Chương 21
Tiểu Vy
18/07/2023
Ngủ đi con.
Lâm Dương nằm đối diện với Tiểu Vũ. Thanh Thanh thì nằm bên cạnh con trai. Cô đã chìm vào giấc ngủ từ lâu rồi. Bởi vì sáng mai cô phải dạy sớm để chở về nông trại lấy nguyên liệu làm bánh. Còn phải viết bài đăng quảng bá nữa.
Tiểu Vũ không ngủ, nhóc nằm lăn qua lăn lại, lúc thì ôm mẹ lúc thì dùng chân đạp đạp vào người anh. Lâm Dương bất lực với thằng bé này. Phá dữ thần, không mau đi ngủ để anh còn thực hiện mưu đồ.
Nhóc biết hết nhé, còn lâu mới ngủ. Anh bực bội trong lòng, thiệt tình luôn cái thằng nhóc con đáng ghét. Hiếm lắm mới được ngủ ở nhà Thanh Thanh, mà cô ấy lại còn cho phép anh chung giường nữa.
Tiểu Vũ nhất quyết không để anh thực hiện được kế hoạch đâu. Nhóc phải bảo vệ mẹ Thanh Thanh. Lâm Dương quay người nhìn đồng hồ trên điện thoại. Anh nhỏ tiếng.
- Má nó, mới đây mà gần 12h đêm rồi.
Tiểu Vũ giả vờ ngáp vài cái. Nói thì nói chứ buồn ngủ quá trời quá đất luôn. Nhóc quên mất, mai mình phải đi học nữa chứ. Lâm Dương nằm cắn móng tay, chờ thằng bé say ngủ chắc anh lâm sàn.
Thanh Thanh ngủ rất ngon.
Trên chiếc giường cũng không rộng là bao nhiêu, chứa dư cả ba người. Anh thì mắt nhắm mắt mở nhìn lên trần nhà. Tiểu Vũ đôi mắt lim dim, sắp không được nữa rồi. Lâm Dương rốt cuộc nhịn không được nữa. Anh ném chăn ngồi dậy nhìn Tiểu Vũ.
Thằng bé giật mình ôm lấy mẹ Thanh Thanh.
- Không được.
- Này nha, chú hết chịu được nữa rồi. Con mau về phòng ngủ đi.
- Không.
Đây là nhà của nhóc, muốn ngủ ở đâu là quyền của Tiểu Vũ. Lâm Dương thật sự muốn đập lộn lắm luôn đấy chứ. Cứng đầu, không chịu nghe lời người lớn gì cả. Đợi sau này thằng bé trưởng thành đi, lúc đó mới nếm thử cái mùi máu lửa như anh đây.
- Tiểu Vũ.
Lâm Dương gọi tên nhóc. Sau đó nhào đến nắm lấy cổ áo của thằng bé lôi xuống giường. Tiểu Vũ cắn mạnh vào tay anh, anh đau muốn rớt nước mắt nhưng vẫn không thả.
Không muốn đánh thức Thanh Thanh, Lâm Dương bế thẳng Tiểu Vũ chạy ra khỏi phòng ngủ. Đến phòng khách, anh thả nhóc xuống. Tiểu Vũ đấm mạnh vào bụng anh. Anh khá là bất ngờ, thằng bé này có được học võ không sao mà lực đánh mạnh vậy.
Lâm Dương không chịu thua, máu điên anh dâng lên. Anh nhéo má cậu, nhóc tiếp tục cắn anh. Nhưng lần cắn này rất đau hơn lần trước. Anh rút tay ra miệng nhóc thì bị Tiểu Vũ với tay giật lấy đầu tóc.
- Đau đau đau, thả chú ra.
Nhóc không thả, là tự chú gây hoạ trước. Lâm Dương quỳ gối xuống van xin. Cứ nắm như vậy, chắc đầu anh hói chết mất.
- Chú thua rồi.
- Có trộm, có ai không.
Đột nhiên có một tiếng la hét của một người phụ nữ. Tiểu Vũ hoảng sợ thả tóc anh ra. Lâm Dương nhìn qua khung cửa sổ kính trong suốt chưa che màn gần hết. Anh thấy một tên đàn ông tay đang cầm thứ gì đó chạy lướt qua.
Lâm Dương nhanh chân mở cửa chạy đuổi theo. Cậu bình tĩnh suy nghĩ cái gì đó. Được vài giây nhóc cũng chạy sau anh.
- Thằng kia, đứng lại cho tao.
Anh chạy rất nhanh, khoảng thời gian nhập ngũ được huấn luyện rất tốt. Nên sức khoẻ của anh cũng được nâng cấp lên. Kỹ năng, võ thuật đều được rèn luyện một cách thành thạo.
Hắn ta nhận thấy có người, liền tăng tốc độ. Lâm Dương nghiến răng chửi thề trong lòng. Cái khu này an ninh kém quá vậy, sau vụ này phải kêu anh Thiên Ân nâng cảnh giác cao.
Tiểu Vũ làm sao chạy lại hai người đàn ông trưởng thành kia. Nhóc biết rõ hướng chạy của tên ăn trộm. Đúng lúc đó, có một chiếc moto đen dừng trước mặt nhóc.
- Có đường nào có thể chặn đứng tên đó không nhóc con ?
Lâm Dương chạy chưa kịp mang dép, nên chân anh khá là đau. Thậm chí còn giẫm trúng mảnh vỡ sắt nhọn. Tên trộm nhìn có vẻ khá hiểu biết về cái khu này. Hắn ta cua qua cua lại khiến anh chóng mặt.
Lâm Dương dừng lại ven đường nhặt một hòn đá ném thẳng vào người hắn.
Hòn đá mặc dù không trúng nhưng hắn đã bị mắc phải thứ gì đó mà té xuống. Anh chớp lấy thời cơ lao nhanh đến.
- Thằng chó. Tao đánh chết mẹ mày.
Lâm Dương bẻ hai tay hắn ra phía sau lưng. Tên trộm hét lên một tiếng. Anh đè mặt hắn ta áp sát xuống đất. Tiểu Vũ ngồi trên xe của thanh niên chạy đến. Nhóc nhảy xuống xe, chàng trai kia tháo nón bảo hiểm ra.
- Phế mẹ nó đi anh rể.
Nhà Thanh Thanh,
Cô bất chợt tỉnh dậy thì không thấy Lâm Dương và con trai đâu. Thanh Thanh cảm thấy bất an trong người, hai người giờ này không ngủ lại đi đâu. Cô vén chăn, mang dép lông đi xuống dưới.
Cửa nhà không ai đóng, không phải chứ. Cô nhớ là mình có khoá nhà cẩn thận trước khi đi ngủ cơ mà. Sao mà, nó lại mở toang hoang thế kia. Thanh Thanh vẫn không nhìn thấy Lâm Dương và Tiểu Vũ.
Tên trộm nghe đến thế thì hoảng sợ. Hắn ta khẩn cầu van tha.
- Tha cho tôi, làm ơn tha cho tôi, con gái tôi bị đụng xe. Con bé đang ngặp nguy hiểm, bác sĩ nói cần tiền phẫu thuật. Số tiền đó thật sự quá lớn, tôi chạy xe ôm sáng nắng chiều mưa, chả bao giờ góp đủ tiền.
Lâm Dương thả lỏng tay, nhìn vẻ mặt hắn không giống người nói dối. Anh đỡ anh ta đứng lên. Người đàn ông này chắc cũng tầm 36 đổ xuống.
- Con gái tôi, tôi một mình nuôi nó...
Anh ta bậc khóc, con bé là động lực duy nhất khiến anh phấn đấu cho cuộc sống khó khăn này. Nếu không có con, chắc anh đã buông đời từ lâu rồi.
Vậy mà ngày hôm đó, trong lúc con gái anh đang đi qua đường mua bánh bao thì bị một chiếc xe hơi đυ.ng phải. Người chủ chiếc xe đó là một cô gái khá trẻ, cô ta không những không bồi thường tiền mà còn trách móc chửi rủa.
Lâm Dương thương xót, anh nhìn món đồ mà người đàn ông đó lấy trộm. Xem xét sơ qua thì cũng bán được bao nhiêu đâu. Là do tình cảnh mới thúc đẩy con người ta đi đến đường cùng phạm pháp này.
- Chú ấy bị thương.
Tiểu Vũ chỉ chỉ tay vào cánh tay của người đàn ông.
Vết thương, anh ta còn không biết bản thân mình bị thương từ lúc nào nữa. Lâm Dương vô thức dựa vào tường, chân anh chảy máu nãy giờ. Chàng thanh niên lên tiếng.
- Nhà chị Thanh Thanh ở gần đây, đến đó xử lí vết thương.
Cậu ta là ai vậy ?
Hình như, cậu ta có gọi anh là anh rể.
Thanh Thanh ở nhà vô cùng lo lắng, cô đi qua đi lại dưới phòng khách. Định gọi cho Lâm Dương, nhưng cô nhớ lại mình chưa có lưu số anh ấy. Jonathan có điện thoại riêng nhưng không mang theo bên người.
Sốt ruột ngồi đợi cũng hơn 15p,
" Ting "
Thanh Thanh vội vàng ra xem màn hình.
Là là bác Lâm.
Cô liền mở cửa.
- Thằng Dương đâu, nó dám bỏ mặt mẹ nó ngủ một mình trong xe. Cái thằng mất dậy, mày mau cút ra đây cho tao.
Thanh Thanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao bác ấy giờ này lại còn đến đây. Đồng Giai Nhân tức giận, Thanh Thanh lúng túng không biết nói gì. Lâm Dương anh ấy không có ở nhà, Tiểu Vũ của cô nữa.
Cũng may Thiên Ân gọi cho bà. Bà mới biết mình đã ngủ say trong xe, nhưng mà cái thằng Dương. Nó tốt lắm cũng phải gọi bà dậy lên phòng ngủ cho sướng chứ.
Ở một phân cảnh nào đó,
- Mẹ.
Lâm Dương chợt nhớ ra.
Rồi ok, game over.
Lâm Dương nằm đối diện với Tiểu Vũ. Thanh Thanh thì nằm bên cạnh con trai. Cô đã chìm vào giấc ngủ từ lâu rồi. Bởi vì sáng mai cô phải dạy sớm để chở về nông trại lấy nguyên liệu làm bánh. Còn phải viết bài đăng quảng bá nữa.
Tiểu Vũ không ngủ, nhóc nằm lăn qua lăn lại, lúc thì ôm mẹ lúc thì dùng chân đạp đạp vào người anh. Lâm Dương bất lực với thằng bé này. Phá dữ thần, không mau đi ngủ để anh còn thực hiện mưu đồ.
Nhóc biết hết nhé, còn lâu mới ngủ. Anh bực bội trong lòng, thiệt tình luôn cái thằng nhóc con đáng ghét. Hiếm lắm mới được ngủ ở nhà Thanh Thanh, mà cô ấy lại còn cho phép anh chung giường nữa.
Tiểu Vũ nhất quyết không để anh thực hiện được kế hoạch đâu. Nhóc phải bảo vệ mẹ Thanh Thanh. Lâm Dương quay người nhìn đồng hồ trên điện thoại. Anh nhỏ tiếng.
- Má nó, mới đây mà gần 12h đêm rồi.
Tiểu Vũ giả vờ ngáp vài cái. Nói thì nói chứ buồn ngủ quá trời quá đất luôn. Nhóc quên mất, mai mình phải đi học nữa chứ. Lâm Dương nằm cắn móng tay, chờ thằng bé say ngủ chắc anh lâm sàn.
Thanh Thanh ngủ rất ngon.
Trên chiếc giường cũng không rộng là bao nhiêu, chứa dư cả ba người. Anh thì mắt nhắm mắt mở nhìn lên trần nhà. Tiểu Vũ đôi mắt lim dim, sắp không được nữa rồi. Lâm Dương rốt cuộc nhịn không được nữa. Anh ném chăn ngồi dậy nhìn Tiểu Vũ.
Thằng bé giật mình ôm lấy mẹ Thanh Thanh.
- Không được.
- Này nha, chú hết chịu được nữa rồi. Con mau về phòng ngủ đi.
- Không.
Đây là nhà của nhóc, muốn ngủ ở đâu là quyền của Tiểu Vũ. Lâm Dương thật sự muốn đập lộn lắm luôn đấy chứ. Cứng đầu, không chịu nghe lời người lớn gì cả. Đợi sau này thằng bé trưởng thành đi, lúc đó mới nếm thử cái mùi máu lửa như anh đây.
- Tiểu Vũ.
Lâm Dương gọi tên nhóc. Sau đó nhào đến nắm lấy cổ áo của thằng bé lôi xuống giường. Tiểu Vũ cắn mạnh vào tay anh, anh đau muốn rớt nước mắt nhưng vẫn không thả.
Không muốn đánh thức Thanh Thanh, Lâm Dương bế thẳng Tiểu Vũ chạy ra khỏi phòng ngủ. Đến phòng khách, anh thả nhóc xuống. Tiểu Vũ đấm mạnh vào bụng anh. Anh khá là bất ngờ, thằng bé này có được học võ không sao mà lực đánh mạnh vậy.
Lâm Dương không chịu thua, máu điên anh dâng lên. Anh nhéo má cậu, nhóc tiếp tục cắn anh. Nhưng lần cắn này rất đau hơn lần trước. Anh rút tay ra miệng nhóc thì bị Tiểu Vũ với tay giật lấy đầu tóc.
- Đau đau đau, thả chú ra.
Nhóc không thả, là tự chú gây hoạ trước. Lâm Dương quỳ gối xuống van xin. Cứ nắm như vậy, chắc đầu anh hói chết mất.
- Chú thua rồi.
- Có trộm, có ai không.
Đột nhiên có một tiếng la hét của một người phụ nữ. Tiểu Vũ hoảng sợ thả tóc anh ra. Lâm Dương nhìn qua khung cửa sổ kính trong suốt chưa che màn gần hết. Anh thấy một tên đàn ông tay đang cầm thứ gì đó chạy lướt qua.
Lâm Dương nhanh chân mở cửa chạy đuổi theo. Cậu bình tĩnh suy nghĩ cái gì đó. Được vài giây nhóc cũng chạy sau anh.
- Thằng kia, đứng lại cho tao.
Anh chạy rất nhanh, khoảng thời gian nhập ngũ được huấn luyện rất tốt. Nên sức khoẻ của anh cũng được nâng cấp lên. Kỹ năng, võ thuật đều được rèn luyện một cách thành thạo.
Hắn ta nhận thấy có người, liền tăng tốc độ. Lâm Dương nghiến răng chửi thề trong lòng. Cái khu này an ninh kém quá vậy, sau vụ này phải kêu anh Thiên Ân nâng cảnh giác cao.
Tiểu Vũ làm sao chạy lại hai người đàn ông trưởng thành kia. Nhóc biết rõ hướng chạy của tên ăn trộm. Đúng lúc đó, có một chiếc moto đen dừng trước mặt nhóc.
- Có đường nào có thể chặn đứng tên đó không nhóc con ?
Lâm Dương chạy chưa kịp mang dép, nên chân anh khá là đau. Thậm chí còn giẫm trúng mảnh vỡ sắt nhọn. Tên trộm nhìn có vẻ khá hiểu biết về cái khu này. Hắn ta cua qua cua lại khiến anh chóng mặt.
Lâm Dương dừng lại ven đường nhặt một hòn đá ném thẳng vào người hắn.
Hòn đá mặc dù không trúng nhưng hắn đã bị mắc phải thứ gì đó mà té xuống. Anh chớp lấy thời cơ lao nhanh đến.
- Thằng chó. Tao đánh chết mẹ mày.
Lâm Dương bẻ hai tay hắn ra phía sau lưng. Tên trộm hét lên một tiếng. Anh đè mặt hắn ta áp sát xuống đất. Tiểu Vũ ngồi trên xe của thanh niên chạy đến. Nhóc nhảy xuống xe, chàng trai kia tháo nón bảo hiểm ra.
- Phế mẹ nó đi anh rể.
Nhà Thanh Thanh,
Cô bất chợt tỉnh dậy thì không thấy Lâm Dương và con trai đâu. Thanh Thanh cảm thấy bất an trong người, hai người giờ này không ngủ lại đi đâu. Cô vén chăn, mang dép lông đi xuống dưới.
Cửa nhà không ai đóng, không phải chứ. Cô nhớ là mình có khoá nhà cẩn thận trước khi đi ngủ cơ mà. Sao mà, nó lại mở toang hoang thế kia. Thanh Thanh vẫn không nhìn thấy Lâm Dương và Tiểu Vũ.
Tên trộm nghe đến thế thì hoảng sợ. Hắn ta khẩn cầu van tha.
- Tha cho tôi, làm ơn tha cho tôi, con gái tôi bị đụng xe. Con bé đang ngặp nguy hiểm, bác sĩ nói cần tiền phẫu thuật. Số tiền đó thật sự quá lớn, tôi chạy xe ôm sáng nắng chiều mưa, chả bao giờ góp đủ tiền.
Lâm Dương thả lỏng tay, nhìn vẻ mặt hắn không giống người nói dối. Anh đỡ anh ta đứng lên. Người đàn ông này chắc cũng tầm 36 đổ xuống.
- Con gái tôi, tôi một mình nuôi nó...
Anh ta bậc khóc, con bé là động lực duy nhất khiến anh phấn đấu cho cuộc sống khó khăn này. Nếu không có con, chắc anh đã buông đời từ lâu rồi.
Vậy mà ngày hôm đó, trong lúc con gái anh đang đi qua đường mua bánh bao thì bị một chiếc xe hơi đυ.ng phải. Người chủ chiếc xe đó là một cô gái khá trẻ, cô ta không những không bồi thường tiền mà còn trách móc chửi rủa.
Lâm Dương thương xót, anh nhìn món đồ mà người đàn ông đó lấy trộm. Xem xét sơ qua thì cũng bán được bao nhiêu đâu. Là do tình cảnh mới thúc đẩy con người ta đi đến đường cùng phạm pháp này.
- Chú ấy bị thương.
Tiểu Vũ chỉ chỉ tay vào cánh tay của người đàn ông.
Vết thương, anh ta còn không biết bản thân mình bị thương từ lúc nào nữa. Lâm Dương vô thức dựa vào tường, chân anh chảy máu nãy giờ. Chàng thanh niên lên tiếng.
- Nhà chị Thanh Thanh ở gần đây, đến đó xử lí vết thương.
Cậu ta là ai vậy ?
Hình như, cậu ta có gọi anh là anh rể.
Thanh Thanh ở nhà vô cùng lo lắng, cô đi qua đi lại dưới phòng khách. Định gọi cho Lâm Dương, nhưng cô nhớ lại mình chưa có lưu số anh ấy. Jonathan có điện thoại riêng nhưng không mang theo bên người.
Sốt ruột ngồi đợi cũng hơn 15p,
" Ting "
Thanh Thanh vội vàng ra xem màn hình.
Là là bác Lâm.
Cô liền mở cửa.
- Thằng Dương đâu, nó dám bỏ mặt mẹ nó ngủ một mình trong xe. Cái thằng mất dậy, mày mau cút ra đây cho tao.
Thanh Thanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao bác ấy giờ này lại còn đến đây. Đồng Giai Nhân tức giận, Thanh Thanh lúng túng không biết nói gì. Lâm Dương anh ấy không có ở nhà, Tiểu Vũ của cô nữa.
Cũng may Thiên Ân gọi cho bà. Bà mới biết mình đã ngủ say trong xe, nhưng mà cái thằng Dương. Nó tốt lắm cũng phải gọi bà dậy lên phòng ngủ cho sướng chứ.
Ở một phân cảnh nào đó,
- Mẹ.
Lâm Dương chợt nhớ ra.
Rồi ok, game over.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.