Chương 45: Công việc
P. Hải Anh
17/05/2022
Cô chạy vụt nhẹ vào cửa sau biệt thự rất may không để hai tên vệ sĩ phát giác. Cả căn biệt thự đen tối rơi vào không gian yên tĩnh. Chẳng còn ai ngoài một mình cô ở trỏng. Bạch Lan Hương bật nhẹ công tác đèn. Cả sảnh biệt thự như vừa thay áo mới. Mọi thứ sáng sủa cái hình ảnh lão thầy giáo ôm cô vẫn còn. Bạch Lan Hương chạy lên phòng tắm rửa sạch sẽ nhằm trôi đi những thứ còn vương vấn trên cơ thể.
Ngồi ngâm mình trong bồn tắm trắng lớn cả người xung quanh đều là những bọt xà phòng. Cô đã quá thiếu sự cảnh giác với tên thầy giáo đó. Phải mang theo con dao để đến lúc cần sẽ ra tay. Hàng loạt suy nghĩ hiện lại trong đầu.
Cả căn biệt thự quá lạnh lẽo chỉ còn duy nhất một người.
Sau khi kết thúc bữa tối bằng thực phẩm nhẹ. Cô đã tìm dụng cụ trong bếp để phòng tránh còn có chuyện như vậy tiếp tục xảy ra. Cả con dao, lọ xịt hơi cay. Bản thân cô không muốn bị vấy bẩn một lần nào nữa. Một mình hắn thôi cũng quá đủ rồi. Cô không muốn là một vật phơi bày trước mặt người khác làm công cụ ấm giường. Cái chuyện ấy còn lưu giữ lại trong khoảng không trong đầu. Còn có cách nào để đối phó với tên thầy giáo đó cô chỉ còn vài thứ phòng thân.
Đêm đó. Cô ngủ rất sớm nhằm muốn quên đi tất cả những gì về người đàn ông Hoàng Nhân. Còn gì kinh tởm hơn một người thầy giáo lại có suy nghĩ, hành động kỳ lạ với sinh viên của mình. Cô muốn nói lại chuyện này với Yên Yên nhưng bây giờ gọi điện cho cô ấy lại sợ làm phiền. Cô không biết có nên liên lạc không. Tâm trạng hình như thất thường lúc thì phải nói với Yên Yên để phòng tránh. Còn bên không nên tâm trạng rối rắm không chọn được quyết định cuối cùng vẫn là đem ấy trằn trọc khó lắm mới đi ngủ.
...
Thời điểm bình minh dạng sáng.1
Bạch Lan Hương ngồi chậm dậy bắt đầu một ngày mới. Cô đứng bên cửa sổ ngắm nhìn mọi thứ xung quanh vươn vai. Tập vài động tác khởi động giãn xương cốt sau một đêm dài. Nhìn xuống những bông hoa tươi sắp hé nở rất nhanh ý định tưới hoa buổi sáng đã lẻn trong đầu.
Ngoài trời nắng chiếu qua những bông hoa hồng sắp nở rộ. Mấy giọt sương long lanh như hạt ngọc còn vương trên cánh hoa, lá. Tưới nhẹ một lớp nước mỏng mùi thơm thoang thoảng trên cánh mũi loan tỏa. Đã bao lâu rồi cảm giác thoải mái nó mới có. Bên cạnh vườn hoa còn có bồn phun nước lớn nằm giữa hoa viên.
Buổi sáng cô không có ca nên chỉ lanh quanh trong căn biệt thự. Tiêu Tiêu cũng đến giờ ăn rồi. Rất nhanh khay thức ăn của nó đã chứa thực phẩm. Nó tỉnh dậy nhìn thấy người phát ra tiếng động làm nó thức giấc ngủ ngon. Đang định chìa hai hàm răng sắc bén ra dọa sợ tên dám làm nó tỉnh giấc. Lại ai nữa? Là cô Tiêu Tiêu thu lại ý định đưa ra nó còn buồn ngủ chớp chớp hai mắt, mắt nhắm mắt mở như muốn tìm lại cảm giác buồn ngủ. Bạch Lan Hương vuốt nhẹ bộ lông đen mượt, tiếp đến là vuốt ve khuôn mặt nó. Hai mắt nó nhắm lại cơ mặt dãn ra hưởng thụ cái cảm giác dễ chịu được người khác mang lại. Cô nhìn lại khuôn mặt nó hưởng thụ thật sự buồn cười. Khuôn miệng nhỏ nhắn lên tiếng.
" Đúng là heo đã giờ nào rồi mày còn ngủ mau ăn đi" Ngón tay khẽ gõ nhẹ chiếc mũi Tiêu Tiêu miệng nhỏ cất tiếng cười.
...
Gọi hôm nay là một chuỗi ngày bình yên? Không tệ nhưng... chuyện hôm qua cô không thể quên tên thầy giáo đó thật nguy hiểm. Rút hết kinh nghiệm cho ngày hôm trước suýt chút bị đưa vào tròng. Những món đồ mang tính chất nguy hiểm đến thể chất cô đã chuẩn bị xong. Chỉ cần tên Hoàng Nhân có chút manh động cô sẽ dốc sức lấy hết can đảm cầm đồ bảo vệ để xử lý. Nghĩ như vậy nhưng cô còn sợ lắm. Dù gì hắn cũng là đàn ông còn khỏe mạnh không thể bị một nhát dao làm buông tha cho cô. Nên một con dao nhỏ là không đủ với hắn.
Tiềm thức cảnh giác đã ăn sâu vào trong máu chỉ đợi thời cơ để tấn công.
Cô mặc trên người một bộ đồ thoải mái. Áo sơ mi quần bò jeans kèm theo chiếc túi xách bên vai bao gồm những món đồ chuẩn bị.
Đến giờ làm cô đã có mặt ở quán cafe vào lúc tầm trưa. Dù chỉ vài ba khách đến quán nhưng như vậy cũng không nản. Vì ca chiều nhiều khách ra vào nhiều hơn.
Thay cho mình bộ đồ làm việc của quán. Tạp dề đen bên trong kết hợp áo sơ mi trắng đơn giản. Đồng phục nhân viên của quán đơn giản không cầu kì gần như ai cũng cùng bộ đồ màu đen. Quy tắc quán lại không quá khắc khe với nhân viên nhưng phải đủ combo sạch, gọn, chỉn chu.
Không biết lúc nào Bạch Lan Hương rất thích công việc hiện tại dù cô chưa là sinh viên của một ngôi trường đại học nào. Hầu như trong quán tất cả nhân viên đều là sinh viên của trường lần trước cô được Yên Yên dẫn ghé thăm. Làm quen được với các anh chị lớn hơn học hỏi được kinh nghiệm của họ. Khiến cho bản tốt lên vẫn là không được đến trường.
" Khách hàng bàn số sáu mươi ba cần tiếp" Một nhân viên khác bận rộn vẫn không quên nhắc cô đến phục vụ.
Ngồi ngâm mình trong bồn tắm trắng lớn cả người xung quanh đều là những bọt xà phòng. Cô đã quá thiếu sự cảnh giác với tên thầy giáo đó. Phải mang theo con dao để đến lúc cần sẽ ra tay. Hàng loạt suy nghĩ hiện lại trong đầu.
Cả căn biệt thự quá lạnh lẽo chỉ còn duy nhất một người.
Sau khi kết thúc bữa tối bằng thực phẩm nhẹ. Cô đã tìm dụng cụ trong bếp để phòng tránh còn có chuyện như vậy tiếp tục xảy ra. Cả con dao, lọ xịt hơi cay. Bản thân cô không muốn bị vấy bẩn một lần nào nữa. Một mình hắn thôi cũng quá đủ rồi. Cô không muốn là một vật phơi bày trước mặt người khác làm công cụ ấm giường. Cái chuyện ấy còn lưu giữ lại trong khoảng không trong đầu. Còn có cách nào để đối phó với tên thầy giáo đó cô chỉ còn vài thứ phòng thân.
Đêm đó. Cô ngủ rất sớm nhằm muốn quên đi tất cả những gì về người đàn ông Hoàng Nhân. Còn gì kinh tởm hơn một người thầy giáo lại có suy nghĩ, hành động kỳ lạ với sinh viên của mình. Cô muốn nói lại chuyện này với Yên Yên nhưng bây giờ gọi điện cho cô ấy lại sợ làm phiền. Cô không biết có nên liên lạc không. Tâm trạng hình như thất thường lúc thì phải nói với Yên Yên để phòng tránh. Còn bên không nên tâm trạng rối rắm không chọn được quyết định cuối cùng vẫn là đem ấy trằn trọc khó lắm mới đi ngủ.
...
Thời điểm bình minh dạng sáng.1
Bạch Lan Hương ngồi chậm dậy bắt đầu một ngày mới. Cô đứng bên cửa sổ ngắm nhìn mọi thứ xung quanh vươn vai. Tập vài động tác khởi động giãn xương cốt sau một đêm dài. Nhìn xuống những bông hoa tươi sắp hé nở rất nhanh ý định tưới hoa buổi sáng đã lẻn trong đầu.
Ngoài trời nắng chiếu qua những bông hoa hồng sắp nở rộ. Mấy giọt sương long lanh như hạt ngọc còn vương trên cánh hoa, lá. Tưới nhẹ một lớp nước mỏng mùi thơm thoang thoảng trên cánh mũi loan tỏa. Đã bao lâu rồi cảm giác thoải mái nó mới có. Bên cạnh vườn hoa còn có bồn phun nước lớn nằm giữa hoa viên.
Buổi sáng cô không có ca nên chỉ lanh quanh trong căn biệt thự. Tiêu Tiêu cũng đến giờ ăn rồi. Rất nhanh khay thức ăn của nó đã chứa thực phẩm. Nó tỉnh dậy nhìn thấy người phát ra tiếng động làm nó thức giấc ngủ ngon. Đang định chìa hai hàm răng sắc bén ra dọa sợ tên dám làm nó tỉnh giấc. Lại ai nữa? Là cô Tiêu Tiêu thu lại ý định đưa ra nó còn buồn ngủ chớp chớp hai mắt, mắt nhắm mắt mở như muốn tìm lại cảm giác buồn ngủ. Bạch Lan Hương vuốt nhẹ bộ lông đen mượt, tiếp đến là vuốt ve khuôn mặt nó. Hai mắt nó nhắm lại cơ mặt dãn ra hưởng thụ cái cảm giác dễ chịu được người khác mang lại. Cô nhìn lại khuôn mặt nó hưởng thụ thật sự buồn cười. Khuôn miệng nhỏ nhắn lên tiếng.
" Đúng là heo đã giờ nào rồi mày còn ngủ mau ăn đi" Ngón tay khẽ gõ nhẹ chiếc mũi Tiêu Tiêu miệng nhỏ cất tiếng cười.
...
Gọi hôm nay là một chuỗi ngày bình yên? Không tệ nhưng... chuyện hôm qua cô không thể quên tên thầy giáo đó thật nguy hiểm. Rút hết kinh nghiệm cho ngày hôm trước suýt chút bị đưa vào tròng. Những món đồ mang tính chất nguy hiểm đến thể chất cô đã chuẩn bị xong. Chỉ cần tên Hoàng Nhân có chút manh động cô sẽ dốc sức lấy hết can đảm cầm đồ bảo vệ để xử lý. Nghĩ như vậy nhưng cô còn sợ lắm. Dù gì hắn cũng là đàn ông còn khỏe mạnh không thể bị một nhát dao làm buông tha cho cô. Nên một con dao nhỏ là không đủ với hắn.
Tiềm thức cảnh giác đã ăn sâu vào trong máu chỉ đợi thời cơ để tấn công.
Cô mặc trên người một bộ đồ thoải mái. Áo sơ mi quần bò jeans kèm theo chiếc túi xách bên vai bao gồm những món đồ chuẩn bị.
Đến giờ làm cô đã có mặt ở quán cafe vào lúc tầm trưa. Dù chỉ vài ba khách đến quán nhưng như vậy cũng không nản. Vì ca chiều nhiều khách ra vào nhiều hơn.
Thay cho mình bộ đồ làm việc của quán. Tạp dề đen bên trong kết hợp áo sơ mi trắng đơn giản. Đồng phục nhân viên của quán đơn giản không cầu kì gần như ai cũng cùng bộ đồ màu đen. Quy tắc quán lại không quá khắc khe với nhân viên nhưng phải đủ combo sạch, gọn, chỉn chu.
Không biết lúc nào Bạch Lan Hương rất thích công việc hiện tại dù cô chưa là sinh viên của một ngôi trường đại học nào. Hầu như trong quán tất cả nhân viên đều là sinh viên của trường lần trước cô được Yên Yên dẫn ghé thăm. Làm quen được với các anh chị lớn hơn học hỏi được kinh nghiệm của họ. Khiến cho bản tốt lên vẫn là không được đến trường.
" Khách hàng bàn số sáu mươi ba cần tiếp" Một nhân viên khác bận rộn vẫn không quên nhắc cô đến phục vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.