Chương 15: Thành Viên Số Mười Hai
Vô Song Linh
03/03/2014
Không thèm để ý tới người thanh niên đang ba hoa chích chòe, Lê bước vào trong khu vực của Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay. Thường thường, mỗi một khu vực của một câu lạc bộ đều chia làm hai. Một là khu bên ngoài dùng để trưng bày các đồ vật hoặc để các máy chiếu lập thể mô hình để giới thiệu về
câu lạc bộ của mình. Khu bên trong giống như một căn phòng kín nhỏ dùng
để các thành viên tụ hội. Nói là căn phòng nhỏ, nhưng thực ra nếu chỉ
riêng chỗ đứng cũng phải dành cho năm trăm người đứng không vấn đề gì.
Còn nếu câu lạc bộ nào có nhiều thành viên hơn thì phải tổ chức địa điểm họp ở nơi khác. Nghe nói tòa tháp số ba mươi sáu có một ngàn tầng thì
rất nhiều tầng được phát cho các câu lạc bộ cao cấp để thành địa điểm
“tổng hội” cho bọn họ. Chính vì thế tòa tháp số ma mươi sáu này còn có
một cái tên là tòa tháp câu lạc bộ.
Thực tế thì hình thức hình thành các câu lạc bộ trong các trường đại học và các học viện đã có từ những năm 199x. Tuy nhiên những câu lạc bộ đó chỉ mang tính tự phát, nếu được trường hoặc đoàn thể nào đó đứng lên tổ chức thì nó cũng chỉ mang tính chất tụ hội cho “đông vui” và không có hoạt động rầm rộ và quy mô như hiện tại.
Sự thay đổi mang tính đột phá này bắt đầu từ sau đợt khủng hoảng kinh tế vào những 201x, tỉ lệ sinh viên ra trường thất nghiệp quá cao, và mỗi lúc một nghiêm trọng. Bần cùng thì sinh đạo tặc, các loại tội phạm ngày một phát triển. Bởi thế các trường đã tìm những biện pháp khắc phục, một là để gượng dậy phần nào nền kinh tế, một để tạo công việc cho các sinh viên của mình khi ra trường. Không sai, một trong những biện pháp được áp dụng rộng vào các trường đó là hình thức câu lạc bộ. Theo đó, mỗi sinh viên ra nhập một trường đại học hay học viện đều bắt buộc phải tham dự một câu lạc bộ, bất kể là câu lạc bộ đó thuộc trường mình học tập hay không.
Mới đầu nghe tới biện pháp này, rất nhiều người đều khinh thường bĩu môi, coi là trò đùa của đám con nít. Tuy nhiên khi đi vào thực tế, những người chót buông lời chê bai trước đó mới nhận ra mình thiển cận cỡ nào. Con người là động vật quần cư, cho nên những nơi tụ tập một cách văn minh đều mang lại sức mạnh đáng gờm. Trước kia, mặc dù vẫn học trong một trường, học cùng một lớp, tuy nhiên mức độ quan hệ giữa sinh viên này với sinh viên nọ luôn ở mức thấp, và chỉ giao lưu cùng nhau theo nhóm. Nhóm thân nhiều nhất cũng chỉ đạt tới con số hai mươi ba mươi thành viên là cùng.
Nhưng mà dưới hình thức câu lạc bộ thì khác. Mọi người quy tụ về với nhau theo cùng sở thích, cùng tiếng nói chung. Nhiều người thì nhiều sức mạnh. Hơn nữa những hoạt động năng nổ của câu lạc bộ khiến cho sinh viên không còn bị động như trước, trở nên bạo dạn và thích ứng hơn với môi trường xã hội nhộn nhịp. Không nói tới việc các câu lạc bộ đào tạo ra những thành viên biết tìm tòi, am hiểu, nghiên cưu sâu về một lĩnh vực, mà khi ra trường, những người trong câu lạc bộ đều có nghĩa vụ tìm tòi và “mách nước” cho những thành viên chưa tìm được công việc của mình. Thậm chí, một số câu lạc bộ còn trực tiếp mở công ty, mở doanh nghiệp để tạo việc làm cho thành viên của câu lạc bộ.
Hình thức tổ chức câu lạc bộ trong nhà trường này khi trình bày trên lý thuyết đều mang tính đại khái, mơ hồ. Tuy nhiên chỉ sau một hai năm, tác dụng của nó đủ để làm các công ty môi giới việc làm phải khóc ròng, lại thêm tinh thần đồng đội càng thêm gắn kết mọi người lại với nhau. Lòng yêu nước đã lu mờ từ sau những năm chiến tranh thống nhất đất nước giờ như lần nữa được thổi bùng lên mạnh mẽ. Hiệu quả của nó đủ cho các vị lãnh đạo cấp cao cũng phải giật mình, ra chỉ thị cho các nhà nghiên cứu tâm lý đi nghiên cứu chuyên sâu về lĩnh vực này.
Dĩ nhiên cũng có một số hình thức phản động ẩn núp trá hình dưới hình thức câu lạc bộ tồn tại, tuy nhiên trước khi tuyên bố phổ thông hình thức câu lạc bộ vào các trường học thì những tổ chức này cũng đã có. Và khi nó đi ngược lại số đông thường thường đều gánh chịu kết quả không nghĩ tới.
Bước vào khu trong của Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay , đập vào mắt Lê là một cảnh tượng làm hắn khóc dở cười dở. Chỉ thấy một tên mập mạp dang nằm quay đơ ra giữa phòng ngáy khò khò, miệng còn chảy nước dãi đầy sàn. Vừa nhìn tên này, Lê lập tức nhận ra hắn là một trong ba kẻ lao xe bay vào hắn hồi tuần trước. Không nghĩ tới hắn lại ở trong Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay.
Xung quanh mặc dù đều chiếu những “quang cảnh hào hùng” một thời của câu lạc bộ tuy nhiên đều tắt tiếng. Chắc là tên mập này ngại ồn ào khi ngủ nên tắt đi.
Quan sát xung quanh một hồi, Lê bước tới giơ chân sút nhẹ vào mông tên mập. Chỉ thấy hắn giơ tay xoa xoa mông, tiếp đó chép miệng một cái rồi ngủ tiếp. Lần này Lê co cẳng sút thật mạnh vào mông tên mập khiến hắn nhảy ngược lên:
- Thằng nào? Thằng nào dám chơi tao. Gan to bằng trời rồi… Ách…
Vuốt vuốt mắt còn đang kèm nhèm, mập mạp nhìn rõ người đứng trước mặt liền kinh ngạc há hốc mồm lắp bắp:
- Đại… đại ca… sao?
Lê nhìn quanh thấy không có ai, vậy chắc tên mập nói mình rồi. Nhún nhún vai, hắn nói:
- Chỗ này là “bụi đời” Học Viện Bàn Tay Thần à?
Mập mạp ngẩn người, tiếp đó xua tay lia lịa:
- Không? Như thế nào chỗ này lại chứa chấp dân giang hồ được. Tại chưa biết tên của đại ca nên em gọi thế. Hê hê…
- Ờ phải! Chỗ ở của các băng đảng côn đồ còn chuyên nghiệp hơn chỗ này. Mà tôi chắc chắn nhỏ tuổi hơn anh rồi, gọi tôi là Lê hoặc trực tiếp gọi nhóc là được rồi.
Mập mạp xấu hổ gãi gãi tai:
- Đại ca cứ nói đùa. Tầm cỡ đại ca đáng được tôn vinh. Hơn nữa em cũng mới vào học viện năm nay thôi.
Nói đoạn hắn lăn tới túm tay Lê làm ra bộ dạng đáng thương:
- Đại ca không biết cả tuần nay bọn em tìm đại ca mà đại ca mất tích chỗ nào để bọn em tìm đỏ mắt không thấy?
Lê ngạc nhiên:
- Tìm tôi làm gì?
Long mập ôm mũi giả bộ khóc lóc:
- Hức! Đại ca tới được đây chắc cũng biết tình cảnh thảm thương của tụi em rồi. Nếu người tài năng như đại ca mà không ra nhập Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay bọn em thì không đầy một năm nữa, bọn em chết là cái chắc… hu hu…
Lê khóc dở cười dở giơ chân dọa Long mập một cái khiến hắn nhảy tót ra xa:
- Thiếu điều làm bộ trước mặt tôi đi. Hôm đó tôi nghe có người đe dọa cắt ngón tay cả nhóm. Vậy mà hôm nay vẫn còn lành lặn chứng tỏ còn sống dai lắm, chưa chết được đâu mà đóng kịch.
Nói tới việc dọa cắt ngón tay, Long mập xụi lơ hẳn:
- Ôi, toàn bộ gia tài của bọn em. Tất cả xe yêu quý… đều bán hết trơn rồi. Bọn em chính thức là đội đua xe nghèo nhất cả nước… hu hu…
Lần này thì hắn khóc ngon lành. Xem bộ dạng của hắn thì thật sự là đang đau lòng.
Gãi gãi má, Lê không được tự nhiên trước cảnh một nam nhân khóc lóc trước mặt. Hắn hắng giọng:
- Khụ… câu lạc bộ có tuyển người không?
Hùng trọc mập mạp đang thảm thương khóc lóc, vừa nghe vậy ánh mắt liền sáng ngời như ăn mày vớ được hòm vàng rơi trên đường. Hắn bật dậy hét lớn:
- Thật sự? Đại ca thật sự muốn ra nhập câu lạc bộ? Em không phải nằm mơ chứ?
- Khụ… Nói rồi, tôi tên Lê. Tên đầy đủ là Lê Minh Đức. Đừng có đại ca này nọ nghe giang hồ lắm.
Còn chưa đợi Lê nói xong, mập mạp đã run rẩy trực tiếp dùng tay mở khóa đồng hồ thông tin mà không phải mở bằng ánh mắt như bình thường. Màn hình cảm ứng vừa kết nối với Phong lão đại, hắn đã hét toáng lên:
- Lão đại… có rồi. Chuyến này chúng ta sống rồi… hô hô…
Trên màn hình hiển thị hình ảnh thư sinh của Phong lão đại. Nhìn thấy bộ dạng như lên đồng của mập mạp, Phong lão đại nhíu mày:
- Cái gì mà có rồi với sống rồi. Từ từ chút coi nào. Không có tí văn hóa, chút định lực nào cả. Phải như anh mày đây này, dù núi có sập xuống trước mắt ta cũng không thèm nháy mắt lấy một cái. Hừ... hừ… Tại sao hồi trước tao lại thu nạp mày vào câu lạc bộ nhỉ? Thật là mất mặt quá đi…
Hắn đang thao thao bất tuyệt, chợt nhìn thấy mập mạp đứng tránh ra, để lộ Lê đang đứng phía sau thì giật mình kinh ngạc. Tiếp đó lắp bắp:
- Thật sự? Được… được rồi… để tao gọi cho lão nhị, lão tam… Bà nội nó, chúng mày cút hết ra đây cho tao. Có việc trọng đại…
Lê hoàn toàn tắt tiếng. Nhìn bộ dạng hưng phấn như chuẩn bị mã tấu, dao dựa đi chém nhau của Phong lão đại và bộ dáng tiểu nhân đắc ý của mập mạp, hắn đang nghĩ không biết có phải mình lọt vào một tổ chức giang hồ trá hình câu lạc bộ không nữa?
Không đầy năm phút, cả tầng một tòa tháp ba mươi sáu trở nên nháo nhào. Mười tên thuộc Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay bỗng nhiên nổi khùng, mặt đỏ phừng phừng như uống phải “xuân dược” chạy thục mạng về khu vực của bọn hắn khiến tất cả những người có mặt dù cực kỳ ngạc nhiên cũng đều vội vã tránh đường.
Vừa xông vào trong khu vực Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay, Gà còm đã ngửa cổ lên rồi hét lớn:
- Hạt giống siêu cấp của chúng ta đâu rồi?
“Bốp”
Phong lão đại đang chạy bên cạnh nghe xong liền nổi giận cho hắn một cái bạt gáy:
- Bé bé cái miệng giùm tao cái. Mày muốn cả cái học viện này biết hết trơn à. Bí mật… mày biết bí mật là gì không? Phải cực kỳ bí mật rồi bộc phá một phát cho cả học viện choáng váng? Đúng là đồ gà mờ…
Gà còm như hiểu ra một điều triết lý huyền diệu gật đầu liên tục:
- Dạ! Lão đại quả nhiên là người thông minh nhất đội. Em bái phục đại ca vô cùng…
- Còn phải nói. Anh mày xưng đệ nhất, không ai dám xưng đệ nhị.
Thiên Hôi đứng cạnh giơ tay phát biểu:
- Lão… lão đại. Em nghĩ là với hành động của chúng ta nãy giờ, cộng với tiếng quát mắng của lão đại vừa rồi thì cả học viện đều đã biết chúng ta có bí mật…
- Ách… Vào trong bàn bạc…
Bên trong, Lê nghe tiếng nhốn nháo bên ngoài liền lắc đầu. Đội hình bát nháo như thế này thảo nào Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay xuống dốc không phanh. Trong lòng hắn tự nhủ không biết có nên tiếp tục chọn tham gia cái câu lạc bộ này không nữa, cảm giác giống như bị kéo lên thuyền giặc, một lúc nào đó chết chìm bất thình lình cũng không chừng.
Thực tế thì hình thức hình thành các câu lạc bộ trong các trường đại học và các học viện đã có từ những năm 199x. Tuy nhiên những câu lạc bộ đó chỉ mang tính tự phát, nếu được trường hoặc đoàn thể nào đó đứng lên tổ chức thì nó cũng chỉ mang tính chất tụ hội cho “đông vui” và không có hoạt động rầm rộ và quy mô như hiện tại.
Sự thay đổi mang tính đột phá này bắt đầu từ sau đợt khủng hoảng kinh tế vào những 201x, tỉ lệ sinh viên ra trường thất nghiệp quá cao, và mỗi lúc một nghiêm trọng. Bần cùng thì sinh đạo tặc, các loại tội phạm ngày một phát triển. Bởi thế các trường đã tìm những biện pháp khắc phục, một là để gượng dậy phần nào nền kinh tế, một để tạo công việc cho các sinh viên của mình khi ra trường. Không sai, một trong những biện pháp được áp dụng rộng vào các trường đó là hình thức câu lạc bộ. Theo đó, mỗi sinh viên ra nhập một trường đại học hay học viện đều bắt buộc phải tham dự một câu lạc bộ, bất kể là câu lạc bộ đó thuộc trường mình học tập hay không.
Mới đầu nghe tới biện pháp này, rất nhiều người đều khinh thường bĩu môi, coi là trò đùa của đám con nít. Tuy nhiên khi đi vào thực tế, những người chót buông lời chê bai trước đó mới nhận ra mình thiển cận cỡ nào. Con người là động vật quần cư, cho nên những nơi tụ tập một cách văn minh đều mang lại sức mạnh đáng gờm. Trước kia, mặc dù vẫn học trong một trường, học cùng một lớp, tuy nhiên mức độ quan hệ giữa sinh viên này với sinh viên nọ luôn ở mức thấp, và chỉ giao lưu cùng nhau theo nhóm. Nhóm thân nhiều nhất cũng chỉ đạt tới con số hai mươi ba mươi thành viên là cùng.
Nhưng mà dưới hình thức câu lạc bộ thì khác. Mọi người quy tụ về với nhau theo cùng sở thích, cùng tiếng nói chung. Nhiều người thì nhiều sức mạnh. Hơn nữa những hoạt động năng nổ của câu lạc bộ khiến cho sinh viên không còn bị động như trước, trở nên bạo dạn và thích ứng hơn với môi trường xã hội nhộn nhịp. Không nói tới việc các câu lạc bộ đào tạo ra những thành viên biết tìm tòi, am hiểu, nghiên cưu sâu về một lĩnh vực, mà khi ra trường, những người trong câu lạc bộ đều có nghĩa vụ tìm tòi và “mách nước” cho những thành viên chưa tìm được công việc của mình. Thậm chí, một số câu lạc bộ còn trực tiếp mở công ty, mở doanh nghiệp để tạo việc làm cho thành viên của câu lạc bộ.
Hình thức tổ chức câu lạc bộ trong nhà trường này khi trình bày trên lý thuyết đều mang tính đại khái, mơ hồ. Tuy nhiên chỉ sau một hai năm, tác dụng của nó đủ để làm các công ty môi giới việc làm phải khóc ròng, lại thêm tinh thần đồng đội càng thêm gắn kết mọi người lại với nhau. Lòng yêu nước đã lu mờ từ sau những năm chiến tranh thống nhất đất nước giờ như lần nữa được thổi bùng lên mạnh mẽ. Hiệu quả của nó đủ cho các vị lãnh đạo cấp cao cũng phải giật mình, ra chỉ thị cho các nhà nghiên cứu tâm lý đi nghiên cứu chuyên sâu về lĩnh vực này.
Dĩ nhiên cũng có một số hình thức phản động ẩn núp trá hình dưới hình thức câu lạc bộ tồn tại, tuy nhiên trước khi tuyên bố phổ thông hình thức câu lạc bộ vào các trường học thì những tổ chức này cũng đã có. Và khi nó đi ngược lại số đông thường thường đều gánh chịu kết quả không nghĩ tới.
Bước vào khu trong của Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay , đập vào mắt Lê là một cảnh tượng làm hắn khóc dở cười dở. Chỉ thấy một tên mập mạp dang nằm quay đơ ra giữa phòng ngáy khò khò, miệng còn chảy nước dãi đầy sàn. Vừa nhìn tên này, Lê lập tức nhận ra hắn là một trong ba kẻ lao xe bay vào hắn hồi tuần trước. Không nghĩ tới hắn lại ở trong Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay.
Xung quanh mặc dù đều chiếu những “quang cảnh hào hùng” một thời của câu lạc bộ tuy nhiên đều tắt tiếng. Chắc là tên mập này ngại ồn ào khi ngủ nên tắt đi.
Quan sát xung quanh một hồi, Lê bước tới giơ chân sút nhẹ vào mông tên mập. Chỉ thấy hắn giơ tay xoa xoa mông, tiếp đó chép miệng một cái rồi ngủ tiếp. Lần này Lê co cẳng sút thật mạnh vào mông tên mập khiến hắn nhảy ngược lên:
- Thằng nào? Thằng nào dám chơi tao. Gan to bằng trời rồi… Ách…
Vuốt vuốt mắt còn đang kèm nhèm, mập mạp nhìn rõ người đứng trước mặt liền kinh ngạc há hốc mồm lắp bắp:
- Đại… đại ca… sao?
Lê nhìn quanh thấy không có ai, vậy chắc tên mập nói mình rồi. Nhún nhún vai, hắn nói:
- Chỗ này là “bụi đời” Học Viện Bàn Tay Thần à?
Mập mạp ngẩn người, tiếp đó xua tay lia lịa:
- Không? Như thế nào chỗ này lại chứa chấp dân giang hồ được. Tại chưa biết tên của đại ca nên em gọi thế. Hê hê…
- Ờ phải! Chỗ ở của các băng đảng côn đồ còn chuyên nghiệp hơn chỗ này. Mà tôi chắc chắn nhỏ tuổi hơn anh rồi, gọi tôi là Lê hoặc trực tiếp gọi nhóc là được rồi.
Mập mạp xấu hổ gãi gãi tai:
- Đại ca cứ nói đùa. Tầm cỡ đại ca đáng được tôn vinh. Hơn nữa em cũng mới vào học viện năm nay thôi.
Nói đoạn hắn lăn tới túm tay Lê làm ra bộ dạng đáng thương:
- Đại ca không biết cả tuần nay bọn em tìm đại ca mà đại ca mất tích chỗ nào để bọn em tìm đỏ mắt không thấy?
Lê ngạc nhiên:
- Tìm tôi làm gì?
Long mập ôm mũi giả bộ khóc lóc:
- Hức! Đại ca tới được đây chắc cũng biết tình cảnh thảm thương của tụi em rồi. Nếu người tài năng như đại ca mà không ra nhập Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay bọn em thì không đầy một năm nữa, bọn em chết là cái chắc… hu hu…
Lê khóc dở cười dở giơ chân dọa Long mập một cái khiến hắn nhảy tót ra xa:
- Thiếu điều làm bộ trước mặt tôi đi. Hôm đó tôi nghe có người đe dọa cắt ngón tay cả nhóm. Vậy mà hôm nay vẫn còn lành lặn chứng tỏ còn sống dai lắm, chưa chết được đâu mà đóng kịch.
Nói tới việc dọa cắt ngón tay, Long mập xụi lơ hẳn:
- Ôi, toàn bộ gia tài của bọn em. Tất cả xe yêu quý… đều bán hết trơn rồi. Bọn em chính thức là đội đua xe nghèo nhất cả nước… hu hu…
Lần này thì hắn khóc ngon lành. Xem bộ dạng của hắn thì thật sự là đang đau lòng.
Gãi gãi má, Lê không được tự nhiên trước cảnh một nam nhân khóc lóc trước mặt. Hắn hắng giọng:
- Khụ… câu lạc bộ có tuyển người không?
Hùng trọc mập mạp đang thảm thương khóc lóc, vừa nghe vậy ánh mắt liền sáng ngời như ăn mày vớ được hòm vàng rơi trên đường. Hắn bật dậy hét lớn:
- Thật sự? Đại ca thật sự muốn ra nhập câu lạc bộ? Em không phải nằm mơ chứ?
- Khụ… Nói rồi, tôi tên Lê. Tên đầy đủ là Lê Minh Đức. Đừng có đại ca này nọ nghe giang hồ lắm.
Còn chưa đợi Lê nói xong, mập mạp đã run rẩy trực tiếp dùng tay mở khóa đồng hồ thông tin mà không phải mở bằng ánh mắt như bình thường. Màn hình cảm ứng vừa kết nối với Phong lão đại, hắn đã hét toáng lên:
- Lão đại… có rồi. Chuyến này chúng ta sống rồi… hô hô…
Trên màn hình hiển thị hình ảnh thư sinh của Phong lão đại. Nhìn thấy bộ dạng như lên đồng của mập mạp, Phong lão đại nhíu mày:
- Cái gì mà có rồi với sống rồi. Từ từ chút coi nào. Không có tí văn hóa, chút định lực nào cả. Phải như anh mày đây này, dù núi có sập xuống trước mắt ta cũng không thèm nháy mắt lấy một cái. Hừ... hừ… Tại sao hồi trước tao lại thu nạp mày vào câu lạc bộ nhỉ? Thật là mất mặt quá đi…
Hắn đang thao thao bất tuyệt, chợt nhìn thấy mập mạp đứng tránh ra, để lộ Lê đang đứng phía sau thì giật mình kinh ngạc. Tiếp đó lắp bắp:
- Thật sự? Được… được rồi… để tao gọi cho lão nhị, lão tam… Bà nội nó, chúng mày cút hết ra đây cho tao. Có việc trọng đại…
Lê hoàn toàn tắt tiếng. Nhìn bộ dạng hưng phấn như chuẩn bị mã tấu, dao dựa đi chém nhau của Phong lão đại và bộ dáng tiểu nhân đắc ý của mập mạp, hắn đang nghĩ không biết có phải mình lọt vào một tổ chức giang hồ trá hình câu lạc bộ không nữa?
Không đầy năm phút, cả tầng một tòa tháp ba mươi sáu trở nên nháo nhào. Mười tên thuộc Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay bỗng nhiên nổi khùng, mặt đỏ phừng phừng như uống phải “xuân dược” chạy thục mạng về khu vực của bọn hắn khiến tất cả những người có mặt dù cực kỳ ngạc nhiên cũng đều vội vã tránh đường.
Vừa xông vào trong khu vực Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay, Gà còm đã ngửa cổ lên rồi hét lớn:
- Hạt giống siêu cấp của chúng ta đâu rồi?
“Bốp”
Phong lão đại đang chạy bên cạnh nghe xong liền nổi giận cho hắn một cái bạt gáy:
- Bé bé cái miệng giùm tao cái. Mày muốn cả cái học viện này biết hết trơn à. Bí mật… mày biết bí mật là gì không? Phải cực kỳ bí mật rồi bộc phá một phát cho cả học viện choáng váng? Đúng là đồ gà mờ…
Gà còm như hiểu ra một điều triết lý huyền diệu gật đầu liên tục:
- Dạ! Lão đại quả nhiên là người thông minh nhất đội. Em bái phục đại ca vô cùng…
- Còn phải nói. Anh mày xưng đệ nhất, không ai dám xưng đệ nhị.
Thiên Hôi đứng cạnh giơ tay phát biểu:
- Lão… lão đại. Em nghĩ là với hành động của chúng ta nãy giờ, cộng với tiếng quát mắng của lão đại vừa rồi thì cả học viện đều đã biết chúng ta có bí mật…
- Ách… Vào trong bàn bạc…
Bên trong, Lê nghe tiếng nhốn nháo bên ngoài liền lắc đầu. Đội hình bát nháo như thế này thảo nào Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay xuống dốc không phanh. Trong lòng hắn tự nhủ không biết có nên tiếp tục chọn tham gia cái câu lạc bộ này không nữa, cảm giác giống như bị kéo lên thuyền giặc, một lúc nào đó chết chìm bất thình lình cũng không chừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.