Chương 14: Câu Lạc Bộ Đua Xe Thê Thảm
Vô Song Linh
03/03/2014
Sáng ngày hôm sau, Lê ngã sõng soài ra giường với cặp mắt đầy tơ máu,
thân thể mệt mỏi. Tuy nhiên tinh thần của hắn dù cạn kiệt vẫn cực kỳ
hưng phấn. Đây tuyệt đối là một hình thức gian lận trí tuệ. Giống như sử dụng phần mềm “hack” khi chơi game. Chỉ cần một đêm, chỉ một đêm thôi,
hắn hoàn toàn có thể nắm giữ một phần tám kiến thức mà đáng lẽ ra dành
cho ba tháng. Cho dù những người cực kỳ thông minh, có chỉ số IQ cao
cũng tuyệt đối không thể nào so bì tốc độ học tập với hắn. Làm Lê hưng
phấn nhất là những kết quả hắn thu được khi học trong quá trình giữ hạt
xá lợi trong tay đều tồn tại khi hắn không đắm chìm trong hào quang của
hạt xá lợi đó. Kiến thức thật đi kèm với trí tuệ tăng trưởng là thật. Có nghĩa là một ngày kia hắn có mất đi hạt xá lợi này, những thứ hắn học
được vẫn được vận dụng một cách nhuần nhuyễn.
Việc học tập mà hiệu quả tiếp thu cao như vậy khiến Lê như bị gây nghiện, học miệt mài không biết một đêm đã trôi qua. Nếu không phải vừa rồi, nữ giáo viên điện tử đột ngột dừng lại và khuyến cáo hắn nên nghỉ ngơi thì Lê có lẽ còn điên cuồng học tập cho tới khi hoàn thành luôn kế hoạch ba tháng mà BTT đặt ra cho hắn không chừng.
Sau một tuần, thân thể của Lê gầy đi một vòng. Mặc dù lượng thức ăn và chế độ dinh dưỡng đã tăng lên nhưng cũng không lại với tiến độ học tập điên cuồng của hắn. Trừ những lúc ngủ ra, còn lại trong quá trình ăn, quá trình sinh hoạt, hắn đều để người trong trạng thái tiếp thu kiến thức. Một ngày mười sáu tiếng toàn bộ tập trung tinh thần cao độ để học tập, hậu quả ngày hôm nay, hắn vừa bước ra khỏi phòng đã đón nhận những ánh nhìn đầy kinh ngạc của những người xung quanh.
Thoạt nhìn trông hắn như mắc bệnh kinh niên, gầy gò ốm yếu, cảm giác như bất cứ một cơn gió nào thổi qua cũng có thể làm hắn bay tuốt ra biển.
Sở dĩ Lê phải chui ra khỏi căn phòng ký túc xá tiện nghi là bởi vì dù hắn thuyết phục thế nào đi chăng nữa, nữ giáo viên xinh đẹp tên Linh kia cũng nhất quyết không dạy thêm gì cho hắn nữa. Thậm chí còn ra một đề mục ngoại khóa là phải tham ra một câu lạc bộ thể thao nào đó để cường kiện thân thể. Nếu không hoàn thành “bài tập ngoại khóa” này thì đừng nghĩ tới việc học thêm kiến thức nào từ nàng.
Kết quả là Lê không thể nào đấu lại đành phải hậm hực bước ra ngoài. Trong miệng còn lẩm bẩm: “Như thế nào mấy hệ thống này lại thông minh như con người vậy. Chẳng lẽ bọn họ cũng sợ học viên chết rục trong ký túc xá sao?”
Hít sâu một hơi, ánh mắt đờ đẫn của Lê dần dần khôi phục sự linh hoạt.
“Xem ra vội vàng cũng không phải việc tốt. Ăn cơm cũng phải ăn từ từ, không thể ăn một lần mà béo lên được.”
Nghĩ thông suốt mọi việc, Lê bước nhanh ra bãi đậu xe của tầng hai mươi mốt. Nhìn xe SSS, Lê mỉm cười, khởi động xe và bay tới tòa tháp số ba mươi sáu, nơi tập trung những câu lạc bộ “phong vân” của học viện.
Vừa bước xuống khỏi xe, cảnh tượng trước mắt làm cho Lê có cảm giác choáng ngợp. Người… phải rồi, chính là rất nhiều người đang nhốn nháo, nhộn nhịp ở tầng một của tòa tháp số ba mươi sáu. Đại sảnh bình thường ở các tòa tháp khác tưởng chừng như rộng vô cùng thì tại nơi này lại có vẻ chật trội. Những quây khu như những căn phòng lần lượt nuối tiếp nhau, bên trên có ghi rõ cụ thể từng tên một.
“Câu lạc bộ ăn uống, câu lạc bộ chơi tenis, câu lạc bộ boxing, câu lạc bộ quần vợt, câu lạc bộ… đánh bài, câu lạc bộ đập phá…. Gì kia? Còn có câu lạc bộ… tán gái à?”
Mới đầu còn nhìn còn thấy những tên câu lạc bộ còn nghiêm túc, càng nhìn về sau, Lê càng sửng sốt. Đủ tạp nham các loại tên rồi logo biểu tượng kỳ quái thật khiến hắn muốn buột miệng một câu chửi thề.
Bất quá đứng một lúc, hắn cũng từ từ thích ứng với những ngôn ngữ tạp nham nơi này. Thậm chí còn có chút hưng phấn như trở về với bản chất nguyên thủy “ưa nhốn nháo” của con người…
Dạo quanh một vòng, Lê muốn tìm cho mình một câu lạc bộ vận động một chút. Tán gái à… cái này cũng có chút vận động nhưng nghi nghi là sau vài tháng chắc mình thành bộ xương như vị giáo sư số mười ba gặp tuần trước không chừng?
Câu lạc bộ đập phá? Xem ra bạo lực quá… cũng không phải phương pháp rèn luyện gì.
Câu lạc bộ mỹ thuật? Quá ẻo lả thư sinh rồi.
Câu lạc bộ phi tiêu? Ừm, cái này có chút hứng thú. Nhưng không đạt yêu cầu của nữ giáo viên xinh đẹp.
Câu lạc bộ tiêu xong phắn, ăn xong trốn? Oạch… má ơi, vậy mà cũng nghĩ ra được.Lấy đâu ra cái câu lạc bộ quái dị này vậy?
Gì? Đối diện lại là “câu lạc bộ vạch mặt những kẻ bựa nhân”, mũi tên còn chỉ sang bên này à? Xem ra chủ tịch hai câu lạc bộ này có thù truyền kiếp rồi.
Tào lao quá, không còn câu lạc bộ nào tử tế à? Gọi đại một người hỏi xem.
Lê giơ tay ngăn đại một người nam thanh niên cường tráng cuồn cuôn cơ bắp đang đi đối diện về phía mình:
- Này! Xin lỗi anh ơi…
- Nỡm! Gọi dì thôi, người ta xinh đẹp thế này cơ mà. Sao?… Là đồng chí muốn ra nhập câu lạc bộ đồng tính nam sao? Để dì giới thiệu cho…
Lê toát mồ hôi hột, lắp bắp:
- Dạ! Không… không…
- Được rồi! Trông cái bộ dạng kìa. Đây là danh thiếp của dì, nếu lúc nào hết ngại, cứ gọi qua đồng hồ thông tin cho dì. Nha… vậy nha… dì đi đây…
… Ơ ơ…
Đứng ngẩn tò te ra một hồi, Lê mới hết choáng váng, vội vàng lách dòng người rồi lủi vào một khu vực quang vắng. Thở phào một hơi, nhìn quanh thấy hai bên xếp đầy những mô hình xe bay đủ các thể loại hấp dẫn ánh mắt của hắn. Lùi ra vài bước, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển treo bên trên: “Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay.”
- Nga! Đúng chỗ này rồi. Chỉ là sao vắng vẻ vậy kìa?
Nhìn quanh thấy dòng người nhộn nhịp đi lại rất đông. Những câu lạc bộ “bát nháo” cũng có rất nhiều người ra ra vào vào, như thế nào cái câu lạc bộ đua xe lại vắng hơn chùa Bà Đanh vậy?
Không hấp tấp vào trong đăng ký mà tìm một người dò hỏi. Chuyến này rút kinh nghiệm lần trước, Lê không dám kêu một anh chàng nào, mà tìm một cô gái cực kỳ bình thường để hỏi. Hắn nghĩ, cho dù là cô gái đó có là gì thì chắc cũng không gây sốc được cho hắn.
Cô gái có dáng vóc hơi thấp và có mái tóc dài này vừa nghe Lê hỏi lập tức bĩu môi khinh thường:
- Câu lạc bộ đua xe bay cái nỗi gì? Một đám ăn hại thì có. Ba năm trước, cả một câu lạc bộ hoành tráng, là niềm ngưỡng mộ của bao nhiêu người, là niềm tự hào của cả học viện. Vậy mà không ngờ tuyển những thành viên mới đều là đám vô dụng. Lần nào đi thi đấu với các học viện, các trường đại học khác cũng ẵm giải bét. Quả thật là mất mặt mà. Càng nghĩ tới càng tức… Nếu cậu muốn ra nhập thì mình khuyên cậu nên tránh xa nó…
Một thanh niên trẻ tuổi tình cờ đi ngang qua, nghe thấy những lời phẫn nộ của cô gái nọ liền lắc đầu tren vào nói:
- Cũng không thể nói như thế được. Từ sau vụ thua thê thảm ba năm trước, những tay đua xuất sắc của học viện đột nhiên bị tai nạn hơn phân nửa. Cho dù có tàn phế thì với trình độ y học bây giờ muốn khôi phục lại các bộ phận là cực kỳ dễ dàng. Tuy nhiên vụ tai nạn đó lại làm những tay đua giỏi nhất chết, hoặc bị thương não khiến các mầm mống có thiên phú về đua xe sợ chết không dám ra nhập nữa. Lại thêm nguồn tài chính của câu lạc bộ đua xe sau vụ đó bị cắt giảm cho nên hầu hết các xe đua của bọn họ đều không có nguồn kinh phí mà tân trang sửa chữa. Những xe chạy được hiện nay đều là các thành viên tự bỏ tiền túi ra mua hoặc tân trang. Trong khi đó những câu lạc bộ đua xe của các đại học và học viện khác đều có nguồn cung cấp dồi dào, xe toàn xe “xịn”, bảo sao bọn họ không đè đầu cưỡi cổ cho được.
Nói đoạn hắn nhìn Lê thở dài:
- Ài! Nói cho cùng thì... Anh bạn hãy ra nhập câu lạc bộ thể hình của chúng tôi đi. Tôi sẽ hướng dẫn tận tình cho anh bạn.
“Ách! Chuyển tông nhanh thế”. Lê còn đang nghe tới nhập thần thì lình lình người thanh niên chốt một câu làm hắn mém bị sặc. Lại nhìn thân hình cao cao gầy gò của anh ta. Lê thật không hiểu cái câu lạc bộ thể hình nào đó hoạt động như thế nào?
Đứng bên cạnh, cô gái cũng sửng sốt mất một hồi, tiếp đó như bừng tỉnh giơ cẳng tung ra một cước đá bay cái tên thanh niên vừa rồi ra ngoài miệng còn khinh thường nói:
- Hừ hừ! Ở đây không có chỗ cho mời chào môi giới nha. Đời sống văn minh rồi thì phải cư sử cho lịch sự chút.
Rồi nàng quay về phía Lê cười thật tươi:
- Ngại quá. Cái bọn mời chào linh tinh này phải đá cho hắn vài đá hắn mới kinh. Không hắn cứ lẽo đẽo chạy theo làm phiền, câu lạc bộ thể hình gì mà còm nhom con mắm như nó chứ?… Anh về câu lạc bộ của tôi đi…
Lê “hết đỡ” được. Nhìn ánh mắt tò mò cùng mong đợi của hai người, Lê cười cười chỉ vào tấm biển của câu lạc bộ đua xe rồi nói:
- Mình đã ra nhập câu lạc bộ đua xe bay rồi.
- Xì! Làm tốn thời gian của người ta…
Người con gái nguýt một cái rồi bỏ đi thẳng. Chỉ có nam thanh niên đeo kính nọ thì đứng dậy phủi quần áo và tới vỗ vỗ vai Lê nói:
- Hãy nhớ! Hết thảy bảo trọng thân thể. Người tài luôn yểu mệnh mà. Mai mốt lỡ có bị ông bà ông vải triệu về thì liên lạc với chúng tôi nhé. Chúng tôi có dịch vụ mai táng trọn gói…
Việc học tập mà hiệu quả tiếp thu cao như vậy khiến Lê như bị gây nghiện, học miệt mài không biết một đêm đã trôi qua. Nếu không phải vừa rồi, nữ giáo viên điện tử đột ngột dừng lại và khuyến cáo hắn nên nghỉ ngơi thì Lê có lẽ còn điên cuồng học tập cho tới khi hoàn thành luôn kế hoạch ba tháng mà BTT đặt ra cho hắn không chừng.
Sau một tuần, thân thể của Lê gầy đi một vòng. Mặc dù lượng thức ăn và chế độ dinh dưỡng đã tăng lên nhưng cũng không lại với tiến độ học tập điên cuồng của hắn. Trừ những lúc ngủ ra, còn lại trong quá trình ăn, quá trình sinh hoạt, hắn đều để người trong trạng thái tiếp thu kiến thức. Một ngày mười sáu tiếng toàn bộ tập trung tinh thần cao độ để học tập, hậu quả ngày hôm nay, hắn vừa bước ra khỏi phòng đã đón nhận những ánh nhìn đầy kinh ngạc của những người xung quanh.
Thoạt nhìn trông hắn như mắc bệnh kinh niên, gầy gò ốm yếu, cảm giác như bất cứ một cơn gió nào thổi qua cũng có thể làm hắn bay tuốt ra biển.
Sở dĩ Lê phải chui ra khỏi căn phòng ký túc xá tiện nghi là bởi vì dù hắn thuyết phục thế nào đi chăng nữa, nữ giáo viên xinh đẹp tên Linh kia cũng nhất quyết không dạy thêm gì cho hắn nữa. Thậm chí còn ra một đề mục ngoại khóa là phải tham ra một câu lạc bộ thể thao nào đó để cường kiện thân thể. Nếu không hoàn thành “bài tập ngoại khóa” này thì đừng nghĩ tới việc học thêm kiến thức nào từ nàng.
Kết quả là Lê không thể nào đấu lại đành phải hậm hực bước ra ngoài. Trong miệng còn lẩm bẩm: “Như thế nào mấy hệ thống này lại thông minh như con người vậy. Chẳng lẽ bọn họ cũng sợ học viên chết rục trong ký túc xá sao?”
Hít sâu một hơi, ánh mắt đờ đẫn của Lê dần dần khôi phục sự linh hoạt.
“Xem ra vội vàng cũng không phải việc tốt. Ăn cơm cũng phải ăn từ từ, không thể ăn một lần mà béo lên được.”
Nghĩ thông suốt mọi việc, Lê bước nhanh ra bãi đậu xe của tầng hai mươi mốt. Nhìn xe SSS, Lê mỉm cười, khởi động xe và bay tới tòa tháp số ba mươi sáu, nơi tập trung những câu lạc bộ “phong vân” của học viện.
Vừa bước xuống khỏi xe, cảnh tượng trước mắt làm cho Lê có cảm giác choáng ngợp. Người… phải rồi, chính là rất nhiều người đang nhốn nháo, nhộn nhịp ở tầng một của tòa tháp số ba mươi sáu. Đại sảnh bình thường ở các tòa tháp khác tưởng chừng như rộng vô cùng thì tại nơi này lại có vẻ chật trội. Những quây khu như những căn phòng lần lượt nuối tiếp nhau, bên trên có ghi rõ cụ thể từng tên một.
“Câu lạc bộ ăn uống, câu lạc bộ chơi tenis, câu lạc bộ boxing, câu lạc bộ quần vợt, câu lạc bộ… đánh bài, câu lạc bộ đập phá…. Gì kia? Còn có câu lạc bộ… tán gái à?”
Mới đầu còn nhìn còn thấy những tên câu lạc bộ còn nghiêm túc, càng nhìn về sau, Lê càng sửng sốt. Đủ tạp nham các loại tên rồi logo biểu tượng kỳ quái thật khiến hắn muốn buột miệng một câu chửi thề.
Bất quá đứng một lúc, hắn cũng từ từ thích ứng với những ngôn ngữ tạp nham nơi này. Thậm chí còn có chút hưng phấn như trở về với bản chất nguyên thủy “ưa nhốn nháo” của con người…
Dạo quanh một vòng, Lê muốn tìm cho mình một câu lạc bộ vận động một chút. Tán gái à… cái này cũng có chút vận động nhưng nghi nghi là sau vài tháng chắc mình thành bộ xương như vị giáo sư số mười ba gặp tuần trước không chừng?
Câu lạc bộ đập phá? Xem ra bạo lực quá… cũng không phải phương pháp rèn luyện gì.
Câu lạc bộ mỹ thuật? Quá ẻo lả thư sinh rồi.
Câu lạc bộ phi tiêu? Ừm, cái này có chút hứng thú. Nhưng không đạt yêu cầu của nữ giáo viên xinh đẹp.
Câu lạc bộ tiêu xong phắn, ăn xong trốn? Oạch… má ơi, vậy mà cũng nghĩ ra được.Lấy đâu ra cái câu lạc bộ quái dị này vậy?
Gì? Đối diện lại là “câu lạc bộ vạch mặt những kẻ bựa nhân”, mũi tên còn chỉ sang bên này à? Xem ra chủ tịch hai câu lạc bộ này có thù truyền kiếp rồi.
Tào lao quá, không còn câu lạc bộ nào tử tế à? Gọi đại một người hỏi xem.
Lê giơ tay ngăn đại một người nam thanh niên cường tráng cuồn cuôn cơ bắp đang đi đối diện về phía mình:
- Này! Xin lỗi anh ơi…
- Nỡm! Gọi dì thôi, người ta xinh đẹp thế này cơ mà. Sao?… Là đồng chí muốn ra nhập câu lạc bộ đồng tính nam sao? Để dì giới thiệu cho…
Lê toát mồ hôi hột, lắp bắp:
- Dạ! Không… không…
- Được rồi! Trông cái bộ dạng kìa. Đây là danh thiếp của dì, nếu lúc nào hết ngại, cứ gọi qua đồng hồ thông tin cho dì. Nha… vậy nha… dì đi đây…
… Ơ ơ…
Đứng ngẩn tò te ra một hồi, Lê mới hết choáng váng, vội vàng lách dòng người rồi lủi vào một khu vực quang vắng. Thở phào một hơi, nhìn quanh thấy hai bên xếp đầy những mô hình xe bay đủ các thể loại hấp dẫn ánh mắt của hắn. Lùi ra vài bước, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển treo bên trên: “Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay.”
- Nga! Đúng chỗ này rồi. Chỉ là sao vắng vẻ vậy kìa?
Nhìn quanh thấy dòng người nhộn nhịp đi lại rất đông. Những câu lạc bộ “bát nháo” cũng có rất nhiều người ra ra vào vào, như thế nào cái câu lạc bộ đua xe lại vắng hơn chùa Bà Đanh vậy?
Không hấp tấp vào trong đăng ký mà tìm một người dò hỏi. Chuyến này rút kinh nghiệm lần trước, Lê không dám kêu một anh chàng nào, mà tìm một cô gái cực kỳ bình thường để hỏi. Hắn nghĩ, cho dù là cô gái đó có là gì thì chắc cũng không gây sốc được cho hắn.
Cô gái có dáng vóc hơi thấp và có mái tóc dài này vừa nghe Lê hỏi lập tức bĩu môi khinh thường:
- Câu lạc bộ đua xe bay cái nỗi gì? Một đám ăn hại thì có. Ba năm trước, cả một câu lạc bộ hoành tráng, là niềm ngưỡng mộ của bao nhiêu người, là niềm tự hào của cả học viện. Vậy mà không ngờ tuyển những thành viên mới đều là đám vô dụng. Lần nào đi thi đấu với các học viện, các trường đại học khác cũng ẵm giải bét. Quả thật là mất mặt mà. Càng nghĩ tới càng tức… Nếu cậu muốn ra nhập thì mình khuyên cậu nên tránh xa nó…
Một thanh niên trẻ tuổi tình cờ đi ngang qua, nghe thấy những lời phẫn nộ của cô gái nọ liền lắc đầu tren vào nói:
- Cũng không thể nói như thế được. Từ sau vụ thua thê thảm ba năm trước, những tay đua xuất sắc của học viện đột nhiên bị tai nạn hơn phân nửa. Cho dù có tàn phế thì với trình độ y học bây giờ muốn khôi phục lại các bộ phận là cực kỳ dễ dàng. Tuy nhiên vụ tai nạn đó lại làm những tay đua giỏi nhất chết, hoặc bị thương não khiến các mầm mống có thiên phú về đua xe sợ chết không dám ra nhập nữa. Lại thêm nguồn tài chính của câu lạc bộ đua xe sau vụ đó bị cắt giảm cho nên hầu hết các xe đua của bọn họ đều không có nguồn kinh phí mà tân trang sửa chữa. Những xe chạy được hiện nay đều là các thành viên tự bỏ tiền túi ra mua hoặc tân trang. Trong khi đó những câu lạc bộ đua xe của các đại học và học viện khác đều có nguồn cung cấp dồi dào, xe toàn xe “xịn”, bảo sao bọn họ không đè đầu cưỡi cổ cho được.
Nói đoạn hắn nhìn Lê thở dài:
- Ài! Nói cho cùng thì... Anh bạn hãy ra nhập câu lạc bộ thể hình của chúng tôi đi. Tôi sẽ hướng dẫn tận tình cho anh bạn.
“Ách! Chuyển tông nhanh thế”. Lê còn đang nghe tới nhập thần thì lình lình người thanh niên chốt một câu làm hắn mém bị sặc. Lại nhìn thân hình cao cao gầy gò của anh ta. Lê thật không hiểu cái câu lạc bộ thể hình nào đó hoạt động như thế nào?
Đứng bên cạnh, cô gái cũng sửng sốt mất một hồi, tiếp đó như bừng tỉnh giơ cẳng tung ra một cước đá bay cái tên thanh niên vừa rồi ra ngoài miệng còn khinh thường nói:
- Hừ hừ! Ở đây không có chỗ cho mời chào môi giới nha. Đời sống văn minh rồi thì phải cư sử cho lịch sự chút.
Rồi nàng quay về phía Lê cười thật tươi:
- Ngại quá. Cái bọn mời chào linh tinh này phải đá cho hắn vài đá hắn mới kinh. Không hắn cứ lẽo đẽo chạy theo làm phiền, câu lạc bộ thể hình gì mà còm nhom con mắm như nó chứ?… Anh về câu lạc bộ của tôi đi…
Lê “hết đỡ” được. Nhìn ánh mắt tò mò cùng mong đợi của hai người, Lê cười cười chỉ vào tấm biển của câu lạc bộ đua xe rồi nói:
- Mình đã ra nhập câu lạc bộ đua xe bay rồi.
- Xì! Làm tốn thời gian của người ta…
Người con gái nguýt một cái rồi bỏ đi thẳng. Chỉ có nam thanh niên đeo kính nọ thì đứng dậy phủi quần áo và tới vỗ vỗ vai Lê nói:
- Hãy nhớ! Hết thảy bảo trọng thân thể. Người tài luôn yểu mệnh mà. Mai mốt lỡ có bị ông bà ông vải triệu về thì liên lạc với chúng tôi nhé. Chúng tôi có dịch vụ mai táng trọn gói…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.