã có biến. Những người ở quốc gia khác nhau sẽ nhìn thấy hoa văn khác nhau. Con và Thúy đều nhìn thấy năm ngôi sao, tuy nhiên khi con xếp năm ngôi sao vào làm một thì cô ấy lại theo bản năng xếp nó thành bốn ngôi sao đang quây quanh một ngôi.
- Quốc kỳ Trung Hoa?
- Phải rồi. Cô ấy là người Trung Quốc, dùng biện pháp tự thôi miên hòng xâm nhập vào BTT để ăn cắp kỹ thuật thay đổi gen con người. Đáng tiếc, cô ấy có thể nhờ thế lực khống chế BTT và lừa được nó, nhưng không lừa được hệ thống thông minh ở khu vườn nghiên cứu. Khi sắp đặt hệ thống đó ta đã có chút hiểu đại khái về mặt linh hồn, cho nên hết thảy những hành động ở đó đều được điều khiển bằng bản tâm của chính người đó. Và như vậy trừ khi những người có thiên phú điều khiển về mặt linh hồn nếu không đều bị sàng lọc ngay từ vòng đầu.
Tin tức mà Bàn Tay Thần cung cấp khiến Lê bàng hoàng. Hắn cảm giác trong lòng như có ngàn vạn mũi kim thay phiên nhau châm chích khiến hắn thấy khó chịu.
Trong lúc Lê không biết mình bị tại sao thì Bàn Tay Thần đã nói:
- Con đã yêu nó…
Lắc lắc đầu:
- Không phải. Chắc là không phải. Con hận cô ấy, cũng vì cô ấy, gia đình con, bạn bè con và cả những người dân vô tội này đều phải nằm xuống. Con hận cô ấy…
Thở dài một hơi, Bàn Tay Thần nói:
- Đáng lẽ trước kia ta phải lắp đặt hệ thống loại bỏ người không được chọn ngay từ đầu thì đã không có mối nghiệt duyên này. Ài! Cũng là lỗi tại ta.
Nói đoạn, vị giáo sư già phất phất tay nói:
- Được rồi. Chuyện này gác lại ở đây, còn nhiều vấn đề trước mắt cần phải xử lý. Theo những tin tình báo ta nhận được thì có một tổ chức quân phiệt của Trung Quốc đứng sau giật giây mọi vấn đề, và gia đình con vẫn nằm trong tay bọn họ.
Lê đứng bật dậy:
- Thật sao? Việc thầy nói là sự thật ư?
- Ngồi xuống. Con cần phải biết cách khống chế tâm trạng của mình. Nếu không sau này, con làm sao xử lý những truyện trọng đại.
Lê thoáng sửng sốt rồi bình tĩnh ngồi xuống. Giáo sư Bàn Tay Thần hài lòng nói tiếp:
- Từ những năm 201x Trung Quốc đã vừa đánh trống vừa la làng ngộ nhận biển đông là vùng biển của họ. Đồng thời cũng đưa tàu tuần tra xuống xua đuổi, đánh đập và thậm chí là bẻ cờ của các tàu đánh cá. Việc này ắt hẳn con đã biết.
Lê gật đầu, Bàn Tay Thần cầm chiếc cốc lên, nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp:
“Thực tế là bọn họ cũng không cần quốc tế công nhận quyền sở hữu của bọn họ. Chỉ cần trên đó luôn có quân của mình tuần tra, vậy dù Việt Nam có gào thét thế nào cũng vô dụng. Ban đầu, tầng lớp lãnh đạo Trung Quốc thèm muốn những tài nguyên khoáng sản hay các mỏ dầu ở vùng biển đông của Việt Nam. Tuy nhiên, từ những năm 2050 tới nay, dưới sự trợ giúp của khoa học kỹ thuật cùng các siêu kết cấu vật chất, bọn họ đã xây dựng rất nhiều căn cứ quân sự ngầm ngoài biển đông, mà tổng bộ của căn cứ ngầm này chính là nằm ở giữa hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Người toàn quyền chỉ huy những căn cứ này là Lâm Đại Quốc, một quân phiệt khống chế thế giới ngầm cả phía bắc Trung Quốc.
Tên này thực tế trước kia chỉ là tay sai của chủ tịch nước Trung Hoa hiện tại. Tuy nhiên người này mưu mô sảo quyệt, luôn luôn nghĩ ra những biện pháp loại bỏ dần đối thủ trong nước, và dần dần thoát ly khỏi sự khống chế của bộ máy chính phủ Trung Quốc.
Mọi hoạt động của hắn đều diễn ra trong bí mật, thậm chí còn ngầm cài “cổng hậu” vào hệ thống BTT để xâm nhập và khống chế nó. Đáng tiếc, hắn đã đánh giá thấp Việt Nam chúng ta, đánh giá thấp những bộ óc thiên tài của dân tộc. Những hành động mà hắn coi là cực kỳ bí mật thực tế đã bị chúng ta và BTT phát hiện ra từ lâu. Nhiều năm trước, chúng ta đã có kế hoạch di chuyển tổng bộ học viện về căn cứ ngầm dưới lòng Việt Bắc, ngay cả BTT cũng đã được di chuyển từ lâu trong khi mọi người vẫn còn đinh ninh rằng nó tồn tại trong tòa tháp trung tâm. Tại Học Viện Bàn Tay Thần cũ, ta cố tình sai khiến cho BTT giả bị chúng khống chế thì bọn chúng lại càng thêm hoạt động công khai. Nhưng mà càng như vậy những tin tình báo quan trọng hơn lại càng tới với chúng ta dễ dàng.
Nói nhiều như vậy chính là muốn cho con biết, mục tiêu đầu tiên của chúng ta chính là hắn. Ngoài việc cứu gia đình của các con, chúng ta muốn cái căn cứ đó làm địa điểm bí mật thứ hai của chúng ta.”
Nhìn vẻ mặt kích động muốn ngay lập tức tham gia chiến đấu của Lê, vị giáo sư đáng kính mỉm cười:
- Tuy nhiên, trước hết, chúng ta cần làm một số thay đổi đối với con đã…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.