Chương 5:
A Vy
13/02/2023
Cái chứng bệnh rối loạn tuổi lên 6 này là khiến trẻ dễ bị kích động, bị háu thắng, lúc này trẻ đã nhận thức được phần nào năng lực của bản thân nên sẽ luôn muốn được sự cưng chiều và công bằng.
Và nó đã mắc ngay cậu bé đáng yêu của chúng ta.. Chu Gia Kiệt!
- Tại nhà An -
- Anh Kiệt chơi cùng em..- An nài nỉ.
- Không, anh không muốn chơi với em. - Kiệt quát An.
- Em sẽ chơi trò chơi anh thích. Anh chơi với em nha anh Kiệt. - An mếu.
- Không. Em phiền lắm.
- Đi mà anh Kiệt..
- Không, em đi ra. - Kiệt hất vai An.
An giận, làm mặt méo mó chạy về nhà òa khóc.. với mẹ.
- Mẹ ơi, anh Kiệt không chơi cùng con.
- Thôi, con chơi với mẹ cũng được..
Việc đó cứ lặp đi lặp lại mãi.. Cho đến một ngày..
- Anh Kiệt chơi cùng em nha?
- Không chơi với em.
- Đi mà anh, chơi cùng em đi mà.
- Đã bảo là không rồi mà. - Nói rồi Kiệt đẩy bé An, làm cho An té lật người đập đầu xuống đất và bất tỉnh.
Nghe tiếng như có ai té, Mẹ Xuân chạy ra. Thấy bé An nằm bất tỉnh, mẹ Xuân hoảng hốt.
- An, An sao vậy con? An ơi? Kiệt, em bị sao?
- Dạ..dạ.. con.. - Kiệt lúng túng.
Rồi mẹ Xuân gọi mẹ Hà và đứa bé An đi cấp cứu.
Bác sĩ nói: "Bé khi thức dậy sẽ hơi tiếp thu chậm hơn các đứa trẻ khác và cũng có thể tạm thời mất trí nhớ. Còn lại không có gì đáng lo ngại hơn. Gia đình có thể vào thăm cháu."
Mẹ Hà đứng cạnh giường bé An ôm bé khóc nức nở.
- Mẹ xin lỗi An, do mẹ không tốt. Mẹ không lo lắng đủ cho con.. An ơi! Mở mắt ra nhìn mẹ đi con!
Hình như Kiệt cũng đã nhận ra lỗi lầm của bản thân mình và cậu bé cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt.
- Anh xin lỗi An.. - Kiệt nói nhỏ.
Rồi cứ thế mà An bất tỉnh 2 3 ngày liền..
- An ơi.. Em tỉnh lại, mở mắt ra nhìn anh đi. Anh xin lỗi em mà! Em cứ như vậy anh buồn lắm An. Em ngủ 2 3 ngày liền rồi không thấy chán hả? - Kiệt nói với giọng đượm buồn.
- An, Kiệt biết lỗi rồi.. con đừng ngủ nữa. Dậy đi, mẹ Xuân mẹ Hà nhớ con lắm. - Mẹ Xuân tiếp lời Kiệt.
- An, sao con ngủ lâu vậy con gái? Con không nhớ mẹ hả? - Mẹ Hà nắm tay An.
Rồi hình như lời nói của Kiệt và các mẹ làm động lòng bé An.. bé An bắt đầu mở mắt.
- An, dậy rồi hả con? - Mẹ Hà nắm tay An và vui mừng.
- An, con ngủ lâu vậy có đói, có mệt không? - Mẹ Xuân nắm tay còn lại.
- An, em đừng giận anh nha. - Kiệt cũng nói.
- Mẹ Hà, mẹ Xuân..
An mỉm cười gọi tên hai người họ, xong nhìn sang Kiệt, nhìn một hồi lâu rồi hỏi:
- Còn, bạn này là ai ạ?
Và nó đã mắc ngay cậu bé đáng yêu của chúng ta.. Chu Gia Kiệt!
- Tại nhà An -
- Anh Kiệt chơi cùng em..- An nài nỉ.
- Không, anh không muốn chơi với em. - Kiệt quát An.
- Em sẽ chơi trò chơi anh thích. Anh chơi với em nha anh Kiệt. - An mếu.
- Không. Em phiền lắm.
- Đi mà anh Kiệt..
- Không, em đi ra. - Kiệt hất vai An.
An giận, làm mặt méo mó chạy về nhà òa khóc.. với mẹ.
- Mẹ ơi, anh Kiệt không chơi cùng con.
- Thôi, con chơi với mẹ cũng được..
Việc đó cứ lặp đi lặp lại mãi.. Cho đến một ngày..
- Anh Kiệt chơi cùng em nha?
- Không chơi với em.
- Đi mà anh, chơi cùng em đi mà.
- Đã bảo là không rồi mà. - Nói rồi Kiệt đẩy bé An, làm cho An té lật người đập đầu xuống đất và bất tỉnh.
Nghe tiếng như có ai té, Mẹ Xuân chạy ra. Thấy bé An nằm bất tỉnh, mẹ Xuân hoảng hốt.
- An, An sao vậy con? An ơi? Kiệt, em bị sao?
- Dạ..dạ.. con.. - Kiệt lúng túng.
Rồi mẹ Xuân gọi mẹ Hà và đứa bé An đi cấp cứu.
Bác sĩ nói: "Bé khi thức dậy sẽ hơi tiếp thu chậm hơn các đứa trẻ khác và cũng có thể tạm thời mất trí nhớ. Còn lại không có gì đáng lo ngại hơn. Gia đình có thể vào thăm cháu."
Mẹ Hà đứng cạnh giường bé An ôm bé khóc nức nở.
- Mẹ xin lỗi An, do mẹ không tốt. Mẹ không lo lắng đủ cho con.. An ơi! Mở mắt ra nhìn mẹ đi con!
Hình như Kiệt cũng đã nhận ra lỗi lầm của bản thân mình và cậu bé cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt.
- Anh xin lỗi An.. - Kiệt nói nhỏ.
Rồi cứ thế mà An bất tỉnh 2 3 ngày liền..
- An ơi.. Em tỉnh lại, mở mắt ra nhìn anh đi. Anh xin lỗi em mà! Em cứ như vậy anh buồn lắm An. Em ngủ 2 3 ngày liền rồi không thấy chán hả? - Kiệt nói với giọng đượm buồn.
- An, Kiệt biết lỗi rồi.. con đừng ngủ nữa. Dậy đi, mẹ Xuân mẹ Hà nhớ con lắm. - Mẹ Xuân tiếp lời Kiệt.
- An, sao con ngủ lâu vậy con gái? Con không nhớ mẹ hả? - Mẹ Hà nắm tay An.
Rồi hình như lời nói của Kiệt và các mẹ làm động lòng bé An.. bé An bắt đầu mở mắt.
- An, dậy rồi hả con? - Mẹ Hà nắm tay An và vui mừng.
- An, con ngủ lâu vậy có đói, có mệt không? - Mẹ Xuân nắm tay còn lại.
- An, em đừng giận anh nha. - Kiệt cũng nói.
- Mẹ Hà, mẹ Xuân..
An mỉm cười gọi tên hai người họ, xong nhìn sang Kiệt, nhìn một hồi lâu rồi hỏi:
- Còn, bạn này là ai ạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.