Chương 44: Thoát
P. Hải Anh
17/05/2022
Đêm hôm ấy, sau khi làm xong việc cô nghe lẻn được các nữ hầu nói chuyện. Cụ thể là ngày mai họ phải về hết căn nhà chính nghe nói để dọn dẹp thật sạch. Cũng chính là Lục gia. Còn ai về để tiếp thì cô không biết sau cánh cửa chỉ là những lời nói của họ. Cũng tốt họ đi hết để phục vụ cho người Lục gia ở nhà chính. Công việc ở đây sẽ phải giao lại cho cô. Một tuần sau đám nữ hầu cùng với những người chăm cây hoa sẽ không ở đây. Lại cảm thấy sẽ thoải mái không phải nghe mấy lời nói không hay.
...
Sáng hôm sau, theo như mọi việc sắp xếp. Thím An giao toàn bộ cho Bạch Lan Hương ở lại đây để trông căn biệt thự. Bọn họ có trách nhiệm đi bên nhà chính làm việc. Sau một tuần cũng chính là ngày hắn công tác về.
" Sang nhà chính làm tốt còn được Lục phu nhân và đại tiểu thư trọng dụng" Một nữ hầu hớn hở nói.
" Mãn Mãn chị ấy xinh hơn chúng ta cậu chủ còn không thèm liếc mắt nói huống chi mấy các cô" Một nữ hầu khác chỉ đám nữ hầu xa xa tụi lại nói chuyện.
" Trong một tuần cô phải ở đây và dọn dẹp sạch sẽ" Thím An cầm theo túi đồ xách lên chuẩn bị đi cũng nhắc cô vài phần.
Họ đi rồi. Mới nghe được bên nhà chính có phu nhân và đại tiểu thư nên họ nhanh chóng đi đến hầu hạ. Chuyện tốt hơn nếu làm vừa lòng hai người họ còn được ở luôn hai nhà chính để làm việc. Nghe thoáng qua Bạch Lan Hương cũng không để ý nhiều lắm. Cô còn phải làm việc đến giờ đi làm ở quán cafe do anh Cố mở. Cô đã thống nhất với ảnh làm đó một tuần. Lương cũng cao tiện mua những đồ dùng cá nhân.
Thời gian chỉ đúng mười hai giờ trưa Bạch Lan Hương sửa soạn đồ đi làm ở quán cafe. Cả căn biệt thự cũng không phải có mình cô. Bên ngoài cổng lớn còn có hai anh vệ sĩ của hắn trông chừng. Cô đi ra bằng con đường bí mật đương nhiên họ không phát hiện.
Bạch Lan Hương đứng trước cửa quán cafe. Bước vô trong khung cảnh quán có vẻ vắng chỉ lác đác vài nhân viên đang dọn dẹp sàn nhà với bàn ghế. Cô chào mọi người một tiếng tiện làm quen mặt. Cầm lấy đồng phục của quán vào căn phòng kín thay ra. Cô làm ca trưa và chiều đến tận chiều tối mới có người thay ca. Yên Yên thì khác vì do phải đi học nên thời gian cô đi làm là tầm chiều và tối. Buổi chiều hai người có thể gặp mặt. Cũng được coi là rất vui.
Đúng như chiều hôm ấy Yên Yên sau khi học xong ca chiều trên trường đến chỗ làm việc. Lúc này khung cảnh trong quán mới ồn ào, nhộn nhịp khác xa hẳn với lúc trưa. Quán khách thì nhiều nhân viên chia nhau thay ca. Đến chiều tối Bạch Lan Hương gác lại công việc để cho Yên Yên làm ca tối. Cô chuẩn bị thay đồ rồi trở về kẻo trời lại tối.
" Yên Yên mình về đây ở làm vui vẻ" Cô ra chào bạn mình. Hôm nay đúng bận rộn quán cafe nhiều khách nên để có thời gian tám chuyện là rất ít.
" Ừm... và đi kẻo trời tối về nguy hiểm" Yên Yên đứng quầy pha chế nhắc nhở.
Kết thúc câu nói chào nhau. Màn hình điện thoại hiện đã hơn sáu giờ tối bầu trời lúc này đã chuyển tối. Từ xa nhìn về giữa trung tâm thành phố những tòa nhà cao ốc ánh đèn sáng rõ. Gần nơi cô đứng là một tiệm xăng ngắm nhìn nơi cảnh vật xung quanh. Bước chân cô một nhanh hơn bởi vì khi mới nãy còn nhìn ra chỗ xăng. Cô đã nhìn thấy một người khiến mình phải tránh xa. Đúng như dự tính của cô người đàn ông tên Hoàng Nhân nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đằng xa. Ánh mắt sáng rỡ đi sau nhẹ nhàng như muốn vồ con mồi ngon.
Bước chân một lúc càng nhanh thì đằng sau tiếng chân của lão đó càng rõ. Cô giật mình chạy nhanh nhưng làm sao thắng được kẻ theo sau chân dài hơn. Hoàng Nhân nắm bắt được bây giờ mới là thời điểm tốt để xử đẹp con mồi. Người đàn ông choàng ôm cô gái đang hoang mang. Hắn ôm chặt cảm giác da thịt này càng gần. Hắn hít hà lấy hương thơm trên cơ thể nhỏ. Bạch Lan Hương phát giác ra điều nguy hiểm đến nhanh cô lập tức vùng vẫy để nới lỏng vòng tay lão. Đùng răng cắn chặt da thịt chắc nịch đó theo phản xạ người đàn ông chịu nới lỏng vòng tay. Nhưng như vậy kế hoạch chạy trốn lại càng khó một chân cô dẫm mạnh lên đôi chân đeo chiếc dày da hắn.
" A... đệch con khốn" Hắn gầm hú đau điếng.
Cơ thể nhỏ vụt nhanh trong bóng tối hắn đau đớn do cô gây ra. Hai chân hắn bốn cẳng chạy tìm tung tích. Có vẻ do trời đã tối Hoàng Nhân hắn không thể tìm kiếm người phụ nữ. Hắn chạy qua nơi cô nấp.
Bạch Lan Hương chạy nhanh vào con hẻm chui qua lỗ nhỏ đến khu rừng. Bật chế độ đèn trên điện thoại soi lối đi. Cuối cùng cô cũng chạy thoát cảm giác sợ sệt vẫn còn đó. Hơi thở gấp gáp bên tai. Cô lại mạo hiểm đi làm để bất ngờ gặp lão. Tâm trí nhắc nhở chính mình cần cảnh giác cho lần sau.
...
Sáng hôm sau, theo như mọi việc sắp xếp. Thím An giao toàn bộ cho Bạch Lan Hương ở lại đây để trông căn biệt thự. Bọn họ có trách nhiệm đi bên nhà chính làm việc. Sau một tuần cũng chính là ngày hắn công tác về.
" Sang nhà chính làm tốt còn được Lục phu nhân và đại tiểu thư trọng dụng" Một nữ hầu hớn hở nói.
" Mãn Mãn chị ấy xinh hơn chúng ta cậu chủ còn không thèm liếc mắt nói huống chi mấy các cô" Một nữ hầu khác chỉ đám nữ hầu xa xa tụi lại nói chuyện.
" Trong một tuần cô phải ở đây và dọn dẹp sạch sẽ" Thím An cầm theo túi đồ xách lên chuẩn bị đi cũng nhắc cô vài phần.
Họ đi rồi. Mới nghe được bên nhà chính có phu nhân và đại tiểu thư nên họ nhanh chóng đi đến hầu hạ. Chuyện tốt hơn nếu làm vừa lòng hai người họ còn được ở luôn hai nhà chính để làm việc. Nghe thoáng qua Bạch Lan Hương cũng không để ý nhiều lắm. Cô còn phải làm việc đến giờ đi làm ở quán cafe do anh Cố mở. Cô đã thống nhất với ảnh làm đó một tuần. Lương cũng cao tiện mua những đồ dùng cá nhân.
Thời gian chỉ đúng mười hai giờ trưa Bạch Lan Hương sửa soạn đồ đi làm ở quán cafe. Cả căn biệt thự cũng không phải có mình cô. Bên ngoài cổng lớn còn có hai anh vệ sĩ của hắn trông chừng. Cô đi ra bằng con đường bí mật đương nhiên họ không phát hiện.
Bạch Lan Hương đứng trước cửa quán cafe. Bước vô trong khung cảnh quán có vẻ vắng chỉ lác đác vài nhân viên đang dọn dẹp sàn nhà với bàn ghế. Cô chào mọi người một tiếng tiện làm quen mặt. Cầm lấy đồng phục của quán vào căn phòng kín thay ra. Cô làm ca trưa và chiều đến tận chiều tối mới có người thay ca. Yên Yên thì khác vì do phải đi học nên thời gian cô đi làm là tầm chiều và tối. Buổi chiều hai người có thể gặp mặt. Cũng được coi là rất vui.
Đúng như chiều hôm ấy Yên Yên sau khi học xong ca chiều trên trường đến chỗ làm việc. Lúc này khung cảnh trong quán mới ồn ào, nhộn nhịp khác xa hẳn với lúc trưa. Quán khách thì nhiều nhân viên chia nhau thay ca. Đến chiều tối Bạch Lan Hương gác lại công việc để cho Yên Yên làm ca tối. Cô chuẩn bị thay đồ rồi trở về kẻo trời lại tối.
" Yên Yên mình về đây ở làm vui vẻ" Cô ra chào bạn mình. Hôm nay đúng bận rộn quán cafe nhiều khách nên để có thời gian tám chuyện là rất ít.
" Ừm... và đi kẻo trời tối về nguy hiểm" Yên Yên đứng quầy pha chế nhắc nhở.
Kết thúc câu nói chào nhau. Màn hình điện thoại hiện đã hơn sáu giờ tối bầu trời lúc này đã chuyển tối. Từ xa nhìn về giữa trung tâm thành phố những tòa nhà cao ốc ánh đèn sáng rõ. Gần nơi cô đứng là một tiệm xăng ngắm nhìn nơi cảnh vật xung quanh. Bước chân cô một nhanh hơn bởi vì khi mới nãy còn nhìn ra chỗ xăng. Cô đã nhìn thấy một người khiến mình phải tránh xa. Đúng như dự tính của cô người đàn ông tên Hoàng Nhân nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đằng xa. Ánh mắt sáng rỡ đi sau nhẹ nhàng như muốn vồ con mồi ngon.
Bước chân một lúc càng nhanh thì đằng sau tiếng chân của lão đó càng rõ. Cô giật mình chạy nhanh nhưng làm sao thắng được kẻ theo sau chân dài hơn. Hoàng Nhân nắm bắt được bây giờ mới là thời điểm tốt để xử đẹp con mồi. Người đàn ông choàng ôm cô gái đang hoang mang. Hắn ôm chặt cảm giác da thịt này càng gần. Hắn hít hà lấy hương thơm trên cơ thể nhỏ. Bạch Lan Hương phát giác ra điều nguy hiểm đến nhanh cô lập tức vùng vẫy để nới lỏng vòng tay lão. Đùng răng cắn chặt da thịt chắc nịch đó theo phản xạ người đàn ông chịu nới lỏng vòng tay. Nhưng như vậy kế hoạch chạy trốn lại càng khó một chân cô dẫm mạnh lên đôi chân đeo chiếc dày da hắn.
" A... đệch con khốn" Hắn gầm hú đau điếng.
Cơ thể nhỏ vụt nhanh trong bóng tối hắn đau đớn do cô gây ra. Hai chân hắn bốn cẳng chạy tìm tung tích. Có vẻ do trời đã tối Hoàng Nhân hắn không thể tìm kiếm người phụ nữ. Hắn chạy qua nơi cô nấp.
Bạch Lan Hương chạy nhanh vào con hẻm chui qua lỗ nhỏ đến khu rừng. Bật chế độ đèn trên điện thoại soi lối đi. Cuối cùng cô cũng chạy thoát cảm giác sợ sệt vẫn còn đó. Hơi thở gấp gáp bên tai. Cô lại mạo hiểm đi làm để bất ngờ gặp lão. Tâm trí nhắc nhở chính mình cần cảnh giác cho lần sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.