Bạn Tình Vẫn Chưa Quên Được Bạch Nguyệt Quang
Chương 16
Bạch Vân Đóa
14/08/2021
Edit: Agehakun
Beta: …
Thang Nhị Viên hoàn sững sờ đứng ở nơi đó, đôi mắt dần dần trở nên ướt át, mùi hương ngọt ngào chầm chậm toả ra từ cơ thể anh.
Lê Xán cảm thấy có gì đó không đúng, nâng tay sờ sờ gò má của anh, hỏi: “Viên Viên, cậu sao thế?”
Hai má Thang Nhị Viên có chút nóng, toàn thân đều đỏ ửng, hơn nữa thân thể cũng đang hơi run rẩy.
“Tôi… hình như tôi đến kỳ phát tình rồi…” Thang Nhị Viên ngẩng đầu nhìn hắn, căng thẳng nắm chặt ống tay áo của hắn, cảm nhận được nhiệt độ càng ngày càng cao trong thân thể, không nhịn được hoảng loạn.
Lê Xán biến sắc, nghiêm túc cởi áo khoác trùm lên người anh, nhẹ giọng động viên, “Không sao, có tôi ở đây, đừng sợ.”
Hắn bồng Thang Nhị Viên lên, nhanh chân đi ra ngoài.
Thang Nhị Viên dựa đầu vào vai Lê Xán, hoang mang lo sợ ôm cổ của hắn, mặt chôn vào hõm vai, tham lam hít tin tức tố trên người hắn.
Có thể là bởi vì đang ở bên ngoài, mùi hương trên người Lê Xán cực kỳ nhẹ, phải cố gắng lắm anh mới hít được một chút, anh bất mãn dùng hàm răng cắn nhẹ lên đầu vai Lê Xán tựa như một con mèo nhỏ đang mài răng.
Lê Xán giơ tay sờ đầu của anh, giọng nói mang theo ma lực khiến người ta cảm thấy yên lòng, “Đừng nóng vội…”
Thang Nhị Viên hừ nhẹ một tiếng, từ từ thả lỏng hàm răng, hai má cọ nhẹ lên bả vai của hắn.
Mỗi lần đến kỳ phát tình, Omega mà không được đánh dấu thì cơ thể sẽ sinh ra cảm giác bức bối, trước đây Thang Nhị Viên cảm nhận được sự bức bối này thì đều nghĩ là do cơ thể mình không chịu được nên mới vậy, hiện giờ lại chợt nghi ngờ, liệu có phải là do mình không được Lê Xán đánh dấu nên mới không tự chủ sinh ra bất mãn hay không.
Lê Xán đi cực kỳ nhanh, tận lực tránh né đoàn người, vững vàng che chở Thang Nhị Viên trong ngực, không để người khác phát hiện ra Thang Nhị Viên đang không ổn.
Hắn mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt thâm trầm quan sát bốn phía, kết hợp thêm bộ mặt không cảm xúc nữa nên trông có vẻ hơi đáng sợ, Omega đang trong kỳ phát tình cực kỳ nguy hiểm khi ở ngoài đường, hắn nhất định phải cẩn thận một chút, để phòng có gã Alpha nào đó ngửi thấy tin tức tố của Thang Nhị Viên mà phát điên.
Thang Nhị Viên ngẩng đầu nhìn sườn mặt của hắn, nhịn không được đưa tay lên sờ sờ khóe môi đang mím chặt của hắn, sau đó cười nhẹ một tiếng.
Lê Xán đặt anh vào trong xe, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng ngồi vào trong xe, vừa gọi điện thoại cho thư ký để thư ký tới bệnh viện xử lý chuyện phát sinh với Chu Trạch, vừa trắng trợn không kiêng dè phóng thích tin tức tố trên người, để mùi hương của mình bao trọn Thang Nhị Viên.
Thang Nhị Viên ngồi ở ghế phụ, không gian trong xe kín đáo, quanh thân đều là mùi hương của Lê Xán, độ nóng trên người anh giảm bớt một chút, cũng may kỳ phát tình của anh chỉ vừa mới đến, anh cũng từng trải qua mấy lần rồi, cho nên lúc phát tình cũng không còn mãnh liệt như thuở ban đầu nữa, chỉ cần bình an vô sự vào trong xe, anh không còn sợ gì nữa.
Thần trí của anh tỉnh táo hơn vừa nãy một chút, ngoại trừ tay chân mềm nhũn, cả người toả nhiệt ra thì các bộ phận khác vẫn coi như bình thường, anh tìm về lý trí, nhớ tới mấy chuyện vừa phát sinh, quay đầu nhìn Lê Xán hỏi: “Sao mà anh lại vào phòng đó, còn đột nhiên đánh nhau với Chu Trạch nữa?”
Anh cho là Lê Xán đưa anh qua đây xong, đã sớm rời đi rồi.
Lê Xán thấy anh vẫn còn thời gian nghĩ tới Chu Trạch, khuôn mặt lập tức đen lại, ném điện thoại của Thang Nhị Viên vào trong ngực của anh, sau đó bình tĩnh thuật lại chuyện vừa rồi, cuối cùng còn thô lỗ thắt dây an toàn cho Thang Nhị Viên.
Thang Nhị Viên nghe thấy mấy câu nói kia của Chu Trạch, không tức giận chút nào, chỉ lạnh nhạt bĩu môi: “Há, khó trách gã đột nhiên lại muốn kết hôn với tôi.”
Ngược lại trước đó anh cũng đã quyết định nói rõ ràng với Chu Trạch, không muốn kết hôn với gã, cho nên bây giờ nghe thấy mấy lời đó của Chu Trạch, cũng không thể nói là thất vọng, dù sao Chu Trạch đối với anh mà nói đã là một người không quá quan trọng rồi, anh chưa bao giờ sinh ra cảm xúc dư thừa đối với một người không có quan hệ.
Nhưng phản ứng nhẹ như mây gió đó của Thang Nhị Viên rơi vào trong tai Lê Xán lại bị biến chất.
Hắn khó mà tin nổi nhìn về phía Thang Nhị Viên, giọng nói ẩn chứa cơn thịnh nộ, “Cậu không tức giận?”
“Có gì mà phải tức, gã không thích tôi, lại đột nhiên muốn kết hôn với tôi rõ ràng là phải có mục đích rồi.” Thang Nhị Viên bình tĩnh đáp, trên mặt không hề xuất hiện vẻ bực tức nào, thật ra anh đã sớm đoán được mục đích mà Chu Trạch đột nhiên muốn kết hôn với mình chắc chắn không đơn thuần như vẻ bề ngoài, nhưng mà lúc ấy anh không để ý lắm, hiện tại anh lại càng không cần thiết phải quan tâm.
Lê Xán tức đến sầm mặt, giận dữ đến không sao hiểu nổi: “Thế mà cậu vẫn bằng lòng kết hôn với gã?”
“… Bằng lòng chứ, vốn dĩ cái mà tôi thích chính là mặt của gã, có thể kết hôn với gã, tôi vui vẻ còn không kịp nữa là.” Thang Nhị Viên cố ý đùa Lê Xán một câu, nhưng mà nhớ tới cảnh mình cầm chai rượu phang vào đầu Chu Trạch, có chút chột dạ sờ sờ chóp mũi vểnh cao của mình.
Lê Xán tức giận đến nói không ra lời, cúi đầu lập tức chặn lại môi của Thang Nhị Viên, không muốn nghe anh nói tiếp nữa.
Thang Nhị Viên nhếch môi, ôm lấy cổ của hắn, nhân lúc tách ra, mềm giọng nói: “Lừa anh, tôi đây mới không thèm kết hôn với Chu Trạch.”
Giọng nói mềm nhẹ của anh khiến cho trái tim của Lê Xán tê dại, lập tức cho anh một nụ hôn càng thêm kịch liệt, bá đạo ôm anh vào trong lòng, môi răng quấn quýt không thể tách rời.
Nếu như không phải Lê Xán vẫn giữ được sự tỉnh táo, suy xét địa điểm hiện tại không thích hợp lắm, thì hắn đã đè Thang Nhị Viên xuống đây luôn, hung hăng chiếm hữu anh.
Lê Xán miễn cưỡng tìm về một chút lý trí, tạm thời đánh dấu qua Thang Nhị Viên, sau đó mới buông Thang Nhị Viên, rồ ga mau chóng rời khỏi Chỉ Tuý Kim Mê.
Lê Xán dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến khách sạn quen thuộc của bọn họ, sau đó ôm Thang Nhị Viên đi thẳng lên lầu.
Khung cảnh quen thuộc khiến Thang Nhị Viên yên tâm hơn một chút, hoặc thứ khiến cho anh cảm thấy yên tâm không phải là khung cảnh quen thuộc, mà là Lê Xán đã quen đến không còn gì để biết thêm.
Lê Xán thả anh xuống, nhìn buồng tắm, khóe môi nhếch lên, cười đến đê tiện, “Tắm cùng nhé?”
Thang Nhị Viên dùng đôi mắt mang theo hơi nước liếc nhìn hắn, sau đó vươn ngón tay ngoắc vào cổ áo của hắn, lộ ra một nụ cười vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ, kéo hắn vào trong phòng tắm.
Quần áo của hai người rơi lả tả trên đường vào, tiếng nước trong phòng tắm vang lên từng trận, tiếng rên mờ ám không ngừng tuôn ra.
Không biết qua bao lâu, Lê Xán ôm Thang Nhị Viên từ trong phòng tắm ra ngoài, cẩn thận đặt anh nằm lên chiếc giường mềm mại, đắp chăn lên cho anh, Thang Nhị Viên đụng vào bề mặt giường, không nhịn được cọ cọ vào ga giường, sợi tóc vụn vặt xoã tung lên một bên mặt anh.
Điện thoại của Lê Xán vang lên một tiếng, là tin nhắn từ thư ký, thư ký báo rằng mình đã tới bệnh viện, Chu Trạch kiểm tra qua, không có gì đáng ngại, đầu cũng đã được băng bó, chỉ bị chấn động não nhẹ, ở lại viện quan sát mấy ngày là được.
Lê Xán liếc mắt nhìn, xong cái lập tức ném điện thoại sang một bên, ngoại trừ Thang Nhị Viên ra thì hắn chẳng có rảnh mà đi quan tâm người khác.
Cơ thể Thang Nhị Viên càng ngày càng nóng, kỳ phát tình vẫn chưa qua, anh cắn nhẹ môi dưới, kìm nén tiếng thở dốc sắp tràn ra khỏi miệng, đầu lưỡi vô ý thức liếm láp bờ môi mọng nước, hai má ửng hồng, ánh mắt không có tiêu điểm, trong phòng đều là tin tức tố thơm ngọt của anh.
Lê Xán nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ mọng của Thang Nhị Viên, yếu hầu nhấp nhô, ánh mắt si mê ngột ngạt.
Thang Nhị Viên đối diện với ánh mắt của hắn, hai má trở nên đỏ hơn, con ngươi thâm thúy của Lê Xán tối lại, như muốn hút anh vào trong đó vậy, anh cảm thấy nhịp tim của mình lại bắt đầu đập lia lịa, chốc chốc lại đập mạnh một phát.
Lê Xán cố nén độ nóng trên thân mình, luồn bàn tay ra sau gáy Thang Nhị Viên, nhẹ nhàng ma sát tuyến thể của anh, hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt của Thang Nhị Viên, giọng nói khàn khàn: “Viên Viên, anh muốn đánh dấu em.”
Hắn không muốn chờ thêm một giây một phút nào nữa, chỉ muốn đánh dấu Thang Nhị Viên luôn thôi, khiến Thang Nhị Viên thuộc về hắn hoàn toàn, đồng thời chỉ thuộc về một mình hắn, hắn muốn thân thể của Thang Nhị Viên tràn ngập mùi hương của hắn, để tất cả mọi người cứ hễ nhìn thấy Thang Nhị Viên, đều biết Thang Nhị Viên là người của hắn.
“… Hả?” Cơ thể Thang Nhị Viên càng ngày càng nóng, bờ môi ướt át không nhịn được hôn lên cằm Lê Xán, hoàn toàn không nghe rõ hắn đang nói gì.
Lê Xán cảm thụ được nụ hôn của anh, ánh mắt càng ngày càng tối, giọng nói cũng càng trở nên khàn khàn, tựa như mang theo mê hoặc, “Viên Viên, anh nói anh muốn đánh dấu em vĩnh viễn, em bằng lòng không?”
“Ưm… bằng lòng…” Bên trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Thang Nhị Viên bọc một tầng hơi nước, anh mơ mơ màng màng đáp lại, không thể chờ đợi được nữa ôm lấy cổ Lê Xán, mềm giọng hối, “Nhanh lên…”
Lê Xán cười nhẹ hai tiếng, thành kính hôn Thang Nhị Viên, động tác trên tay bá đạo mà gấp gáp, không kìm nén nổi nữa chạm vào da thịt của anh.
Hai người ôm chặt lấy nhau, tựa như không thể tách rời ra được nữa vậy.
Trời tối người yên*, đêm càng ngày càng khuya, nhưng người lại không hề yên tĩnh, trái lại còn càng ngày càng kịch liệt.
(*) Trời tối người yên: Dạ thâm nhân tĩnh – 夜深人静, chơi nối chữ với 2 vế sau là “thâm-khuya” và “yên-yên tĩnh”.
…
Một đêm sảng khoái tràn trề qua đi, lúc Thang Nhị Viên tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm của ngày hôm sau, ánh mặt trời hắt lên hai mắt của anh, anh không tự chủ nép vào lồng ngực Lê Xán để né tránh, hai má cọ xát lên ngực Lê Xán một chút.
Lê Xán nhắm mắt lại, hôn trán của anh một cái, sau đó ôm chặt anh hơn.
Thang Nhị Viên dần dần tỉnh táo, nằm trong lồng ngực Lê Xán chớp mắt một phát, hơi cử động cơ thể, chậm rãi cảm thụ biến hóa trên thân thể mình, anh bị đánh dấu rồi?
Một khắc sau, nhờ một cơn đau nhói mà Lê Xán hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn cúi đầu nhìn dấu răng trên cánh tay mình, sửng sốt một chút, sau đó không rụt cánh tay lại mà chỉ vuốt tóc Thang Nhị Viên, giọng nói có chút khàn khàn hỏi: “Viên Viên, sao vậy?”
Thang Nhị Viên thả lỏng miệng, ngẩng đầu lên trợn tròn hai mắt, “Anh đánh dấu tôi ư!”
Lê Xán nghe thấy lời này, sắc mặt rõ ràng trầm xuống, miệng mím thành một đường thẳng hỏi: “Em không muốn?”
Thang Nhị Viên nghiệm lại cảm giác trong lòng mình, sau đó lắc đầu, trong lòng anh không hề bài xích, trái lại sau khi bị đánh dấu thân thể còn cực kỳ thỏa mãn, như thể mỗi một cái lỗ chân lông đều nở ra, hoan nghênh Lê Xán xâm nhập.
Lê Xán không nhịn cười được hai tiếng, hài lòng ôm Thang Nhị Viên về lại lồng ngực, hôn lên môi anh tựa như khen thưởng, “Em nói xem có phải là hai chúng ta đã yêu nhau rồi phải không, chứ không thì tại sao khi anh đánh dấu em, anh lại cảm thấy vui sướng như vậy chứ?”
Thang Nhị Viên nghiêm túc suy nghĩ một chút, không muốn thừa nhận chút nào, vẫn mạnh miệng phủ nhận nói: “Không thể nào, chúng ta vui sướng như vậy, nhất định là do tin tức tố ảnh hưởng, từ ban đầu chúng ta cũng là bởi vì tin tức tố và men say tác dụng mới bắt đầu lăn giường đấy thôi.”
Lê Xán cố ý gật đầu, hết sức phối hợp, “Cũng phải, em đần như vậy, sao anh lại thích em được?”
Thang Nhị Viên nghe xong lại càng không thể chấp nhận, há mồm định cắn hắn một cái thật mạnh.
Lê Xán cười lớn né tránh, hai người vui vẻ lăn thành một đoàn, sau đó dần dần biến chất, ôm càng ngày càng chặt, trong phòng lại tràn ra tin tức tố nồng nặc, không phân biệt chung riêng, hoà thành một thể.
Kỳ phát tình vẫn còn rất dài, bọn họ cũng có nhiều thời gian dính vào nhau thảo luận xem có phải bọn họ đã thích lẫn nhau rồi hay không.
Còn về câu trả lời ư, trong lòng bọn họ vốn dĩ đã có đáp án rồi.
Beta: …
Thang Nhị Viên hoàn sững sờ đứng ở nơi đó, đôi mắt dần dần trở nên ướt át, mùi hương ngọt ngào chầm chậm toả ra từ cơ thể anh.
Lê Xán cảm thấy có gì đó không đúng, nâng tay sờ sờ gò má của anh, hỏi: “Viên Viên, cậu sao thế?”
Hai má Thang Nhị Viên có chút nóng, toàn thân đều đỏ ửng, hơn nữa thân thể cũng đang hơi run rẩy.
“Tôi… hình như tôi đến kỳ phát tình rồi…” Thang Nhị Viên ngẩng đầu nhìn hắn, căng thẳng nắm chặt ống tay áo của hắn, cảm nhận được nhiệt độ càng ngày càng cao trong thân thể, không nhịn được hoảng loạn.
Lê Xán biến sắc, nghiêm túc cởi áo khoác trùm lên người anh, nhẹ giọng động viên, “Không sao, có tôi ở đây, đừng sợ.”
Hắn bồng Thang Nhị Viên lên, nhanh chân đi ra ngoài.
Thang Nhị Viên dựa đầu vào vai Lê Xán, hoang mang lo sợ ôm cổ của hắn, mặt chôn vào hõm vai, tham lam hít tin tức tố trên người hắn.
Có thể là bởi vì đang ở bên ngoài, mùi hương trên người Lê Xán cực kỳ nhẹ, phải cố gắng lắm anh mới hít được một chút, anh bất mãn dùng hàm răng cắn nhẹ lên đầu vai Lê Xán tựa như một con mèo nhỏ đang mài răng.
Lê Xán giơ tay sờ đầu của anh, giọng nói mang theo ma lực khiến người ta cảm thấy yên lòng, “Đừng nóng vội…”
Thang Nhị Viên hừ nhẹ một tiếng, từ từ thả lỏng hàm răng, hai má cọ nhẹ lên bả vai của hắn.
Mỗi lần đến kỳ phát tình, Omega mà không được đánh dấu thì cơ thể sẽ sinh ra cảm giác bức bối, trước đây Thang Nhị Viên cảm nhận được sự bức bối này thì đều nghĩ là do cơ thể mình không chịu được nên mới vậy, hiện giờ lại chợt nghi ngờ, liệu có phải là do mình không được Lê Xán đánh dấu nên mới không tự chủ sinh ra bất mãn hay không.
Lê Xán đi cực kỳ nhanh, tận lực tránh né đoàn người, vững vàng che chở Thang Nhị Viên trong ngực, không để người khác phát hiện ra Thang Nhị Viên đang không ổn.
Hắn mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt thâm trầm quan sát bốn phía, kết hợp thêm bộ mặt không cảm xúc nữa nên trông có vẻ hơi đáng sợ, Omega đang trong kỳ phát tình cực kỳ nguy hiểm khi ở ngoài đường, hắn nhất định phải cẩn thận một chút, để phòng có gã Alpha nào đó ngửi thấy tin tức tố của Thang Nhị Viên mà phát điên.
Thang Nhị Viên ngẩng đầu nhìn sườn mặt của hắn, nhịn không được đưa tay lên sờ sờ khóe môi đang mím chặt của hắn, sau đó cười nhẹ một tiếng.
Lê Xán đặt anh vào trong xe, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng ngồi vào trong xe, vừa gọi điện thoại cho thư ký để thư ký tới bệnh viện xử lý chuyện phát sinh với Chu Trạch, vừa trắng trợn không kiêng dè phóng thích tin tức tố trên người, để mùi hương của mình bao trọn Thang Nhị Viên.
Thang Nhị Viên ngồi ở ghế phụ, không gian trong xe kín đáo, quanh thân đều là mùi hương của Lê Xán, độ nóng trên người anh giảm bớt một chút, cũng may kỳ phát tình của anh chỉ vừa mới đến, anh cũng từng trải qua mấy lần rồi, cho nên lúc phát tình cũng không còn mãnh liệt như thuở ban đầu nữa, chỉ cần bình an vô sự vào trong xe, anh không còn sợ gì nữa.
Thần trí của anh tỉnh táo hơn vừa nãy một chút, ngoại trừ tay chân mềm nhũn, cả người toả nhiệt ra thì các bộ phận khác vẫn coi như bình thường, anh tìm về lý trí, nhớ tới mấy chuyện vừa phát sinh, quay đầu nhìn Lê Xán hỏi: “Sao mà anh lại vào phòng đó, còn đột nhiên đánh nhau với Chu Trạch nữa?”
Anh cho là Lê Xán đưa anh qua đây xong, đã sớm rời đi rồi.
Lê Xán thấy anh vẫn còn thời gian nghĩ tới Chu Trạch, khuôn mặt lập tức đen lại, ném điện thoại của Thang Nhị Viên vào trong ngực của anh, sau đó bình tĩnh thuật lại chuyện vừa rồi, cuối cùng còn thô lỗ thắt dây an toàn cho Thang Nhị Viên.
Thang Nhị Viên nghe thấy mấy câu nói kia của Chu Trạch, không tức giận chút nào, chỉ lạnh nhạt bĩu môi: “Há, khó trách gã đột nhiên lại muốn kết hôn với tôi.”
Ngược lại trước đó anh cũng đã quyết định nói rõ ràng với Chu Trạch, không muốn kết hôn với gã, cho nên bây giờ nghe thấy mấy lời đó của Chu Trạch, cũng không thể nói là thất vọng, dù sao Chu Trạch đối với anh mà nói đã là một người không quá quan trọng rồi, anh chưa bao giờ sinh ra cảm xúc dư thừa đối với một người không có quan hệ.
Nhưng phản ứng nhẹ như mây gió đó của Thang Nhị Viên rơi vào trong tai Lê Xán lại bị biến chất.
Hắn khó mà tin nổi nhìn về phía Thang Nhị Viên, giọng nói ẩn chứa cơn thịnh nộ, “Cậu không tức giận?”
“Có gì mà phải tức, gã không thích tôi, lại đột nhiên muốn kết hôn với tôi rõ ràng là phải có mục đích rồi.” Thang Nhị Viên bình tĩnh đáp, trên mặt không hề xuất hiện vẻ bực tức nào, thật ra anh đã sớm đoán được mục đích mà Chu Trạch đột nhiên muốn kết hôn với mình chắc chắn không đơn thuần như vẻ bề ngoài, nhưng mà lúc ấy anh không để ý lắm, hiện tại anh lại càng không cần thiết phải quan tâm.
Lê Xán tức đến sầm mặt, giận dữ đến không sao hiểu nổi: “Thế mà cậu vẫn bằng lòng kết hôn với gã?”
“… Bằng lòng chứ, vốn dĩ cái mà tôi thích chính là mặt của gã, có thể kết hôn với gã, tôi vui vẻ còn không kịp nữa là.” Thang Nhị Viên cố ý đùa Lê Xán một câu, nhưng mà nhớ tới cảnh mình cầm chai rượu phang vào đầu Chu Trạch, có chút chột dạ sờ sờ chóp mũi vểnh cao của mình.
Lê Xán tức giận đến nói không ra lời, cúi đầu lập tức chặn lại môi của Thang Nhị Viên, không muốn nghe anh nói tiếp nữa.
Thang Nhị Viên nhếch môi, ôm lấy cổ của hắn, nhân lúc tách ra, mềm giọng nói: “Lừa anh, tôi đây mới không thèm kết hôn với Chu Trạch.”
Giọng nói mềm nhẹ của anh khiến cho trái tim của Lê Xán tê dại, lập tức cho anh một nụ hôn càng thêm kịch liệt, bá đạo ôm anh vào trong lòng, môi răng quấn quýt không thể tách rời.
Nếu như không phải Lê Xán vẫn giữ được sự tỉnh táo, suy xét địa điểm hiện tại không thích hợp lắm, thì hắn đã đè Thang Nhị Viên xuống đây luôn, hung hăng chiếm hữu anh.
Lê Xán miễn cưỡng tìm về một chút lý trí, tạm thời đánh dấu qua Thang Nhị Viên, sau đó mới buông Thang Nhị Viên, rồ ga mau chóng rời khỏi Chỉ Tuý Kim Mê.
Lê Xán dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến khách sạn quen thuộc của bọn họ, sau đó ôm Thang Nhị Viên đi thẳng lên lầu.
Khung cảnh quen thuộc khiến Thang Nhị Viên yên tâm hơn một chút, hoặc thứ khiến cho anh cảm thấy yên tâm không phải là khung cảnh quen thuộc, mà là Lê Xán đã quen đến không còn gì để biết thêm.
Lê Xán thả anh xuống, nhìn buồng tắm, khóe môi nhếch lên, cười đến đê tiện, “Tắm cùng nhé?”
Thang Nhị Viên dùng đôi mắt mang theo hơi nước liếc nhìn hắn, sau đó vươn ngón tay ngoắc vào cổ áo của hắn, lộ ra một nụ cười vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ, kéo hắn vào trong phòng tắm.
Quần áo của hai người rơi lả tả trên đường vào, tiếng nước trong phòng tắm vang lên từng trận, tiếng rên mờ ám không ngừng tuôn ra.
Không biết qua bao lâu, Lê Xán ôm Thang Nhị Viên từ trong phòng tắm ra ngoài, cẩn thận đặt anh nằm lên chiếc giường mềm mại, đắp chăn lên cho anh, Thang Nhị Viên đụng vào bề mặt giường, không nhịn được cọ cọ vào ga giường, sợi tóc vụn vặt xoã tung lên một bên mặt anh.
Điện thoại của Lê Xán vang lên một tiếng, là tin nhắn từ thư ký, thư ký báo rằng mình đã tới bệnh viện, Chu Trạch kiểm tra qua, không có gì đáng ngại, đầu cũng đã được băng bó, chỉ bị chấn động não nhẹ, ở lại viện quan sát mấy ngày là được.
Lê Xán liếc mắt nhìn, xong cái lập tức ném điện thoại sang một bên, ngoại trừ Thang Nhị Viên ra thì hắn chẳng có rảnh mà đi quan tâm người khác.
Cơ thể Thang Nhị Viên càng ngày càng nóng, kỳ phát tình vẫn chưa qua, anh cắn nhẹ môi dưới, kìm nén tiếng thở dốc sắp tràn ra khỏi miệng, đầu lưỡi vô ý thức liếm láp bờ môi mọng nước, hai má ửng hồng, ánh mắt không có tiêu điểm, trong phòng đều là tin tức tố thơm ngọt của anh.
Lê Xán nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ mọng của Thang Nhị Viên, yếu hầu nhấp nhô, ánh mắt si mê ngột ngạt.
Thang Nhị Viên đối diện với ánh mắt của hắn, hai má trở nên đỏ hơn, con ngươi thâm thúy của Lê Xán tối lại, như muốn hút anh vào trong đó vậy, anh cảm thấy nhịp tim của mình lại bắt đầu đập lia lịa, chốc chốc lại đập mạnh một phát.
Lê Xán cố nén độ nóng trên thân mình, luồn bàn tay ra sau gáy Thang Nhị Viên, nhẹ nhàng ma sát tuyến thể của anh, hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt của Thang Nhị Viên, giọng nói khàn khàn: “Viên Viên, anh muốn đánh dấu em.”
Hắn không muốn chờ thêm một giây một phút nào nữa, chỉ muốn đánh dấu Thang Nhị Viên luôn thôi, khiến Thang Nhị Viên thuộc về hắn hoàn toàn, đồng thời chỉ thuộc về một mình hắn, hắn muốn thân thể của Thang Nhị Viên tràn ngập mùi hương của hắn, để tất cả mọi người cứ hễ nhìn thấy Thang Nhị Viên, đều biết Thang Nhị Viên là người của hắn.
“… Hả?” Cơ thể Thang Nhị Viên càng ngày càng nóng, bờ môi ướt át không nhịn được hôn lên cằm Lê Xán, hoàn toàn không nghe rõ hắn đang nói gì.
Lê Xán cảm thụ được nụ hôn của anh, ánh mắt càng ngày càng tối, giọng nói cũng càng trở nên khàn khàn, tựa như mang theo mê hoặc, “Viên Viên, anh nói anh muốn đánh dấu em vĩnh viễn, em bằng lòng không?”
“Ưm… bằng lòng…” Bên trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Thang Nhị Viên bọc một tầng hơi nước, anh mơ mơ màng màng đáp lại, không thể chờ đợi được nữa ôm lấy cổ Lê Xán, mềm giọng hối, “Nhanh lên…”
Lê Xán cười nhẹ hai tiếng, thành kính hôn Thang Nhị Viên, động tác trên tay bá đạo mà gấp gáp, không kìm nén nổi nữa chạm vào da thịt của anh.
Hai người ôm chặt lấy nhau, tựa như không thể tách rời ra được nữa vậy.
Trời tối người yên*, đêm càng ngày càng khuya, nhưng người lại không hề yên tĩnh, trái lại còn càng ngày càng kịch liệt.
(*) Trời tối người yên: Dạ thâm nhân tĩnh – 夜深人静, chơi nối chữ với 2 vế sau là “thâm-khuya” và “yên-yên tĩnh”.
…
Một đêm sảng khoái tràn trề qua đi, lúc Thang Nhị Viên tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm của ngày hôm sau, ánh mặt trời hắt lên hai mắt của anh, anh không tự chủ nép vào lồng ngực Lê Xán để né tránh, hai má cọ xát lên ngực Lê Xán một chút.
Lê Xán nhắm mắt lại, hôn trán của anh một cái, sau đó ôm chặt anh hơn.
Thang Nhị Viên dần dần tỉnh táo, nằm trong lồng ngực Lê Xán chớp mắt một phát, hơi cử động cơ thể, chậm rãi cảm thụ biến hóa trên thân thể mình, anh bị đánh dấu rồi?
Một khắc sau, nhờ một cơn đau nhói mà Lê Xán hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn cúi đầu nhìn dấu răng trên cánh tay mình, sửng sốt một chút, sau đó không rụt cánh tay lại mà chỉ vuốt tóc Thang Nhị Viên, giọng nói có chút khàn khàn hỏi: “Viên Viên, sao vậy?”
Thang Nhị Viên thả lỏng miệng, ngẩng đầu lên trợn tròn hai mắt, “Anh đánh dấu tôi ư!”
Lê Xán nghe thấy lời này, sắc mặt rõ ràng trầm xuống, miệng mím thành một đường thẳng hỏi: “Em không muốn?”
Thang Nhị Viên nghiệm lại cảm giác trong lòng mình, sau đó lắc đầu, trong lòng anh không hề bài xích, trái lại sau khi bị đánh dấu thân thể còn cực kỳ thỏa mãn, như thể mỗi một cái lỗ chân lông đều nở ra, hoan nghênh Lê Xán xâm nhập.
Lê Xán không nhịn cười được hai tiếng, hài lòng ôm Thang Nhị Viên về lại lồng ngực, hôn lên môi anh tựa như khen thưởng, “Em nói xem có phải là hai chúng ta đã yêu nhau rồi phải không, chứ không thì tại sao khi anh đánh dấu em, anh lại cảm thấy vui sướng như vậy chứ?”
Thang Nhị Viên nghiêm túc suy nghĩ một chút, không muốn thừa nhận chút nào, vẫn mạnh miệng phủ nhận nói: “Không thể nào, chúng ta vui sướng như vậy, nhất định là do tin tức tố ảnh hưởng, từ ban đầu chúng ta cũng là bởi vì tin tức tố và men say tác dụng mới bắt đầu lăn giường đấy thôi.”
Lê Xán cố ý gật đầu, hết sức phối hợp, “Cũng phải, em đần như vậy, sao anh lại thích em được?”
Thang Nhị Viên nghe xong lại càng không thể chấp nhận, há mồm định cắn hắn một cái thật mạnh.
Lê Xán cười lớn né tránh, hai người vui vẻ lăn thành một đoàn, sau đó dần dần biến chất, ôm càng ngày càng chặt, trong phòng lại tràn ra tin tức tố nồng nặc, không phân biệt chung riêng, hoà thành một thể.
Kỳ phát tình vẫn còn rất dài, bọn họ cũng có nhiều thời gian dính vào nhau thảo luận xem có phải bọn họ đã thích lẫn nhau rồi hay không.
Còn về câu trả lời ư, trong lòng bọn họ vốn dĩ đã có đáp án rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.