Chương 24:
A Vy
13/02/2023
Vậy là một kế hoạch nhằm chống đối hắn đã được lập ra sẵn trong đầu.
Như thường lệ, mỗi buổi chiều sau khi tan học hắn sẽ ghé ngang bệnh viện thăm bệnh tôi.
Và hôm nay cũng thế.
Đấy, tôi nghe có tiếng đẩy cửa, tôi giả vờ ngủ trùm chăn kín người từ trên xuống. Hắn vào trong rồi, tôi hé hé mắt nhìn xem hắn làm gì.. Nhưng hắn chả làm gì cả! Bình thường sẽ gọi tôi dậy rồi ăn này nọ, hôm nay thì không, lạ ghê.
Chịu không nổi cái cảnh im lặng đến sốt ruột này, tôi bắt đầu giở từ từ mền ra, vươn vai một cái rồi dụi dụi mắt. Hắn thấy thế liền bỏ dở cái điện thoại đang bấm xuống, mở miệng nói.
- Ăn cháo đi. - Hắn cầm hộp cháo chìa ra trước mặt tôi.
Tôi ngán cháo đến tận cổ rồi, tôi dùng tay đẩy đẩy hộp cháo ra, trề môi rồi liên tục lắc đầu.
- Tao chán ăn cháo rồi. Cho tao ăn cái khác đi. - Tôi nói.
- Ăn đi, mày đang bệnh rồi. - Hắn vẫn kiên nhẫn đưa tay ra.
Tôi vẫn thái độ đấy, lắc lắc đầu liên tục, tôi cảm thấy ánh mắt của hắn có tia hụt hẩng và bất mãn. Tôi đoán là kế hoạch của tôi sắp thành công, tôi đẩy mạnh hơn, hộp cháo theo lực tay tôi mà rơi xuống..
Tôi và hắn nhìn hộp cháo đã đổ đầy ra sàn nhà, hắn trừng mắt nhìn tôi.
- Không ăn thì đừng phá hoại. - Hắn nói xong rồi thu dọn cái đống hỗn độn do tôi vừa gây ra.
Tự nhiên thấy có lỗi ghê, mà cũng tại hắn không cho tôi đi chơi, tôi mới kiếm chuyện như này chứ bộ, tất cả là tại hắn.
Hắn làm xong liền bỏ ra ngoài, chắc hắn về rồi.. Tôi chả còn tâm trạng để mà đi chơi nữa. Ngồi ũ rũ nghịch điện thoại một hồi, bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng đẩy cửa, chắc là mẹ Hà thôi vì không có hắn thì chỉ có mẹ, nên tôi la lên.
- Mẹ Hà, con đói lắm. - Tôi nói rồi làm mặt méo xệch.
Không nghe tiếng trả lời, tôi ngước mặt lên, giật cmn mình, vậy là hắn chưa bỏ mặc tôi.
- Tao tưởng mày về rồi. - Tôi mở lời trước.
Hắn im lặng, mở hộp cơm tấm ra, oa thơm vãi á..
- Cho tao, cho tao. - Tôi với tay lấy hộp cơm.
Thấy tôi vậy, hắn giơ hộp cơm cao hơn nữa, tôi cứ theo tình yêu cơm tấm mà với, với cao hơn, tới gần cổ hắn, hắn bất chợt đưa mặt lại gần trán tôi, rồi hôn..
- Đm, làm trò gì vậy? - Tôi hỏi hắn.
Hắn không trả lời, đưa hộp cơm cho tôi rồi ngồi trước mặt nhìn tôi chằm chằm.
- Mày nhìn vậy sao tao ăn. - Tôi ngước nhìn rồi chau mày nhìn hắn.
- Biết lỗi không? - Hắn hỏi.
- Lỗi? Lỗi gì? - Tôi hỏi lại.
Hắn mang vẻ mặt hụt hẩng bỏ tôi ở đấy. Hình như hắn giận tôi thật rồi.
Như thường lệ, mỗi buổi chiều sau khi tan học hắn sẽ ghé ngang bệnh viện thăm bệnh tôi.
Và hôm nay cũng thế.
Đấy, tôi nghe có tiếng đẩy cửa, tôi giả vờ ngủ trùm chăn kín người từ trên xuống. Hắn vào trong rồi, tôi hé hé mắt nhìn xem hắn làm gì.. Nhưng hắn chả làm gì cả! Bình thường sẽ gọi tôi dậy rồi ăn này nọ, hôm nay thì không, lạ ghê.
Chịu không nổi cái cảnh im lặng đến sốt ruột này, tôi bắt đầu giở từ từ mền ra, vươn vai một cái rồi dụi dụi mắt. Hắn thấy thế liền bỏ dở cái điện thoại đang bấm xuống, mở miệng nói.
- Ăn cháo đi. - Hắn cầm hộp cháo chìa ra trước mặt tôi.
Tôi ngán cháo đến tận cổ rồi, tôi dùng tay đẩy đẩy hộp cháo ra, trề môi rồi liên tục lắc đầu.
- Tao chán ăn cháo rồi. Cho tao ăn cái khác đi. - Tôi nói.
- Ăn đi, mày đang bệnh rồi. - Hắn vẫn kiên nhẫn đưa tay ra.
Tôi vẫn thái độ đấy, lắc lắc đầu liên tục, tôi cảm thấy ánh mắt của hắn có tia hụt hẩng và bất mãn. Tôi đoán là kế hoạch của tôi sắp thành công, tôi đẩy mạnh hơn, hộp cháo theo lực tay tôi mà rơi xuống..
Tôi và hắn nhìn hộp cháo đã đổ đầy ra sàn nhà, hắn trừng mắt nhìn tôi.
- Không ăn thì đừng phá hoại. - Hắn nói xong rồi thu dọn cái đống hỗn độn do tôi vừa gây ra.
Tự nhiên thấy có lỗi ghê, mà cũng tại hắn không cho tôi đi chơi, tôi mới kiếm chuyện như này chứ bộ, tất cả là tại hắn.
Hắn làm xong liền bỏ ra ngoài, chắc hắn về rồi.. Tôi chả còn tâm trạng để mà đi chơi nữa. Ngồi ũ rũ nghịch điện thoại một hồi, bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng đẩy cửa, chắc là mẹ Hà thôi vì không có hắn thì chỉ có mẹ, nên tôi la lên.
- Mẹ Hà, con đói lắm. - Tôi nói rồi làm mặt méo xệch.
Không nghe tiếng trả lời, tôi ngước mặt lên, giật cmn mình, vậy là hắn chưa bỏ mặc tôi.
- Tao tưởng mày về rồi. - Tôi mở lời trước.
Hắn im lặng, mở hộp cơm tấm ra, oa thơm vãi á..
- Cho tao, cho tao. - Tôi với tay lấy hộp cơm.
Thấy tôi vậy, hắn giơ hộp cơm cao hơn nữa, tôi cứ theo tình yêu cơm tấm mà với, với cao hơn, tới gần cổ hắn, hắn bất chợt đưa mặt lại gần trán tôi, rồi hôn..
- Đm, làm trò gì vậy? - Tôi hỏi hắn.
Hắn không trả lời, đưa hộp cơm cho tôi rồi ngồi trước mặt nhìn tôi chằm chằm.
- Mày nhìn vậy sao tao ăn. - Tôi ngước nhìn rồi chau mày nhìn hắn.
- Biết lỗi không? - Hắn hỏi.
- Lỗi? Lỗi gì? - Tôi hỏi lại.
Hắn mang vẻ mặt hụt hẩng bỏ tôi ở đấy. Hình như hắn giận tôi thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.