Chương 106: Sốt
P. Hải Anh
17/05/2022
Cô khó xử, chăm chú xem hắn
Chỉ cần là cô người ngoại lệ khiến hắn đau khổ
Bạch Lan Hương tuyệt tình, đối với hắn cô còn chút hi vọng nhỏ. Một hi vọng sắp nảy mầm,
Cô dặn lòng mình kiên định trước hắn, sau tất cả cô muốn lựa chọn đúng đắn.
Nghe theo con tim mách bảo cô có nên cho người từng gây biết bao tổn thương nghiêm trọng một hi vọng không?
Bạch Lan Hương bối rối, đắn đo mãi. Cô mệt rồi vẫn không muốn tiếp tục suy nghĩ về vấn đề nữa
Ngay lúc này cô sẽ có thể chạy khỏi nơi này đi đến một nơi riêng biệt. Cô chầm chậm lùi lại... câu trả lời này làm sao nói được ngay chính mình cần thời gian
Lặng lẽ nhìn bóng dáng cô khuất dần, tâm trạng hắn rơi vào trầm tư
Chạy thật nhanh cô vốn không muốn điểm thêm một giây rung rinh nữa
Tạm quên đi hắn,
Cô cố nặn ra nụ cười trên môi đến mức gượng gạo. Cô còn ổn mà, không được mềm lòng
Trong đầu luôn lặp lại hình ảnh của hắn, có phải tương tư rồi không?
Cô đứng trước cửa, lấy chiếc chìa khóa trong túi sách, mở cửa,
Căn nhà nhỏ sống chung của cô và Yên Yên,
Ba mẹ cô vì chuyện công việc ở quê nên mới quay về, còn đứa em gái hiện sống cùng trong căn nhà nhỏ này
Căn nhà tối om, vắng người. Điện thoại thì không còn cô chỉ nhớ mang máng đã làm rơi điện thoại. Không có thiết bị liên lạc cô cũng không biết nhắn tin hay gọi điện cho em gái và bạn thân.
Vẫn mong sẽ sớm tìm được điện thoại,
Bạch Lan Hương nằm nhoài ra ghế sofa trút hết mệt mỏi của ngày hôm nay, hai mi mặt híp lại, buồn ngủ cả chuyện của ngày hôm nay nên cô rất mệt.
Căn phòng nhỏ rơi vào một màu hắc bao phủ toàn diện hết không gian, trời khuya phòng tối
Nhắm mắt ngủ từ khi nào hóa ra mới vừa thôi hai người kia đã về rồi
'Cạch'
Yên Yên vào nhà với Lan Thanh,
Yên Yên còn đang rất lo lắng cho bạn mình, tự nhiên biến đâu mất hút còn không mang cùng điện thoại.
Bật sáng trong phòng,
Bất ngờ, ngạc nhiên Yên Yên chạy đến biết được cô đã về nhà thì bớt lo
"Á... Thanh ơi chị hai em về rồi" Giọng nói vui mừng của Yên Yên nói lại với Lan Thanh phía sau
Hai chị em chạy đến xem tình hình. Yên Yên cô nhất định phải hỏi cho ra lẽ thật ra vì sao đã mất tích đột ngột như vậy
Vũ Yên Yên lay lay cánh tay nhỏ, phát hiện cả người nóng ran
Cô nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Bạch Lan Hương, dùng tay kiểm tra trán nhiệt độ cơ thể sốt cao
"Này cậu đừng làm sao đó" Dường như giọng nói rất lo lắng
"Chị em bị sao vậy?" Cô em gái ngây thơ nhìn hành động tá hỏa của Yên Yên
"Cậu ấy sốt cao"
Hai cô gái nhỏ cùng hợp lức dìu cô về phòng ngủ
Mỗi người thay phiên cùng chăm sóc,
"Sao lại sốt cao như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra" Yên Yên vắt kiệt chiếc khăn tay rồi đặt trên trán cô
Kì lạ quá, tóm lại có chuyện gì và vì sao lại sốt cao như vậy. Hai người lặng lẽ nhìn nhau như muốn tìm câu trả lời
Vừa chăm vừa lo,
Yên Yên dặn Lan Hương ngồi cạnh cô để ý nếu tệ hơn sẽ đi đến bệnh viên còn mình thì sẽ đi mua thuốc và cháo.
"Em để ý tới cậu ấy chị ra ngoài mua ít đồ"
Bạch Lan Hương cầm lấy bàn tay gầy của chị mình xoa xoa, lòng lo như lửa đốt
Sống trên thành phố không dễ dàng gì đối với cô mới lên để tiện cho việc học tập. Lan Thanh đặt bàn tay chị vào má mình, không ngừng thút thít
Trên đây mọi thứ xung quanh đều xa lạ Lan Thanh chỉ có mình chị là người thân duy nhất ở đây để dựa dẫm.
Cô em gái nhỏ hiểu chuyện gạt hàng nước mắt, lấy khăn lau qua cơ thể sốt nóng ran của chị
"Hai ơi... hai phải mau chóng khỏi ốm đó" Giọng nói nũng nịu,
Nếu để ba mẹ biết sẽ rất lo,
Yên Yên quay trở lại với vài thứ đồ trên tay,
Vội vàng chạy nhanh, cô đỡ bạn mình dậy cố gắng khuyên nên dùng thức ăn để còn uống thuốc cho đỡ bệnh. Cô khó khăn ngồi dậy, cả người rã rời mệt mỏi chỉ muốn thiếp đi
Bằng sự nỗ lực và chăm sóc tận tình của hai cô gái, nhiệt độ cơ thể đã giảm đáng kể
Nỗi lo vơi đi hẳn.
Cô tỉnh dậy với sự trông đợi của hai người đang ngồi cạnh
"Đỡ hơn chưa?" Yên Yên cất tiếng đầu tiên
Đáp lại bằng cái gật nhẹ
"Cảm...ơn mọi người" Cô cố gắng nói
Giọng nhỏ ứ nghẹn cổ họng, cổ họng khô khan
Em gái nhỏ nhanh nhảu rót cho chị cốc nước lọc,
Cổ họng đã hết khô, đỡ hơn rất nhiều rồi
Thức dậy với tâm trạng đã ổn hơn nhiều
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi thắc mắc vì sao lại biến mất đột ngột như cảnh sát đang tra hỏi tội phạm
Cô thuật lại câu chuyện dài liên miên,
"Tội nghiệp cô gái của tớ cậu đấy rất dễ để người khác bắt nạt" Yên Yên đau lòng thay cô,
"Chị à... mấy người đó thật xấu xa chị là người tốt bọn họ nhất định sẽ gặp báo ứng cho coi" Lan Thanh bĩu môi không vừa ý với mấy kẻ làm tổn thương chị gái
"Chị đã không sao rồi, hai người ngừng lo đi được không?"
Chỉ cần là cô người ngoại lệ khiến hắn đau khổ
Bạch Lan Hương tuyệt tình, đối với hắn cô còn chút hi vọng nhỏ. Một hi vọng sắp nảy mầm,
Cô dặn lòng mình kiên định trước hắn, sau tất cả cô muốn lựa chọn đúng đắn.
Nghe theo con tim mách bảo cô có nên cho người từng gây biết bao tổn thương nghiêm trọng một hi vọng không?
Bạch Lan Hương bối rối, đắn đo mãi. Cô mệt rồi vẫn không muốn tiếp tục suy nghĩ về vấn đề nữa
Ngay lúc này cô sẽ có thể chạy khỏi nơi này đi đến một nơi riêng biệt. Cô chầm chậm lùi lại... câu trả lời này làm sao nói được ngay chính mình cần thời gian
Lặng lẽ nhìn bóng dáng cô khuất dần, tâm trạng hắn rơi vào trầm tư
Chạy thật nhanh cô vốn không muốn điểm thêm một giây rung rinh nữa
Tạm quên đi hắn,
Cô cố nặn ra nụ cười trên môi đến mức gượng gạo. Cô còn ổn mà, không được mềm lòng
Trong đầu luôn lặp lại hình ảnh của hắn, có phải tương tư rồi không?
Cô đứng trước cửa, lấy chiếc chìa khóa trong túi sách, mở cửa,
Căn nhà nhỏ sống chung của cô và Yên Yên,
Ba mẹ cô vì chuyện công việc ở quê nên mới quay về, còn đứa em gái hiện sống cùng trong căn nhà nhỏ này
Căn nhà tối om, vắng người. Điện thoại thì không còn cô chỉ nhớ mang máng đã làm rơi điện thoại. Không có thiết bị liên lạc cô cũng không biết nhắn tin hay gọi điện cho em gái và bạn thân.
Vẫn mong sẽ sớm tìm được điện thoại,
Bạch Lan Hương nằm nhoài ra ghế sofa trút hết mệt mỏi của ngày hôm nay, hai mi mặt híp lại, buồn ngủ cả chuyện của ngày hôm nay nên cô rất mệt.
Căn phòng nhỏ rơi vào một màu hắc bao phủ toàn diện hết không gian, trời khuya phòng tối
Nhắm mắt ngủ từ khi nào hóa ra mới vừa thôi hai người kia đã về rồi
'Cạch'
Yên Yên vào nhà với Lan Thanh,
Yên Yên còn đang rất lo lắng cho bạn mình, tự nhiên biến đâu mất hút còn không mang cùng điện thoại.
Bật sáng trong phòng,
Bất ngờ, ngạc nhiên Yên Yên chạy đến biết được cô đã về nhà thì bớt lo
"Á... Thanh ơi chị hai em về rồi" Giọng nói vui mừng của Yên Yên nói lại với Lan Thanh phía sau
Hai chị em chạy đến xem tình hình. Yên Yên cô nhất định phải hỏi cho ra lẽ thật ra vì sao đã mất tích đột ngột như vậy
Vũ Yên Yên lay lay cánh tay nhỏ, phát hiện cả người nóng ran
Cô nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Bạch Lan Hương, dùng tay kiểm tra trán nhiệt độ cơ thể sốt cao
"Này cậu đừng làm sao đó" Dường như giọng nói rất lo lắng
"Chị em bị sao vậy?" Cô em gái ngây thơ nhìn hành động tá hỏa của Yên Yên
"Cậu ấy sốt cao"
Hai cô gái nhỏ cùng hợp lức dìu cô về phòng ngủ
Mỗi người thay phiên cùng chăm sóc,
"Sao lại sốt cao như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra" Yên Yên vắt kiệt chiếc khăn tay rồi đặt trên trán cô
Kì lạ quá, tóm lại có chuyện gì và vì sao lại sốt cao như vậy. Hai người lặng lẽ nhìn nhau như muốn tìm câu trả lời
Vừa chăm vừa lo,
Yên Yên dặn Lan Hương ngồi cạnh cô để ý nếu tệ hơn sẽ đi đến bệnh viên còn mình thì sẽ đi mua thuốc và cháo.
"Em để ý tới cậu ấy chị ra ngoài mua ít đồ"
Bạch Lan Hương cầm lấy bàn tay gầy của chị mình xoa xoa, lòng lo như lửa đốt
Sống trên thành phố không dễ dàng gì đối với cô mới lên để tiện cho việc học tập. Lan Thanh đặt bàn tay chị vào má mình, không ngừng thút thít
Trên đây mọi thứ xung quanh đều xa lạ Lan Thanh chỉ có mình chị là người thân duy nhất ở đây để dựa dẫm.
Cô em gái nhỏ hiểu chuyện gạt hàng nước mắt, lấy khăn lau qua cơ thể sốt nóng ran của chị
"Hai ơi... hai phải mau chóng khỏi ốm đó" Giọng nói nũng nịu,
Nếu để ba mẹ biết sẽ rất lo,
Yên Yên quay trở lại với vài thứ đồ trên tay,
Vội vàng chạy nhanh, cô đỡ bạn mình dậy cố gắng khuyên nên dùng thức ăn để còn uống thuốc cho đỡ bệnh. Cô khó khăn ngồi dậy, cả người rã rời mệt mỏi chỉ muốn thiếp đi
Bằng sự nỗ lực và chăm sóc tận tình của hai cô gái, nhiệt độ cơ thể đã giảm đáng kể
Nỗi lo vơi đi hẳn.
Cô tỉnh dậy với sự trông đợi của hai người đang ngồi cạnh
"Đỡ hơn chưa?" Yên Yên cất tiếng đầu tiên
Đáp lại bằng cái gật nhẹ
"Cảm...ơn mọi người" Cô cố gắng nói
Giọng nhỏ ứ nghẹn cổ họng, cổ họng khô khan
Em gái nhỏ nhanh nhảu rót cho chị cốc nước lọc,
Cổ họng đã hết khô, đỡ hơn rất nhiều rồi
Thức dậy với tâm trạng đã ổn hơn nhiều
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi thắc mắc vì sao lại biến mất đột ngột như cảnh sát đang tra hỏi tội phạm
Cô thuật lại câu chuyện dài liên miên,
"Tội nghiệp cô gái của tớ cậu đấy rất dễ để người khác bắt nạt" Yên Yên đau lòng thay cô,
"Chị à... mấy người đó thật xấu xa chị là người tốt bọn họ nhất định sẽ gặp báo ứng cho coi" Lan Thanh bĩu môi không vừa ý với mấy kẻ làm tổn thương chị gái
"Chị đã không sao rồi, hai người ngừng lo đi được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.