Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!!
Chương 19
Ren
05/10/2016
Tôi thuận lại từ đầu đến cuối buổi xem phim hôm nay không bỏ lấy một chi tiết, Tuyết Hoa vừa nghe vừa "Ồ" rồi lại "À" mà chẳng biết nó có hiểu cái gì không? Thiên Huy lại khác, hắn cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, chốc chốc lại lắc đầu chép miệng chẳng hiểu là có ý gì. Suy cho cùng, tôi rút ra một kinh nghiệm để đời: Tuyệt đối không bao giờ kể chuyện tình cảm cho hai con mẹ điên này nghe nữa.
- Nói thật chứ chuyện của mày nhạt như nước ốc ấy, đổ thêm tí đường cái coi
- Không, phải là rắc thêm tí muối mới đúng
- Hai đứa tụi bay thích nhịn đói tối nay không hả? Là do Kỳ Khôi vốn trầm tính hiền lành, chứ chẳng lẽ tao lại kéo anh ấy đi cướp nhà băng giết người hay đu dây điện cho nó mới mẻ hả?
- Vậy mới nói, mày còn non tay lắm
Tuyết Hoa vỗ vỗ đầu tôi ra vẻ cao thủ lắm, tôi khinh khỉnh liếc nó, lườm nguýt một hồi rồi đi vào nhà tắm thay đồ. Tôi vừa đi khỏi thì bên ngoài nghe thấy tiếng ồn ào chí chóe, lại tiếng cãi nhau om tỏi, haizzz bọn họ lại cãi nhau cái gì đây?
- Đã bảo là thế nào Khả Vy cũng đổ trước Kỳ Khôi rồi mà, cậu chịu thua đi là vừa
- Hể thế sao? Chứ không phải cậu chột dạ, sợ Vy xôi hỏng bỏng không, cậu sẽ thua trong vụ cá cược này chứ gì?
- Trịnh công tử, cậu ác thì cũng phải có chút nhân tính chứ? Diệt đường sống của người khác là không tốt đâu.
- Không sao không sao, đấy là cậu đòi cược Kỳ Khôi và Khả Vy thành một đôi, nhưng với biểu hiện của Khả Vy, xem ra tiền cược nằm sẵn trong túi tớ rồi
- Còn lâu nhé, tiền thế nào cũng về tay tớ, cứ chờ đấy.
...
Ồ, thế hóa ra trong lúc tôi không có ở đây, bọn họ nhân cơ hội vắng chủ mà làm loạn, lôi tôi ra cá cược? Không sao không sao, tôi là người nhân hậu, có tấm lòng đại từ đại bi, không chấp kẻ tiểu nhân, ahaha.
- HAI CON LỪA NGOÀI KIA, TỐI NAY XÁC ĐỊNH NHỊN ĐÓI ĐI NHÁ!!!
***
Đôi khi tôi cảm thấy những người xung quanh mình rất không được BÌNH THƯỜNG. Mà trong cái đám nhốn nháo không BÌNH THƯỜNG ấy, chỉ có người duy nhất BÌNH THƯỜNG là tôi nghiễm nhiên trở nên lạc loài, mà đã lạc loài thì hẳn tôi mới là kẻ không BÌNH THƯỜNG. Được rồi, cái vấn đề BÌNH THƯỜNG hay không BÌNH THƯỜNG thì không thể dùng những từ ngữ BÌNH THƯỜNG để nói như BÌNH THƯỜNG mà phải dùng những từ bất BÌNH THƯỜNG để hình dung sự không BÌNH THƯỜNG ấy.
...
Thế sau một hồi mình đang nói cái méo gì vậy?
Nguyên nhân khiến tôi nghi ngờ sự không bình thường của mình phải kể đến tối hôm đó, khi mẹ yêu quý bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng vô cùng bất thường mà thật ra cũng rất bình thường.
- GIẢM CÂN?_ Đồng loạt ba cái mồm vang lên hướng ánh mắt kì quặc về phía mẹ, tôi còn suýt phun ngụm nước vào mặt Boss Miêu, cũng may mới chỉ là "suýt" chứ không mặt tôi chắc chẳng khác gì miếng bít tết rồi
- Không phải giảm cân, mà là chạy bộ rèn luyện thể dục thể thao_ Mẹ nhẹ nhàng sửa lại
- Xí, thể thao gì chứ, chẳng qua dạo này mẹ ăn quá nhiều đồ ngọt mới béo lên thôi
- Khả Vũ, chê một người phụ nữ béo là bất lịch sự lắm đấy, vì con dâu tương lai của mẹ, mẹ phải dạy bảo lại con thôi.
Mẹ tôi rất nhanh tặng em trai vài cục u trên đầu, trong khi nó còn ấm ức không hiểu tại sao vì nó chỉ đang nói sự thật, vậy mà cũng bị ăn hành, nó còn chẳng để ý sát khí mẹ tỏa ra sao cái từ nhạy cảm của người phụ nữ ấy. Ôi người làm chị này cũng thật lo cho em dâu tương lai mà. Không hiểu sao nhìn mẹ và Khả Vũ tranh cãi tôi lại nghĩ đến lời Tuyết Hoa "phải cẩn thận, với tính cách của Khả Vũ biết đâu mai sau nó lại đem về cho mày một em rể đấy"
Phụt... em rể gì chứ? không được, không được, với tính cách méo mó của Khả Vũ, con gái nào dám yêu nó chứ?
Có vẻ như thấy cả nhà không hăng hái lắm, mẹ tôi rất nhiệt tình bổ sung thêm sĩ khí, khích lệ tinh thần, khơi gợi hào khí...nghe cứ như kiểu đi đánh trận ấy nhỉ?
- Vy con cũng đang béo lên phải không? vừa lùn vừa béo là một thảm họa đấy, rèn luyện thể thao còn giúp con nâng cao sức khỏe, con có muốn dễ dàng vượt qua môn thể dục không?
- Ừm cũng đúng, để con suy nghĩ thêm đ... cái gì? mẹ bảo con béo lên á???
- Vũ, con chơi bóng đá, không thường xuyên rèn luyện thì cơ bắp làm sao săn chắc được? Con có muốn đến khi về già phải chống gậy lụ khụ vì một khung xương lỏng lẻo không?
- Ai già mà chẳng phải chống gậy chứ? mà dù sao con cũng không có ý kiến
- Còn Boss Miêu, mày đã mập đến mức bụng chạm đất rồi, mày định dọa mấy em ở quán caffe Mèo chạy xa đấy hả?
- Méo
- Ông xã a..
- Em không cần nói, anh tập cùng em
Ôi ba à, ba đừng có thất bại thế chứ, ba không thể uy quyền hét một tiếng phá tan giấc mộng của mẹ, để con có thể ngủ thêm vài phút mỗi sáng sao?
Và thế là cơn ác mộng của tôi bắt đầu. Mỗi sáng đều chạy như bị chó đuổi, rong ruổi quanh công viên, ba mẹ thì đỡ rồi, rất hăng hái tập luyện, Khả Vũ cũng tìm được niềm vui mới, chạy bộ bắt Pokemon, thế quái nào chỉ còn mình tôi cõng Boss Miêu vừa đi vừa thở. Kiên trì được 3 ngày tôi cố thủ ở nhà, vậy là mẹ nhờ Thiên Huy giúp tôi rèn luyện. Hắn quả là thích thi hành chế độ độc tài, sáng nào cũng kéo tôi chạy gần 10 vòng quanh công viên, thế này tôi trực tiếp chuyển hộ khẩu vào viện để điều trị suy nhược sức khỏe cho rồi. Đời đã tàn lại còn tạ, nhọ hơn con quạ.
***
Sau buổi thể dục buổi sáng, tôi lết xác đến lớp, chân đau mỏi không nhấc lên nổi, chẳng còn tâm trí nào để ý thầy giám thị hôm nay bắt được bao nhiêu học sinh vi phạm, chỉ chăm chăm leo về lớp.
- Sảng khoái thật, chạy bộ xong về tắm rồi đi học, hay là chúng ta đi bộ đến trường luôn đi
- Im ngay, cậu còn nảy ra suy nghĩ bệnh hoạn ấy một lần nữa, tớ sẽ đẩy cậu từ tầng 3 xuống đấy.
Thiên Huy cười nhăn nhở, kéo tôi đến cửa lớp rồi mất hút.
Nhìn vào trong tôi không khỏi ngao ngán, ôi sao bệnh viện chưa đến gô cổ đám tâm thần này vào viện nhỉ? Đây hẳn là thiếu sót lớn.
- Nói thật chứ chuyện của mày nhạt như nước ốc ấy, đổ thêm tí đường cái coi
- Không, phải là rắc thêm tí muối mới đúng
- Hai đứa tụi bay thích nhịn đói tối nay không hả? Là do Kỳ Khôi vốn trầm tính hiền lành, chứ chẳng lẽ tao lại kéo anh ấy đi cướp nhà băng giết người hay đu dây điện cho nó mới mẻ hả?
- Vậy mới nói, mày còn non tay lắm
Tuyết Hoa vỗ vỗ đầu tôi ra vẻ cao thủ lắm, tôi khinh khỉnh liếc nó, lườm nguýt một hồi rồi đi vào nhà tắm thay đồ. Tôi vừa đi khỏi thì bên ngoài nghe thấy tiếng ồn ào chí chóe, lại tiếng cãi nhau om tỏi, haizzz bọn họ lại cãi nhau cái gì đây?
- Đã bảo là thế nào Khả Vy cũng đổ trước Kỳ Khôi rồi mà, cậu chịu thua đi là vừa
- Hể thế sao? Chứ không phải cậu chột dạ, sợ Vy xôi hỏng bỏng không, cậu sẽ thua trong vụ cá cược này chứ gì?
- Trịnh công tử, cậu ác thì cũng phải có chút nhân tính chứ? Diệt đường sống của người khác là không tốt đâu.
- Không sao không sao, đấy là cậu đòi cược Kỳ Khôi và Khả Vy thành một đôi, nhưng với biểu hiện của Khả Vy, xem ra tiền cược nằm sẵn trong túi tớ rồi
- Còn lâu nhé, tiền thế nào cũng về tay tớ, cứ chờ đấy.
...
Ồ, thế hóa ra trong lúc tôi không có ở đây, bọn họ nhân cơ hội vắng chủ mà làm loạn, lôi tôi ra cá cược? Không sao không sao, tôi là người nhân hậu, có tấm lòng đại từ đại bi, không chấp kẻ tiểu nhân, ahaha.
- HAI CON LỪA NGOÀI KIA, TỐI NAY XÁC ĐỊNH NHỊN ĐÓI ĐI NHÁ!!!
***
Đôi khi tôi cảm thấy những người xung quanh mình rất không được BÌNH THƯỜNG. Mà trong cái đám nhốn nháo không BÌNH THƯỜNG ấy, chỉ có người duy nhất BÌNH THƯỜNG là tôi nghiễm nhiên trở nên lạc loài, mà đã lạc loài thì hẳn tôi mới là kẻ không BÌNH THƯỜNG. Được rồi, cái vấn đề BÌNH THƯỜNG hay không BÌNH THƯỜNG thì không thể dùng những từ ngữ BÌNH THƯỜNG để nói như BÌNH THƯỜNG mà phải dùng những từ bất BÌNH THƯỜNG để hình dung sự không BÌNH THƯỜNG ấy.
...
Thế sau một hồi mình đang nói cái méo gì vậy?
Nguyên nhân khiến tôi nghi ngờ sự không bình thường của mình phải kể đến tối hôm đó, khi mẹ yêu quý bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng vô cùng bất thường mà thật ra cũng rất bình thường.
- GIẢM CÂN?_ Đồng loạt ba cái mồm vang lên hướng ánh mắt kì quặc về phía mẹ, tôi còn suýt phun ngụm nước vào mặt Boss Miêu, cũng may mới chỉ là "suýt" chứ không mặt tôi chắc chẳng khác gì miếng bít tết rồi
- Không phải giảm cân, mà là chạy bộ rèn luyện thể dục thể thao_ Mẹ nhẹ nhàng sửa lại
- Xí, thể thao gì chứ, chẳng qua dạo này mẹ ăn quá nhiều đồ ngọt mới béo lên thôi
- Khả Vũ, chê một người phụ nữ béo là bất lịch sự lắm đấy, vì con dâu tương lai của mẹ, mẹ phải dạy bảo lại con thôi.
Mẹ tôi rất nhanh tặng em trai vài cục u trên đầu, trong khi nó còn ấm ức không hiểu tại sao vì nó chỉ đang nói sự thật, vậy mà cũng bị ăn hành, nó còn chẳng để ý sát khí mẹ tỏa ra sao cái từ nhạy cảm của người phụ nữ ấy. Ôi người làm chị này cũng thật lo cho em dâu tương lai mà. Không hiểu sao nhìn mẹ và Khả Vũ tranh cãi tôi lại nghĩ đến lời Tuyết Hoa "phải cẩn thận, với tính cách của Khả Vũ biết đâu mai sau nó lại đem về cho mày một em rể đấy"
Phụt... em rể gì chứ? không được, không được, với tính cách méo mó của Khả Vũ, con gái nào dám yêu nó chứ?
Có vẻ như thấy cả nhà không hăng hái lắm, mẹ tôi rất nhiệt tình bổ sung thêm sĩ khí, khích lệ tinh thần, khơi gợi hào khí...nghe cứ như kiểu đi đánh trận ấy nhỉ?
- Vy con cũng đang béo lên phải không? vừa lùn vừa béo là một thảm họa đấy, rèn luyện thể thao còn giúp con nâng cao sức khỏe, con có muốn dễ dàng vượt qua môn thể dục không?
- Ừm cũng đúng, để con suy nghĩ thêm đ... cái gì? mẹ bảo con béo lên á???
- Vũ, con chơi bóng đá, không thường xuyên rèn luyện thì cơ bắp làm sao săn chắc được? Con có muốn đến khi về già phải chống gậy lụ khụ vì một khung xương lỏng lẻo không?
- Ai già mà chẳng phải chống gậy chứ? mà dù sao con cũng không có ý kiến
- Còn Boss Miêu, mày đã mập đến mức bụng chạm đất rồi, mày định dọa mấy em ở quán caffe Mèo chạy xa đấy hả?
- Méo
- Ông xã a..
- Em không cần nói, anh tập cùng em
Ôi ba à, ba đừng có thất bại thế chứ, ba không thể uy quyền hét một tiếng phá tan giấc mộng của mẹ, để con có thể ngủ thêm vài phút mỗi sáng sao?
Và thế là cơn ác mộng của tôi bắt đầu. Mỗi sáng đều chạy như bị chó đuổi, rong ruổi quanh công viên, ba mẹ thì đỡ rồi, rất hăng hái tập luyện, Khả Vũ cũng tìm được niềm vui mới, chạy bộ bắt Pokemon, thế quái nào chỉ còn mình tôi cõng Boss Miêu vừa đi vừa thở. Kiên trì được 3 ngày tôi cố thủ ở nhà, vậy là mẹ nhờ Thiên Huy giúp tôi rèn luyện. Hắn quả là thích thi hành chế độ độc tài, sáng nào cũng kéo tôi chạy gần 10 vòng quanh công viên, thế này tôi trực tiếp chuyển hộ khẩu vào viện để điều trị suy nhược sức khỏe cho rồi. Đời đã tàn lại còn tạ, nhọ hơn con quạ.
***
Sau buổi thể dục buổi sáng, tôi lết xác đến lớp, chân đau mỏi không nhấc lên nổi, chẳng còn tâm trí nào để ý thầy giám thị hôm nay bắt được bao nhiêu học sinh vi phạm, chỉ chăm chăm leo về lớp.
- Sảng khoái thật, chạy bộ xong về tắm rồi đi học, hay là chúng ta đi bộ đến trường luôn đi
- Im ngay, cậu còn nảy ra suy nghĩ bệnh hoạn ấy một lần nữa, tớ sẽ đẩy cậu từ tầng 3 xuống đấy.
Thiên Huy cười nhăn nhở, kéo tôi đến cửa lớp rồi mất hút.
Nhìn vào trong tôi không khỏi ngao ngán, ôi sao bệnh viện chưa đến gô cổ đám tâm thần này vào viện nhỉ? Đây hẳn là thiếu sót lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.