Chương 103: Đi đến chỗ cũ
P. Hải Anh
17/05/2022
Tố Nhu nhìn hắn đầy mong chờ, còn nghĩ hắn sẽ đến bên mình
"Có sao không? Tôi đến muộn rồi"
Hắn đi qua khỏi Tố Nhu làm cô ta có chút hụt hẫng
Không đợi đến hắn giúp cô đã tự cởi trói tay rồi.
"Lục tiên sinh xin hãy tự trọng" Cô không thoải mái nói
Hắn cầm hai bả vai gầy tiến sát vào lòng cảm thấy cô vẫn còn an toàn, hắn đã hạnh phúc
Đến khi load kịp thời câu nói của cô đã bị khống chế lùi dịch ra xa. Cô đẩy mạnh hắn ra bằng tất cả sức bình sinh.
Đã từ khi nào hắn đối với cô đã xa cách như thế. Cô gái này nói hắn là Lục tiên sinh, có chút khác lạ nhưng đủ rõ để phân biệt được hiện tại hai người đã không còn liên quan gần như trước
"Em nói gì Lục tiên sinh? tôi không cho phép" Hắn bá đạo khóa chặt cổ tay cô lên đỉnh đầu
Càng bá đạo hơn áp hai cơ thể vào bức tường,
Hắn không biết rằng làm vậy cô càng căm ghét hắn hơn.
Người đàn ông này không hiểu hay đang cố tình không hiểu? Có biết cô đã sớm vạch rõ ranh giới giữa hai người.
Cô phải khiến hắn nhận thức rõ ràng ra mối quan hệ này không có điểm đích cuối càng không có hậu phận.
Cô và người này đã không còn dính dáng nữa điều đáng lo ngại lúc này chính hắn là người không cần liêm sỉ bám theo cô bằng được
"Cuôc đời này tôi bị hủy hoại trong tay anh rồi đến khi nào anh mới buông tha"
Cô còn mong đợi câu trả lời của hắn hơn hết, bởi người đàn ông xấu xa này cướp đi lần trong trắng quý giá của cô, một đời người con gái.
"Buông tha suốt cuộc đời này em cũng không thoát khỏi tôi bởi chúng ta sinh ra là dành cho nhau" Hắn thầm thì vào tai cô, hàm răng nanh của sói xám nhe ra ngậm lấy chiếc tai nhỏ
Đỏ mặt tới mang tai, im lặng
Tố Nhu nghe được mấy lời ngọt ngào này đã sớm chịu không nổi, ghen tức, cô ta không thể làm gì được
Bàn tay hắn khóa trụ hai cổ tay nhỏ của cô lên cao, chặt chẽ vẫn không thể nhúc nhích
Bạch Lan Hương so với con sói xám to lớn chỉ bằng đến ngang vai. Chênh lệch về chiều cao khá lớn cô gái nhỏ bé cứ như bị bắt ép trong lòng của sói xám
"Tôi muốn đưa em về nhà và vận động trên chiếc giường êm ái đó"
Cuời đểu, cuối cùng hắn vẫn không ngừng suy nghĩ đến việc bỉ ổi đó. Suy nghĩ bằng nửa thân dưới ngài tổng tài Lục à anh thật vô sỉ
Cô muốn nói hết những lời trong tâm đã dấu kín. Con người này phải dùng động từ gì để miêu tả hành vi đó đây?
Bế phốc lên chiếc vai rộng lớn, mặc cho sức phản kháng của cô hắn bá đạo một lần nữa vỗ bộp cặp mông tròn chĩnh. Âm thanh này và cả sự va chạm đó nữa xấu hổ quá đi thôi cô úp mặt vào lưng hắn nhằm che đi nỗi ngượng ngùng.
Chờ mèo nhỏ có cơ hội thì hắn đã nhanh nhẹn đáp trong xe, khóa cửa xe
Hắn ngồi lái, cô ngồi ghế lái phụ
"Anh đang làm gì vậy? Mau thả tôi xuống" Cô cọ quậy
Thông tin cô mất tích đột ngột đến tai hắn trong gang tấc, còn có thể là tìm thấy cô là một sự may mắn. Không chừng bọn chúng bán sang biên giới thì khả năng tìm người lại rất thấp bởi nhiều vụ bắt cóc nữ giới bán sang biên giới rất nhiều, thủ đoạn lừa đảo xuất cảnh lại rất tinh vi có thể lừa lọc thành công qua.
Hắn có phần lo lắng cho con mèo nhỏ này nhưng cô thì sao luôn tìm mọi cách xa lánh hắn bằng được
"Còn làm loạn nữa tôi tức khắc thịt em ngay tại đây" Hắn giữ bình tĩnh lái xe,
Không thể không bị sự nháo loạn của mèo nhỏ làm phân tâm nên mới hù dọa thịt
Bạch Lan Hương nghe đến chữ thịt liền im bặt lại đối với cô chuyện đó như một điều có thể khiến cô ảnh hưởng nhiều nhất.
Nếu đã không thể giữ cơ thể thanh sạch vậy thì cô sẽ không để bị người đàn ông này ô nhục thêm
Suốt chặng đường không ngắn không dài trong bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt này đã rơi vào trạng thái yên lặng
Cô nhàm chán lười nói chuyện với hắn suốt chặng đường luôn quay mặt, để mắt tới khung cảnh ngoài cửa sổ.
Hắn được một chút quay ra ngắm nhìn mèo nhỏ lạnh lùng, số lần hắn để tâm phải đến trên mười ngón tay.
"Tôi muốn được về nhà"
Hắn im lặng... vẻ mặt thờ ơ như không liên quan đến mình
Cô cũng đoán được câu trả lời rồi
Cô muốn lấy hết dũng khí để hỏi hắn. Cô có gì khiến hắn luôn bám theo mọi lúc thế này?
Thật rất sớm để kết thúc mối quan hệ không xác định này nhưng cứ như có một sợi dây vô hình làm cho hai con người không cùng thế giới lại có thể một lúc như đôi với cặp. Mỗi lần gặp không chửi thì đánh cứ như vậy hay chỉ là sự im lặng, thơ ơ đối phương.
Chiếc Ferrari dừng lại một địa điểm là căn biệt thự của hắn
Đậu trước hoa viên rộng lớn với thiết kế phong cách châu âu
Cô vẫn mãi mãi không thể quên được nơi này chính là địa ngục trần gian một thời.
"Có sao không? Tôi đến muộn rồi"
Hắn đi qua khỏi Tố Nhu làm cô ta có chút hụt hẫng
Không đợi đến hắn giúp cô đã tự cởi trói tay rồi.
"Lục tiên sinh xin hãy tự trọng" Cô không thoải mái nói
Hắn cầm hai bả vai gầy tiến sát vào lòng cảm thấy cô vẫn còn an toàn, hắn đã hạnh phúc
Đến khi load kịp thời câu nói của cô đã bị khống chế lùi dịch ra xa. Cô đẩy mạnh hắn ra bằng tất cả sức bình sinh.
Đã từ khi nào hắn đối với cô đã xa cách như thế. Cô gái này nói hắn là Lục tiên sinh, có chút khác lạ nhưng đủ rõ để phân biệt được hiện tại hai người đã không còn liên quan gần như trước
"Em nói gì Lục tiên sinh? tôi không cho phép" Hắn bá đạo khóa chặt cổ tay cô lên đỉnh đầu
Càng bá đạo hơn áp hai cơ thể vào bức tường,
Hắn không biết rằng làm vậy cô càng căm ghét hắn hơn.
Người đàn ông này không hiểu hay đang cố tình không hiểu? Có biết cô đã sớm vạch rõ ranh giới giữa hai người.
Cô phải khiến hắn nhận thức rõ ràng ra mối quan hệ này không có điểm đích cuối càng không có hậu phận.
Cô và người này đã không còn dính dáng nữa điều đáng lo ngại lúc này chính hắn là người không cần liêm sỉ bám theo cô bằng được
"Cuôc đời này tôi bị hủy hoại trong tay anh rồi đến khi nào anh mới buông tha"
Cô còn mong đợi câu trả lời của hắn hơn hết, bởi người đàn ông xấu xa này cướp đi lần trong trắng quý giá của cô, một đời người con gái.
"Buông tha suốt cuộc đời này em cũng không thoát khỏi tôi bởi chúng ta sinh ra là dành cho nhau" Hắn thầm thì vào tai cô, hàm răng nanh của sói xám nhe ra ngậm lấy chiếc tai nhỏ
Đỏ mặt tới mang tai, im lặng
Tố Nhu nghe được mấy lời ngọt ngào này đã sớm chịu không nổi, ghen tức, cô ta không thể làm gì được
Bàn tay hắn khóa trụ hai cổ tay nhỏ của cô lên cao, chặt chẽ vẫn không thể nhúc nhích
Bạch Lan Hương so với con sói xám to lớn chỉ bằng đến ngang vai. Chênh lệch về chiều cao khá lớn cô gái nhỏ bé cứ như bị bắt ép trong lòng của sói xám
"Tôi muốn đưa em về nhà và vận động trên chiếc giường êm ái đó"
Cuời đểu, cuối cùng hắn vẫn không ngừng suy nghĩ đến việc bỉ ổi đó. Suy nghĩ bằng nửa thân dưới ngài tổng tài Lục à anh thật vô sỉ
Cô muốn nói hết những lời trong tâm đã dấu kín. Con người này phải dùng động từ gì để miêu tả hành vi đó đây?
Bế phốc lên chiếc vai rộng lớn, mặc cho sức phản kháng của cô hắn bá đạo một lần nữa vỗ bộp cặp mông tròn chĩnh. Âm thanh này và cả sự va chạm đó nữa xấu hổ quá đi thôi cô úp mặt vào lưng hắn nhằm che đi nỗi ngượng ngùng.
Chờ mèo nhỏ có cơ hội thì hắn đã nhanh nhẹn đáp trong xe, khóa cửa xe
Hắn ngồi lái, cô ngồi ghế lái phụ
"Anh đang làm gì vậy? Mau thả tôi xuống" Cô cọ quậy
Thông tin cô mất tích đột ngột đến tai hắn trong gang tấc, còn có thể là tìm thấy cô là một sự may mắn. Không chừng bọn chúng bán sang biên giới thì khả năng tìm người lại rất thấp bởi nhiều vụ bắt cóc nữ giới bán sang biên giới rất nhiều, thủ đoạn lừa đảo xuất cảnh lại rất tinh vi có thể lừa lọc thành công qua.
Hắn có phần lo lắng cho con mèo nhỏ này nhưng cô thì sao luôn tìm mọi cách xa lánh hắn bằng được
"Còn làm loạn nữa tôi tức khắc thịt em ngay tại đây" Hắn giữ bình tĩnh lái xe,
Không thể không bị sự nháo loạn của mèo nhỏ làm phân tâm nên mới hù dọa thịt
Bạch Lan Hương nghe đến chữ thịt liền im bặt lại đối với cô chuyện đó như một điều có thể khiến cô ảnh hưởng nhiều nhất.
Nếu đã không thể giữ cơ thể thanh sạch vậy thì cô sẽ không để bị người đàn ông này ô nhục thêm
Suốt chặng đường không ngắn không dài trong bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt này đã rơi vào trạng thái yên lặng
Cô nhàm chán lười nói chuyện với hắn suốt chặng đường luôn quay mặt, để mắt tới khung cảnh ngoài cửa sổ.
Hắn được một chút quay ra ngắm nhìn mèo nhỏ lạnh lùng, số lần hắn để tâm phải đến trên mười ngón tay.
"Tôi muốn được về nhà"
Hắn im lặng... vẻ mặt thờ ơ như không liên quan đến mình
Cô cũng đoán được câu trả lời rồi
Cô muốn lấy hết dũng khí để hỏi hắn. Cô có gì khiến hắn luôn bám theo mọi lúc thế này?
Thật rất sớm để kết thúc mối quan hệ không xác định này nhưng cứ như có một sợi dây vô hình làm cho hai con người không cùng thế giới lại có thể một lúc như đôi với cặp. Mỗi lần gặp không chửi thì đánh cứ như vậy hay chỉ là sự im lặng, thơ ơ đối phương.
Chiếc Ferrari dừng lại một địa điểm là căn biệt thự của hắn
Đậu trước hoa viên rộng lớn với thiết kế phong cách châu âu
Cô vẫn mãi mãi không thể quên được nơi này chính là địa ngục trần gian một thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.