Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!!

Chương 18

Ren

05/10/2016

Tôi vuốt vuốt lại mái tóc, khôi phục bộ dạng bình tĩnh, âm thầm quay lưng giơ ngón giữa với con khỉ hỗn láo kia, sau đó quay lại nhìn Kỳ Khôi mỉm cười giải lả. Cô bé đứng bên cạnh khi nãy kéo váy tôi rất ngây thơ hỏi

- Chị ơi, chị là đồng loại của khỉ phải không? Mẹ em bảo đồng loại mới biết đồng loại, vì thế mới thân nhau.

Kèm theo đó là nụ cười vô cùng trong sáng. Oắt con, em mới là đồng loạicủa khỉ cả nhà em đều là đồng loại của khỉ, còn nữa, buông váy chị đây ra mau, chị vô cùng ghét trẻ con nhé.

Kỳ Khôi bế bổng cô bé kia lên, còn làm ra vẻ thân mật trò chuyện

- Chị Khả Vy rất thích khỉ đấy, em có thích không?

Tôi trợn mắt nhìn Kỳ Khôi, anh đừng có trắng trợn thế được không? Em nói thích hồi nào? Cái lũ lông lá ấy căn bản không đáng để em liếc mắt mà?

Cô bé kia chạy đi rồi, còn quay lại lưu luyến cười với chúng tôi, xùy xùy mau đi đi.

- Cô bé đấy dễ thương quá! Anh rất thích trẻ con đấy

- Vậy sao, còn em chẳng thích chút nào

Tôi nhún vai thở dài, trẻ con vô cùng phiền phức, chỉ có người hiền lành nhân hậu như anh mới thích thôi.

Chuyến tham quan tiếp diễn bằng đủ thứ chuyện tệ hại, bị con hổ nào đó dọa cho chạy mất dép, bị lũ trăn cuốn lấy cánh tay, tệ hơn là suýt rơi xuống hồ của hà mã...

Có vẻ như hôm nay tôi được bổ sung thêm hiểu biết cho môn sinh học, bây giờ có thêm lều bạt, đốt một đốm củi thì thật sự chẳng khác gì dã ngoại chốn rừng rú. Su khi vẫy tay với mấy em hổ báo cáo chồn, hiện tại tôi đang kinh sợ nhìn đám cá sấu trước mắt. Có lầm không vậy? mấy cái răng nhọn hoắt cùng bộ da sần sùi của nó có gì đẹp chứ, chẳng thà tôi về nhà xem phim kinh dị của Tuyết Hoa còn tốt hơn.

Lang thang thật lâu quanh mấy chuồng thú, tôi cuối cùng cũng tìm ra một nơi bình thường trong đấy rồi.

Vườn ươm hoa không chỉ đẹp mà còn rất trong lành, đủ các loại thực vật xinh đẹp, phục vụ hướng dẫn cách trồng trọt chăm sóc từ A=>Z. Hoa hồng phớt dịu dàng tao nhã, hoa ly quý phái lộng lẫy, hoa cúc giản dị thanh khiết... Đủ mọi màu sắc, mùi hương gói gọn trong một khu vườn. Tôi chạm tay vào mấy trái dâu tây gần đấy, sắc đỏ quyến rũ bóng bẩy ưa nhìn. Sau khi tham quan mua một vài dụng cụ làm vườn về cho ba, tôi quyết định mua thêm ít dâu tây, vừa được trồng vừa được ăn, quá tuyệt còn gì. Kỳ Khôi vẫn thủy chung với mấy chậu lưu ly, anh không mua thêm hạt giống hay cây cảnh, chỉ ghé qua mua dụng cụ và phân bón. Đôi lúc tôi cảm thấy anh coi mấy bông hoa ấy như con mình vậy.

- Kỳ Khôi, hay là đi uống trà sữa nhé, em biết một quán rất ngon, đảm bảo anh sẽ thích



Và cái quán rất ngon ấy chắc chắn là Cafe Mèo tiệm chị Ánh rồi.

Kỳ Khôi ngạc nhiên nhìn cả đàn mèo như giặc cướp hết leo lên vai rồi ngồi trên đầu mình, ngượng ngùng nhìn tôi. Tôi vuốt ve con mèo Ba Tư, chỉ có nhìn thấy lũ lông mềm dễ thương này tôi mới vui vẻ được. Dí dí một con mèo lại gần Kỳ Khôi rồi cười khanh khách nhìn bộ dạng lúng túng của anh.

- Đồ ăn ở quán này rất ngon, mà lại có nhiều mèo nữa. À, ở nhà em cũng nuôi một con mèo rất dễ thương

- Em có vẻ rất thích mèo? Giống em trai anh nó cũng thích mèo lắm, mỗi tội không chịu thừa nhận thôi

- Haha vậy sao? Em cũng muốn gặp em trai anh một lần

Tôi gặm một miếng bánh to tướng, phủ đầy kem bên trên, tay anh vươn về phía tôi, gần hơn, gần hơn chút nữa, khuôn mặt trắng trẻo áp sát vào tôi, oa quả là cực phẩm đến da mặt cũng mịn hơn con gái nữa. Ngón tay dài của anh quệt qua khóe môi khiến tim tôi đập rộn ràng, tròn mắt nhìn anh, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

- Nhìn em kìa, ăn mà cũng lem nhem như mèo

Kỳ Khôi nhoẻn miệng cười, khoe hàm răng trắng bóng, tay xoa xoa đầu tôi, hóa ra anh lau vết bánh kem trên mặt tôi. Ôi má ơi, cảnh này cứ như trong phim vậy, cũng quá...cẩu huyết đi?

-----***------- Giàn hoa ti-gôn nở hồng rực rỡ, cánh hoa mỏng manh nhẹ nhàng đáp trên vai áo anh, vẫn là khuôn mặt ôn nhu dịu dàng như nước, Kỳ Khôi xoay người bước đi, vẫy vẫy tay tạm biệt tôi. Mơ màng nhìn theo bóng anh khuất dần, cho đến khi xác định anh đã về, tôi vội đá bay đôi cao gót vào trong sân, cứ vậy đi chân trần vào nhà.

Boss Miêu nằm sưởi nắng trên xích đu, thấy bóng tôi chỉ hé mắt ra nhìn, cái mặt lạnh tanh lại tỉnh bơ nhắm lại, lim dim ngủ tiếp. Ha, con mèo này quá hỗn hào, thấy chủ cũng không chào một tiếng, mà thôi, so ra nó còn dễ ưa hơn khỉ nhiều.

- Khả Vy, cuối cùng mày cũng về rồi, mày có biết tao chờ mày bao lâu không? Mày có biết tao lo cho mày thế nào không? Tao bỏ ăn bỏ ngủ, bỏ cả người yêu để tìm đến với mày, lo cho mày như mẹ lo cho con khi đi chiến trận, mày có bị người ta đuổi về không? Có dọa người ta chạy mất dép không? Có tỏ ra hiền lành thục nữ không??? Mày có....bla bla

Ngoài trời nắng như vậy, thế nào vừa về nhà con nhỏ Tuyết Hoa này đã phun mưa xuân đầy mặt tôi thế này? Nó lao từ trên cầu thang xuống, tốc độ như phóng tên lửa, thẳng người tôi mà đáp, não tôi chẳng biết bị nó hất văng đi đâu, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy loa phát thanh bên tai mình. Đưa tay đẩy Tuyết Hoa ra khỏi người tôi, lườm nó cảnh cáo một hồi

- Mày đừng có chít chít meo meo nữa, ồn quá

- Nhưng tao tò mò, mày phải hiểu cho nỗi lòng người mẹ này chứ, đứa con trong trắng của mẹ

- Dẹp, cút



Chẳng để nó có cơ hội hát tiếp, tôi hùng hổ đi lên phòng, không chỉ có một mình Tuyết Hoa, mà cả Thiên Huy cũng ở đây, đang điềm tĩnh uống trà ăn bánh, trên bàn còn một xấp bài chưa chia hết.

- Ồ, tao tưởng mày thật sự có lòng lo cho tao chứ? Hóa ra là chơi tiến lên với Thiên Huy thua nên tìm tao cầu cứu.

- Đâu có, người ta quan tâm thật mà, message i go( tin tao đi).

- Nghe Tuyết Hoa bảo cậu và anh kỳ nhông kỳ đà gì đó hẹn đi xem phim, ừm, không tệ cũng biết ăn mặc chải chuốt, nếu không chỉ sợ dọa người ta chạy bán mạng.

Thiên Huy nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, mặt cao hứng đánh giá

-Thế mày và anh ấy đã làm những gì?

- Thì cũng chỉ...thế này, thế lọ, thế chai...

- Ừm ừm

- Rồi thế muôi, thế đĩa, thế thìa

- À à...

- Sau đó thế cốc, thế chén, thế li

- Ồ ra là vậy

- Hạ Tuyết Hoa cậu hiểu cậu ấy nói gì mà gật đầu suốt vậy? Diệp Khả Vy nói tiếng người đi, đây không phải sở thú

- Có ai biết cậu ta nói gì đâu?_ Đồng thanh

Được rồi, đùa đủ rồi, nhìn Thiên Huy mặt nghệt ra là đủ hiểu, tôi và nhỏ Hoa đã cho hắn bay xa cỡ nào, quay lại nói tiếng người vậy tôi chưa khẹc khẹc réc réc là tốt lắm rồi ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook