Chương 22
Tiểu Vy
18/07/2023
- Không không, đừng về nhà. Làm ơn đừng về hang sói.
Lâm Dương hoảng sợ. Về là chết ngắc luôn đó. Mẹ anh thật sự rất đáng sợ, cái vụ thả rắn xuống hồ bơi để dạy dỗ Lạc Tuyết Nhi thôi là đã đủ chứng minh thấy năng lực của bà đạt đến đỉnh điểm rồi.
Bản thân anh là con trai ruột, bà ấy còn không tha. Lâm Dương khóc trong lòng, cái số của anh nó sao sao đấy, hết ăn đòn dưới tay mẹ, phế dưới tay má vợ tương lai. Thanh Thanh, anh làm gì đã có lỗi với em đâu. Ngay cả Tiểu Vũ cũng đánh anh.
- Anh rể bị sao vậy, đêm đêm anh ngáo cái gì.
Chàng thanh niên trẻ nhìn biểu hiện của Lâm Dương mà lên tiếng. Mới nãy còn bình thường lắm mà, sao giờ lại trở nên rối loạn tri giác. Thần kinh như thể không được ổn định. Tiểu Vũ ngáp lên ngáp xuống, cứ như thế này làm sao mai nhóc đi học được.
- Tôi tôi phải trở về bệnh viện, hai người không cần thiết phải để tâm đến tôi. Chuyện tôi trộm đồ, làm ơn đừng báo cảnh sát.
Lâm Dương gật đầu.
Hiểu được hoàn cảnh của anh ta, anh phải cho qua chứ. Làm người sống phải biết yêu thương, tấm lòng bồ tát. Như vậy mới giải nghiệp được cho anh. Người đàn ông cảm thấy biết ơn Lâm Dương. Anh ta quay người bỏ đi hướng khác.
- Tiểu Vũ, lên đây.
Người thiếu niên khom lưng ý muốn cõng nhóc. Tiểu Vũ liền nghe theo, mỏi chân và buồn ngủ lắm rồi. Lâm Dương vẫn thắc mắc về người con trai trước mắt. Cậu ấy là ai, sao lại quen biết Tiểu Vũ. Còn chính miệng gọi anh hai tiếng anh rể.
Thanh Thanh có em trai à? Sao hồi đó giờ anh không biết. Hay là người thân trong gia đình, em họ gì đó không chừng là đúng.
Cả ba người đều về đến nhà, vì chân anh bị thương nên chặn đường về có hơi mất thời gian. Xe moto của cậu thanh niên kia để tạm ở đất trống gần đó. Sáng đến lấy cũng không sao.
Đồng Giai Nhân chỉ cần nhìn thấy mặt Lâm Dương thôi thì bà sẽ xé xác anh ra. Thanh Thanh lo lắng nóng ruột, con trai của cô giờ này vẫn chưa thấy đâu.
- Chị Thanh Thanh.
- Khánh Tùng.
Quên chưa nói với người, Thanh Thanh họ Đặng. Gọi quen Thanh Thanh cho ngắn gọn đấy. Cô có một đứa em trai song sinh tên là Đặng Khánh Tùng. Cả hai chị em được sinh ra ở đất nước cổ điển Tây Ban Nha trong chuyến du lịch hè.
Năm lên bốn, gia đình bên phía nội có mâu thuẫn gay gắt về quyền thừa kế, ba của cô là con trai trưởng của dòng tộc. Nên gánh rất nhiều trọng trách trên vai.
Sau khi ông nội Thanh Thanh qua đời, Đặng Khương - ba cô đã lên nắm quyền. Năm đó không biết vì nguyên nhân gì mà Đặng Khánh Tùng được bà nội đưa sang Mỹ khi mới tròn 5 tuổi.
Mẹ Thanh Thanh biết tin con trai bà bị đưa đi một cách đột ngột thì tức giận vô cùng. Bản thân bà biết bà nội còn theo quan niệm xưa " trọng nam khinh nữ ". Thanh Thanh phải xa em trai từ nhỏ, cô bị tổn thương về mặt tinh thần.
Bà nội không thích cháu gái.
Chị em sống xa nhau biết bao nhiêu năm, khi cả hai đều trưởng thành thì mới biết cách liên lạc. Thanh Thanh mong mỏi từng ngày được gặp lại em trai của mình. Cuối cùng thì cũng đợi được Đặng Khánh Tùng về nước.
- Tiểu Vũ của chị ngủ say rồi đây, em đưa thằng bé lên phòng. Chị mau lo cho anh rể đi kìa.
Đặng Khánh Tùng hất cằm về phía Lâm Dương đang đứng ở ngoài cửa. Anh không dám bước vô, anh sợ. Mẹ anh một khi đã điên lên thì chắc chắn cái mạng nhỏ của anh không ai cứu được.
- Anh ấy bị làm sao?
Thanh Thanh hỏi.
- Chảy máu ở chân.
Đồng Giai Nhân đã ngủ lại từ lâu rồi. Bà ấy trước khi ngủ còn căn dặn cô khi Lâm Dương về thì gọi bà dậy ngay lập tức. Thiệt tình luôn, hai mẹ con nhà này.
Thanh Thanh rón rén đi ra cửa nhìn anh. Lâm Dương vẻ mặt đáng thương không hề giả tạo. Cô cũng mềm lòng mà kêu anh vào trong nhà để xử lí vết thương giúp anh.
Sau khi rửa vết thương và băng bó xong, anh nói muốn đi ngủ cô liền đưa anh lên phòng. Chân anh đau quá nên không thể đi lên cầu thang. Thanh Thanh đỡ lấy anh từ từ.
- Anh cẩn thận.
Vất vả lắm cô mới dìu anh vào được phòng ngủ. Tiểu Vũ chắc đã ngủ chung với Khánh Tùng ở phòng nhóc luôn rồi.
Vậy chiếc giường này chỉ có anh và cô. Lâm Dương hạnh phúc vô bờ bến, cái bóng đèn giang hồ đó rốt cuộc cũng được loại trừ. Thanh Thanh đỡ anh nằm xuống giường. Lâm Dương bắt lấy cơ hội vòng tay ôm lấy eo cô ngã vào lòng anh.
- Anh...
- Anh làm sao, anh đơn giản chỉ muốn ôm em ngủ.
Chứ sao nữa Thanh Thanh, chân anh đã bị như vậy rồi. Còn đâu mà làm chuyện đó nữa. Cô nghĩ thầm trong lòng, anh ấy là đang bị thương chắc không thể làm gì được mình đâu.
Lâm Dương di chuyển thân thể để Thanh Thanh nằm cạnh bên mình. Cô nằm quay lưng áp sát vào ngực anh. Ngủ tư thế này khiến cô thấy thoải mái hơn nhiều. Anh cũng không đòi hỏi, cứ như vậy mà ôm chặt Thanh Thanh đi sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
- Lâm Dương, anh quá đáng.
Thanh Thanh đạp mạnh một cái vào bụng. Anh rên nhẹ một tiếng, anh đây có làm cái gì đâu. Đồ ngủ của cô sao lại bị lột sạch ra hết. Hèn chi trong lúc ngủ thân thể cô cảm thấy mát mát. Còn cảm nhận được có bàn tay của ai đó xoa xoa hai bầu ngực của mình.
Thanh Thanh nắm chặt chăn ngủ che kín cả người. Cô nhìn thấy Lâm Dương còn mặc quần. Thì anh đâu có làm cái gì cô đâu. Mới sáng sớm chưa gì thì đã bị trọng thương rồi.
- Anh chỉ giúp em giải toả cơ thể, spa nhẹ nhàng cho em. Thề, chưa làm gì luôn. Tiếc thiệt đó.
Lâm Dương nhây nhây đùa giỡn Thanh Thanh. Anh nháy mặt nham hiểm đưa tay vuốt ve cằm cô. Cái trò khiêu khích này của anh làm cho cô tức khùng. Cô định dơ chân đạp anh thêm cái nữa thì bị anh đè lên người.
- Anh thấy em rất có sức sống cho một ngày mới đấy Thanh Thanh. Hay là chúng ta....
Lâm Dương kéo dài câu nói, anh hôn lên môi cô.
Cái đó của anh nó cương rồi, anh định làm gần sáng khoảng 1h mấy đấy nhưng thấy bản thân mình cũng khá mệt nên thôi. Chỉ cởi đồ ngủ của cô, rồi ôm ngủ. Không làm hết, ôm như vậy anh ngủ rất ngon.
Thanh Thanh đẩy anh ra nhưng không được. Anh ngược lại còn đưa lưỡi tiến sâu vào khoang miệng của cô. Không để phí thời gian, môi anh di chuyển xuống ngần cổ trắng ngần. Bàn tay to bắt đầu sờ soạng " lang thang ".
Thân thể Thanh Thanh vốn dĩ rất nhạy cảm. Lâm Dương gây kích thích cô, làm cho cô cứ thấy mê mê. Cô nâng mặt anh lên, chủ động đáp hôn lại anh. Anh bất ngờ trước hành động này của cô. Cũng không ngại từ chối, cùng cô phối hợp.
- Mẹ, mở cửa cho Tiểu Vũ.
Lâm Dương đang háo hức sắp tiến vào người cô thì nghe tiếng kêu to của nhóc thì tuột sắc đến âm vô cực.
Má nó, tức chết anh rồi.
Thanh Thanh hốt hoảng xô anh té lọt xuống giường. Con trai, thằng bé sao dậy sớm thế. À mà đúng rồi, hôm nay Tiểu Vũ phải đi học. Cô quên mất, Thanh Thanh vội vàng mang lại đồ ngủ đi ra mở cửa...
- Chào buổi sáng con yêu..
- Chú ấy đã làm gì mẹ rồi.
Thanh Thanh chưa kịp nói hết câu. Tiểu Vũ không đợi mẹ trả lời liền cầm gấu bông tiến vào bên trong. Lâm Dương từ mặt sàn đứng lên.
chết mẹ, quần của anh.
Thanh Thanh che mặt xấu hổ.
Không xong rồi, con trai của cô đã thấy thứ không nên thấy.
Lâm Dương :...
Lâm Dương hoảng sợ. Về là chết ngắc luôn đó. Mẹ anh thật sự rất đáng sợ, cái vụ thả rắn xuống hồ bơi để dạy dỗ Lạc Tuyết Nhi thôi là đã đủ chứng minh thấy năng lực của bà đạt đến đỉnh điểm rồi.
Bản thân anh là con trai ruột, bà ấy còn không tha. Lâm Dương khóc trong lòng, cái số của anh nó sao sao đấy, hết ăn đòn dưới tay mẹ, phế dưới tay má vợ tương lai. Thanh Thanh, anh làm gì đã có lỗi với em đâu. Ngay cả Tiểu Vũ cũng đánh anh.
- Anh rể bị sao vậy, đêm đêm anh ngáo cái gì.
Chàng thanh niên trẻ nhìn biểu hiện của Lâm Dương mà lên tiếng. Mới nãy còn bình thường lắm mà, sao giờ lại trở nên rối loạn tri giác. Thần kinh như thể không được ổn định. Tiểu Vũ ngáp lên ngáp xuống, cứ như thế này làm sao mai nhóc đi học được.
- Tôi tôi phải trở về bệnh viện, hai người không cần thiết phải để tâm đến tôi. Chuyện tôi trộm đồ, làm ơn đừng báo cảnh sát.
Lâm Dương gật đầu.
Hiểu được hoàn cảnh của anh ta, anh phải cho qua chứ. Làm người sống phải biết yêu thương, tấm lòng bồ tát. Như vậy mới giải nghiệp được cho anh. Người đàn ông cảm thấy biết ơn Lâm Dương. Anh ta quay người bỏ đi hướng khác.
- Tiểu Vũ, lên đây.
Người thiếu niên khom lưng ý muốn cõng nhóc. Tiểu Vũ liền nghe theo, mỏi chân và buồn ngủ lắm rồi. Lâm Dương vẫn thắc mắc về người con trai trước mắt. Cậu ấy là ai, sao lại quen biết Tiểu Vũ. Còn chính miệng gọi anh hai tiếng anh rể.
Thanh Thanh có em trai à? Sao hồi đó giờ anh không biết. Hay là người thân trong gia đình, em họ gì đó không chừng là đúng.
Cả ba người đều về đến nhà, vì chân anh bị thương nên chặn đường về có hơi mất thời gian. Xe moto của cậu thanh niên kia để tạm ở đất trống gần đó. Sáng đến lấy cũng không sao.
Đồng Giai Nhân chỉ cần nhìn thấy mặt Lâm Dương thôi thì bà sẽ xé xác anh ra. Thanh Thanh lo lắng nóng ruột, con trai của cô giờ này vẫn chưa thấy đâu.
- Chị Thanh Thanh.
- Khánh Tùng.
Quên chưa nói với người, Thanh Thanh họ Đặng. Gọi quen Thanh Thanh cho ngắn gọn đấy. Cô có một đứa em trai song sinh tên là Đặng Khánh Tùng. Cả hai chị em được sinh ra ở đất nước cổ điển Tây Ban Nha trong chuyến du lịch hè.
Năm lên bốn, gia đình bên phía nội có mâu thuẫn gay gắt về quyền thừa kế, ba của cô là con trai trưởng của dòng tộc. Nên gánh rất nhiều trọng trách trên vai.
Sau khi ông nội Thanh Thanh qua đời, Đặng Khương - ba cô đã lên nắm quyền. Năm đó không biết vì nguyên nhân gì mà Đặng Khánh Tùng được bà nội đưa sang Mỹ khi mới tròn 5 tuổi.
Mẹ Thanh Thanh biết tin con trai bà bị đưa đi một cách đột ngột thì tức giận vô cùng. Bản thân bà biết bà nội còn theo quan niệm xưa " trọng nam khinh nữ ". Thanh Thanh phải xa em trai từ nhỏ, cô bị tổn thương về mặt tinh thần.
Bà nội không thích cháu gái.
Chị em sống xa nhau biết bao nhiêu năm, khi cả hai đều trưởng thành thì mới biết cách liên lạc. Thanh Thanh mong mỏi từng ngày được gặp lại em trai của mình. Cuối cùng thì cũng đợi được Đặng Khánh Tùng về nước.
- Tiểu Vũ của chị ngủ say rồi đây, em đưa thằng bé lên phòng. Chị mau lo cho anh rể đi kìa.
Đặng Khánh Tùng hất cằm về phía Lâm Dương đang đứng ở ngoài cửa. Anh không dám bước vô, anh sợ. Mẹ anh một khi đã điên lên thì chắc chắn cái mạng nhỏ của anh không ai cứu được.
- Anh ấy bị làm sao?
Thanh Thanh hỏi.
- Chảy máu ở chân.
Đồng Giai Nhân đã ngủ lại từ lâu rồi. Bà ấy trước khi ngủ còn căn dặn cô khi Lâm Dương về thì gọi bà dậy ngay lập tức. Thiệt tình luôn, hai mẹ con nhà này.
Thanh Thanh rón rén đi ra cửa nhìn anh. Lâm Dương vẻ mặt đáng thương không hề giả tạo. Cô cũng mềm lòng mà kêu anh vào trong nhà để xử lí vết thương giúp anh.
Sau khi rửa vết thương và băng bó xong, anh nói muốn đi ngủ cô liền đưa anh lên phòng. Chân anh đau quá nên không thể đi lên cầu thang. Thanh Thanh đỡ lấy anh từ từ.
- Anh cẩn thận.
Vất vả lắm cô mới dìu anh vào được phòng ngủ. Tiểu Vũ chắc đã ngủ chung với Khánh Tùng ở phòng nhóc luôn rồi.
Vậy chiếc giường này chỉ có anh và cô. Lâm Dương hạnh phúc vô bờ bến, cái bóng đèn giang hồ đó rốt cuộc cũng được loại trừ. Thanh Thanh đỡ anh nằm xuống giường. Lâm Dương bắt lấy cơ hội vòng tay ôm lấy eo cô ngã vào lòng anh.
- Anh...
- Anh làm sao, anh đơn giản chỉ muốn ôm em ngủ.
Chứ sao nữa Thanh Thanh, chân anh đã bị như vậy rồi. Còn đâu mà làm chuyện đó nữa. Cô nghĩ thầm trong lòng, anh ấy là đang bị thương chắc không thể làm gì được mình đâu.
Lâm Dương di chuyển thân thể để Thanh Thanh nằm cạnh bên mình. Cô nằm quay lưng áp sát vào ngực anh. Ngủ tư thế này khiến cô thấy thoải mái hơn nhiều. Anh cũng không đòi hỏi, cứ như vậy mà ôm chặt Thanh Thanh đi sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
- Lâm Dương, anh quá đáng.
Thanh Thanh đạp mạnh một cái vào bụng. Anh rên nhẹ một tiếng, anh đây có làm cái gì đâu. Đồ ngủ của cô sao lại bị lột sạch ra hết. Hèn chi trong lúc ngủ thân thể cô cảm thấy mát mát. Còn cảm nhận được có bàn tay của ai đó xoa xoa hai bầu ngực của mình.
Thanh Thanh nắm chặt chăn ngủ che kín cả người. Cô nhìn thấy Lâm Dương còn mặc quần. Thì anh đâu có làm cái gì cô đâu. Mới sáng sớm chưa gì thì đã bị trọng thương rồi.
- Anh chỉ giúp em giải toả cơ thể, spa nhẹ nhàng cho em. Thề, chưa làm gì luôn. Tiếc thiệt đó.
Lâm Dương nhây nhây đùa giỡn Thanh Thanh. Anh nháy mặt nham hiểm đưa tay vuốt ve cằm cô. Cái trò khiêu khích này của anh làm cho cô tức khùng. Cô định dơ chân đạp anh thêm cái nữa thì bị anh đè lên người.
- Anh thấy em rất có sức sống cho một ngày mới đấy Thanh Thanh. Hay là chúng ta....
Lâm Dương kéo dài câu nói, anh hôn lên môi cô.
Cái đó của anh nó cương rồi, anh định làm gần sáng khoảng 1h mấy đấy nhưng thấy bản thân mình cũng khá mệt nên thôi. Chỉ cởi đồ ngủ của cô, rồi ôm ngủ. Không làm hết, ôm như vậy anh ngủ rất ngon.
Thanh Thanh đẩy anh ra nhưng không được. Anh ngược lại còn đưa lưỡi tiến sâu vào khoang miệng của cô. Không để phí thời gian, môi anh di chuyển xuống ngần cổ trắng ngần. Bàn tay to bắt đầu sờ soạng " lang thang ".
Thân thể Thanh Thanh vốn dĩ rất nhạy cảm. Lâm Dương gây kích thích cô, làm cho cô cứ thấy mê mê. Cô nâng mặt anh lên, chủ động đáp hôn lại anh. Anh bất ngờ trước hành động này của cô. Cũng không ngại từ chối, cùng cô phối hợp.
- Mẹ, mở cửa cho Tiểu Vũ.
Lâm Dương đang háo hức sắp tiến vào người cô thì nghe tiếng kêu to của nhóc thì tuột sắc đến âm vô cực.
Má nó, tức chết anh rồi.
Thanh Thanh hốt hoảng xô anh té lọt xuống giường. Con trai, thằng bé sao dậy sớm thế. À mà đúng rồi, hôm nay Tiểu Vũ phải đi học. Cô quên mất, Thanh Thanh vội vàng mang lại đồ ngủ đi ra mở cửa...
- Chào buổi sáng con yêu..
- Chú ấy đã làm gì mẹ rồi.
Thanh Thanh chưa kịp nói hết câu. Tiểu Vũ không đợi mẹ trả lời liền cầm gấu bông tiến vào bên trong. Lâm Dương từ mặt sàn đứng lên.
chết mẹ, quần của anh.
Thanh Thanh che mặt xấu hổ.
Không xong rồi, con trai của cô đã thấy thứ không nên thấy.
Lâm Dương :...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.