Chương 6:
A Vy
13/02/2023
Vâng, chính xác con bé An đã quên mất thằng Kiệt, thằng anh nó..
- Em quên anh rồi hả? - Kiệt hốt hoảng.
- Mình, thật sự không nhớ bạn là ai..
Đấy, kể từ cái hôm ấy mà ông Kiệt nhà mình mất ăn mất ngủ, không chịu gặp ai, không muốn đến trường, không vui vẻ như thường ngày nữa..
Hôm nay là ngày bé An nhà mình - Nguyên nhân khiến cho mẹ Xuân phải lo lắng cho ông Kiệt.. xuất viện này!
- Kiệt, con ra đón em đi. - Mẹ Xuân mở cửa phòng Kiệt và nói vọng từ ngoài cửa.
- Thôi, con không thích.. Con giận An.. - Kiệt mếu máo.
- Sao vậy con trai? Nam nhi đại trượng phu sao lại khóc nhè thế này? - Mẹ Xuân từ từ chậm rãi bước vô phòng Kiệt, ngồi xuống hỏi cậu nhỏ.
- Con buồn An lắm.. An quên mất con rồi..
Mẹ Xuân nhìn vẻ mặt con trai của mình mà không thể nhịn cười nổi, thế là ôm bụng cười sặc.. nhưng rốt cuộc nhận lại một cái lườm từ con trai.. Xong mẹ Xuân cũng nghiêm túc nói chuyện.
DÀNH CHO BẠN
Dự đoán kết quả mở thưởng xổ số hôm nay
Thêm...
184
46
61
- Nè, do ai làm An ra nông nổi này? Hả? Là con mà? Giờ còn bày đặt giận hờn người ta.
- Nhưng mà con.. - Kiệt hạn hán lời :>
- Tôi biết là cậu không cố ý, nhưng không được giận con gái nhà người ta như thế. Thôi cậu thích thì đi đón, tôi không ép!
Nói rồi mẹ Xuân đứng bật dậy đi luôn, làm cho mặt Kiệt tiu nghỉu buồn buồn, nhưng rồi cũng chạy xuống nhà để mà đón bé An..
- Tại nhà bé An -
- Hai đứa ngồi ngoan chơi nha, mẹ Hà vào nấu ăn. - Mẹ Hà để An chơi cùng Kiệt rồi vào bếp.
- An ơi, nhớ anh không?
- À, cậu hôm bữa.. mình.. mình không.. - An nhìn Kiệt với ánh mắt vô hồn xa lạ, xé nát tim gan người con trai nhỏ bé kia..
- Thôi không nhớ cũng được.. chơi búp bê nha?
- Sao lại chơi búp bê. Tớ không thích đâu! - An đẩy con búp bê ra chỗ khác.
- Vậy chơi đồ hàng? Em nấu ăn, anh làm khách cho. - Kiệt kiên nhẫn.
- Sao cậu cứ gọi tớ là em thế? Cậu bao nhiêu tuổi?
- Anh 6 tuổi..
- Tớ cũng 6 tuổi mà, gọi bằng cậu - tớ đi. - An lạnh giọng.
(Thoại tác giả: Tôi không ngờ bà An của tôi cũng có ngày hôm nay ah..)
- Thôi thì, sao cũng được. - Kiệt buồn buồn.
...
Và rồi kể từ ngày hôm đó, Kiệt và An không còn gọi nhau bằng anh - em nữa mà là cậu - tớ.
(Lại là thoại tác giả:Tội Kiệt quá đi àaa~)
Nhưng rồi trí nhớ của An cũng dần phục hồi, nhưng cái sự cậu - tớ vẫn không thể sửa được. Đấy.. gọi nhau là cậu - tớ cho đến khi lên cấp 2.
- Em quên anh rồi hả? - Kiệt hốt hoảng.
- Mình, thật sự không nhớ bạn là ai..
Đấy, kể từ cái hôm ấy mà ông Kiệt nhà mình mất ăn mất ngủ, không chịu gặp ai, không muốn đến trường, không vui vẻ như thường ngày nữa..
Hôm nay là ngày bé An nhà mình - Nguyên nhân khiến cho mẹ Xuân phải lo lắng cho ông Kiệt.. xuất viện này!
- Kiệt, con ra đón em đi. - Mẹ Xuân mở cửa phòng Kiệt và nói vọng từ ngoài cửa.
- Thôi, con không thích.. Con giận An.. - Kiệt mếu máo.
- Sao vậy con trai? Nam nhi đại trượng phu sao lại khóc nhè thế này? - Mẹ Xuân từ từ chậm rãi bước vô phòng Kiệt, ngồi xuống hỏi cậu nhỏ.
- Con buồn An lắm.. An quên mất con rồi..
Mẹ Xuân nhìn vẻ mặt con trai của mình mà không thể nhịn cười nổi, thế là ôm bụng cười sặc.. nhưng rốt cuộc nhận lại một cái lườm từ con trai.. Xong mẹ Xuân cũng nghiêm túc nói chuyện.
DÀNH CHO BẠN
Dự đoán kết quả mở thưởng xổ số hôm nay
Thêm...
184
46
61
- Nè, do ai làm An ra nông nổi này? Hả? Là con mà? Giờ còn bày đặt giận hờn người ta.
- Nhưng mà con.. - Kiệt hạn hán lời :>
- Tôi biết là cậu không cố ý, nhưng không được giận con gái nhà người ta như thế. Thôi cậu thích thì đi đón, tôi không ép!
Nói rồi mẹ Xuân đứng bật dậy đi luôn, làm cho mặt Kiệt tiu nghỉu buồn buồn, nhưng rồi cũng chạy xuống nhà để mà đón bé An..
- Tại nhà bé An -
- Hai đứa ngồi ngoan chơi nha, mẹ Hà vào nấu ăn. - Mẹ Hà để An chơi cùng Kiệt rồi vào bếp.
- An ơi, nhớ anh không?
- À, cậu hôm bữa.. mình.. mình không.. - An nhìn Kiệt với ánh mắt vô hồn xa lạ, xé nát tim gan người con trai nhỏ bé kia..
- Thôi không nhớ cũng được.. chơi búp bê nha?
- Sao lại chơi búp bê. Tớ không thích đâu! - An đẩy con búp bê ra chỗ khác.
- Vậy chơi đồ hàng? Em nấu ăn, anh làm khách cho. - Kiệt kiên nhẫn.
- Sao cậu cứ gọi tớ là em thế? Cậu bao nhiêu tuổi?
- Anh 6 tuổi..
- Tớ cũng 6 tuổi mà, gọi bằng cậu - tớ đi. - An lạnh giọng.
(Thoại tác giả: Tôi không ngờ bà An của tôi cũng có ngày hôm nay ah..)
- Thôi thì, sao cũng được. - Kiệt buồn buồn.
...
Và rồi kể từ ngày hôm đó, Kiệt và An không còn gọi nhau bằng anh - em nữa mà là cậu - tớ.
(Lại là thoại tác giả:Tội Kiệt quá đi àaa~)
Nhưng rồi trí nhớ của An cũng dần phục hồi, nhưng cái sự cậu - tớ vẫn không thể sửa được. Đấy.. gọi nhau là cậu - tớ cho đến khi lên cấp 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.