Chương 105: Khóc
P. Hải Anh
17/05/2022
Cô nhéo má mình để sớm tỉnh ngộ lại
"Đau quá" Giọng nói nũng nịu,
Vừa nãy cô còn nhìn say đắm chết đi được, cảm giác này là gì?
Nhịp đập của trái tim cứ loạn lên.
Cô không thể ở lại đây lâu được nữa quyết định sẽ tự đi về
Quay người cố mở được khóa chốt của cánh cửa,
'Cạch'
Cánh cửa mở khẽ,
"Em lại muốn dời đi đấy ư?" Hắn âm thầm ôm trầm từ phía sau
Hắn suýt thành công cho cái việc giả vờ ngủ được một nửa, giây phút nghe tiếng 'cạch' bỏ hết sự giả vờ hắn lao đến thật nhanh ôm trầm
Nhiều lần ôm nàng thật chặt như vậy thì mới không thể đi khỏi hắn được
Tham lam lần theo mái tóc dài hắn hít trọn hương thơm tự nhiên mà quen thuộc, không chịu được mà gặm lấy quai xương xanh cắn
Luyến tiếc, tiếc nuối hắn không cho phép người phụ nữ này đi
"Xin hãy buông tay" Cô lạnh giọng
Một người muốn cắt đứt, một người muốn níu kéo. Vòng xoáy này cứ liên hồi lặp lại không có điểm dứt.
"Tôi muốn em"
Người đàn ông này đứng trên vạn người cao cao tại thượng nhưng lại cúi đầu trước một cô gái bê nhỏ phải chăng cô gái ấy đã thành công khiến trái tim lạnh giá này rung chuyển rồi
Lục tổng tài bá đạo siết chặt eo nhỏ, ôm trọn vào lòng. Giờ đây điều hắn muốn tình yêu đôi ta sẽ đẹp như trong truyện tranh.
Tại sao khi một thứ gì mất đi rồi hắn mới cảm thấy hối tiếc, bá đạo níu kéo
"Không chúng ta nên kết thúc tôi và anh đã hết rồi" Cố nói đầy gượng ép nhưng mà bây giờ cô phải làm sao. Hắn càng làm vậy chỉ sợ trái tim cô không chịu nổi được mà lần nữa cho rằng ảo mộng sẽ rung động.
"Giả vờ đến cơ thể em nó còn rất nghe lời"
Cô nhột thật rồi, bị nói trúng tim đen khiến cô bối rối. Cô mãi vẫn không xác định được cảm giác, cảm xúc đó lặp lại khi gần hắn là gì
Không cô cần phải dứt điểm chuyện này, không thể kéo dài lâu như vậy cô sẽ không chịu được nhất định sẽ rung động mất. Mặc dù biết ban đầu nếu cứ nghĩ về người đó đang giữ vị trí tâm điểm trong lòng cô sợ chính mình sẽ bị chinh phục mất.
Mà loại cảm giác lạ lẫm này hắn đang trải qua, chuyện trùng hợp
Cô rất muốn hỏi hắn "Anh yêu tôi tại sao lại đối với tôi không bằng súc vật. Liệu tôi có thể tin tưởng được" Đó là điều cô chỉ muốn nói hẳn ra không giữ mãi trong lòng như một điều khó chịu.
"Tôi sẽ cho em tất cả chỉ cần em đồng ý. Thân thể này trái này đều thuộc về em" Hắn vốn dĩ yêu cô gái này, muốn mình là của riêng đối với cô.
Không chưa phải lúc cô vẫn còn chưa sẵn sàng để chấp nhận. Bao nhiêu nỗi tổn thương chất làm đống như vụn vỡ trái tim bé nhỏ. Muốn thoát khỏi loạt viễn tưởng này nhưng càng khiến cô quấn chặt lấy, vô dụng
"Tôi yêu em rồi yêu em đến điên cuồng..." Hắn ngượng ngùng nói ra,
Vượt hơn cả tình cảm thông thường dành cho đối phương, cô sợ mình sẽ yếu đuối mà ngu ngốc gật đầu ngay thôi
Không, lí trí còn đó cô vẫn giữ được bình tĩnh kiên định đẩy khỏi mình
"Nhưng... tôi không yêu anh" Cô nói dối lòng mình sự thật đã có gì đó với hắn rồi
Hắn nói mấy lời yêu đó là đang tỏ tình chờ cô chấp nhận sao?
Hắn không chịu tin được, cho rằng cảm giác hắn nhận thấy cô cũng yêu hắn
"Em nói dối... rõ ràng em cũng yêu tôi"
Nhưng phải làm sao đây tôi còn chưa hành anh đủ với những gì anh làm với tôi. Nợ chưa trả hết thì yêu đương cái khỉ gió gì?
"Tôi đâu phải trẻ con mà lừa dối anh" Lời lần nữa, khẳng định rắn chắc
Hắn rõ ràng không tin được vào lời cô nói. Cho rằng mình có cảm giác với cô là thật
Và... cảm giác thật đó hắn hoàn toàn nhận không sai
Chỉ là chưa muốn bắt đầu hay đang lưỡng lự
"Đến khi nào em mới chấp nhận tôi, lời em nói ra khiến tôi cảm thấy đau lòng cứ như một con dao lớn xuyên thủng qua trái tim tôi dành hết tấm chân tình cho em. Nếu em chưa cảm thấy sỉ vả tôi đủ cho hả dạ tôi nguyền làm người cho em chà đạp"
Đàn ông khi yêu hẳn là đáng sợ, yêu một cách chiếm hữu hết sức cao liệu có chèn ép đối phương?
Hắn muốn cô nói ra những lời tự nguyện không phải lời dối gian tự chối lòng mình, ngay cả hắn đã biết rõ cô vốn đã rung chuyển với hắn rồi nhưng vì quá khó đau buồn mới có chút khoảng cách nhất định
"Lục tiên sinh anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa, chúng ta nên để nó kết thúc trong im lặng"
Lời nói, cảm giác được con dao vô hình đang đâm chọt vào nơi đau nhất lúc này
"Cảm giác của tôi là không sai em vẫn còn có gì đó..." Hắn ngang bướng phủ định,
Hắn chảy giọt lệ lăn dài trên má,
Lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng này khóc trước mặt mình, như thể không thể tin nổi. Hắn thì có nỗi khổ gì chứ?
Hắn không cần sự tự trọng, liêm sĩ quỳ rạp xuống chỗ cô đứng như mới ngày kết thúc hợp đồng vậy
"Đừng mà... tôi không cho phép em từ chối" Đầy nước mắt
Đến cô còn ngỡ ngàng, hắn... vậy mà lại khóc thật
Đối với hắn rơi lệ trước người mình yêu chẳng có gì là mất mặt. Dù không cần liêm sỉ hắn vẫn muốn tiếp tục theo đuổi cô đến cùng
"Đau quá" Giọng nói nũng nịu,
Vừa nãy cô còn nhìn say đắm chết đi được, cảm giác này là gì?
Nhịp đập của trái tim cứ loạn lên.
Cô không thể ở lại đây lâu được nữa quyết định sẽ tự đi về
Quay người cố mở được khóa chốt của cánh cửa,
'Cạch'
Cánh cửa mở khẽ,
"Em lại muốn dời đi đấy ư?" Hắn âm thầm ôm trầm từ phía sau
Hắn suýt thành công cho cái việc giả vờ ngủ được một nửa, giây phút nghe tiếng 'cạch' bỏ hết sự giả vờ hắn lao đến thật nhanh ôm trầm
Nhiều lần ôm nàng thật chặt như vậy thì mới không thể đi khỏi hắn được
Tham lam lần theo mái tóc dài hắn hít trọn hương thơm tự nhiên mà quen thuộc, không chịu được mà gặm lấy quai xương xanh cắn
Luyến tiếc, tiếc nuối hắn không cho phép người phụ nữ này đi
"Xin hãy buông tay" Cô lạnh giọng
Một người muốn cắt đứt, một người muốn níu kéo. Vòng xoáy này cứ liên hồi lặp lại không có điểm dứt.
"Tôi muốn em"
Người đàn ông này đứng trên vạn người cao cao tại thượng nhưng lại cúi đầu trước một cô gái bê nhỏ phải chăng cô gái ấy đã thành công khiến trái tim lạnh giá này rung chuyển rồi
Lục tổng tài bá đạo siết chặt eo nhỏ, ôm trọn vào lòng. Giờ đây điều hắn muốn tình yêu đôi ta sẽ đẹp như trong truyện tranh.
Tại sao khi một thứ gì mất đi rồi hắn mới cảm thấy hối tiếc, bá đạo níu kéo
"Không chúng ta nên kết thúc tôi và anh đã hết rồi" Cố nói đầy gượng ép nhưng mà bây giờ cô phải làm sao. Hắn càng làm vậy chỉ sợ trái tim cô không chịu nổi được mà lần nữa cho rằng ảo mộng sẽ rung động.
"Giả vờ đến cơ thể em nó còn rất nghe lời"
Cô nhột thật rồi, bị nói trúng tim đen khiến cô bối rối. Cô mãi vẫn không xác định được cảm giác, cảm xúc đó lặp lại khi gần hắn là gì
Không cô cần phải dứt điểm chuyện này, không thể kéo dài lâu như vậy cô sẽ không chịu được nhất định sẽ rung động mất. Mặc dù biết ban đầu nếu cứ nghĩ về người đó đang giữ vị trí tâm điểm trong lòng cô sợ chính mình sẽ bị chinh phục mất.
Mà loại cảm giác lạ lẫm này hắn đang trải qua, chuyện trùng hợp
Cô rất muốn hỏi hắn "Anh yêu tôi tại sao lại đối với tôi không bằng súc vật. Liệu tôi có thể tin tưởng được" Đó là điều cô chỉ muốn nói hẳn ra không giữ mãi trong lòng như một điều khó chịu.
"Tôi sẽ cho em tất cả chỉ cần em đồng ý. Thân thể này trái này đều thuộc về em" Hắn vốn dĩ yêu cô gái này, muốn mình là của riêng đối với cô.
Không chưa phải lúc cô vẫn còn chưa sẵn sàng để chấp nhận. Bao nhiêu nỗi tổn thương chất làm đống như vụn vỡ trái tim bé nhỏ. Muốn thoát khỏi loạt viễn tưởng này nhưng càng khiến cô quấn chặt lấy, vô dụng
"Tôi yêu em rồi yêu em đến điên cuồng..." Hắn ngượng ngùng nói ra,
Vượt hơn cả tình cảm thông thường dành cho đối phương, cô sợ mình sẽ yếu đuối mà ngu ngốc gật đầu ngay thôi
Không, lí trí còn đó cô vẫn giữ được bình tĩnh kiên định đẩy khỏi mình
"Nhưng... tôi không yêu anh" Cô nói dối lòng mình sự thật đã có gì đó với hắn rồi
Hắn nói mấy lời yêu đó là đang tỏ tình chờ cô chấp nhận sao?
Hắn không chịu tin được, cho rằng cảm giác hắn nhận thấy cô cũng yêu hắn
"Em nói dối... rõ ràng em cũng yêu tôi"
Nhưng phải làm sao đây tôi còn chưa hành anh đủ với những gì anh làm với tôi. Nợ chưa trả hết thì yêu đương cái khỉ gió gì?
"Tôi đâu phải trẻ con mà lừa dối anh" Lời lần nữa, khẳng định rắn chắc
Hắn rõ ràng không tin được vào lời cô nói. Cho rằng mình có cảm giác với cô là thật
Và... cảm giác thật đó hắn hoàn toàn nhận không sai
Chỉ là chưa muốn bắt đầu hay đang lưỡng lự
"Đến khi nào em mới chấp nhận tôi, lời em nói ra khiến tôi cảm thấy đau lòng cứ như một con dao lớn xuyên thủng qua trái tim tôi dành hết tấm chân tình cho em. Nếu em chưa cảm thấy sỉ vả tôi đủ cho hả dạ tôi nguyền làm người cho em chà đạp"
Đàn ông khi yêu hẳn là đáng sợ, yêu một cách chiếm hữu hết sức cao liệu có chèn ép đối phương?
Hắn muốn cô nói ra những lời tự nguyện không phải lời dối gian tự chối lòng mình, ngay cả hắn đã biết rõ cô vốn đã rung chuyển với hắn rồi nhưng vì quá khó đau buồn mới có chút khoảng cách nhất định
"Lục tiên sinh anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa, chúng ta nên để nó kết thúc trong im lặng"
Lời nói, cảm giác được con dao vô hình đang đâm chọt vào nơi đau nhất lúc này
"Cảm giác của tôi là không sai em vẫn còn có gì đó..." Hắn ngang bướng phủ định,
Hắn chảy giọt lệ lăn dài trên má,
Lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng này khóc trước mặt mình, như thể không thể tin nổi. Hắn thì có nỗi khổ gì chứ?
Hắn không cần sự tự trọng, liêm sĩ quỳ rạp xuống chỗ cô đứng như mới ngày kết thúc hợp đồng vậy
"Đừng mà... tôi không cho phép em từ chối" Đầy nước mắt
Đến cô còn ngỡ ngàng, hắn... vậy mà lại khóc thật
Đối với hắn rơi lệ trước người mình yêu chẳng có gì là mất mặt. Dù không cần liêm sỉ hắn vẫn muốn tiếp tục theo đuổi cô đến cùng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.