Chương 30: Bắt Đầu Từ Kết Thúc
Vô Song Linh
03/03/2014
Lê vừa đứng dậy tháo chiếc hộp từ trên lưng xuống, nghe Bàn Tay Thần nói thế thì ngạc nhiên hỏi:
- Thay đổi ư?
- Phải rồi! Là thay đổi.
Nói đoạn hai cánh tay của vị giáo sư già đột nhiên phát sáng lên. Ánh sáng mỗi lúc một mãnh liệt tới mức chói mắt. Ánh mắt của vị giáo sư già trở nên nhu hòa hiền ái:
- Con hứa với ta. Phải luôn giữ vững bản tâm, yêu thương đất nước này như chính gia đình của con. Được chứ?
Lê kinh ngạc, cảm giác có điều gì đó không ổn vội vàng kêu lên:
- Thầy! Thầy làm sao vậy?
- Được rồi, con đường ta đi thật ra đã đến phút cuối. Cố gắng nhiều như vậy chẳng qua chỉ là đợi người kế thừa. Dù có nhiều những người được chọn đều đã hi sinh khi làm nhiệm vụ. Khi ta tuyệt vọng, may mắn... con đã tới. Hiện tại ta đã đợi được rồi ta cũng thỏa mãn. Chỉ là con phải nhớ kỹ những lời ta vừa dặn… nhớ lấy…
Nói đoạn ánh sáng mãnh liệt từ hai tay vị giáo sư già bùng nổ. Từng luồng quang mang như mặt trời màu trắng chiếu lên thân thể của Lê. Sâu trong từng kết cấu gen của hắn đang dần dần thay đổi. Những vết nhăn não bộ cũng như được nạp thêm năng lượng, tiếp thu rất nhiều thông tin mà Lê hoàn toàn chưa được tiếp xúc tới.
Một giọng nói trầm thấp như vang vọng về từ tinh không xa xôi, đầm ấm mà hiền hòa thẩm thấu sâu vào tận sâu trong linh hồn của Lê:
- Suốt đời ta từng dùng bản thân để thử vô số thí nghiệm, bị tàn phá, tổn thương cũng từng ấy lần. Giờ dù đã đạt tới đỉnh cao nhất của nhân loại, ta cũng không có cách nào tự chữa trị được những tổn thương trên bản thân, âu cũng là mệnh trời. Tuy vậy ta chưa bao giờ hối hận về những việc ta đã làm. Hiện tại, ta trao cho con kỹ thuật gen hoàn mỹ nhất, kỹ thuật thay đổi kết cấu linh hồn hoàn hảo nhất. Con hãy thay ta phát huy nó tới tận cùng. Hãy thay ta…
Thời gian kéo dài tưởng chừng như vô tận, ánh sáng cũng dần dần dịu đi rồi từ từ biến mất. Căn phòng khôi phục lại bộ dáng giản dị vốn có. Chỉ khác một điều duy nhất là vị giáo sư già đáng kính đã hoàn toàn biến mất, để lại Lê ngơ ngác nhìn hai bàn tay phát sáng của mình.
Nước mắt bất chi bất giác trào ra từ khi nào, hai tay run rẩy miệng Lê lắp bắp:
- Thầy hà tất phải làm như vậy?
Một hồi lâu sau, Lê hít sâu một hơi, ánh mắt từ từ khôi phục sự thanh tĩnh. “Thầy yên tâm, sau khi giải phóng được dân tộc, con sẽ cố gắng mượn ký ức của ngài tại BTT để khôi phục lại một Bàn Tay Thần mới, để ngài có thể tự mình đi trên con đường mà ngài đã chọn.”
Nhận được truyền thừa từ Bàn Tay Thần, kết cấu gen trên thân thể của Lê giờ đã hoàn mỹ nhất. Hắn giờ có khả năng siêu phàm, điều khiển “phong vũ lôi tinh”, “kim mộc thủy hỏa thổ” chín đại siêu năng lực mà con người từng sở hữu. Giờ nói hắn là một siêu nhân khủng bố nhất cũng không sai biệt lắm. Hơn thế nữa, không cần sử dụng TĐG, chỉ cần dựa vào đôi bàn tay phát sáng, hắn có thể thay đổi kết cấu gen của một thân thể con người một cách hoàn mỹ nhất.
Bàn Tay Thần trước khi đi đã tuyển ra cho hắn chín đại đội trung thành có tên dựa theo chín đại siêu năng lực. Công việc của Lê hiện tại là ra ngoài và dùng kỹ thuật gen hoàn mỹ của hắn, biến chín đại đội kia thành những đại đội siêu phàm nhất thế giới.
Cánh cửa căn phòng làm việc của Bàn Tay Thần lần nữa mở cửa. Mọi ánh mắt trong đại sảnh đều đổ dồn về phía đó. Khi nhìn thấy chỉ có mình Lê bước ra ngoài, dù đã được BTT thông báo trước nhưng tất cả mọi người đều lộ vẻ không tin tưởng, đau buồn hối tiếc lẫn lộn. Những cô gái yếu lòng ôm mặt òa khóc.
Khẽ gật đầu với mọi người, Lê rảo bước tới một tàu điện ngầm phía bắc đại sảnh, đám người Phong lão đại cũng vội vã đi theo.
Quân trường ngầm dưới sâu lòng đất. Chín đại đội vẫn đang hối hả thao luyện. Những ánh mắt đỏ hoe cùng lòng quyết tâm sắt đá được thể hiện qua những hành động luyện tập vô cùng khắc khổ.
Vừa bước ra khỏi tàu điện ngầm, những ánh mắt của các chiến sĩ trên quân trường đồng loạt nhìn về phía Lê. Chín đại đội nhanh chóng dừng luyện tập xếp thành hàng ở trước mặt hắn.
Ẩn giấu nỗi đau vào trong, Lê nhìn qua tất cả mọi người, cất giọng bình thản:
- Các đồng chí! Người thầy đáng kính của chúng ta đã ra đi. Đất nước lại lâm vào giây phút lâm nguy. Ngoài kia, anh chị em chúng ta, người thân chúng ta, gia đình chúng ta đang bị giày xéo, cướp bóc, tra tấn và cả hãm hiếp…
Nhưng mà, chúng ta muốn hòa bình không có nghĩa là chúng ta nhu nhược. Đất nước chúng ta từ xưa tới nay chưa bao giờ thiếu tinh thần đoàn kết. Dân tộc chúng ta bao thế hệ cũng không bao giờ thiếu lòng dũng cảm.
Hãy nói cho tôi biết… các đồng chí có dám đổ máu cho gia đình này, quê hương này, đất nước này, dân tộc này… hay chăng.
- Giết…
Một giọng nói bắt đầu, ngàn tiếng vang dội theo. Toàn bộ quân trường như muốn nổ tung. Ánh mắt của Lê không kìm nén được mà nhạt nhòa. Đúng rồi, dân tộc này không thiếu những con người yêu nước. Mọi sự xâm lăng đều phải trả giá…
- Thay đổi ư?
- Phải rồi! Là thay đổi.
Nói đoạn hai cánh tay của vị giáo sư già đột nhiên phát sáng lên. Ánh sáng mỗi lúc một mãnh liệt tới mức chói mắt. Ánh mắt của vị giáo sư già trở nên nhu hòa hiền ái:
- Con hứa với ta. Phải luôn giữ vững bản tâm, yêu thương đất nước này như chính gia đình của con. Được chứ?
Lê kinh ngạc, cảm giác có điều gì đó không ổn vội vàng kêu lên:
- Thầy! Thầy làm sao vậy?
- Được rồi, con đường ta đi thật ra đã đến phút cuối. Cố gắng nhiều như vậy chẳng qua chỉ là đợi người kế thừa. Dù có nhiều những người được chọn đều đã hi sinh khi làm nhiệm vụ. Khi ta tuyệt vọng, may mắn... con đã tới. Hiện tại ta đã đợi được rồi ta cũng thỏa mãn. Chỉ là con phải nhớ kỹ những lời ta vừa dặn… nhớ lấy…
Nói đoạn ánh sáng mãnh liệt từ hai tay vị giáo sư già bùng nổ. Từng luồng quang mang như mặt trời màu trắng chiếu lên thân thể của Lê. Sâu trong từng kết cấu gen của hắn đang dần dần thay đổi. Những vết nhăn não bộ cũng như được nạp thêm năng lượng, tiếp thu rất nhiều thông tin mà Lê hoàn toàn chưa được tiếp xúc tới.
Một giọng nói trầm thấp như vang vọng về từ tinh không xa xôi, đầm ấm mà hiền hòa thẩm thấu sâu vào tận sâu trong linh hồn của Lê:
- Suốt đời ta từng dùng bản thân để thử vô số thí nghiệm, bị tàn phá, tổn thương cũng từng ấy lần. Giờ dù đã đạt tới đỉnh cao nhất của nhân loại, ta cũng không có cách nào tự chữa trị được những tổn thương trên bản thân, âu cũng là mệnh trời. Tuy vậy ta chưa bao giờ hối hận về những việc ta đã làm. Hiện tại, ta trao cho con kỹ thuật gen hoàn mỹ nhất, kỹ thuật thay đổi kết cấu linh hồn hoàn hảo nhất. Con hãy thay ta phát huy nó tới tận cùng. Hãy thay ta…
Thời gian kéo dài tưởng chừng như vô tận, ánh sáng cũng dần dần dịu đi rồi từ từ biến mất. Căn phòng khôi phục lại bộ dáng giản dị vốn có. Chỉ khác một điều duy nhất là vị giáo sư già đáng kính đã hoàn toàn biến mất, để lại Lê ngơ ngác nhìn hai bàn tay phát sáng của mình.
Nước mắt bất chi bất giác trào ra từ khi nào, hai tay run rẩy miệng Lê lắp bắp:
- Thầy hà tất phải làm như vậy?
Một hồi lâu sau, Lê hít sâu một hơi, ánh mắt từ từ khôi phục sự thanh tĩnh. “Thầy yên tâm, sau khi giải phóng được dân tộc, con sẽ cố gắng mượn ký ức của ngài tại BTT để khôi phục lại một Bàn Tay Thần mới, để ngài có thể tự mình đi trên con đường mà ngài đã chọn.”
Nhận được truyền thừa từ Bàn Tay Thần, kết cấu gen trên thân thể của Lê giờ đã hoàn mỹ nhất. Hắn giờ có khả năng siêu phàm, điều khiển “phong vũ lôi tinh”, “kim mộc thủy hỏa thổ” chín đại siêu năng lực mà con người từng sở hữu. Giờ nói hắn là một siêu nhân khủng bố nhất cũng không sai biệt lắm. Hơn thế nữa, không cần sử dụng TĐG, chỉ cần dựa vào đôi bàn tay phát sáng, hắn có thể thay đổi kết cấu gen của một thân thể con người một cách hoàn mỹ nhất.
Bàn Tay Thần trước khi đi đã tuyển ra cho hắn chín đại đội trung thành có tên dựa theo chín đại siêu năng lực. Công việc của Lê hiện tại là ra ngoài và dùng kỹ thuật gen hoàn mỹ của hắn, biến chín đại đội kia thành những đại đội siêu phàm nhất thế giới.
Cánh cửa căn phòng làm việc của Bàn Tay Thần lần nữa mở cửa. Mọi ánh mắt trong đại sảnh đều đổ dồn về phía đó. Khi nhìn thấy chỉ có mình Lê bước ra ngoài, dù đã được BTT thông báo trước nhưng tất cả mọi người đều lộ vẻ không tin tưởng, đau buồn hối tiếc lẫn lộn. Những cô gái yếu lòng ôm mặt òa khóc.
Khẽ gật đầu với mọi người, Lê rảo bước tới một tàu điện ngầm phía bắc đại sảnh, đám người Phong lão đại cũng vội vã đi theo.
Quân trường ngầm dưới sâu lòng đất. Chín đại đội vẫn đang hối hả thao luyện. Những ánh mắt đỏ hoe cùng lòng quyết tâm sắt đá được thể hiện qua những hành động luyện tập vô cùng khắc khổ.
Vừa bước ra khỏi tàu điện ngầm, những ánh mắt của các chiến sĩ trên quân trường đồng loạt nhìn về phía Lê. Chín đại đội nhanh chóng dừng luyện tập xếp thành hàng ở trước mặt hắn.
Ẩn giấu nỗi đau vào trong, Lê nhìn qua tất cả mọi người, cất giọng bình thản:
- Các đồng chí! Người thầy đáng kính của chúng ta đã ra đi. Đất nước lại lâm vào giây phút lâm nguy. Ngoài kia, anh chị em chúng ta, người thân chúng ta, gia đình chúng ta đang bị giày xéo, cướp bóc, tra tấn và cả hãm hiếp…
Nhưng mà, chúng ta muốn hòa bình không có nghĩa là chúng ta nhu nhược. Đất nước chúng ta từ xưa tới nay chưa bao giờ thiếu tinh thần đoàn kết. Dân tộc chúng ta bao thế hệ cũng không bao giờ thiếu lòng dũng cảm.
Hãy nói cho tôi biết… các đồng chí có dám đổ máu cho gia đình này, quê hương này, đất nước này, dân tộc này… hay chăng.
- Giết…
Một giọng nói bắt đầu, ngàn tiếng vang dội theo. Toàn bộ quân trường như muốn nổ tung. Ánh mắt của Lê không kìm nén được mà nhạt nhòa. Đúng rồi, dân tộc này không thiếu những con người yêu nước. Mọi sự xâm lăng đều phải trả giá…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.